Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

13/14

Chương 13: Sư thúc, ngươi thích ta phải không?

Cố Kiến Thâm sợ mình hiểu sai ý, liền hỏi:

"Cần ta giúp ngươi nhóm lửa ư?"

Dưới tình huống trước mắt, củi lửa làm đường ranh giới, Thẩm Thanh Huyền ở bên phải, cách Cố Kiến Thâm rất gần, cho nên hai người nói chuyện thì thầm không cần lo Túc Vũ sẽ nghe thấy.

Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn, đi thẳng vào vấn đề:

"Lại đây."

Nếu không phải là dáng vẻ tiểu đồng non nớt, lực uy hiếp của hai chữ này sẽ tăng gấp mười, gấp trăm lần.

Nhưng hiện tại thì ......

Cố Kiến Thâm cong môi cười một tiếng, đứng dậy đi tới:

"Thiếu gia có gì phân phó?"

Giọng hắn cung kính, nhưng tư thái lại từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt toàn là trêu tức.

Thẩm Thanh Huyền lười nhìn hắn ra vẻ, trực tiếp kéo túi ngủ ra, nói:

"Ngủ với ta."

Ngọc giản đang "giả chết" run lên, má ơi ... vị tiên sinh ngay thẳng này!

Ý cười đáy mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, hắn nói:

"Thiếu gia lớn chừng này còn sợ ngủ một mình ư?"

Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, chỉ an tĩnh mà nhìn chằm chằm hắn.

Cố Kiến Thâm không tiếp tục trêu y nữa, thuận theo nói:

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Nói xong, hắn ngủ cạnh Thẩm Thanh Huyền, ôm thiếu gia non mềm vào trong ngực.

Dường như Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ ngủ cùng người khác, trước khi đắc đạo y là cô nhi, được sư phụ nhặt về từ trong bụi cỏ.

Vào tông môn, nhờ tư chất nổi bật, y được chọn vào nội môn, ăn ở đều là hạng nhất.

Về sau càng không cần thiết phải nói, tài nguyên tốt, thể chất tốt, ngộ tính cũng thuộc loại ngàn dặm mới tìm được một, quan trọng nhất là tâm tính mạnh, mặc dù gặp phải vô số ngăn trở, nhưng đi một bước lại cao hơn một bước, cho đến tận hôm nay.

Đến hiện tại, đừng nói là giường của y, ngay cả Vạn Tú Sơn cũng chưa có ai dám tùy tiện tới quấy rầy.

Thì ra ngủ cùng người khác là cảm giác thế này ư, thật sự không tệ, nóng hôi hổi.

Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại.

Cố Kiến Thâm lại không muốn bỏ qua như thế, hắn dựa sát vào y, hơi nóng phảng phất bên vành tai thanh tú của y:

"Sư thúc, có phải ngươi thích ta không?"

Thẩm Thanh Huyền mở mắt ra, lông mi thật dài bung xòe như quạt, trông rất xinh đẹp.

Cố Kiến Thâm mỉm cười nhìn y.

Thẩm Thanh Huyền nhìn đôi mắt màu xanh của hắn, không chút lưu tình phun ra ba chữ:

"Không thèm thích."

Cố Kiến Thâm: "......"

Nói xong, Thẩm Thanh Huyền làm mặt ghét bỏ nhắm mắt, nhưng không buông bàn tay đang nắm chặt áo hắn.

Miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật?

Cố Kiến Thâm bật cười một tiếng, trong lòng ngứa ngáy.

Hắn đổi màu mắt, tiếp tục nói:

"Nếu đã không thích, ta đây không quấy rầy sư thúc nghỉ ngơi nữa."

Thẩm Thanh Huyền từ từ nhắm hai mắt, nói:

"Nằm ở đây."

Cố Kiến Thâm nói: "Không hay lắm?"

Thẩm Thanh Huyền mở mắt, lập tức rơi vào đôi mắt đỏ lưu chuyển ánh sáng.

Lời vừa đến miệng trôi đi, Thẩm Thanh Huyền ngắm nhìn không chớp đôi mắt hắn.

Cố Kiến Thâm dõi theo y, giọng nói mê người như làm ảo thuật:

"Thích không?"

