Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23:

Trong mắt tiểu xúc tu và Bình An cùng những quái dị khác, hành động túm chặt thanh niên của Lữ Hướng Tài không khác gì tấn công, chúng nó lập tức nổi giận.

Tiểu xúc tu vươn nửa thân chồi non chưa mọc hoàn chỉnh, vô số âm hồn hóa thành sương mù tối tăm lạnh lẽo.

Chúng đồng loạt ghìm chặt cánh tay Lữ Hướng Tài, phát ra tiếng rít đe dọa.

Buông tay!

Quái dị sinh ra từ oán hận, bất cam và nhiều cảm xúc tiêu cực khác, vốn không phải thứ lương thiện.

Chúng tàn bạo, cực đoan, nóng nảy dễ nổi giận, lại có dục vọng chiếm hữu và ý thức lãnh địa cực mạnh. Quái dị càng mạnh càng không thể chịu đựng bị chống đối, đặc biệt là khi cảm xúc đang lên cao.

Hai mắt Lữ Hướng Tài đỏ ngầu, da dẻ liên tục nổi lên đốm tử thi xanh tím, vung tay đánh về phía đám âm hồn:

"Cút ngay cho ta!"

"Lữ Hướng Tài!" Tạ Tự Bạch đột ngột giận dữ quát.

"Muốn rời khỏi đây thì dừng tay ngay!"

Hai chữ "rời khỏi" như dây cương, siết chặt lấy cơ thể Lữ Hướng Tài!

Tay hắn cứng đờ giữa không trung, kinh hãi nhìn Tạ Tự Bạch: "Sao cậu biết......"

Sao cậu biết tôi chết cũng muốn rời khỏi đây?

Tạ Tự Bạch nhân cơ hội kéo đám âm hồn và tiểu xúc tu về phía mình, che chắn kín mít sau lưng.

Nhìn người đàn ông thần sắc hoảng loạn, cậu bình tĩnh hỏi:

"Bình An, con chó nhà tôi, trước đây bị nhốt ở đâu đó không ra được, có phải là vòng tuần hoàn mà anh nói không? Anh cũng bị vây ở tập đoàn Thịnh Thiên không thể rời đi sao?"

Không hề úp mở, Tạ Tự Bạch nhanh chóng thuật lại những gì xảy ra ngày hôm qua.

Chỉ là khi nghe những từ như "phó bản" và "người chơi", Lữ Hướng Tài tập trung tinh thần sẽ vô thức lộ ra vẻ mờ mịt.

Tạ Tự Bạch nhíu mày, đang nghĩ xem nên dùng ẩn dụ gì để tránh né thứ sức mạnh quấy nhiễu nhận thức của Lữ Hướng Tài.

Người sau lại hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

"Không cần nói nữa, những thứ đó không phải là kiến thức tôi có thể nhận thức."

Trước đây hắn luôn dùng lời này để nhắc nhở Tạ Tự Bạch không nên tò mò quá nhiều, không ngờ bây giờ phong thủy luân chuyển, lại dùng cho chính mình.

Nhưng nói ra lời này không có nghĩa Lữ Hướng Tài lựa chọn thoải mái.

Chỉ thấy khóe miệng hắn điên cuồng nhếch lên, hai mắt đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào thanh niên.

Có sự Chuyên chú, cố chấp, và sự vui mừng khôn xiết.

Một khuôn mặt như bị đổ nghiêng lọ màu, đủ loại cảm xúc đè nén không nổi, còn si mê hơn lúc nãy!

Lữ Hướng Tài nghĩ thầm, 【cấp bậc】 của hắn cao hơn Tạ Tự Bạch, nhưng người này lại có thể nhận thức được kiến thức cấm kỵ mà ngay cả hắn cũng không thể chạm đến, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Tạ Tự Bạch là một biến số có thể phá vỡ quy tắc!

Nếu vậy thì hắn

"Gào!"

Phía sau họ, Bình An từ bụi cây lao ra, răng nanh lộ rõ, phát ra tiếng gầm run rẩy .

Không phải sợ hãi, mà là đột nhiên nhận ra Lữ Hướng Tài đang mơ ước Tạ Tự Bạch, đã sắp bùng nổ cơn giận dữ.

Và quả nhiên như chó con cảm nhận được, trong tòa nhà tập đoàn Thịnh Thiên có một sự tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, có thể bóp chết mình bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu Lữ Hướng Tài dám động đến Tạ Tự Bạch, nó sẽ liều mạng dù hồn phi phách tán, cũng phải cắn xé một miếng thịt của đối phương!

Tiểu xúc tu cũng vậy, hiện tại nó đặc biệt, đặc biệt không vui.

