Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

JM: a chán quá đi

YG: than ít thôi

JM: được ngày nghỉ mà thằng thì hẹn hò, thằng thì du lịch sướng thật đấy

YG: chán thì biến mẹ về nhà mà chơi cứ qua tao làm gì

JM: ba Min bảo tao qua đây lúc nào chả được

YG: thiếu nước cho mày cái chìa khóa

JM: có mà, mẹ Min đưa tao chìa khóa nhà mày nè mà tao chưa có dịp sài

Thiệt chứ thân nhau quá rít nhà mình thành nhà nó

JM: a tao cũng muốn có người yêu

YG: thì kiếm

JM: làm như dễ

YG: mày nói làm tao cũng muốn có người yêu

JM: mày có tao rồi còn gì, tao hơn cả người yêu mày đấy

YG: ừ đúng rồi quên mất là mình có Park Jimin rồi cần gì người yêu

Gã cười nhẹ nhìn cậu đầy cưng chiều, rõ ràng là có gì đó không đúng ở đây

JK: này anh tôi ở đây

TH: à tại em đội mũ anh không nhận ra

Em ngao ngán bỏ mũ xuống xoa xoa mái tóc bồng bềnh

JK: nhận ra chưa?

TH: phải nắm tay nữa thì anh mới biết được

Từ ngao ngán qua bất lực em đan tay mình vào tay hắn ngước lên hỏi

JK: giờ nhận ra rồi chứ?

TH: chắc em phải hôn...

Chưa để hắn hết câu em đã đội lại mũ nắm chặt tay hắn kéo đi

TH: em muốn chơi gì?

JK: trò nào tỉ lệ tử vong thấp là được

TH: chơi trò mạo hiểm đi

JK: trò gì?

TH: em muốn thử chết chìm trong ánh mắt của anh không?

JK: anh cơ hội thật đó

Em lại thành thế bị động rồi, vì là người yêu nên cũng phải đi hẹn hò cho có cái đăng mọi người mới tin, chuyến đi khu vui chơi này là do em rủ nhưng hắn chắc chắn là còn hớn hở hơn em, ngó qua em nhìn trúng trò tàu lượn siêu tốc liền nhanh chân rủ hắn đến đó

JK: chúng ta chơi trò này đi

TH: e-em chắc không?

JK: được mà

Hai người lên ghế đầu ngồi mới ghê, đoạn cao trào em hò hét phấn khích nhưng khi thấy tay hắn nắm chặt tay em không buông mắt còn không mở môi mím chặt em mới biết thì ra hắn sợ độ cao. Em bất giác nắm lại khiến hắn ngạc nhiên

JK: sao? Anh muốn chơi lần nữa không?

TH: a-anh k...à được chơi lần nữa đi

Em cười bất lực

JK: đùa thôi anh sợ độ cao sao không nói

Em kéo tay hắn đến quầy bán đồ lưu niệm chọn hai cái tai gấu với thỏ thật xinh đeo cho hắn một cái

JK: anh xích vào đây, chụp ảnh làm bằng chứng chứ

TH: được

Hắn vui vẻ ôm em người yêu thật chặt má kề má em, hắn muốn chơi nữa chẳng qua là muốn được nắm tay em thêm

JK: dễ thương thật đấy

TH: em cũng dễ thương nữa

Hắn với em chơi hết trò này đến trò khác không biết mệt, hắn không ngờ em tinh tế thế, bỏ hết mấy trò cảm giác mạnh vì biết hắn sợ độ cao

TH: Kookie muốn ăn gì không?

JK: kẹo bông

TH: được anh mua cho bé, bé đứng đây đợi anh chút nha

Hắn hớn hở đi mua kẹo cho em người yêu, hẳn hai cây hai vị. Nhưng đến khi quay lại chỗ cũ lại chả thấy em đâu

TH: Kookie?

Hắn hoang mang rồi chạy khắp nơi tìm em, dọc cả khu vui chơi vẫn không thấy em đâu làm hắn lo sốt vó, đến khi trời chập tối vẫn không thấy em đâu, hắn đã gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng em đều không trả lời, hắn sợ thật rồi hét to tên tìm em

-tôi thấy cái tai thỏ be bét máu ghê vãi

-đậu gì kinh thế

Tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, hắn chạy nhanh về hướng đám đông đang bu kín

-xinh thế mà...

-dễ thương thật mà sao ai ác thế

Hắn lao vào đám đông tách từng lớp người nhưng cũng may chỉ là xác của một con thỏ, chắc nó bị cái gì đó cán qua

TH: rốt cuộc em ở đâu hả Kookie?

Lúc này hắn mới thấy điện thoại đổ chuông một số lạ. Là giọng em, hắn nghe xong khuỵu cả xuống thở phào nhẹ lòng, em đang ở bến xe bus bên ngoài đợi hắn

TH: Kookie à~

JK: anh...

Hắn lao vào ôm em khóc như mưa

TH: em mà có mệnh hệ gì anh biết sống sao

JK: hả?

Em thấy hắn khóc dữ quá cũng không hỏi nữa mà ôm ôm vỗ vỗ. Một lúc sau hắn ngồi trên ghế mà vẫn còn sụt sịt

JK: điện thoại hết pin nên không gọi anh được

Thế mà em vẫn chờ hắn đến tận tối, em vốn sợ người lạ cái này hắn biết nhưng vửa nãy em đã dũng cảm mượn điện thoại người qua đường để gọi cho hắn vì gần đây không có cái bốt điện thoại nào, là em muốn đợi hắn, không bỏ hắn. Nghĩ đến đây thôi hắn đã vui như một đứa trẻ mắt lại ngấn nước

JK: sao anh lại khóc rồi!?

TH: anh làm rơi kẹo bông của Kookie rồi

JK: giờ này còn nghĩ cái đấy, anh thật là hết thuốc chữa

Em cười bất lực nhưng cũng nuông chiều ôm hắn xoa đầu cho nín

JM: bay ơi muốn đi du lịch

HS: không có tiền

YG: đi đâu?

JM: nước ngoài chẳng hạn

HS: tuần trước mới bay

Thế mà bảo không có tiền, bạn toàn xạo lol không

JM: đi đảo Nami đi

YG: cũng gần

JM: thế mới bảo đi đi

HS: thằng kia sao?

TH: tao rủ Kookie đã

Đi đâu cũng nhớ đến em mới chịu

YG: đi đâu đó

JM: xuống căn tin mua bánh mà ông giáo bắt đi lấy đồ thể dục dụng cụ

YG: trong kho hả?

JM: ừm

YG: ừm

Ủa hỏi thế thôi á? Cậu đứng hình mất 5 giây vội quay lại kéo áo gã

YG: gì nữa?

JM: mày không định giúp tao à?

YG: không, mắc mẹ gì?

JM: mày hết thương tao rồi

YG: ngốc, tao có thương mày bao giờ đâu mà hết

Cậu suy luôn, dùng cách này cũng không được thì mình sài chiêu khác

JM: ừ đúng rồi, chơi với nhau 18 năm có là gì đâu, người ta cũng không coi mình là bạn thôi chắc do số mình xui

Gã nhau mày nhắn mặt khó hiểu nhìn cậu ngồi xổm mà tay cứ di di sàn như thằng tự kỉ

YG: rồi rồi đi nhanh lên

JM: thank you bạn iu

YG: cảm ơn bạn bạn yêu à?

JM: bắt bẻ cc

Chỉ thế là nhanh

JM: cái này mở sao?

YG: đưa đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com