;19
phòng làm việc của hayoung.
hayoung ngồi xếp bằng trên sofa trong phòng làm việc của mình, trên đùi đặt một cái laptop, trên laptop đang mở bộ phim xem dỡ.
cô bây giờ đã bị bộ phim này mê hoặc rồi.
nhất là nhân vật của jungwon, từng cái nhăn mày từng nụ cười đẹp trai muốn xỉu, diễn xuất của jungwon quả thật quá đỉnh! bữa nào phải xin một cái hẹn, cùng nhau thảo luận, trau dồi diễn xuất mới được.
diễn xuất của seokyung càng ngày càng tốt, có thể diễn một vai mary sue khiến người xem không thể rời mắt, đúng là tạo danh tiếng cho tất cả mary sue trong giới.
có điều bộ phim vừa mới hot trên netflix mà seokyung đã lao vào quay một bộ phim mới, bây giờ có lẽ lại đến incheon nữa rồi.
cô nàng này không thèm nghỉ ngơi lấy một ngày đã đi quay tiếp, hayoung không khỏi cảm thấy xấu hổ, dù gì so với chiến sĩ thi đua nhà người ta thì kẻ làm biếng như cô đúng là kém xa một con phố, xem ra danh hiệu chiến sĩ thi đua của giới giải trí cũng không phải là hư danh.
so với seokyung, mấy ngày nay, hayoung có thể nói là rất nhàn rỗi, mỗi ngày ngồi ở phòng làm việc của mình xem tivi, lướt twitter, sau đó chờ bác sĩ kim tan làm thì đến ăn chực, thuận tiện trêu chọc bác sĩ kim vài câu.
lúc trước hyunsuk còn đưa đến cho cô mấy cái quảng cáo làm đại diện phát ngôn, đều bị cô từ chối, cô còn chưa nghỉ ngơi đã mà, không muốn nhận quảng cáo nhanh thế đâu.
đến trưa, hayoung ăn cơm của jangmi mang đến rồi lại tiếp tục nằm trên sofa xem phim.
đang xem đến lúc gay cấn thì jangmi ôm máy tính đi đến.
"chị, tổng biên của 'kenneth' gửi mail cho chị nè!"
hayoung đặt laptop của mình sang một bên, nhận lấy laptop của jangmi, vừa mở ra liền thấy, đúng là tổng biên của tạp chí 'kenneth' gửi đến, muốn mời cô chụp ảnh cho tạp chí kì này.
hơn nữa, người hợp tác với cô kì này chính là siêu mẫu nam quốc tế nishimura riki hay được biết đến là ni-ki.
ni-ki là một truyền kỳ trong giới người mẫu, dáng người vô cùng cao, khí chất sạch sẽ, mang đến một cảm giác cấm dục, đúng là một làn nước mát trong giới, là nam thần trong lòng của rất nhiều cô gái.
nhưng trong số đó không có hayoung, bởi vì bây giờ, trong đầu, trong lòng, từng bộ phận trong cơ thể cô nói cho cô biết, người cô muốn là sunoo, nam thần của cô chính là kim sunoo!
cô nâng cằm, suy nghĩ một lát rồi quyết định từ chối, cô nghỉ còn chưa đã, vẫn chưa muốn quay lại làm việc.
lúc cô đang chuẩn bị nhắn tin từ chối thì jangmi vội vã nói, "chị muốn từ chối hả?"
"không thì sao?"
"chị chị phải biết, 'kenneth' rất nổi tiếng trong giới, nếu lên bìa kỳ này, độ nổi tiếng của chị sẽ tăng lên rất nhiều đó."
ngón tay đang gõ chữ của hayoung dừng lại, "chị mới nghỉ chưa được mấy ngày, không thể nghỉ thêm một xíu à?"
"chị hayoung, chị nghỉ hơn 2 tuần rồi, còn chưa đã hả, chị nhìn chị seokyung đi, người ta đã khai máy phim mới rồi kìa!"
"nhưng bây giờ chị cũng không thiếu tiều, không cần liều mạng như thế..."