Lần này ngọc giản còn lưu hơi tàn giúp chủ nhân trả lời: Có thể nói là thích vô cùng, thích tới mức đang suy xét xem móc ra rồi có còn bảo tồn được vẻ đẹp của đôi mắt này không!

Thật đáng sợ QAQ!

Lúc này, giọng Túc Vũ truyền từ một nơi hơi xa:

"Triêu Yên, ngươi ngủ chưa?"

Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên hoàn hồn, y ngừng tạm một lúc mới cất giọng:

"Chưa ngủ."

Túc Vũ do dự một hồi, rồi vẫn chậm rãi, dùng giọng nói khàn khàn:

"Ta .... đến cùng nên làm gì đây."

Tiểu hoa đào mê mang.

Cũng khó trách, trưởng thành luôn mang theo đau đớn mà, đều sẽ trải qua những lúc thế này.

Mặc dù đời này Thẩm Thanh Huyền chỉ từng dạy ba đồ đệ, nhưng y rất quan tâm sinh linh sống trên Vạn Tú Sơn.

Túc Vũ không có ký ức khi làm hoa đào, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn nhớ rõ: Tiểu gia hỏa này là đóa hoa đỏ nhất, xinh đẹp nhất.

Hướng về điểm này, Thẩm Thanh Huyền bằng lòng chỉ điểm nó một ít.

Y hỏi nó:

"Ngươi cảm thấy nên làm gì?"

Túc Vũ nhỏ giọng đáp:

"Không rõ nữa."

Chuyện xảy ra hôm nay, rất khó phán xét thị phi đúng sai.

Tu sĩ ngược sát những thú con không có sức đánh trả, chỉ vì muốn cướp thú đan.

Mãnh thú tức giận ăn mấy tu sĩ đó, báo thù vì hài tử.

Túc Vũ can thiệp, Cố Kiến Thâm vì cứu Túc Vũ mà giết mãnh thú.

Túc Vũ cho rằng mình làm sai, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại nói nó biết, thú dữ này ăn không biết bao nhiêu nhân loại vô tội.

Vừa mới nhập đạo, vấn đề khó khăn nhất là không phân được đúng và sai.

Ai đúng ai sai? Ai thiện ai ác? Làm sao để phân biệt? Phân biệt không được thì nên lựa chọn thế nào?

Túc Vũ mờ mịt.

Thẩm Thanh Huyền định mở miệng, Cố Kiến Thâm vậy mà lên tiếng:

"Ngươi cảm thấy đúng thì là đúng, ngươi cảm thấy sai thì nó sai."

Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái.

Cố Kiến Thâm hạ giọng nói:

"Yêu tộc vốn thích hợp sống ở Tâm Vực, cớ gì gò bó tính nết nó."

Túc Vũ vô cùng sùng bái Cố Kiến Thâm, nghe hắn nói, nó lại hỏi:

"Thế nhưng ban đầu ta cảm thấy mình đúng, sau lại cảm thấy mình sai, tiếp theo lại ..."

Cố Kiến Thâm trả lời nó:

"Cái này cũng không sai, tâm vốn không phải thứ đã hình thành thì sẽ không đổi, giờ khắc này đúng chính là đúng, một khắc sau sai chính là sai, đừng ràng buộc nó, nó chính là ngươi."

Lời này rất có lực trùng kích đối với Túc Vũ, nó mất nửa ngày vẫn không lên tiếng.

Thẩm Thanh Huyền nhỏ giọng nói với Cố Kiến Thâm:

"Cho nên Tâm Vực mới có nhiều đồ đệ tùy ý làm bậy trác táng vô kể."

Cố Kiến Thâm liền ôm eo y:

"Giống như vầy?"

Thẩm Thanh Huyền nguy hiểm nheo mắt lại.

Cố Kiến Thâm không thèm lo ngại.

Ngọc giản nhìn hết toàn bộ cảm thấy không bằng mình ngất luôn đi cho sảng khoái!

Tiểu hoa đào người ta đang phiền não bối rối vì chân lý nhân sinh, hai ngươi lại rúc trong một ổ chăn anh anh em em, như vậy được không, có được không!

Túc Vũ không phát giác gì, nó nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi mới quyết định chủ ý:

"Thanh Thâm đại ca, ngày mai ngươi dạy ta phương pháp tu hành được không?"

