Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Mấy ngày sau,Sung Yeol được xuất viện. Việc đó đồng nghĩa với việc cậu phải đối mặt với một sự thật đáng ghét: kết hôn với Myung Soo.


Sung Yeol chống cằm nhìn ra cửa sổ. Cậu đang suy nghĩ xem lát nữa tan học cậu sẽ làm cách nào để tránh mặt Myung Soo.


- Yeollie! Yeollie! Yeollie!


Sung Kyu gọi đến tiếng thứ ba,Sung Yeol mới giật mình quay qua.


- Có chuyện gì à?


- Mày thả hồn đi đâu vậy? Sao không nghe giảng bài? Mày bấm rớt ngòi luôn rồi kìa.


Sung Yeol nhìn xuống cây bút chì bấm trong tay mình. Thì ra trong lúc mải mê suy nghĩ,cậu cứ bấm viết liên tục,khiến cho ngòi rớt ra lúc nào không biết.


- Tao vẫn đang nghe đây. - Sung Yeol cố làm ra vẻ thản nhiên.


Woo Hyun và Sung Kyu âm thầm đá mắt với nhau. Ngồi nghệch mặt ra như vậy mà bảo là đang nghe giảng. Bộ cậu nghĩ rằng IQ của họ là hai con số bắt đầu bằng con số 0 chắc?


Chuông tan học reo lên,Sung Yeol định dọn đồ thì điện thoại cậu báo có tin nhắn tới.


~ Tôi đang đứng trước cổng trường của em. Em mau ra đi. À,đừng nghĩ đến việc trốn tôi nhé. Tương lai công ty của ba em nằm trong tay tôi đấy. ~


Vừa đọc là Sung Yeol biết ngay chủ nhân của tin nhắn là ai. Giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa trịch thượng đó không lẫn vào đâu được. Sung Yeol hơi khựng lại. "Trốn"? Anh ta biết ý định của cậu. Bộ anh ta là thánh chắc?


Chán nản tắt điện thoại,Sung Yeol quẳng đồ vào balo rồi hằm hằm bước ra ngoài.


- Sung Yeol nó nổi giận lên đáng sợ thật anh ạ! - Sung Kyu nuốt nước miếng đánh ực,nhìn theo bóng lưng Sung Yeol.


- Ừ. Điện thoại với laptop mà nó quăng đùng đùng vô balo như là đá xanh á. -Woo Hyun gật lia lịa.


- Nghĩ lại thì tội nó thật. Phải cưới người mà mình không quen biết. Nếu là em thì em thà chết chứ không cưới đâu.


- Em có cơ hội cưới người khác sao? - Woo Hyun liếc cậu.


Sung Kyu bĩu môi cười cười. Cái tên sến súa này...


Vừa ra cổng Sung Yeol liền trông thấy chiếc Mercedes màu đen bóng loáng đỗ trước cổng trường. "Đúng là người như thế nào thì xe thế ấy. Show off y như nhau" - Sung Yeol bĩu môi nghĩ thầm.


*Ầm*


Sung Yeol hậm hực ngồi vào ghế phụ,không quên dập cửa xe thật mạnh.


- Hư là phải đền đấy cậu nhóc!


Sung Yeol xẵng giọng:


- Đền thì đền. Anh tưởng tôi không có tiền à. Anh lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi mà gọi tôi là nhóc này nhóc nọ chứ?


Myung Soo nhếch mép:


- Mới động vào một tí mà đã xù lông lên. Thật là giống một con nhím nhỏ.


Sung Yeol trừng mắt nhìn anh. Nhím...nhím nhỏ? Anh ta dám bảo cậu là nhím? Thật là quá đáng mà.


Nhưng Sung Yeol không có cơ hội để tức giận lâu. Myung Soo đột ngột đạp ga,chiếc xe lao băng băng trên đường với vận tốc 150km/h. Sung Yeol sợ toát mồ hôi,nắm chặt dây an toàn. Myung Soo dường như biết cậu sợ hay sao mà cứ cho xe chạy đến sát đuôi xe đằng trước,đến khi Sung Yeol tưởng rằng sắp tông nhau thì Myung Soo mới đột ngột bẻ lái,khiến tim cậu hết lên rồi xuống như tàu lượn siêu tốc.


Mười phút sau,xe dừng ở trước cục Dân chính. Muyng Soo thấy cậu không có ý định xuống xe thì lên tiếng:


- Đến rồi kìa!


- À...ừ... - Sung Yeol chưa hoàn hồn sau cuộc đua vừa rồi,hàm hồ đưa tay ra mở cửa.


Bỗng Myung Soo ấn cậu vào ghế.


- Sợ đến như vậy sao? - Anh ghé sát vào mặt cậu - Đến nỗi dây an toàn cũng quên tháo?


*tách*


Tiếng tháo khóa vang lên cũng là lúc Muyng Soo rời khỏi gương mặt cậu. Anh mở hộc tủ xe lấy ra cuốn hộ khẩu rồi bước ra ngoài.


