Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Mata

-Sẽ quay lại cách xưng cậu-Murad, anh-Tulen nha





  Anh mơ màng tỉnh dậy, cơn đau đầu ập tới như búa bổ vào đầu anh, đưa tay lên đỡ lấy đầu mình rồi xoa xoa, chất liệu vải mềm mềm khiến anh nhận thức được là đầu mình đang được băng bó. Chợt nhận ra gì đó rồi nhìn xung quanh, đây là phòng của Murad, sở dĩ anh biết được là vì anh đến một lần rồi. Nơi này khá cổ quái nên anh có ấn tượng lớn với nơi này, rộng và cổ kính, cứ như thể nó là một căn biệt thự xa hoa từ thế kỉ trước vậy. Lần nào đến đây cũng trong tình trạng trớ trêu được cậu đem về đây. Chán nản ôm đầu ngồi nhớ về những kí ức không mấy tốt đẹp mà anh đã nhớ lại thì bỗng có tiếng mở cửa, một cái đầu màu bạch lú vào, xem tình hình rồi mới nhẹ nhàng đi vào ngồi kế bên anh. Anh không nói gì, cậu thì lại ngồi đấy nhẹ nhàng rướm người lên tháo cái băng gạt bị thắm một ít máu trên đầu anh xuống, nhẹ nhàng mà dùng cái băng khác băng bó lại cho anh rồi khẽ nói.

   -"Trông em có vẻ ổn đấy Tulen, tôi khá bất ngờ vì một người trông có vẻ yếu đuối như em lại có thể đánh thắng bọn kia đ--"

  -"Cậu là Mata đúng không?" 

  Anh hỏi cậu, mắt vẫn dán xuống cái chăn, mặt anh cúi gằm xuống. Tay phải anh nắm lấy tay trái của Murad, xiết nó đến đỏ cả lên.

  -"Ây ya, trông nhỏ con vậy mà xiết đau phết ~"

  -"Trả lời tôi, Murad!"

  Lúc này anh mới bất chợt ngước mặt lên và nhìn thẳng vào cậu, cậu giật mình mà bất giác chẳng nói được câu nào. Sau đó cậu khẽ lắc đầu rồi cười nhẹ, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay anh rồi nói

-"Haizz, rốt cuộc lại để em nhớ ra nhỉ, nhưng thật ra tôi chẳng nhớ gì nhiều về sự kiện đó đâu nên đừng hỏi-"

  Chưa kịp đợi cậu nói hết câu, anh nhào đến ôm chằm lấy cậu. Anh im lặng một hồi, sau lại phát ra tiếng sụt sịt, rồi anh không kiềm nén được nữa mà òa khóc lên như đứa trẻ. Anh bảo anh nhớ cậu lắm, rằng anh đã rất lo lắng cho cậu và dằn vặt về việc bản thân đã chạy đi bỏ lại cậu.

  Cậu chỉ im lặng, cười nhạt rồi xoa đầu anh, được một lúc thì thứ thuốc lúc nãy được cậu cho thêm khi băng lại đầu cho anh ngấm vào khiến anh mệt mỏi rồi cũng gục trên vai cậu, tiếp tục một giấc ngủ. Cậu sau khi chắc chắn rằng người kia đã ngủ thì liền bế anh lên rồi đưa anh đi xuống lầu, vòng ra sau cầu thang, cậu khụy xuống, dựa đầu anh vào cái tường gần đó, tay thì giở tấm thảm lên rồi mở một cái cửa gỗ ở dưới, mở ra nhiều bật cầu thang dẫn xuống dưới. Bên dưới chỉ có những ánh đèn lập lòe màu vàng cam. Cậu đưa anh xuống dưới đó, lấn sâu vào màn đêm u tối thấp thoáng vài ánh đèn khả nghi.