Cố Kiến Thâm đang định mở miệng, Thẩm Thanh Huyền đã cất giọng nói:

"Công pháp tộc ra không hợp với ngươi."

Không thể để Cố Kiến Thâm dạy tiểu hoa đào, linh vật trên Vạn Tú Sơn nào có thể thành con rối của Tâm Vực.

Cố Kiến Thâm không tiện miễn cưỡng, dù sao cũng là kịch bản do mình viết, hắn thuận theo diễn tiếp:

"Dù không thể dạy ngươi tâm pháp, nhưng có thể chỉ cho ngươi một ít kỹ xảo chiến đấu."

Túc Vũ tức thì giữ vững tinh thần:

"Làm phiền Thanh Thâm đại ca!"

Nó phải mạnh lên, nó muốn mạnh hơn, mạnh lên mới có thể nhìn thấy càng nhiều, mới có thể xua tan sương mù thấy được trăng sáng!

Túc Vũ cởi bỏ khúc mắc mới nhận ra nơi này không đúng lắm, nó quay đầu lại, ngóng xuyên qua củi lửa:

"Thanh Thâm đại ca ngươi ngủ ở đâu vậy?"

Cố Kiến Thâm & Thẩm Thanh Huyền: "......"

Tiểu hoa đào cố gắng mở to mắt nhìn sang, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cố Kiến Thâm đâu.

Mất nửa ngày, nó lại hiếu kỳ hỏi:

"Triêu Yên, túi ngủ của ngươi lớn ghê nha ..."

Thật ra túi ngủ Tăng Tử Lương chuẩn bị cho họ đều rất lớn, ngoài ra còn có chức năng tự động co rút, vóc người Túc Vũ và Triêu Yên không khác nhau mấy, nhưng giờ phút này túi ngủ Triêu Yên lớn hơn của nó không chỉ gấp đôi.

Túc Vũ lo lắng nói:

"Túi ngủ của ngươi có phải hỏng rồi không? Có lạnh không? Muốn đổi cái khác không?"

Lời này đúng là có đạo lý, túi ngủ bó chặt mới ấm, trống nhiều tới vậy, nhất định lạnh lắm!

Thẩm Thanh Huyền không muốn Túc Vũ nhìn thấy tình huống bên này của y, bèn cao giọng nói:

"Không sao, ta cố ý chỉnh rộng vậy đó."

Túc Vũ kinh ngạc hỏi:

"Không lạnh sao?"

Đáy mắt Cố Kiến Thâm đầy ý cười nhìn người trong ngực mình, Thẩm Thanh Huyền bất chấp đến cùng nói:

"Ta nóng, cho nên muốn rộng một tý cho mát."

Túc Vũ cực kỳ khiếp sợ:

"Thì ra thanh liễu các ngươi có thể chất nhiệt à ..."

Nó lạnh tới mức cuốn chặt chăn chỉ lộ con mắt, vậy mà Triêu Yên lại cảm thấy nóng!

"Vậy được rồi ..." Túc Vũ nói, "Ngươi nghỉ ngơi sớm đi."

Thẩm Thanh Huyền ừ một tiếng.

Không lâu sau, hô hấp Túc Vũ kéo dài, hiển nhiên đã ngủ thiếp đi.

Ngược lại hai vị đại lão ngủ không được.

Cố Kiến Thâm nhỏ giọng hỏi y:

"Thiếu gia nóng ư?"

Thẩm Thanh Huyền bảo:

"Lạnh."

Cố Kiến Thâm: "Vậy ta ôm ngài chặt chút." Nói rồi lại dán sát vào y hơn.

Thẩm Thanh Huyền: "......"

Cố Kiến Thâm chờ y đầu hàng, nhưng Liên Hoa Tôn chủ xưa nay không biết đầu hàng là gì.

Y làm thuật, biến thân thể mình thành khối băng.

Còn lạnh hơn trời, còn cứng hơn cả đất, tại địa phương nhỏ gió lạnh từng cơn này, muốn biết ôm một khối băng lớn mang cảm giác tiêu hồn cỡ nào, chỉ có thể đi hỏi Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười:

"Có thể ôm chặt chút nữa không?"

Lại chặt nữa ... chắc Cố Kiến Thâm phải bị cóng do giá rét.