"chị ơi, đừng quên chị vừa mới từ chối 4 cái quảng cáo, hơn nữa công ty hy vọng sau khi bộ phim gần nhất kết thúc, nhân lúc vẫn còn đang hot mà nhận nhiều hợp đồng đại diện, nếu công ty mà biết chị từ chối 'kenneth', chủ tịch chắc tức hộc máu cho mà xem, chị nghĩ chị còn có thể được sống yên ổn qua ngày hay không?"
hayoung dừng hẳn động tác đánh máy, đúng nhỉ, jangmi nói rất có lý, nếu để chủ tịch biết, thế nào cô cũng bị lôi đến văn phòng mà nghe "hát", hơn nữa sau này cũng đừng mơ được nghỉ ngơi, dựa vào cái tính coi tiền như mạng của chủ tịch, chắc chắc sẽ để cho cô nhận một đống quảng cáo đại diện cho xem.
cô im lặng xóa hết dòng thư từ chối của mình, nhắn tin hồi âm, tỏ ý hai bên sẽ thương lượng lại.
trả lời mail xong, hayoung đóng laptop.
jangmi thấy hayoung đồng ý, hé miệng cười trộm.
oh yeah! tốt quá, sắp được gặp nam thần rồi!
"vậy chị hayoung, chị nghỉ ngơi đi." jangmi lấy laptop trên đùi hayoung xuống, chuẩn bị rời khỏi.
"chụp ảnh bìa kỳ này em không cần đi theo đâu, để anh hyunsuk đi là được rồi."
"hả?" jangmi bỗng chốc dừng bước.
trên mặt hayoung mang theo nụ cười ấm áp.
nhưng sao cô lại thấy lành lạnh trong lòng thế này?
"chị à, đừng mà, dẫn em đi đi mà." jangmi chạy đến nằm bò lên chân hayoung làm cho cô hoảng sợ.
"hả, vậy em nói thử đi, vì sao muốn chị dẫn em đi?"
"chị hayoung, em là chuyên viên trang điểm của chị mà, em không đi ai trang điểm cho chị?"
"phòng làm việc lớn thế này, không lẽ không tìm được một chuyên viên trang điểm?" hayoung không đồng ý.
"ôi, không được đâu chị, em trang điểm cho chị lâu như thế, em chắc chắn là hiểu ý chị nhất, nếu người khác trang điểm không vừa ý chị thì sao?"
"ừ, cũng đúng nhỉ?" hayoung chống cằm, dáng vẻ đăm chiêu.
"cho nên á, chị mang em theo nha." jangmi nhìn cô vô cùng tội nghiệp.
"cái này, phải để chị suy nghĩ lại đã." hayoung sờ cằm.
jangmi rất rõ động tác này của hayoung, bởi vì mỗi khi cô làm động tác này, chính là đang suy nghĩ trong lòng.
cô cắn chặt răng, nói: "chị ơi, em đi mua đá bào matcha cho chị nha?"
hayoung tiếp tục sờ cằm, "nhưng mà anh hyunsuk đã mua cho chị rồi."
"em mua bánh kem matcha cho chị."
hai mắt hayoung bỗng chốc tỏa sáng, "được rồi, thấy em có thành ý như thế, chị sẽ dẫn em đi theo, tới lúc đó đừng quên mua bánh cho chị đấy."
"dạ... em biết rồi." jangmi đứng dậy, oán hận nói.
hayoung ở trong lòng len lén đánh dấu tích vào kế hoạch của mình.
hyunsuk mua đá bào matcha, jangmi mua bánh kem matcha.
muahahaha... lời to rồi... lời to rồi ~
...
buổi trưa thời tiết vẫn còn đang rất đẹp, không biết tại sao, đến chiều thì mây đen kéo đến âm u cả bầu trời, không lâu sau liền có sấm chớp đùng đùng, rồi mưa to.
hayoung ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, gió mạnh đập ầm ầm vào cửa sổ.
