Chuyện vẽ vời
Chỉ là những sự thật nhảm nhí về cách tôi vẽ
1. Vẽ bo đì
- Vẽ nữ múp rụp, mommy I like to friend: "Địz mịe voái lòn. Góa zễ 😈"
- Vẽ nữ loli, ngực phẳng như tâm hồn nàng ấy: Tẩy đi tẩy lại, mãi sau mới quen được
- Vẽ femboy: "Nó gọi là nghề của thằng bố mày"
- Vẽ mấy ông múp múp (như König): 💀
Phải nói thật, hình như vẽ lâu quá nên thành ra cái tay tôi bị lẫn hay sao ấy ae. Vẽ ngực phẳng, nữ thì như cào giấy, nam thì kéo một đường là xong
Là sao?
2. Thiết kế OC
"Ngực to quá?" Bỏ
"Phẳng lặng quá?" Không được
"Quá gầy?" Cũng không
"Hơi quá mỡ?" Tại sao lại giữ?
"Mắt lệch?" Diệt trừ ngay
"Mắt đẹp quá?" Chịu rồi
"Cốt truyện yên bình quá?" Đời không có drama thì còn gì là đời?
"Quá khứ deep dark quá thể?" Ít ra cũng phải có chút bù đắp nhỉ?
"Tóc xấu?" Cạo đầu
"Tóc đẹp?" Đóng khung đem giữ chứ để OC thì phí
Và sau tất cả thì OC của tôi có tất cả các thứ trên
3. Cục tẩy 👹
Định nghĩa của thứ xóa bỏ sai lầm trước kia, nhưng đồng thời cũng xé toạc ta ra nếu sử dụng nó một cách mạnh bạo
Tôi không thích dùng tẩy trong khi vẽ, nên bình thường mấy tranh tôi vẽ nhìn lộn xộn và hổ lốn như những dòng suy nghĩ cuộn trào trong trí óc mỗi người
4. Vẽ bằng cài gí? Bằng cái gì có thể vẽ ☝
Có một sự thật là vẽ là vẽ
Vẽ không phải là sở thích
Vẽ không phải là đam mê
Vẽ không là gì
Dù vẽ là tất cả mọi thứ
Nên nếu sau này được isekai thành một thứ gì đó, hãy isekai thành tiền. Vì tôi yêu tiền nên tôi sẽ không vẽ lên nó. Bởi vì gần như tất cả mọi thứ trong tầm ngắm của tôi đều có thể vẽ. Trừ cứt, giấy chùi đít đã qua sử dụng, chổi, người tôi yêu,...
Tranh dạo gần đây nhưng tôi thiếu một cái điện thoại để chụp và cắt ảnh
Ngồi trước cái máy tính xong dí tập tranh vào như gẩm. Chăc có máy ảnh thì tôi xả tranh từ đó đến giờ 💀
Mong ảnh mờ Watt không cắm cờ
5. Vẽ nghiêm túc và vẽ chơi chơi
- Thi vẽ, vẽ bài thi:
Max công lực
So đo từng tí một
Tẩy tẩy xóa xóa và cực kỳ chú tâm
Xài đồ xịn vảil, hoặc là không (?)
Đ vui lắm (Thề)
Cẩn thận đến từng nét bút, từng hạt chì li ti hay từng giọt màu, từng lượng nước
Kết quả nhưng thực ra là do trải nghiệm của đứa viết: Như lồn
Nhưng-
- Vẽ chơi chơi, vẽ bậy trong giờ:
Không phác hay khung
Bút chì nhặt được
Tẩy của ai đó mà Hàn thấy trong ngăn bàn mình. Chắc là tặng đấy, mình sẽ sử dụng món quà này bằng tất cả sự biết ơn và cảm động 😘
Giấy nháp mà đứa ngồi đàng sau đạp xuống đất
"Bạn ni hư quá, làm đau giấy thế này 😔"
Thường vẽ lén trong giờ, giờ ra chơi cũng có nhưng lúc đó tôi hay bận làm kẻ ngốc suy tư
Cảm nhận cá nhân: Xấu xấu bẩn bẩn nhưng nhìn đỡ hơn bình thường. Chắc cũng... đẹp...
