Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Cuộc sống của hắn

Nhật Dương luôn dậy đúng sáu giờ sáng, kể cả cuối tuần. Thói quen này hình thành từ hồi còn học đại học, khi phải dậy sớm đi làm thêm để kịp giờ học. Thành thử, dù bây giờ đã là nhân viên văn phòng, hắn vẫn chưa bỏ được cái đồng hồ sinh học ấy. Hiện tại Nhật Dương đang sống chung với gia đình anh trai ruột ở một chung cư bình dân trong lòng thành phố. Căn hộ phía Đông hướng ánh sáng nên khá nóng, hơn nữa phòng của hắn lại là phòng tiếp giáp trực tiếp với hướng mặt trời nên có nhiều khi buổi trưa mà ở phòng trong mùa hè. Thật sự không khác gì lò bát quái.

Thực ra đối với vấn đề chỗ ở hơi không được phong thuỷ, đối với hắn mà nói cũng không có gì quan trọng cho lắm.

Gia đình Nhật Dương không giàu, nhưng cũng chẳng đến nỗi nghèo. Bố mẹ làm nông, bán mảnh đất ở quê để hùn tiền với anh trai mua căn hộ này. Bố mẹ sinh ba người con: anh cả Gia Bảo đã lập gia đình, Nhật Dương đứng giữa, dưới cùng còn có bé Chi — cô em gái đang học cấp ba dưới quê. Trong ba anh em, Nhật Dương chính là kiểu "đứa con giữa điển hình": hiểu chuyện, biết quan sát, giỏi điều hòa mâu thuẫn, và... hơi nhiều việc một chút.

Kéo hẳn rèm cửa sang một bên, hắn đứng tựa vào khung cửa sổ, để ánh sáng tràn vào căn phòng nhỏ. Gió đầu hạ lùa qua khe cửa mát rượi. Thật ra, dù nóng cỡ nào, Nhật Dương vẫn thích nắng hơn mưa. Nhiều người bảo hắn "dương quá", hắn chỉ cười:
"Bố mẹ đặt tên Nhật Dương, thì số phận phải rực rỡ dưới mặt trời thôi."

Ánh nắng ban mai tháng 6 xuyên qua tán cây bên ngoài, tạo thành những vệt sáng lung linh trên bức tường cũ kỹ. Hắn nhẹ nhàng bước tới gần cửa sổ phòng, kéo rèm cửa, để ánh nắng sớm mai len lỏi qua khe cửa, dần dần chiếu sáng cả căn phòng.

Đánh răng xong, Nhật Dương soi gương kiểm tra "nhan sắc". Gương phản chiếu một gã đàn ông hai mươi sáu tuổi, ngoại hình dễ nhìn, không đẹp trai xuất sắc nhưng ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt to và sáng — di truyền từ bố. Râu thì lún phún, quầng mắt hơi thâm do thức khuya chơi game, da mặt bóng dầu nhẹ. Hắn nghiêng đầu, chống cằm, tự nhủ:

"Ừm... ổn. Đẹp trai đủ xài."

— cái này là hắn tự sướng với bản thân. Chả có ai mà phải tự ti với nhan sắc bố mẹ cho cả, miễn là đầy đủ mắt mũi mồm miệng là được.

***

Tự sướng xong, Nhật Dương lượn sang phòng cháu nội của bố mẹ — nhóc Gia Minh, tên ở nhà là Bi. Nhiệm vụ buổi sáng: đánh thức ông cháu nội 25kg này đi học.

"Bi ơi dậy nào, đi học thôi!" — Nhật Dương gọi, nhẹ nhàng như ru.

Không động tĩnh.

"Bi ơiii..." — hắn nhún gối, gõ nhịp lên giường.

Vẫn không động tĩnh.

Hắn thở dài, mặc kệ, xốc nguyên cái "bao gạo mini" lên vai, một đường bế vào nhà vệ sinh.
"Há miệng ra nào, ông Bi!"

Đứa nhỏ vẫn nhắm mắt, nhưng ngoan ngoãn hé miệng để hắn đánh răng. Nhật Dương mặc quần áo, buộc tóc tai, đeo balo lên lưng nhóc, động tác thuần thục như bảo mẫu chính hiệu.

Nhật Dương đeo ba lô ra trước ngực, đằng sau cõng ông mặt trời con sau lưng, đứng trước thang máy chờ thang xuống.

Căn hộ của hắn nằm trên cao ở tầng 15 trong chung cư 20 tầng. Chung cư không phải cao cấp dù trong nội thành nhưng nằm ở quận mới được cấp lên, nên giá cũng rẻ, lúc mua vào năm 2016 giá rơi vào mức 4 tỷ.