"tiêu rồi, tiêu rồi, mưa to quá. không mang theo dù, sao bây giờ?" jangmi bắt đầu ầm ĩ.
hyunsuk đặt hai tay lên bàn, đầu gối lên tay, "dự báo thời tiết chả chính xác tí nào, hôm qua rõ ràng nói hôm nay không có mưa mà."
"dự báo thời tiết chỉ giỏi lừa gạt thôi."
"đã trải nghiệm."
"mưa này không dai đâu, có lẽ lúc tan làm sẽ tạnh thôi." hayoung đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ.
"mong là vậy."
nhưng sự thật là, tới lúc tan làm mưa không những không tạnh mà còn to thêm, chưa tới 5 giờ mà bên ngoài trời đã sâm sẩm tối.
nhân viên trong phòng làm việc đều đã đi gần hết.
"hayoung, đi thôi, anh đưa em về." hyunsuk đẩy cửa bước vào.
"không cần đâu, anh đưa jangmi về đi."
"hả, vậy còn em?"
jangmi ở phía sau chọt chọt hyunsuk, dáng vẻ như muốn hỏi bộ anh bị ngốc hả?
hyunsuk suy nghĩ một lát, sau đó mới hiểu ra.
"à, thế bọn anh đi trước nha, bye bye."
"ừ, bye bye ~"
sau khi bọn kia đi rồi, hayoung nhìn đồng hồ trên tường, 5 giờ kém 15 rồi.
cô nghĩ nghĩ, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười, cô lấy di động trong túi xách ra, mở danh bạ, sau đó nhắn tin cho sunoo.
...
"thời tiết kiểu gì, nói mưa là mưa ngay." doyoung lẩm bẩm trong miệng.
"dự báo thời tiết nói là không mưa."
anh bước đến cửa sổ, nhìn mưa to ầm ầm bên ngoài.
"mưa cũng tốt, trời hôm nay nóng bức, vừa hay mưa xuống thì mát." sunoo nhàm chán vừa xoay bút vừa nói.
lúc này di động lại vang lên.
anh cầm lên nhìn thử.
là hayoung.
"bác sĩ kim, mưa rồi."
sunoo nhìn icon dễ thương kèm theo, nghĩ nghĩ muốn trêu cô một chút, anh dựa vào ghế, hai tay cầm di động, nhàn nhã gõ tin trả lời.
"so?"
vài giây sau.
"meo meooo."
sunoo nhìn tin nhắn của hayoung, rất lâu mới phản ứng lại.
anh cong cong khóe môi.
bỗng nhiên cảm thấy cô thật dễ thương, hình như anh bị lây rồi, làm sao đây?!
"đợi một chút."
ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhắn trả lời cô như thế.
"dạ~"
đúng 5 giờ, đồng hồ treo tường tự động vang lên.
sunoo cởi áo blouse trắng ra, khoác áo khoác vào, rồi vẫy tay với doyoung.
"đi trước đây, mai gặp!"
vừa dứt lời, doyoung chưa kịp nói gì, chỉ thấy bóng lưng cao ngất của sunoo.
"mình có một dự cảm." lát sau, doyoung đột nhiên lẩm bẩm một mình.
...
sunoo lái xe đỗ trước phòng làm việc của hayoung.
sau đó anh móc di động ra gọi cho hayoung.
"alo."
"alo, bác sĩ kim, anh chờ em một chút, em xuống ngay đây!"
bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của hayoung.
"ừ."
sau khi cúp điện thoại, hayoung vui vẻ thu dọn đồ đạc, vừa dọn vừa hát.
dọn dẹp xong rồi, cô lại lấy cc cream trang điểm lại rồi mới hài lòng bước ra ngoài.
khi cô ra khỏi phòng, mọi người đều đã về hết, thế nên cô tắt đèn, khóa cửa phòng rồi mới xuống lầu.
lúc ra khỏi thang máy, hayoung nhanh chân chạy ra cửa, vừa tới liền nhìn thấy sunoo đang đứng trước chiếc lamborghini.