Thân hình đen kịt hóa thành bóng ma vặn vẹo dữ tợn, chớp mắt lan rộng ra toàn bộ mái hiên và bồn hoa quảng trường, hơi thở lạnh lẽo đáng sợ lập tức bùng nổ!

Cảnh "động tĩnh" náo loạn trước cửa tập đoàn Thịnh Thiên thực sự quá lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến tất cả "người" ở khu vực lân cận.

Các tổ trưởng từ tầng 5 đến tầng 15 đều ôm đầu run rẩy, các chủ nhiệm và quản lý từ tầng 16 đến tầng 22 run tay làm đổ rượu quý.

Các giám đốc cấp cao từ tầng 23 đến tầng 27 vội vã rời khỏi cửa sổ sát đất, các tổng giám đốc từ tầng 27 đến tầng 30 mất hết hứng thú xem náo nhiệt, nhắm mắt giả chết tại chỗ.

Còn có hội đồng quản trị ở tầng 31, đang ồn ào đến đỏ mặt tía tai, mấy người vừa xắn tay áo chuẩn bị lao vào nhau.

Kết quả, khi hơi thở căng thẳng phía dưới truyền đến, tất cả mọi người quanh bàn tròn đều cứng đờ, tiếng cãi vã ồn ào lập tức giảm xuống ba phần.

Ngay cả người ở tầng cao nhất cũng liếc mắt xuống dưới.

Khi nhận ra "tầm mắt" đó, như một gáo nước đá dội từ trên đầu xuống, những ý tưởng tẩu hỏa nhập ma trong đầu Lữ Hướng Tài lập tức tan biến.

Hắn mồ hôi ướt đẫm che chắn trước mặt Tạ Tự Bạch, phóng thích một lượng lớn hơi thở che khuất "tầm mắt" của Yến Sóc, cười gượng nói:

"Không có gì đâu Yến tổng! Chúng tôi chỉ đang thảo luận vấn đề trong công việc, có mấy nhân viên tay chân không sạch sẽ, thật sự khiến người ta tức giận, ha ha ha..."

Với tư cách là người trong cuộc, Tạ Tự Bạch không có cảm giác được thực lực của quái dị, nhưng cậu biết quan sát.

Theo độ ngẩng đầu của Lữ Hướng Tài, cậu nhìn về phía vị trí cao nhất của tòa nhà.

Các tầng của tập đoàn Thiên Thịnh dường như được xây cao hơn một cách cố ý, trong khi các tòa nhà khác mỗi tầng chỉ cao khoảng 3 mét, thì ở đây có thể cao tới 4 mét hoặc thậm chí 5 mét.

Do đó, toàn bộ tòa nhà trông như che khuất bầu trời, cao không thể với tới.

Tạ Tự Bạch nhìn chằm chằm vào tầng trên cùng của tòa nhà, một cảm giác mãnh liệt, bị nhìn chằm chằm đột nhiên nảy sinh.

Một giọng nói vang lên, xác nhận nghi ngờ của cậu.

【Thần đang nhìn ta.】

Trước Lời giải thích của Lữ Hướng Tài, Yến Sóc không biết là tin hay không tin.

Sau vài trăm nhịp thở, tầm mắt khiến người ta dựng tóc gáy cuối cùng cũng rút đi.

Lữ Hướng Tài cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa vớt ra từ hồ, kinh hãi nhìn Tạ Tự Bạch. Nỗi sợ hãi và chấp niệm đan xen khó phân, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Cho đến khi một tiếng còi xe đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và trầm mặc giữa hai người.

"Tít——"

Hai người cùng nhìn sang, một chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản kéo dài đột ngột dừng lại trên đường phố gần đó, khiến người qua đường liên tục quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Người xuống xe đầu tiên là tài xế, mặc bộ vest đen chỉnh tề, sau khi đỗ xe xong, vạt áo và cổ tay áo không có một nếp nhăn.

Hắn ba bước thành hai đi về phía sau xe, ấn nút chìa khóa điện định mở cửa, nhưng không ngờ cửa xe bị người từ bên trong đẩy ra trước, một thiếu niên trông chỉ cỡ học sinh trung học ôm hộp quà gỗ bìa cứng bước xuống xe.

Tài xế định nhận lấy, "bộp" một tiếng, thiếu niên không khách khí rút tay hắn ra, lạnh lùng trừng mắt.

"Ai cho phép ngươi đến gần ta?"

Tài xế im lặng tuân lệnh.

Thiếu niên nhếch mép, quay đầu đi, không thèm liếc tài xế một cái.