Sung Yeol lập cập bước ra ngoài. Lúc nãy mặt anh rất sát mặt cậu,chỉ cần vài mm nữa là đầu mũi hai người chạm vào nhau. Sung Yeol có thể thấy rõ hình bóng mình trong đôi mắt hai mí to dài đen lay láy đó. Thân hình cao lớn của anh ta chồm qua gần như là tựa luôn vào người cậu,khiến trái tim bé bỏng của Sung Yeol chưa hết run rẩy vì sợ hãi lại phải đập mạnh thêm vài phát vì cử chỉ thân mật này.


Trong cục Dân chính,giữa dòng người đang xếp hàng có một cặp đôi một lạnh lùng,một lãnh đạm đứng lạc loài giữa các cặp đôi hạnh phúc nói cười tíu tít. Hai người khiến mọi người cảm thấy e dè nhưng không kém phần tò mò vì họ rất đẹp. Tiếng xì xầm to nhỏ vang lên,một cô gái có giọng nói lanh lảnh nói với chồng mình:


- Anh xem! Có phải là đang giận nhau không?


- Kệ người ta đi em!


- Kì lạ! Đã lôi nhau đến đây rồi thì còn giận dỗi gì nữa chứ? - cô gái không hiểu chuyện cố làm ra vẻ ta đây.


- Nhiều chuyện! - Sung Yeol và Myung Soo không hẹn mà cùng nhếch mép. Phải nói họ cực kì hợp nhau trong việc tạt nước vào mặt người khác.


Cô gái bị hai người họ làm cho quê đến mức đỏ cả mặt không nói được gì. Người chồng thấy vợ mình bị như thế thì định ra vẻ anh hùng hòng gỡ gạt lại chút thể diện. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Myung Soo thì anh ta lại rụt vòi,xem như chưa có chuyện gì xảy ra.


- Xong rồi. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc! - cô cán bộ tiếp dân nở nụ cười công việc,chúc một cách máy móc.


Myung Soo cầm lấy cuốn sổ liếc qua một cái lấy lệ rồi đưa cho Sung Yeol cầm. Sung Yeol lật qua lật lại xem thử thì thấy tên mình và tên của Myung Soo đặt cạnh nhau. Sung Yeol bỗng thấy hoang đường,chỉ cần bước vào cục Dân chính,bỏ ra mấy trăm won,hai người xa lạ đã được gắn lên mình cái danh xưng "vợ chồng".


- Em muốn ăn gì không? Tôi đưa em đi. - Myung Soo lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng trong xe. Từ lúc đăng kí kết hôn xong,Sung Yeol cứ trầm ngâm không nói.


- Tôi không quen đi ăn với người lạ. - cậu lãnh đạm trả lời.


Myung Soo cười khẽ:


- Tôi với em còn được xem là người lạ à?


Sung Yeol cứng họng. Myung Soo cũng không thèm hỏi ý kiến cậu nữa. Nửa tiếng sau,xe dừng trước nhà hàng Pasta Paradise.


- Xuống xe thôi. - Myung Soo kéo tay cậu.


- Tôi đã nói là không ăn mà. - Sung Yeol nhíu mày.


- Tôi không muốn mang tiếng là bỏ đói vợ mình. - Myung Soo lôi cậu ra khỏi xe.


Sung Yeol phải theo anh ta vào nhà hàng. Cậu không muốn người khác thấy cảnh cậu giằng co ở ngoài đường,và cậu cũng không chắc mình giằng co có lại anh ta hay không.


- Cho tôi một spaggetti đút lò,bỏ nhiều phô mai,một pizza BBQ,một pepsi light,một nước suối.


Người phục vụ nhanh chóng ghi lại rồi bước ra ngoài. Sung Yeol ngạc nhiên nhìn Myung Soo. Những món anh gọi đều là món cậu thích ăn,cả nước uống cũng vậy. Trùng hợp chăng?


- Em nhìn gì? Bị chút đồ ăn đó làm cho cảm kích rồi à? - Myung Soo nhướng mày cười cười. Anh thừa sức thấy nỗi ngạc nhiên trong mắt cậu,chỉ là anh muốn chọc cậu mà thôi.


- Hoang tưởng. - Sung Yeol bĩu môi,thu ánh mắt lại.


Myung Soo như cười như không nhìn cậu. Dù có mất đi một phần kí ức thì biểu cảm của cậu vẫn đáng yêu như trước đây.


"Anh sẽ tìm lại phần kí ức đã mất cho em. Anh không để em quên anh dễ dàng như vậy đâu!" - Myung Soo nghĩ thầm.


Ăn xong,Myung Soo đưa cậu về nhà.


- Ngày mai tôi sẽ qua đón em đi chụp hình cưới. Em nhớ chuẩn bị đấy.


Sung Yeol không đáp. Cậu quay người bước vào nhà.


- Phải mất bao lâu nữa thì em mới nhớ ra anh đây Yeollie?


Myung Soo thở dài trước khi phóng xe lao đi.


∞end chap 3∞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com