"bác sĩ kim ~"
cô vui vẻ đứng tại chỗ vẫy vẫy tay với anh.
sunoo hạ kiếng xe xuống, thấy hayoung vẻ mặt sáng ngời, vẫy tay với mình.
anh mở cửa xe bước xuống, vớ lấy ô ở ghế sau cầm theo.
hayoung đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn sunoo che ô bước tới.
mưa rơi lên ô "bộp bộp", khóe miệng anh mỉm cười, từng bước vững vàng đi về phía cô.
lúc này đây, hayoung cảm thấy tim mình bắt đầu biểu tình rồi, trong lòng cô đang nghĩ bây giờ chính là...
khi nào thì mị mới có thể thu tên yêu nghiệt sunoo này về tay đây hả!
"đang nghĩ gì đấy?"
lúc hayoung đang sững sờ, sunoo đã bước đến bên cạnh cô.
"nghĩ đến anh đó." hayoung bất chấp mặt mũi trả lời.
sunoo im lặng, anh đã quen với độ mặt dày của hayoung rồi.
hayoung cười bước tới đứng dưới dù của sunoo, hai tay tự nhiên ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, cô nhận ra thân thể anh bỗng chốc cứng đờ.
"cách xa quá rủi như em bị cảm thì sao bây giờ? em mà cảm thì thật là đáng thương, em chỉ có một mình, không có ai chăm sóc, anh thân là hàng xóm của em, anh phải có trách nhiệm chăm sóc cho em và bánh trứng nhà em đấy."
chưa đợi sunoo kéo cô cách xa ra một chút, hayoung đã liếng thoắng liên hồi.
sunoo tỏ vẻ bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, chỉ đành để cô ôm thắt lưng của mình.
"đi thôi."
tay anh khoác lên vai cô, để cô hoàn toàn nép sát vào lòng anh.
hayoung ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn gương mặt sạch sẽ của anh
làm sao đây? làm sao đây? thật muốn nhanh nhanh tóm lấy anh mà!!!
lên xe, anh để ô lên băng ghế sau.
lúc chuẩn bị lái xe rời đi, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua hayoung
anh thấy đôi chân vô cùng trắng trẻo của cô, còn dính nước mưa, có lẽ lúc nãy ở bên ngoài bị nước mưa văng đến.
không biết tại sao, anh đột nhiên thấy trong xe vô cùng oi bức, mặt đỏ lên trông thật khả nghi.
"khụ khụ." anh ho nhẹ.
"anh sao vậy?" hayoung nghiêng đầu hỏi anh.
"không sao"
anh xoay người lấy một cái khăn lông trắng từ băng ghế sau ra.
"coi chừng cảm lạnh."
anh để cái khăn lên chân của hayoung, che khuất đùi của cô.
sợ cô cảm lạnh mà sao lại che chân?
sunoo dường như đoán được hayoung sắp mở miệng hỏi, vì thế anh nói, "thắt dây an toàn vào, đi thôi."
"dạ."
hayoung nghe lời kéo dây an toàn qua gài lại.
"tối nay chúng ta ăn gì?"
hayoung hào hứng quay sang
"em muốn ăn gì?" anh hỏi ngược lại.
"đùi gà áp chảo, cá lư hấp chanh, sườn xào chua ngọt" hayoung bla bla kể ra một loạt tên các món ăn.
sunoo không nhịn được mà quay sang nhìn cô, vì sao cô bé này mỗi ngày đều kêu gào ăn thịt mà vẫn gầy như thế.
"vậy chúng ta phải tới siêu thị rồi."
"được được."
không lâu sau sunoo đã lái xe đến siêu thị.
hayoung lấy khẩu trang trong túi xách ra mang vào, người nổi tiếng chính là như vậy, một chút không gian riêng tư đều không có, bên ngoài thì vô cùng hào nhoáng, nhưng chuyện riêng tư lại phải lén lén lút lút, giống như kẻ trộm vậy.
hayoung ngẩng đầu nhìn, không nhịn được mà mơ mộng, lúc nào mới "phỉnh" được sunoo, sau đó xuất hiện công khai ở nơi công cộng thì tốt biết mấy.
lúc đến siêu thị thì trời vẫn còn mưa, "ở yên đó, để anh xuống trước."
sunoo lấy dù, xuống xe trước rồi mới đi vòng sang phía bên kia.
hayoung mở cửa xe liền trực tiếp chui vào dưới dù của sunoo, đôi tay tự giác ôm lấy thắt lưng của anh.