Hắn có ngoại hình cực kỳ tinh xảo, mặc bộ vest và giày da đặt may riêng, dáng đi thẳng lưng tao nhã, làn da trắng như tuyết phản quang dưới ánh mặt trời, giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Vốn dĩ ngoại hình và dáng vẻ này rất thu hút, nhưng khi thấy thiếu niên vênh váo tự đắc, biểu cảm ngưỡng mộ của những người xung quanh thay đổi, đồng loạt lộ vẻ không tán thành và trách móc.

"Tiểu thiếu gia nhà ai vậy? Không có chút lễ phép nào."

"Ai biết được, con nhà giàu chẳng phải đều như vậy sao?"

"Tính nết này, có tiền thì sao, chắc chắn là cũng vào tù thôi, trên tin tức chẳng phải thường có chuyện đó sao."

......

Nhiều người vây quanh chiếc Rolls-Royce, liên tục chụp ảnh bằng điện thoại.

Thậm chí có người táo bạo tiến lại gần, giơ cao điện thoại, nhe răng trợn mắt tạo dáng trước ống kính, có vẻ như chuẩn bị chụp ảnh tự sướng đăng lên vòng bạn bè.

Thiếu niên thu hết vào đáy mắt, vẻ mỉa mai trên mặt càng đậm, ôm hộp đi vào cổng công ty.

Lúc đi ngang qua Tạ Tự Bạch và những người khác, hắn nhìn thẳng, thần sắc lạnh lùng, không thèm liếc mắt nhìn ai, ngạo mạn đến cực điểm.

"Giang thiếu gia? Hắn đột nhiên đến đây làm gì?"

Tạ Tự Bạch nghe thấy tiếng lẩm bẩm khó hiểu của Lữ Hướng Tài, bèn nhìn sang.

Nhưng ánh mắt Lữ Hướng Tài không hề nhìn thiếu niên đó, mà mỉm cười nhìn cậu, có vẻ như đang đợi cậu thắc mắc.

Thấy Tạ Tự Bạch vẻ mặt lạnh lùng không nói gì, Lữ Hướng Tài lại hứng thú bừng bừng tiến lên hỏi:

"Vừa rồi cậu có vẻ rất nghi hoặc, có phải phát hiện ra gì không?"

Hắn nói chuyện với thái độ hạ mình, giọng điệu nịnh nọt, chỉ coi Tạ Tự Bạch là trung tâm.

Ai cũng có thể thấy Lữ Hướng Tài đang cố gắng tìm đề tài để làm hòa với thanh niên.

Sau khi đối phương ân cần hỏi han khoảng bảy tám câu, Tạ Tự Bạch nhẹ nhàng thở dài, nói:

"Dáng đi và tư thế vung tay của đứa bé đó không đúng lắm, có phải có thứ gì đó đang kiềm chế hắn không?"

Lữ Hướng Tài ngạc nhiên trước khả năng quan sát nhạy bén của Tạ Tự Bạch, vì rõ ràng vừa rồi nhiều người qua đường như vậy đều không nhận ra vấn đề gì.

" Cậu biết rối gỗ giật dây chứ?" Hắn nói.

"Khác biệt là rối gỗ không biết đau, còn người nếu bị dây thép trói chặt khớp xương và gân tay chân—"

Lữ Hướng Tài dùng ngón trỏ chỉ vào cổ tay, nhẹ nhàng vạch một đường, làm động tác cắt cơ bắp, cười nói ra những lời khiến người ta rùng mình.

"Giang thiếu gia chắc là chống lại ý muốn của Giang gia chủ mà tự ý chạy ra ngoài, nên bị dây thừng siết chặt, cảnh tượng đó có hơi kinh dị đối với người bình thường, may là cậu không nhìn thấy."

Tạ Tự Bạch nín thở, đột ngột ngẩng đầu nhìn vào bên trong công ty.

Nhưng thiếu niên đã vào thang máy từ lâu, không thấy bóng dáng đâu.

Lữ Hướng Tài thấy vậy thì rất hả hê: "Cậu xem kìa! Chỉ cần tôi nói hơi đáng thương một chút, cậu lại muốn xông lên cứu người. Sao không nghĩ đến việc cứu tôi đi? Rõ ràng chúng ta quen nhau trước mà!"

Tạ Tự Bạch hoàn hồn, quay sang nhìn Lữ Hướng Tài đang kêu ca, đột ngột nói:

"Tôi có nghĩ đến."

Biểu cảm giả tạo than ngắn thở dài của Lữ Hướng Tài lập tức cứng đờ:

"Hả?"