  Cậu có cảm giác rất mãnh liệt với anh, cậu muốn anh thuộc về cậu cả đời, cậu muốn rằng đôi mắt ấy chỉ nhìn mỗi cậu, cậu muốn những nụ cười tươi rói của anh chỉ dành cho cậu. Nhưng số phận lại không cho phép cậu làm như vậy, hay nói đúng hơn chính cậu mới là người không cho phép điều đó xảy ra. Cậu yêu Tulen, nhưng đồng thời cậu cũng yêu những liều thuốc độc mà gia tộc của cậu chế ra. Nó có thể khiến một người đàn ông mạnh khỏe xuống mồ ngay lập tức.

  Ở ngoài mặt sáng, gia tộc của cậu là một gia tộc chuyên chế ra những thứ thuốc có thể chữa bệnh hiệu quả. Một gia tộc có nề nếp, tốt bụng và thông thái. Nhưng mặt tối thì lại là một gia tộc tham lam, độc ác, ích kỷ, sẵn sàng loại trừ những kẻ nào đã hết giá trị lợi dụng hoặc là những kẻ dám đối đầu với gia tộc của cậu.

  Chuyên mua hoặc bắt cóc những đứa trẻ nhỏ, những người phụ nữ và những người ăn mày về khu ổ chuột nơi gia đình cậu cầm quyền. Mục đích chính là để thí nghiệm lên họ. Tìm ra loại độc dược mạnh nhất, nó sẽ không có bất kì một cách cứu chữa nào, làm cho người 'may mắn' phải đau đớn đến chết đi sống lại. Một khi đã đạt được loại độc dược đó, gia tộc của cậu sẽ lên tới đỉnh cao danh vọng.

  Cuối cùng, bản thử nghiệm của thứ thuốc đó đã được ra đời, chúng thử nghiệm trên cả chục người, hay cả trăm người, tất thảy họ đều chết tươi, nhìn họ quằn quại đau đớn mà xem, tiếng những vật thí nghiệm la hét, kêu gào thảm thiết, tạo thành một bản nhạc du dương trong tai của những kẻ điên rồ. Chúng dùng nó để hạ độc tất cả những kẻ ngáng đường chúng. Ngày qua ngày chúng thử nghiệm trên rất nhiều người, cho đến khi cậu bé ấy xuất hiện. Loại độc dược mà những kẻ điên ấy cho là mạnh nhất lại chỉ có thể làm tổn hại nhẹ đến dạ dầy của thằng nhóc ấy, chưa kể là sau khi được tiêm độc dược vào người vài ngày, nó lại có thể đi lại, chạy nhảy bình thường để chạy trốn khỏi nơi đó. Chúng đã rất bất ngờ, nhưng mà ngay sau đó là sự thích thú.

  Ngay từ đầu, cha mẹ của Murad đã cài cắm cậu vào cái nơi ổ chuột ấy. Họ muốn cậu chăm coi nơi đó giúp họ, cậu đồng ý rồi cũng giả dạng thành một đứa nhóc đáng thương bị bắt cóc hoặc đại loại thế. Dưới cái danh Mata, cậu gặp được anh, ngoại hình dễ thương, đôi mắt vàng kim óng ánh lên như tia nắng mặt trời soi sáng tâm hồn đen tối bị dầu độc bởi chính cha mẹ của cậu. Còn có sự thông minh nhanh nhẹn, sự hiểu chuyện của anh khiến cậu động lòng mà đã giúp anh không biết bao nhiêu việc. Nhưng tiệc nào rồi cũng tàn, vì việc anh đã giết chết tên lính của gia tộc cậu nên anh sẽ bị trừng phạt,  và dĩ nhiên, hình phạt là tiêm thứ thuốc ấy vào người...

  Tận mắt cậu chứng kiến toàn bộ quá trình anh bị hành xác. Tim cậu lúc đó như thắt lại, nắm chặt bàn tay lại, cậu không thể làm trái mong muốn của cha mẹ. Nhưng nhìn anh đau đớn như thế khiến cậu xót thương cho anh, thở dài rồi đặt cho anh ưu tiên duy nhất và cuối cùng. Cậu giúp anh chạy thoát, việc đó đã làm cha mẹ cậu không mấy vui vẻ, nhưng cậu chỉ thản nhiên bảo rằng, nếu lần sau còn gặp lại anh thì chắc chắn sẽ đem anh về tiếp tục làm vật thí nghiệm.