"tuy là chỉ có vài bước thôi, nhưng rủi như mấy bước này làm em bị cảm thì tính sao bây giờ?" hayoung mặt dày nói.
sunoo cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng qua cánh tay đang ôm chặt lấy mình.
"vào thôi."
vào siêu thị, hayoung giống như ngựa thoát cương, chạy ngay đến khu thịt hàn quốc.
"bác sĩ kim, anh nhìn xem, con cá lư này to quá, làm cá hấp chanh chắc là tuyệt cú mèo." hayoung chỉ vào con cá đang bơi trong nước
sunoo nhìn theo tay cô chỉ, đúng là một con cá lư béo tốt.
"dì ơi, lấy cho con con cá này đi."
dì ở siêu thị vừa giúp anh bắt cá vừa nói chuyện với bọn họ.
"cô bé à, bạn trai con đẹp trai lắm, còn tốt với con như thế, con phải biết quý trọng đó nha."
nghe dì ấy nói, hayoung hơi sửng sốt, tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
"haha, nhất định, nhất định." cô nói.
sunoo cúi đầu nhìn cô, mà lúc này dì ấy đã bắt cá xong.
"nhìn em làm gì? cầm cá đi kìa." hayoung nói, rồi tiến tới mục tiêu kế tiếp.
sunoo đưa tay nhận lấy cá của dì siêu thị.
"đùi gà, đùi gà." ở đằng kia hayoung hét to về phía anh, rước lấy bao nhiêu ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía cô.
sunoo ho nhẹ một cái, cũng không biết nhỏ giọng xíu à.
nhưng hayoung không nghĩ nhiều thế, dù gì cô cũng đeo khẩu trang, người khác không nhận ra cô đâu.
sau khi mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, hai người mới ra về. lúc ra khỏi siêu thị, bên ngoài mưa càng lúc càng to, sét đánh "ầm ầm."
"trận mưa này xem ra đến tối cũng không tạnh rồi."
"ừ." sunoo gật đầu đồng ý.
anh một tay cầm túi đồ ăn, một tay cầm dù.
"bác sĩ kim, hay để em xách cho." hayoung chủ động trợ giúp.
"không cần đâu."
"hay là em cầm dù cho nhé?"
sunoo cúi đầu, hoài nghi nhìn hayoung thấp hơn mình nửa cái đầu kìa, để cô cầm dù, cô chắc là anh vẫn có thể đứng thẳng người chứ?
"đi thôi, ôm eo anh."
vừa nãy bác sĩ kim mới bảo ôm eo anh ấy đúng không?
được thôi.
hayoung không khách sáo chạy đến ôm anh.
về đến nhà sau khi đổi dép, hayoung chạy ào đến sofa.
bánh trứng và đại hắc cũng chạy tới.
"bác sĩ kim, em có thể mở điều hòa không?" hayoung cầm điều khiển từ xa hỏi sunoo đang cất dù ở ngoài cửa.
"không được."
"tại sao?"
"sẽ bị cảm lạnh."
"ồ."
hayoung im lặng bỏ cái điều khiển điều hòa xuống.
bác sĩ kim bảo không được mở điều hòa... bởi vì sẽ bị cảm lạnh.
cho nên... bác sĩ kim đang lo lắng cho em đúng không?
hayoung nhìn sunoo mang thức ăn vào bếp.
cô thấy tóc anh hơi ướt, mềm mại phủ lên sau gáy.
vì thế, cô đứng dậy chạy vào phòng tắm.
đến khi cô đi ra, trên tay cầm một cái khăn mặt màu trắng.
"bác sĩ kim, lau tóc đi, nếu không anh sẽ bị cảm lạnh đấy."