Chẳng qua Thẩm Thanh Huyền có thể thi thuật, Cố Kiến Thâm cũng có thể vậy, hắn làm mình trở nên nóng hổi, nóng như một cái bàn ủi đang nung đỏ.

Hai người một băng một nóng, ôm siết nhau cùng một chỗ, cóng chết người lại bỏng chết người, muốn đã ghiền bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Thẩm Thanh Huyền sao có thể nhận thua, y lại hạ nhiệt độ cơ thể mình xuống, thề phải đông cứng Cố Kiến Thâm cho bằng được.

Cố Kiến Thâm lại làm nóng nhiệt độ cơ thể mình, quyết tâm hòa tan khối băng nhỏ trong ngực này.

Một tới hai đi, hai người mồ hôi đầm đìa.

Nóng hả? Không không không, là mệt.

Thiệt sự rất mệt, dù sao cũng ôm nhau sít sao đại chiến cả một đêm, có thể không mệt ư?

Sau khi trời sáng, Túc Vũ ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi ổ chăn.

"Ây ... Triêu Yên ngươi ngủ không ngon sao?"

Thẩm Thanh Huyền: "......"

Túc Vũ lại đảo mắt sang nhìn Cố Kiến Thâm:

"A, Thanh Thâm đại ca, vì bảo vệ chúng ta mà cả đêm ngươi không ngủ hả?"

Cố Kiến Thâm: "......"

Ngọc giản biết được chân tướng nước mắt rơi xuống: Hai người họ ở bên cạnh ngươi làm một đêm đó!

Chương 14: Đại lão tận sức dời gạch

Chuyện tối qua thực sự làm hổ thẹn phong phạm đại lão, hai người không hẹn mà cùng lựa chọn đổi chủ đề.

Thẩm Thanh Huyền nói:

"Tới dùng cơm đi."

Túc Vũ không xoắn xuýt nữa, trong lòng vẫn nhớ thương chuyện tu hành, chỉ muốn ăn uống no đủ rồi nhanh làm chút chính sự.

Cố Kiến Thâm đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn là mỹ vị phong phú hoa lệ như trước.

Túc Vũ tâm phục khẩu phục, vừa ăn vừa khen, chỉ hận mình văn hóa không cao, từ biết được quá ít ...

Thẩm Thanh Huyền thì bình tĩnh hơn nhiều, chẳng thèm liếc mắt nhìn Cố Kiến Thâm một lần.

Vì sao hả? Mệt mỏi cả một đêm mà chưa làm nhiệm vụ, Tôn chủ đại nhân mất hứng.

Chẳng qua y vẫn luôn là bộ dạng thế này, nên Túc Vũ vẫn chưa phát hiện khác thường, mà Cố Kiến Thâm nhập diễn vô cùng nghiêm túc, vui lòng dỗ dành "Thiếu gia" nhà hắn chơi đùa.

Ăn điểm tâm xong, Túc Vũ trông mong nhìn Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền nhân tiện nói:

"Nếu đã nói rồi, vậy ngươi dạy Túc Vũ đi."

Cố Kiến Thâm đáp:

"Vâng."

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn ra vẻ cung kính, khóe miệng hơi cong lên, lại tặng thêm một câu:

"Tu tập vũ kỹ là chuyện rất vất vả, Túc Vũ ngươi đừng có mà lười biếng."

Túc Vũ vội vàng nói:

"Ta không sợ khổ cực! Nhất định sẽ cố gắng học tập!"

Thẩm Thanh Huyền lại dặn dò:

"Thể lực Thanh Thâm vô cùng tốt, ngươi không cần phải khách khí."

Lần đầu tiên y gọi cái tên "Thanh Thâm" này, Cố Kiến Thâm kìm lòng không được nhìn sang y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm, dáng vẻ cao cao tại thượng, đuôi mắt có chút giảo hoạt, giống hệt như một bé cáo trắng.

Cố Kiến Thâm cúi đầu, khóe miệng lại nâng cao hơn: Người Tâm Vực hay nói Liên Hoa Tôn chủ là gốc Bạch Liên Hoa độc nhất vô nhị, hắn lại cảm thấy y giống một con chồn bạc cao ngạo, dung mạo khuynh thành, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt, khiến người ta nhịn không được muốn chinh phục.

