Chương 26: Sự Hỗ Trợ Quan Trọng
Vào 6 giờ sáng
Tôi ngồi dậy dụi mắt và ngáp dài trên chiếc ghế sofa. Dưới bầu trời đầy mây, tôi sẽ bắt đầu một ngày mới. Tôi nhận được lệnh từ mẹ mang một thứ gì đó đến cho người đẹp trai, và trực tiếp đưa nó từ tôi. Nếu tôi làm điều gì sai trái, tôi không thể về nhà và ló mặt ra.
Này, ai là con ruột của bà Ratchanee đây?
Công lý không có ý nghĩa gì trên thế giới này.
"Ai Po, lại đây!" Tôi gọi cho người bạn đang tìm kiếm tôi. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau qua LINE tối qua.
"Chào buổi sáng."
"Có lệnh từ cấp trên." Tôi nói với giọng nhỏ nhẹ rồi lại ngáp.
"Tao hiểu rồi, anh bạn." Po ngồi cạnh tôi nói. Tôi lấy chiếc bánh sandwich cá ngừ tôi làm khi thức dậy.
"Mày còn chưa ăn sáng phải không."
"Ồh, tao yêu mày." Po mỉm cười vùi đầu vào vai tôi cho đến khi tôi cù lét và từ từ di chuyển đầu vì sợ làm tổn thương bộ não đã cống hiến cho trường và đất nước.
"Nó đang đến." Po vừa nói vừa chỉ về hướng người đang đi. Nó ăn ngay chiếc sandwich cá ngừ với vẻ mặt hớn hở. Tôi thấy người quan trọng khiến tôi phải ngồi bắt muỗi từ sáng. Tôi đi về phía nó, sợ rằng những cô gái đã đi theo để cổ vũ nó sẽ vây lấy nó trước. Dáng người cao đút hai tay vào túi quần và đeo tai nghe nhướn mày. Hơi bất ngờ khi tôi đã chạy đến vẫy nó phía trước. Nó tháo tai nghe ra. Nhìn chằm chằm vào tôi với một khuôn mặt khó đoán. Tôi biết người đẹp trai hiếm khi mở cuộc trò chuyện. Vì vậy, tôi phải bắt đầu nói.
"Mẹ có cái này cho mày." Tôi thò tay vào túi đồng phục và đưa một chiếc hộp nhỏ trên tay cho người đẹp trai.
Nó nhướn lông mày lên một chút nghi ngờ.
"Cái này là cái gì?" Rồi hỏi.
"Bùa hộ mệnh." Tôi nói nhỏ vì sợ người khác nghe thấy.
"Hả?" Người đẹp trai cho thấy một khuôn mặt ngày càng bối rối.
"Mẹ nói nó sẽ mang lại may mắn." Tôi phải nói lý do khi mẹ nói vào tai tôi cho đến khi tôi nhớ. Nó gật đầu và lấy chiếc hộp từ tay tôi và đút vào túi.
Mẹ sẽ rất vui... nếu mẹ nhìn thấy cái này.
"Mày đã ăn sáng chưa?" Tôi hỏi. Không khó để đoán rằng nó đã mua thứ gì đó để tủ lạnh nhưng chưa bao giờ lấy ra để nấu bữa sáng. Nó nhìn tôi và lắc đầu.
Này, tao nghe nói mày cần phải sử dụng bộ não của mình cả ngày. Bữa sáng rất quan trọng, tại sao mày lại bỏ bữa?
"Đây." Tôi đưa hộp cơm mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Lúc đầu, nó có vẻ bối rối, nhưng cuối cùng đã đưa tay ra để nhận.
Ugh, tay của mày không cần phải chạm vào tao như thế. Tôi vội rút tay lại.
"Bữa sáng khiến mày bạn hoạt động." Sau khi nói vớinó, tôi quay lại chỗ Po để cổ vũ nó trước. Hãy chiến đấu.
Tôi đợi cho đến khi chiếc xe rời khỏi cổng trường. Tôi biết một chút về kỳ thi Olympic học thuật sẽ diễn ra tại một trường đại học công lập nổi tiếng ở trung tâm Bangkok. Đi vào sáng sớm để tránh vấn đề kẹt xe hàng loạt.
Đồng hồ của tôi chỉ 06:45. tôi đang đi đâu vậy? Vẫn còn một tiếng nữa mới đến buổi lễ. Một mình ngồi cùng một chỗ, tôi sợ mình sẽ bị sốt xuất huyết và hôn mê trong bệnh viện. Vị trí đẹp nhất là phòng Universal Music Club. Tôi có một chìa khóa dự phòng. Vội vàng vào phòng, bật đèn bật điều hòa đủ lạnh để ngủ rồi ngồi lên chiếc ghế sofa nghệ sĩ ngổn ngang vết bút và đủ thứ nét vẽ nguệch ngoạc.
Tôi không thể ngủ được.
[Âm thanh LINE]
Hửm? Ai đã gửi tin nhắn LINE sáng nay? Tôi nhấc điện thoại lên và nhìn nó.
[Po gửi ảnh]
Bức ảnh là gì? Tôi đã mở nó.
<Ảnh 1>
<Trông có vẻ thú vị>
Tôi nhìn vào bức ảnh và nhấn nút phóng to. Người đẹp trai mỉm cười với hộp cơm trên tay.
<Ảnh 2>
<Chồng yêu đi xa>
Người đẹp trai ăn
<Huh!>
Tôi trả lời Po
< Bánh mì mày cho tao vẫn chưa no. Tao muốn cơm chiên>
<Hình dán khóc>
<Này!>
Tôi nhấn nút gửi, sau đó nhấn khóa màn hình và đặt điện thoại lên ngực.