"Ngay lúc anh cố sức túm lấy tôi không buông vừa rồi." Tạ Tự Bạch không nói đùa, kể lại ý nghĩ lúc đó một cách chi tiết.

"Tôi đã nghĩ, bạn của tôi đã trải qua những gì, tôi nên giải cứu hắn như thế nào?"

Ý nghĩ đó đến giờ vẫn không biến mất, khiến cậu nhíu mày, khiến người ta tin vào nỗi lo lắng của cậu là thật.

Lữ Hướng Tài: "..."

Hắn nhìn Tạ Tự Bạch, nhất thời không nói nên lời.

Đôi mắt thanh niên trong suốt, như một tấm gương, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt xấu xí của hắn, trông đặc biệt buồn cười vì quá ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình. Kích động và bất an, hai cảm xúc giao hòa, khiến giọng hắn có chút méo mó:

"...Cậu thật sự muốn cứu tôi? Cậu muốn gì?"

Vàng bạc châu báu, danh dự địa vị. Chỉ cần Tạ Tự Bạch có thể đưa hắn ra khỏi cái nơi quỷ quái chết tiệt này, bất cứ thứ gì, kể cả mạng hắn, hắn cũng có thể—

"Tôi muốn anh cùng chúng nó xin lỗi, tuy rằng vừa rồi anh không quá tỉnh táo , nhưng xác thật đối chúng nó động sát tâm."

Tạ Tự Bạch vỗ vỗ  bả vai của mình, nhóm âm hồn lục tục ngoi đầu, tiểu xúc tua thì vui sướng khi người gặp họa nên chạy ra xem náo nhiệt.

"Gì?" Lữ Hướng Tài cho rằng Tạ Tự Bạch ở nói giỡn.

Tạ Tự Bạch nói: "Tôi giúp bạn bè của mình, không cần bất luận cái gì lý do gì, nhưng bạn của tôi hẳn là sẽ không ra tay người nhà của tôi, không phải sao?"

Trong ánh mắt ôn hòa của thanh niên, Lữ Hướng Tài không nhận ra chút ý tứ trêu đùa nào.

Hắn như đang bước trên đám mây mù mờ ảo, vừa cảm thấy không chân thực, vừa không kìm được sinh ra mong đợi.

Giống như rùa đen thò đầu ra khỏi mai, hắn thử dò xét, đầy nghi ngờ, cẩn thận nói với đám âm hồn: "Xin lỗi?"

Những lời vừa rồi, đám âm hồn cũng nghe thấy.

Chúng không muốn để ý đến Lữ Hướng Tài, người đã sinh ra những suy nghĩ đen tối với Tạ Tự Bạch, nhưng Tạ Tự Bạch nói rằng cậu coi Lữ Hướng Tài là bạn.

Trong sự rối rắm đó, đám tiểu gia hỏa gật đầu, miễn cưỡng coi như tha thứ cho hắn.

Tạ Tự Bạch cười xoa đầu đám tiểu gia hỏa, dịu dàng dỗ dành:

"Được rồi, ta phải đi làm, bạn của ta sẽ bảo vệ ta, các ngươi ngoan ngoãn về nhà trước đi, trên đường phải chú ý an toàn, ngoan ngoãn chờ ta về nhà nhé."

Cậu đã sớm nhận thấy, càng gần tòa nhà công ty, Bình An càng căng thẳng, lông dựng ngược lên, nhe răng trợn mắt, gần như căng thẳng đến mức hoảng loạn.

Để đám tiểu gia hỏa tiếp tục ở lại đây, đối với chúng là một sự tra tấn.

Nhận thấy ánh mắt của Tạ Tự Bạch, Lữ Hướng Tài đang hoảng hốt lập tức phản ứng lại, khóe miệng giật giật.

Hắn thầm nghĩ, thì ra nãy giờ đối phương nói những lời tình cảm như bạn bè, người nhà là để dỗ bọn trẻ ngoan ngoãn về nhà.

Nhưng hắn nhất định không thể phá đám Tạ Tự Bạch, nếu không người "bạn" vừa có được chẳng phải sẽ chạy mất sao?

Lữ Hướng Tài ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:

"Không sai, ta sẽ bảo vệ hắn, các ngươi cứ yên tâm đi."

Đám âm hồn không muốn đi nghe thấy vậy, biểu cảm càng âm trầm, người mà chúng không yên tâm nhất chính là tên đàn ông cáo già này.

Lúc này, Bình An gầm nhẹ một tiếng, gọi đám tiểu gia hỏa lại.

Sau khi trở thành Quỷ Vương, có những điều không cần ai dạy cũng tự hiểu.

