10. Charlie
Tôi thật sự đã rất sợ, sợ rằng nếu như chị vẫn chưa tin tưởng tôi để giao cả cuộc đời của chị cho tôi, sợ rằng chị vẫn cần thời gian để hoàn thành những ước mơ của mình, và sợ rằng tình yêu chị dành cho tôi vẫn chưa đủ.
Nhưng rồi, những giọt nước mắt rơi xuống vì sự hạnh phúc đó, những cái gật đầu lia lịa thay cho những gì muốn nói nhưng lại bị những tiếng nấc nên không thể nói nên lời. Chị ôm choàng lấy tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhưng lại có thể cho tôi cảm nhận được chị thật sự rất hạnh phúc.
Có phải đây là mơ không? Người phụ nữ mà tôi yêu nhất đã đồng ý kết hôn với tôi.
Trong khi chị đã vào nhà vì trời mỗi lúc một lạnh thì tôi lại đứng ở ngoài thêm một lát, dù thật sự rất lạnh, nhưng tôi muốn dành một tí thời gian để ghi nhớ khung cảnh này.
Cây thông Noel nhỏ đặt giữa nhà tôi và ông bà được trang trí lỉnh kỉnh những đồ vật dễ thương cùng với dãy đèn đỏ vàng lấp lánh và một vòng nguyệt quế. Nhìn thật sự rất đơn giản nhưng tôi sẽ không bao giờ quên. Có nên đóng một cái bảng nhỏ và ghi lên trên đó rằng "Tôi đã cầu hôn ở đây" không nhỉ.
Đứng ở đó một lúc thì chị liền chạy ra cầm theo điện thoại, trên màn hình là ba mẹ chị Seunghyeon.
Tôi bất ngờ, "Con chào hai bác."
"Còn bác cháu gì ở đây nữa," ba chị lên tiếng, "bây giờ gọi chúng ta là ba mẹ luôn đi nào Charlie"
Tôi chần chừ một lúc, thật không thể tin được có ngày tôi được gọi ba mẹ chị ấy như vậy, "Con chào ba mẹ."
Mặt tôi liền đỏ ửng lên, Seunghyeon nhìn cũng không khá khẩm hơn tí nào, chị cười ngại ngùng và cứ liên tục bảo ba mẹ đừng chọc hai chúng tôi nữa.
"Nhờ công tôi cả nhé." Mẹ của Seunghyeon dù đang bận làm việc nhưng vẫn cười nói.
"Gì mà nhờ công của bà thế?"
"Thì bữa trước các con tụi nó gọi vào buổi tối đấy, tôi đã kêu Charlie là con dâu tương lai của tôi, mà hình như lúc đó Seunghyeon có vẻ không hài lòng với câu nói của mẹ nhỉ." Mẹ chị chọc.
"Con đâu có."
Chúng tôi vừa nói cười, vừa đi vào nhà.
"Mẹ là mẹ con nhé Seunghyeon, mẹ biết hết đấy." Rồi mẹ dâu tôi quay sang hỏi. "Sao nào Charlie, cảm giác như thế nào? Cưới phải đứa con gái rắc rối, làm biếng, và hay cằn nhằn của bố mẹ, mệt mỏi cho con rồi."
"Mẹ à, con đau tệ đến nỗi đó. Mẹ nói như vậy lỡ em ấy đổi ấy thì sao."
"Nếu con đổi ý thì ba mẹ cũng không trách con đâu Charlie, phải không bà?"
"Đúng vậy, nói cho chúng ta nghe cảm giác của con đi nào."
"Dạ, con..."
Tôi nhìn qua Seunghyeon, người đang đứng cạnh với vẻ mặt vờ như chả quan tâm, nhưng nhìn ánh mắt của chị, tôi biết chị cũng mong nghe được câu trả lời.
"Dạ, con thật sự hạnh phúc lắm. Cứ nghĩ rằng chị ấy sẽ đòi chiếc nhẫn bự hơn cơ, con bất ngờ khi chị ấy chấp nhận chiếc nhẫn đơn giản như thế đấy."
Ba mẹ chị phá lên cười lớn.
Còn chị thì đánh nhẹ vào vai tay, ngắc nhẹ vào tay và bảo rằng lát nữa nói chuyện xong với ba mẹ, chị sẽ cho tôi biết tay.
"Con nói đúng đấy, giờ ba mẹ cũng mới để ý. Nhưng con biết gì không, tình yêu càng đơn giản, càng hạnh phúc."
"Vâng." Tôi cười đáp.
"Thôi cũng trễ lắm ở bên Mỹ rồi, hai đứa chuẩn bị đi ngủ đi. À mà đã gọi báo cho ba mẹ Charlie chưa thế?"
"Dạ chưa mẹ ạ." Seunghyeon trả lời.
"Thật tình, tại sao không gọi nói với ba mẹ con bé trước chứ. Thôi hai đứa tranh thủ gọi về cho ba mẹ của Charlie đi nhé. Và Charlie này."
"Dạ?"
"Con nói với mẹ con rằng chúng ta thật sự xin lỗi khi không thể nào nói chuyện trực tiếp với ba mẹ con được nhé. Sắp tới nếu ba mẹ con có sang Mỹ đi công tác, hãy cho ta biết. Ta và ba con sẽ qua đó chào hỏi ba mẹ con chính thức."
"Dạ, mùa xuân năm sau con làm lễ tốt nghiệp ra trường nên chắc ba mẹ con sẽ đến dự, có thể lúc đó là thời điểm tốt đấy ạ."