Nhật Dương cũng quan tâm tới bất động sản. Không phải hắn làm trong nghề, chỉ đơn giản là tới tuổi rồi, chuyện định cư và ổn định cuộc sống cứ thế tự tìm tới. Giá căn hộ ba phòng ngủ hiện giờ đã tăng gần 45% so với năm năm trước, muốn mua được phải cầm thêm gần hai tỷ nữa. Nghĩ tới con số ấy, Nhật Dương chỉ biết cười khổ.

"Con chào chú Dương!"

"Hello, Dương!"

Nhật Dương quay lại, bắt gặp anh Kiên – hàng xóm cùng tầng – đang dắt con gái nhỏ ra cửa. Hắn mỉm cười:

"Hello anh, hôm nay sớm thế."

Nhìn bé Linh trong chiếc váy công chúa hồng phấn, tóc tết hai bên gọn gàng, Nhật Dương xuýt xoa:

"Ui trời, công chúa nhà ai mà xinh thế này."

Anh Kiên cúi xuống buộc lại dây giày cho bé Linh, vừa cười vừa nói:

"Con gái người ta ngoan thế này cơ mà. Tự dậy, tự vệ sinh, còn biết tự chọn váy nữa chứ."

Nói xong, anh liếc sang thằng Bi đang gục ngủ trên lưng Nhật Dương, giọng pha chút trêu chọc nhưng dịu dàng hơn:

"Còn nhà mình thì... ai kia có vẻ vẫn đang mơ màng chưa chịu tỉnh."

Nhật Dương bật cười, vỗ nhẹ vào lưng thằng nhóc:

"Anh đừng nhắc nữa, em thấy xấu hổ giùm nó rồi đây này."

Bé Linh nghiêng đầu nhìn thằng Bi, rồi bĩu môi:

"Bạn Bi lười quá."

Nhật Dương nhếch môi cười, xoa đầu cô bé:

"Linh vẫn là giỏi nhất xóm nhỉ."

Anh Kiên cười khẽ, rồi đột nhiên đổi đề tài, giọng có chút lấp lửng:

"À này... Dương này, tính bao giờ ổn định đây?"

Nhật Dương khựng lại, quay sang nhìn anh:

"Ổn định... là ổn định gì ạ?"

"Thì còn gì nữa, ổn định gia đình ấy. Bao giờ mới mời anh ăn cỗ đây?"

Nhật Dương bật cười, cố gắng né tránh:

"Anh ơi, em còn chưa lo xong cái nhà, lấy đâu ra tiền lo vợ."

Anh Kiên nhướng mày, cười gian, giọng đùa bậy:

"Ơ kìa, trai đẹp như chú mày lo gì. Vài cái nháy mắt với nụ cười răng khểnh thôi là bao phú bà tranh nhau ký hợp đồng bao nuôi, khỏi cần mua nhà luôn ấy chứ."

Nhật Dương phì cười, lắc đầu:

"Anh nói nghe nhẹ nhàng như mua bó rau ngoài chợ thế. Em không dám đâu, vợ người ta còn chưa có mà anh định bán em cho phú bà à."

Anh Kiên nhún vai, tặc lưỡi làm bộ nghiêm túc:
"Ơ thì anh lo cho tương lai chú thôi. Thời buổi này, việc gì chả có thể xảy ra..."

Anh vừa nói vừa hạ giọng như sắp kể bí mật:
"Như con bé nhà bác Thịnh tầng trên ấy. Mới năm ngoái còn thấy nó chạy xe đạp đi học thêm, giờ gặp lại thấy ngồi xế hộp bóng loáng rồi. Nghe bảo quen được ông chú nào đó hơn ba chục tuổi, mỗi tháng cho vài chục triệu tiêu vặt. Nhà nó sửa sang lại hết, bà mẹ còn khoe rối rít với hàng xóm cơ."

Nhật Dương nhướn mày, nửa đùa nửa thật:
"Anh kể chuyện như rủ rê em đấy à?"

Anh Kiên bật cười ha hả, xua tay:
"Ơ kìa, anh đâu có xúi dại. Anh chỉ bảo thời thế bây giờ nó thoáng hơn nhiều rồi. Người ta tự nguyện, đôi bên vui vẻ, lợi cả đôi đường, miễn không phạm pháp thì anh thấy cũng chẳng có gì sai."

Nhật Dương liếc xéo, giọng bông đùa:
"Nghe anh nói tự nhiên thấy nghề bao nuôi thành một hướng đi triển vọng ghê."

Anh Kiên vỗ vai hắn, cười tít mắt:
"Triển vọng thật chứ không đùa. Nhưng mà... thôi, với body của chú mày thì anh sợ không chỉ phú bà, phú ông cũng tranh giành đấy."