Ví dụ như Bình An biết khí tràng của Quỷ Vương bài xích nhau, ý thức lãnh thổ rất mạnh, tùy tiện xâm nhập địa bàn của đối phương chắc chắn sẽ gây ra xung đột, giống như hai con sư tử đực cường tráng sẽ đánh nhau khi gặp mặt.

Nó không sợ chiến đấu, nhưng không muốn gây thêm phiền phức cho con người của nó.

Tuy nhiên, Bình An không đi, nó trở lại bụi cây có thể che giấu thân hình, nằm xuống, giống như một người lính trung thành, lặng lẽ quan sát Tạ Tự Bạch.

Đây là thái độ của Bình An: Dù ngươi muốn đi đâu, lên núi đao hay xuống biển lửa, ta cũng sẽ theo sau ngươi. Khi ngươi gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ kịp thời xuất hiện.

Tạ Tự Bạch tự nhiên cảm nhận được quyết tâm của Bình An, cong mắt cười với nó, không khuyên can nữa.

Khi quay người bước vào tòa nhà, ánh mắt cậu rất nghiêm nghị, đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi phải làm thế nào để trở nên mạnh mẽ?"

Thế giới sau dị hóa quá nguy hiểm, dù là Quỷ Vương cấp A cũng không thể thực sự thống trị một phương.

Nhìn thấy Bình An và đám âm hồn đối mặt với xúc tu nhỏ và Yến Sóc như đi trên băng mỏng, Tạ Tự Bạch chưa bao giờ ý thức sâu sắc như lúc này rằng cậu cần phải trở nên mạnh mẽ.

Chỉ khi trở nên mạnh mẽ, cậu mới có thể cứu những người cậu muốn cứu. Chỉ khi trở nên mạnh mẽ, cậu mới có thể bảo vệ những con quái vật đáng yêu, để chúng không còn sợ hãi.

Lữ Hướng Tài cũng đang cân nhắc vấn đề này, không vòng vo nữa:

"Việc này thực sự rất vất vả, rất nguy hiểm, cậu thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Hắn coi Tạ Tự Bạch như cọng rơm cứu mạng duy nhất, trân trọng đến cực điểm, hơn bất kỳ ai đều mong muốn thanh niên nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, sau đó tiến vào vòng tuần hoàn của tập đoàn Thịnh Thiên, tìm ra cách giải cứu mình.

Phải an toàn, phải vững chắc, không được xảy ra bất kỳ sai sót nào, đồng thời phải đảm bảo hiệu quả thăng tiến.

Ý tưởng của Lữ Hướng Tài đã định: "Để thăng tiến lên quản lý cấp cao của công ty, thông thường có ba con đường. Một là năng lực phù hợp, hai là lập công trạng, ba là được Yến tổng đích thân chỉ định."

Tạ Tự Bạch: "Tôi sẽ đi con đường thứ hai?"

"Không, cậu sẽ đồng thời đi con đường thứ nhất và thứ hai."

Hai người ăn ý bỏ qua con đường thứ ba.

Lữ Hướng Tài giải thích với Tạ Tự Bạch: "Không có năng lực phù hợp, dù công trạng và tài nguyên bày ra trước mắt, cậu cũng chưa chắc có thể nắm bắt được. Cho nên, cậu cần tham gia một số 'huấn luyện bổ sung'."

Tạ Tự Bạch nghiêm túc lắng nghe, không có ý kiến gì:

"Ví dụ như?"

Lữ Hướng Tài nhếch mép cười, chỉ tay lên trên: "Ví dụ như, ở vùng này, gần tám phần lực lượng cấm kỵ đều bị các dòng dõi danh môn quý tộc nắm giữ, trong số các danh môn đó có một gia tộc nổi tiếng nhất, Giang gia."

"Còn cậu, sẽ trở thành gia sư cho người thừa kế duy nhất của Giang gia!"

Trong khoảnh khắc, thần sắc Tạ Tự Bạch chấn động, theo ngón tay Lữ Hướng Tài ngẩng đầu nhìn lên.

Cậu gần như ngay lập tức nhớ đến vị thiếu gia có ánh mắt châm biếm và khí thế ngạo mạn vừa rồi.

Cũng chính là người mà Lữ Hướng Tài nói đến, bị dây thép siết chặt khắp người, như một con rối gỗ bị điều khiển.

Tạ Tự Bạch rũ mi xuống nửa giây, rồi ngay lập tức ngước mắt. Sự kiên quyết từng khiến Lữ Hướng Tài kinh ngạc, lại một lần nữa xuất hiện trong đôi mắt ôn hòa bình tĩnh của cậu:

"Tôi phải làm như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com