"Nếu như vậy, lễ cưới sẽ tổ chức sau khi Charlie tốt nghiệp nhỉ? Thật mừng khi cuối cùng ta cũng sẽ tống được đứa con gái của ta đi cho một người tốt như con, phải đối xử với Seunghyeon thật tốt con nhé, Seunghyeon cũng vậy đấy, nghe chưa. Chúng ta chúc mọi điều tốt lành cho hai đứa. Vậy nhé, ta tắt máy đây."
"Á." Tiếng kêu đau la lên kia điện thoại vừa tắt.
"Em đã nói gì với ba mẹ chị hả. Này thì bất ngờ này. Này thì không ngờ chị chấp nhận chiếc nhẫn đơn giản này. Bộ chị là người chú trọng mấy thứ đó lắm à." Mỗi một câu, chị ngắc một cái vào bắp tay trong của tôi.
Trừng phạt tôi như vậy chưa đủ, chị còn cầm tay tôi lên, cắn một cái thật mạnh.
"Seunghyeon, đau lắm đấy."
"Cho em chừa."
Trước đòn tấp công kế tiếp của chị, tôi nhanh nhẹn mở điện thoại lên bấm gọi cho hai người, chỉ có người này mới làm cho chị ấy trở thành thiên thần ngay trong tức khắc được.
"Em định gọi méc ba mẹ chị à. Kể cả ba mẹ chị có bắt chị dừng lại chị cũng không đâu nhé."
"Sao thế Charlie?" Bên kia lên tiếng.
"Ba ơi."
Đúng như những gì tôi dự đoán, ngay khi tôi vừa lên tiếng gọi, chị ấy tức khắc quay lại, và thái độ liền thay đổi ngay như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
"Con chào bác."
"Chào con, Seunghyeon. Con khoẻ không?"
"Dạ con khoẻ thưa bác trai."
"Ba ơi, có mẹ ở gần đó không? Có chuyện muốn cho ba mẹ hay này."
"Mẹ con hả, đợi ba một lát." Nói rồi ba đứng lên và bắt đầu di chuyển. "Ba đang ở ngoài vườn chăm sóc mấy cái cây, mẹ thì đang ở bếp nấu ăn. Đây mẹ đây này."
"Chào hai đứa, có chuyện gì à?" Gương mặt của tôi hiện lên màn hình điện thoại.
"Con chào bác gái."
"Chào con Seunghyeon."
"Gì mà chào bác gái, bác trai chứ."
Chị liền huých tôi một cái.
"Sao nào, em nói gì sai sao." Tôi cười chọc chị.
"Hai đứa có vẻ có chuyện gì vui nhỉ, và đã mấy giờ bên đó rồi mà hai đứa còn thức như thế."
"Con đâu phải là con nít nữa đâu ba mẹ. Con chuẩn bị cưới vợ rồi nhé."
"Cái gì cơ?" Ba mẹ tôi đồng loạt lên tiếng.
Tôi cầm lên Seunghyeon lên để khoe với ba mẹ. "Chúng con sắp kết hôn rồi nhé."
"Trời đất, có thật không hả?" Ba mẹ tôi mừng rỡ.
"Dạ đúng ạ." Chị Seunghyeon trả lời.
"Thật là, chúc mừng hai đứa con." Ba mẹ tôi ôm nhau mừng rỡ như thể hai người mới cầu hôn nhau xong vậy.
"Ba mẹ à, bình tĩnh tí đi nào."
"Seunghyeon à, con sẽ vất vả rồi, con bé này nó chỉ được cái lớn xác chứ suy nghĩ hành động cứ như một đứa con nít vậy."
"Dạ không sao đâu ạ."
"Đừng ngại ngùng nữa con à, bây giờ chúng ta cũng là ba mẹ con rồi mà. Chúng ta bây giờ là gia đình rồi, con đừng ngại gì nữa nhé." Ba tôi như thể biết được gương mặt của chị Seunghyeon bây giờ đang đỏ như thế nào nên liền cố gắng giúp chị bình tĩnh.
"Dạ, con cảm ba mẹ."
"Còn ba mẹ của Seunghyeon biết chưa?"
"Dạ rồi mẹ, lúc nãy con đã gọi cho ba mẹ chị ấy rồi."
Seunghyeon nhìn tôi lúng túng và như muốn nói với ba mẹ tôi rằng chính chị mới là người gọi, nhưng thấy tôi lắc đầu chị liền im.
"Được rồi, có gì mai hãy gọi cho ba mẹ nhé. Ba mẹ thật sự rất hạnh phúc cho tụi con đấy, còn bây giờ hai đứa đi ngủ đi, trễ lắm rồi."
"Dạ, vậy con tắt máy đây. Tạm biệt ba mẹ."
"Tạm biệt con, tạm biệt con dâu luôn nhé."
Sau cuộc điện thoại đó, chúng tôi bỗng nhiên ngồi im một lúc. Bây giờ mối quan hệ của chúng tôi đã khác, chị ấy không còn là bạn gái của tôi nữa, mà là vợ sắp cưới của tôi.
Không khí có vẻ hơi ngại ngùng.
Và đột nhiên tôi lại thấy hồi hộp vô cùng.
"Babe à." Seungseung lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng khó chịu đó.
"Seunghyeon. Khoan đã em có chuyện muốn nói."
Chị bỗng nhiên nghiêm túc khi nghe thấy cách tôi nói dứt khoát.
"Sao thế em?"
"Em..."
Mặt chị một lúc căng thẳng hơn.
"Em xin lỗi chị, Seunghyeon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com