Nhật Dương phì cười, lắc đầu:
"Anh đừng gieo hoang mang vào lòng em nữa."

-

Trong thang máy, có đầy đủ các thành phần tầng lớp xã hội, do gần 7h sáng nên có vài ông bà rủ nhau đi tập thể dục về nói chuyện rôm rả bên trong. Cũng có vài đứa con nít trong độ tuổi đi học đang cắm cúi bấm điện thoại, ngoài ra thì cũng có nhân viên văn phòng như hắn, cũng có người làm này làm kia, có cao hơn mà cũng có thấp hơn, nhưng nếu trong cùng 1 tháng máy thì hầu hết đều như nhau.

 Nói chung ở một căn hộ chung cư bình dân, cũng phần nhiều là người trẻ trong tầng lớp trung lưu, không quá giàu có, là tầng lớp chiếm đại đa số trong xã hội hiện tại. Để vươn lên có một chỗ trong xã hội luôn là cuộc đua mà mỗi người, mỗi đứa trẻ sinh ra đều phải cố gắng mà học cách tuân theo quy luật.

 Cố gắng chăm chỉ nhưng không may mắn, thì vẫn chỉ nằm ở giai cấp lao động chân tay. Có cố gắng nỗ lực nhưng thiếu đi 50% may mắn, có thể đạt được mức như hiện tại nhưng dù sao cuộc sống vẫn phải chật vật bon chen mà sống.

Giống như kiểu cho dù có thể tiết kiệm được đủ tiền mua ô tô, nhưng lại không có mức lương đủ để nuôi được nó. Hoặc là đủ tiền cọc được nhà, nhưng lại quá bất ổn để trả nợ hàng tháng cho ngân hàng.

Cái gọi là cuộc sống, ngoài tận hưởng, nó còn là cuộc đua sống còn, mỗi ngày thế giới đều đổi mới, người giàu có thể kiếm được vài tỷ trong một giờ đồng hồ. 

Thời gian đối với họ là con số, là tiền bạc. Còn đối với người ở tầng lớp như hắn, thời gian là gì. Cứ để nó qua và trôi đi, theo cách vận hành của trái đất, chạy theo nó một cách vô tri. Không cảm xúc, không nhiệt huyết.

Nhật Dương khẽ thở dài trong lòng, nhìn con số đỏ trên bảng đèn led, nhảy dần từ tầng 25 xuống số nhỏ, mỗi lần "ting" vang lên là một khoảnh khắc chờ đợi trôi qua. Chẳng có gì thay đổi cả, ngay cả thời gian trôi đi một cách vô ích cũng không có gì tiếc nuối.

 Đó là quy luật của cuộc sống.

Tháng máy dừng ở tầng hầm đã chỉ còn vài đứa học sinh, một vài nhân viên văn phòng chủ căn hộ nằm rải rác ở các tầng khác mà hắn có nhớ mặt nhưng không biết tên.

Tầng để ô tô nằm ở tầng hầm đầu tiên, nên anh Kiên đi ra trước, vỗ vỗ vai Nhật Dương:

"Anh đi trước đây nha."

Bé Linh cũng nhanh nhẹn theo lời ba mà lễ phép chào hắn: "Con chào chú Dương, hôm nào rảnh chú Dương sang nhà con ăn cơm nhé ạ."

Nhật Dương mỉm cười xoa xoa đầu công chúa khéo nịnh này, càng nghĩ càng yêu: "Ngoan quá, con đi học mạnh giỏi nha... vâng, anh Kiên đi không muộn ạ."

Thang máy đóng lại, chỉ còn hắn và vài đứa học sinh xuống tầng hầm để xe máy.

***

Ở trường mẫu giáo có phụ trách bữa sáng, nên khi trao tận tay cho cô chủ nhiệm lớp mầm của ông trời con, thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của gia đình vào ngày hôm nay.

Xong xuôi, hắn liền leo lên con xe máy mà phóng tới công ty. Trong bụng đói cồn cào.

Không biết nên trên đường đi mà vào đâu đó đá bát phở, hay là tới công ty mua nắm xôi hoặc bánh mì.

Mà thôi, cứ tới công ty trước đã, thường thì nhân viên văn phòng như hắn đều có thói quen chung là tới công ty chấm công xong xuôi rồi mới xuống dưới mua đồ ăn sáng. Dù sao ở xung quang văn phòng lúc nào cũng ngập tràn hàng quán. Có cầu tất có cung mà.

Tới tầng hầm toà nhà gửi xe, công ty hắn không phải trụ sở chính, chỉ là một chi nhánh của tập đoàn nên văn phòng vẫn thuê ở một toà nhà lớn.

Bước vào trong thang máy đã nhìn được vài gương mặt chiến hữu thân quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com