"được, cảm ơn em." sunoo đưa tay cầm lấy cái khăn trên tay hayoung.
ngay lúc ấy, hayoung lập tức rút tay về.
sunoo nghi hoặc nhìn cô.
hayoung nhìn anh cười xán lạn, rồi kéo anh đi ra phòng khách.
"anh ngồi xuống đi."
sunoo nhíu mày, sau đó ngồi xuống.
hayoung mỉm cười, đứng trước mặt anh, cô cầm khăn mặt nhẹ nhàng trùm lên đầu anh, sau đó giúp anh lau khô tóc.
sunoo có thể ngửi được hương nước hoa trên người hayoung, anh cúi đầu, nhìn đến đôi chân trắng nõn, tinh tế của cô, anh còn cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay là có thể ôm trọn lấy kia.
sunoo cảm thấy có chút khô nóng, mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
"để anh tự làm." nói xong, anh đưa tay cầm lấy khăn.
"bốp."
hayoung không khách sáo đập vào tay anh, "để em làm, tuy em không biết nấu cơm rửa chén, nhưng việc nhỏ thế này thì em làm được."
khăn trắng nhẹ nhàng lau khô mái tóc đen ngắn của anh, hayoung nhân cơ hội lấy tay sờ thử. ôi, tóc bác sĩ kim mềm quá đi.
nghe nói, người tóc mềm tính tình rất tốt.
ngón tay mảnh khảnh không tự giác để trên mái tóc đen của anh, cả buổi không động đậy.
sunoo nghi ngờ nhìn cô, hỏi: "sao vậy?"
"hả? không có gì" hayoung hoàn hồn, cười cười, lại tiếp tục giúp anh lau tóc.
một lát sau, tóc của sunoo đã được cô lau khô.
"được rồi, để anh đi nấu cơm." nói xong, sunoo liền đứng dậy bước vào bếp.
"dạ." hayoung đặt khăn mặt lên bàn, sau đó đi theo sau sunoo
cô đứng bên cạnh cửa, nhìn sunoo đeo tạp dề, rồi lại xắn tay áo.
đẹp trai quá.
trong lòng hayoung đã hoàn toàn gục ngã.
thaehyung lấy đùi gà từ trong túi thức ăn ra, để vào bồn rửa, mở vòi nước rửa cho sạch sẽ, rồi lại để lên thớt, dùng dao khứa vài đường lên chân gà.
"sao phải làm như vậy hả anh?"
"làm thế để thịt có thể thấm gia vị."
anh xắt hành, tỏi, gừng xong xuôi rồi bỏ chúng vào một cái chén.
đến khi dầu đủ nóng, bỏ chân gà vào, ngay lập tức, trong chảo vang lên liếng "xèo xèo".
hayoung nhìn thấy liền sợ, rủi như dầu văng lên mặt thì sao?
nhưng nhìn dáng vẻ của sunoo, đối mặt với dầu nóng như thế, nhưng vẫn bình chân như vại, vô cùng thành thạo.
xào một lúc, sunoo cho nước vào, thêm một ít nước tương, bỏ muối và bột nêm rồi đậy nắp lại.
tranh thủ lúc này, anh vội đi làm cá, sau khi xong xuôi thì đùi gà đã chín.
mở nắp ra, hương thơm nồng đậm phả vào mặt, hayoung không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
đói bụng quá đi mất.
cô nhìn sunoo gắp từng cái đùi gà ra, rưới nước sốt lên trên rồi trang trí vài cọng hành lên đĩa.
sunoo đặt đĩa đùi gà lên bàn, ánh mắt của hayoung liền dính lên mặt bàn, kiểu gì cũng không dời mắt được.
"mang thức ăn qua đây nào. thuận tiện thử giúp anh xem hương vị thế nào." anh bắt gặp ánh mắt trông mong nhìn đĩa đùi gà, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"dạ vâng, anh cứ yên tâm nhé!"
hayoung phấn khích bưng đĩa đùi gà ra ngoài.
sunoo nhìn bóng dáng của cô, cúi đầu cười.
đúng là y như một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com