Túc Vũ nào nghĩ tới tối qua Cố Kiến Thâm mỏi mệt một đêm? Chỉ cho rằng Thẩm Thanh Huyền đang nhắc nhở nó bèn vội vàng nói:

"Yên tâm, thể lực của ta cũng tốt cực kỳ!"

Nhất định phải chịu đựng, tiểu hoa đào nghĩ, Thanh Thâm đại ca không mệt thì nó cũng sẽ không mệt, phải bắt được cơ hội ngàn năm một thuở này.

Đào hố ai kia xong, Thẩm Thanh Huyền hài lòng ngồi một bên uống trà.

Hiện giờ linh lực Cố Kiến Thâm tiêu hao hơn phân nửa, căn bản là rỗng tuếch.

Dù sao đều là áp chế tu vi, bất luận là linh lực dự trữ ở hạn mức tối đa hay tốc độ hấp thu đều giảm bớt đi nhiều, không khác gì so với mấy "cao thủ" bình thường có thể tiến vào bí cảnh Nguyệt Lạc.

Tối qua hai người đọ sức một đêm, Thẩm Thanh Huyền mệt tới mức chỉ muốn ngồi uống trà, chắc hẳn Cố Kiến Thâm cũng giống thế.

Tiếc thay thiếu gia có thể uống trà, nhưng người hầu lại phải ra luyện tập cho người ta.

Nhất là tiểu hoa đào này còn là một "quái vật nhỏ".

Dầu gì cũng là linh vật trên Vạn Tú Sơn, thể chất vô cùng tốt, cộng thêm hôm qua chịu kích kích cùng dăm ba câu hôm nay của Thẩm Thanh Huyền, Túc Vũ dâng cao tinh thần, nhiệt tình phải nói là tràn đầy!

Thẩm Thanh Huyền bưng chén trà, thờ ơ nói:

"Thanh Thâm, Túc Vũ là bạn tốt của ta, ngươi phải dạy thật có tâm đấy."

Cố Kiến Thâm rũ mắt, trong mắt đều là xâm lược, nhưng giọng nói lại hết mực kính cẩn tuân theo:

"Thuộc hạ đã rõ."

Thẩm Thanh Huyền khẽ cười một tiếng, uống một hớp trà linh trong chén, chỉ cảm thấy hương vị sao mà tuyệt vời.

Cả ngày, Túc Vũ đều chăm chỉ khổ luyện các nguyên tắc căn bản, liều mạng nghiên cứu học hỏi.

Một tiểu hoa đào như nó không biết mệt mỏi, Đế tôn Tâm Vực sao có thể than mệt? Nếu không sẽ không lấy được vợ.

Hai người không ngừng nghỉ một khắc, lăn qua lăn lại làm tâm trạng Tôn chủ đại nhân sung sướng quá chừng.

Thấy họ đều mệt thế rồi, Thẩm Thanh Huyền vẫn không quên sai sử Cố Kiến Thâm, tiểu hoa đào dù giỏi giang cỡ nào cũng phải có lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, thế là khoảng thời gian rảnh này, Cố Kiến Thâm phải đi "hầu hạ" tiểu thiếu gia."

Bưng trà, rót nước, chuẩn bị cơm trưa ...

Cả ngày bận bịu lên xuống, Thẩm Thanh Huyền chợt kéo ống tay áo Cố Kiến Thâm.

Từ đầu đến cuối nét mặt Cố Kiến Thâm vẫn không thay đổi, luôn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh tao nhã:

"Thiếu gia còn gì muốn phân phó?"

Thẩm Thanh Huyền hạ giọng nói:

"Bệ hạ biết cách hầu hạ như thế, không bằng sau này về Vạn Tú Sơn với ta đi."

Cố Kiến Thâm bỗng dưng dựa sát vào y, dán vào lỗ tai y nói:

"Duy Tâm Cung được xây toàn bộ bằng kim hồng ngọc, Tôn chủ có muốn tới xem không?"

Mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức sáng lên ... kim hồng ngọc nha.

Cố Kiến Thâm lại bảo:

"Đến Duy Tâm Cung, ta cam đoan có thể hầu hạ Tôn chủ tới mức thoải mái dễ chịu."

Lời này ngả ngớn lại mập mờ, Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới Tâm Vực luôn tùy tâm sở "dục", nhất thời hết hứng, y đẩy hắn ra nói:

"Hưởng thụ không nổi."