  Quân tử nhất ngôn, 9 năm sau cậu thật sự đem người con trai ấy về cho gia tộc, nếu gia đình cậu mà bình thường thì chắc đây là đem con dâu về ra mắt nhỉ? Đáng tiếc thay, cậu mang trọng trách quá cao trong gia tộc. Là người kế thừa tiếp theo, cậu không để gia tộc bị sụp đổ vì thứ tình yêu không đáng có giữa người thí nghiệm và vật thí nghiệm được. Vì thế nên cậu sẽ chọn làm theo trí não của mình, để mà nói thì thật ra cậu cũng có yêu anh, nhưng sự điên rồ đã chiếm lấy cậu. Cậu đã thương lượng với gia đình rằng là anh sẽ lại là vật thí nghiệm nhưng đổi lại họ phải để lại đôi mắt của anh cho cậu, họ đồng ý vì nó không ảnh hưởng quá nhiều đến quy trình thí nghiệm. Nghĩ tới cảnh trên tay cậu cầm một lọ thủy tinh bên trong có đôi mắt của anh đang trôi nổi lên giữa bình thì cũng thấy rân rân rồi.

  Cậu bước từng bước xuống những bậc thang đá thô thiển, bế anh đi xuống cùng cậu từng bước một. Người kia vẫn ngủ triền miên, anh đâu biết được anh sẽ bị người mình yêu nhất hãm hại chỉ vì cái gia tộc khốn khiếp của cậu. Đến tới bậc thang cuối cùng, cậu đưa tay mò mẫn cái gì đó rồi gạt nó xuống. Bỗng chốc cả một dẫy hành lang được lộ ra nhờ ánh sáng của những ngọn đuốc được cậu gạt cái cần gạt rồi nó theo cơ chế mà mở lên.

  Bế anh đi dọc theo dẫy hành lang u ám đó rồi cậu dừng lại ở trước một cánh cửa cũ kĩ, cậu mở cái cửa kia rồi đi vào trong. Vừa bước vào thì sọc ngay lên mũi một mùi kinh khủng của thuốc sát trùng và máu tạo nên. Cậu đã quá quen với nó nên cũng mặc kệ, từ từ bước lại gần chiếc bàn mổ cũ và rỉ sét gần đó, đặt anh lên, hôn lên má anh một cái rồi quay sang kẻ nãy giờ vẫn đứng ở cửa xem cậu âu yếm người tình xấu số. Hắn và cậu gật nhẹ đầu rồi cậu đi ra ngoài đóng cánh cửa kia lại, từ phía xa xa của hành lang cậu nghe thấy nhiều tiếng bước chân đi đến hướng cậu, cậu không có tí lo ngại gì liền nhìn từng người một đi đến, họ mặc những bộ đồ phẩu thuật kín mít chẳng thể nhận ra ai với ai. Ai đi ngang cũng cúi đầu chào cậu một cái rồi cả bọn liền đi vào trong, cậu thừa biết cái gì sẽ đến với anh.  Cậu cúi mặt xuống để phần từ mũi xuống cằm bị che khuất bởi cái khăn choàng đỏ cam, nhắm mắt lại làm ra vẻ bình thản. Miệng thì bảo rằng cậu yêu anh nhưng bản chất lại là một kẻ điên cuồng sẵn sàng hiến người cho gia tộc. Liệu cậu có thật sự yêu anh? Hay chỉ là một cảm xúc nhỏ hay thậm chí là ảo giác của một kẻ điên dành cho vật thí nghiệm của mình? 





 ~ À thì thi xong rồi nhưng mà có vấn đề khác xảy ra là điện thoại tôi phải đem đi sửa vì bị hư nên mấy ngày tới chắc không có chap đâu.

  ~Đọc tới đây rồi mà còn mong Happy Ending thì khóc đi nhennn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com