Vậy tại sao tôi lại cười?
*
Tuần này là tuần công bố điểm giữa kỳ. Tôi không khoe khoang về điểm số của tôi rất cao trong mọi môn học. Tất cả các giáo viên khen ngợi tôi. Ngay cả cô Poona, kẻ thù của tôi. Cô ấy hỏi tôi phải chuẩn bị học như thế nào để có thể đạt điểm cao ngất ngưởng như thế này. Tôi truyền đạt rằng có gia sư tài năng đã hỗ trợ tôi đến thời điểm này. Và tất nhiên là sự tò mò không ngừng của con người, tất cả đều muốn biết gia sư của tôi là ai. Tôi chưa kịp trả lời thì mấy đứa bạn trong nhóm cùng nhau hét lên.
"Tinaphop đại thần!"
Mọi người hoan hô.
Tôi trở về chỗ của mình. Sau tiếng reo hò, quay lại tiếp tục bài học. Tôi thường ngủ thiếp đi bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những con số. Tuy nhiên, vì ai đó, giờ đây tôi cảm thấy rằng toán học không phải là một môn học khó, miễn là chúng ta chú ý và hiểu nó nhiều hơn.
Cuộc trò chuyện trưa nay của chúng tôi không thú vị lắm, bởi vì một thành viên đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
"Mày có muốn một cuộc gọi video hay không?" Win nói, người giống như một cặp khỉ và chó với Po. Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
Video đang gọi.
"Chào bạn của tôi." Yo chào trước, sau đó là những người khác Po đang ngồi ăn.
"Cô đơn hả?" Po vừa trả lời vừa nhét một miếng thịt và nhai nó trước mắt chúng tôi.
Quá độc ác.
"Không, chỉ cần chắc chắn rằng mày vẫn còn ở đó hay không." Pat nói.
"Chết tiệt!"
Và sau đó chúng tôi nói về một vấn đề khác, nghiêm trọng hơn một chút. Hỏi về sự cạnh tranh? Po nói không khó nhưng cũng không dễ. Vâng, mày thật thông minh!
"Chờ một chút, được không? Tao và Yo muốn mua kem một lát." Nói xong, Pat và Yo đến hợp căn tin. Win cũng xin được phép đi vệ sinh. Còn lại tôi nói chuyện với Po một mình.
"Vậy cuộc thi lại diễn ra lúc mấy giờ?" tôi hỏi.
"Có thể là 2 giờ chiều."
"Ồh..."
"Eh.. nói chuyện với bạn tao trước." Nó nói như vậy.
Là sao? Tôi đang trò chuyện với một người bạn khác của bạn, logic là gì?
Đồ khốn!! Khi nhìn thấy ai đó trên màn hình, tôi suýt sặc nước.
Người đẹp trai! Mày thân với nó từ khi nào vậy? Tôi liếc sang hướng khác. Tôi cảm thấy như câu hỏi của tôi thực sự bế tắc. Tôi không thể nói được. Tôi thấy lông mày nó nhíu lại. Thay vào đó, tôi cười nhe răng và giơ tay chào.
"........." Không phản hồi. Chỉ có đôi mắt là cứng hơn tượng.
"Kỳ thi Olympic thế nào?" Cuối cùng, tôi phải bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Tốt." Người đẹp trai nhẹ nhàng trả lời.
"Hừm." Tôi bắt chước câu trả lời ngắn gọn của nó.
Sau đó, sự im lặng chiếm lấy. Nó nhìn tôi. Tôi im lặng nhìn nó. Sau đó, nó lấy một cái gì đó từ túi áo đồng phục của mình
Bùa may mắn của mẹ! Nó cho tôi xem.
"Làm tốt lắm."
Tôi không thể không mỉm cười.
"Mẹ sẽ hài lòng."
"Cái này."
Hả? Người đẹp trai mỉm cười khi chỉ cho tôi hộp cơm mà tôi đã đưa cho nó sáng nay.
"Do tao làm đó."
Huh, có vẻ như thứ gì đó đang tiến vào từ mọi hướng của cơ thể với một cùng mục đích. Trên ngực bên trái. Tôi cảm thấy như mình vừa bị điện giật. Ngay lập tức nó quay đầu đi khỏi màn hình, rồi mỉm cười cho đến khi má tôi phồng lên.
"Cảm ơn mày." Người đẹp trai thì thầm nhẹ nhàng, nhưng tôi có thể nghe thấy nó rất rõ ràng. Chuyển sang nhìn màn hình điện thoại còn ngạc nhiên hơn trước. Những gì tôi thấy là người đẹp trai đang mỉm cười với tôi đang ngồi bối rối như một con chó bị bỏ rơi.
"Hừm." Tôi thẳng thắn trả lời. Giữ khuôn mặt của tôi bình thường nhất có thể. Po và ba người bạn của tôi đã trở lại với nhau. Cuộc trò chuyện giữa tôi và người đẹp trai này khiến tôi rất vui. Nếu vừa ngồi nói chuyện vừa nhìn vào mắt nhau chắc sẽ đau tim mất.
"Tao đi vệ sinh một lát." Tôi nói với mọi người rồi đứng dậy khỏi ghế và đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tại sao mặt và tai của tôi đỏ? Tôi kinh ngạc nhìn vào gương. Vội vặn vòi nước rửa mặt với hy vọng sẽ đỡ các triệu chứng. Thật không may, nó đã không hiệu quả.
Có chuyện gì với trái tim tôi vậy?!
Có chuyện gì xảy ra với tôi?
Đây có phải là một cơn say nắng?
Cập nhật: 03.01.2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com