Chắc giờ tôi hiểu cảm giác kết hôn xong ngoại tình rồi á. Chính thức thì cảm giác nó bắt ép, ràng buộc (hoặc là không nhưng mà ai biết :-)), vì bản chất là tôi ít khi yêu mấy cuộc thi bị bắt vẽ. Còn cảm giác lén lút trong giờ nó kích thích- Nói mẹ ra là sứn đó 👹
Về trải nghiệm đi thi của tôi thì, mẹ. Tôi bắt đầu tham gia nhiều cuộc thi vẽ từ hồi năm tuổi, và tôi chưa từng có giải, kể cả khuyến khích. Hồi đó tôi vẽ nhỉnh hơn mấy bạn cùng trang lứa một chút, nhưng những cuộc thi đó là dành cho trẻ con, nên nét trẻ thơ, vậy thôi. Còn tranh tôi hồi đấy á? Dùng màu trung tính, thích pha pha cho nhìn nó u ám, nét tập trung tả phần biểu cảm, ý tưởng thì kỳ bỏ mẹ. Tôi nhớ là cái hồi đó, lần đầu thi mấy cuộc thi kiểu vẽ chiếc ô tô mơ ước, mắt tôi va trúng phải cái chổi nằm trong góc. Tôi thấy buồn cho cái chổi lắm, nó giúp nhà sạch sẽ mà người ta chỉ quảng ở xó. Nó quét thức ăn thừa mà truyện dân gian kêu nó ăn vụng
- "Cô ơi, con có ý tưởng rồi"
- "Ừ?"
- "Con sẽ vẽ một chiếc xe có thể xay chổi thành bột dinh dưỡng để nấu cháo cho người Châu Phi và các nước nghèo đói ăn ạ"
- "💀"
Đấy, và kể cả sau khi lớn lên một tí thì tôi vẫn đ có giải. Đơn giản vì nó kỳ vãi
Địt mẹ nét trẻ thơ cái buòi đã không cho giải thì thôi còn gửi tranh người ta về- Đấy là những lý do đầu khiến tôi đồng cảm với Dazai Osamu và câu chuyện xin giải
6. Phải "đẹp" á?
Tf hồi bé tôi thích tranh Picasso lắm, vậy mà những người tôi gặp bảo tranh ổng xấu bỏ mẹ. Thế như nào thì mới là đẹp?
Cũng giống như trên lớp. Tôi vẽ nhân vật cho câu truyện trong đầu, nữ chính tên May. Cao, gầy, da nhợt nhạt, mũi hếch, mắt hí, môi mỏng, mặt dài, vân vân. Nói chung là Thúy Vân bản suy dinh dưỡng và không được chăm chút cẩn thận. Tôi biết nó vậy mà, nhưng có nhất thiết phải đẹp như số đông hay nói không? Nờ ô nô 🤭
OC của tôi, đứa đẹp đứa không. Xung quannh tụi nó đâu có thứ gì là hoàn mĩ đâu?
Hoặc như lúc tôi ngồi vẽ nút trong giờ, chăm chú tỉa từng sợi lông mu, lông nách. Bọn nó đi qua xong chỉ nhìn kiểu "Wtf sao lại lông lồn lông nách vậy 👽?"
Thì vẽ lông vào có chết ai đâu-
7. Tuổi tác
Tôi biết tuổi tác khi vẽ vời chả quan trọng đâu nhưng nhìn đứa bé tuổi vẽ đẹp hơn mình thì dái tôi thay màu như người thay áo
8. Tô màu
Tôi còn không có đồ lẫn màu chứ đừng nói đến chuyện tô 💀
9. Commission và dân vẽ Việt Nam
Nghe hơi xúc phạm nhưng bản thân tôi sống được 13 năm trên quãng đời và dành tất cả thời gian từ trước đến nay cho vẽ thì ờm... tôi không biết tí gì về cái mục số 9 cả 😃
Lúc nhìn thấy bảng giá commission. Tôi bị đơ. Bên ngoài sang trần còn bên trong thì sang chấn
"Thật luôn? Ui địt mẹ vãi cả lồ- Thôi không sao hết, calm down chill out đi nào. Clm... Cơm sườn giới thượng lưu 💀"
10. Đam mê
Tôi ngưỡng mộ những người vẫn nhìn vẽ như một sở thích. Một đam mê. Vì bây giờ giữ được một đam mê, không tiền tài hay vật chất như vậy quả thực không dễ
Tôi hồi nhỏ muốn làm họa sĩ khi lớn lên
Tôi lớn dần coi vẽ là một sở thích
Tôi bây giờ chỉ vẽ
Tôi vẽ
Bản thân bố mẹ cho tôi động lực để vẽ, nhưng sau cùng lại dập tắt đốm lửa trong tôi. Học hành, cấp ba, trường chuyên, điểm số, tương lai,... Không có vẽ. Tại sao lại thế? Tôi không hiểu...
Nhưng tôi muốn vẽ lắm. Tôi muốn tôi của ngày trước vẫn còn mong được làm họa sĩ. Bây giờ tôi chỉ muốn bị xe cán, và tôi vẽ, chờ ngày mình héo mòn. Chẳng lâu đâu, xa xỉ như đam mê cũng bị tôi đánh mất mà. Nên cuộc đời này có là gì đâu, giữ không được thì đành buông xuôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com