Tu hành cả ngày, đêm đến Túc Vũ đi ngủ sớm, không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.

Đầy đầu tiểu gia hỏa này đều là kiếm thuật mới học, trong mơ còn học thuộc lòng khẩu quyết ... từng câu lại từng câu, khiến Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị làm chính sự cho rằng nó chưa ngủ.

Sau khi nhiều lần xác nhận tiểu hoa đào đã ngủ thật rồi, Thẩm Thanh Huyền lại bắt đầu công cuộc "dời gạch".

Lại có nhiệm vụ mới?

Không ... nhiệm vụ ngủ cùng nhau còn chưa hoàn thành.

Tối qua y nằm cùng Cố Kiến Thâm, đáng tiếc vẫn không ngủ, hai người làm tới mồ hôi đầm đìa, sao mà ngủ cho được?

Tiếc thay nhiệm vụ rất là thuần khiết, nhất định phải cùng nhau ngủ, là cái loại ngủ nhắm mắt lại đại não trống rỗng nghỉ ngơi thật tốt, chứ không có bảo họ quậy một đêm.

Ban ngày Thẩm Thanh Huyền hung hăng đào hố Cố Kiến Thâm cũng vì sự nghiệp ban đêm dời gạch.

Giày vò gia hỏa này mệt mỏi rồi, tiến vào ổ chăn chẳng lẽ còn không nhắm mắt ngủ liền?

Hắn vừa ngủ, y cũng có thể ngủ theo, nhiệm vụ thế là hoàn thành.

Từ một trình độ nào đó, người Tâm Vực đánh giá Thẩm Thanh Huyền rất đúng trọng tâm, Liên Hoa Tôn chủ vô cùng phù hợp với cách hình dung "Hắc Tâm Liên". (Hoa sen lòng dạ đen tối ╮(╯▽╰)╭)

Nhất là khi đối đãi với "địch nhân", có thể nói là vô cùng đen.

Thẩm Thanh Huyền kéo ổ chăn ra bảo:

"Lại đây ngủ."

Mỹ nhân mời, trông thì vui sướng rạo rực, nhưng thật ra mỹ nhân không chỉ không vui mà còn có gai, thiệt sự một lời khó nói hết.

Cố Kiến Thâm không lên tiếng, cứ thế mà nhìn y.

"Sao thế?" Thẩm Thanh Huyền lại dùng phép khích tướng: "Bệ hạ sợ à?"

Cố Kiến Thâm đưa tay ôm y vào lòng, cúi đầu nhìn y:

"Sợ gì cơ?"

Thẩm Thanh Huyền bị hắn ôm hơi mất tự nhiên, Cố Kiến Thâm lại cố ý tới gần y hỏi:

"Sợ sư thúc quá mê người?"

Thẩm Thanh Huyền: "......"

Đáy mắt Cố Kiến Thâm toàn là ý cười, vốn là màu đỏ diêm dúa giờ phút này giống như hồng ngọc chứa đầy ánh nắng, xinh đẹp đến kinh người.

Bởi vì đôi mắt này, Thẩm Thanh Huyền không để ý lời hắn khiêu khích, trở nên "ngoan ngoãn" khác thường.

"Ngủ thôi." Thẩm Thanh Huyền rụt rụt vào trong ngực hắn.

Cố Kiến Thâm ôm lấy y, cho y một vị trí thoải mái.

Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, dường như đã thật sự ngủ thiếp đi.

Nhưng trên thực tế ...

Cố Kiến Thâm hỏi y:

"Vì sao sư thúc lại tới bí cảnh Nguyệt Lạc này?"

Thẩm Thanh Huyền từ từ nhắm hai mắt, hỏi ngược lại hắn:

"Vậy vì sao ngươi muốn tới đây?"

Hai người bọn họ đều là kẻ thoát khỏi thế giới bên ngoài, bí cảnh Nguyệt Lạc nho nhỏ này như một con kiến vậy, thật sự không phải nơi đáng để hai người chú ý.

Nhưng hiện giờ họ không chỉ tới đây, mà còn tận lực áp chế tu vi, sợ phá hủy nơi này.

Bí cảnh Nguyệt Lạc này có chỗ nào kỳ quặc sao?

Bọn họ đều rất rõ ràng: Không có.

Cho nên, vì cớ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy