Chương 3.
Vì kiếm tiền thuốc men, cũng vì kiếm sống, Jiyeon đi theo Hyomin trở lại cái nơi muôn hồng nghìn tía trước đây, nhờ có Hyomin giới thiệu, cô thuận lợi vào đó làm việc.
Park Jiyeon dùng tên giả Yeonie đến pub mới được ba ngày nhưng rất nhanh đã tạo được tiếng vang. Tin pub Vân Mộng có một cô gái mới đến xinh đẹp mỹ lệ lập tức làm xôn xao đám đàn ông theo đuổi hương sắc.
Đại bộ phận đàn ông đều hướng đến cô tiêu phí, xài một đống tiền chỉ để thấy được diện mạo thật của cô. Nhưng số người đăng ký quá nhiều nên thậm chí còn phải xếp hàng chờ.
Park Jiyeon vốn tưởng rằng mình sẽ không làm được công việc này, nhưng không ngờ cô rất nhanh liền thích ứng. Cô rất có bản lĩnh ứng đối với khách, ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngoài ý muốn, có lẽ đây là tiềm thức, cho dù mất đi trí nhớ, năng lực vẫn không mất đi. Tù xì, uống rượu, mọi thứ không thua kém khách, hơn nữa cô lãnh ngạo xinh đẹp lại có năng lực ca múa, chỉ có thể đứng xa để xem không thể đụng tới, khách đối với cô lại càng chạy theo như vịt.
Cô đối phó khách rất tốt, nhất là những tên đàn ông vượt ranh giới chiếm tiện nghi, đều bị cô gọn gàng ra tay giáo huấn khiến họ không dám động tay động chân nữa. Đồng thời Jiyeon cũng phát hiện một chuyện, cô uống rượu không thành vấn đề, nhưng lại cực kỳ ghét mùi thuốc, thậm chí cảm thấy ghê tởm.
"Jiyeon, cậu có khỏe không?"
Jiyeon ở toilet ói ra một hồi lâu, Hyomin vội vỗ lưng của cô, cảm thấy kỳ quái trong bụng, sao tửu lượng của cô thay đổi kém như vậy, chẳng lẽ mất đi trí nhớ cũng có ảnh hưởng với tửu lượng?
"Không thể uống thì đừng uống nhiều, không phải tớ đã dạy cậu cách làm bộ uống rượu sao?"
"Tôi ói không phải bởi vì uống rượu." Cô nhận giấy vệ sinh Hyomin đưa.
"Tôi chán ghét mùi thuốc."
Hyomin hiểu ra nói: "Đúng rồi, từ trước đến nay cậu luôn ghét mùi thuốc, tớ nhớ rõ trước kia cậu còn mang một lọ bạc hà bên người, dùng nó để khử mùi thuốc."
"Như thế có ích sao?"
"Ít nhất chưa thấy cậu ói như thế này."
"Lần sau tôi sẽ thử xem, nhưng hiện tại tôi muốn về nhà nghỉ ngơi." Mùi thuốc khiến cô đau đầu.
"Được rồi, nhìn cậu như vậy tớ cũng không nhẫn tâm, tớ sẽ giúp cậu nói một tiếng với quản lí."
"Cảm ơn."
Rời khách sạn, cô chỉ muốn chạy nhanh trở về tẩy rửa đi mùi thuốc hôi hám trên người, nhưng vừa xuống taxi đi chưa được vài bước, Jiyeon lập tức phát hiện điều khác thường.
Tuy rằng cô không thoải mái, cảm giác cũng không chậm, vậy mà lại có người đang theo dõi cô, khẳng định lại là sắc lang nào đó không biết sống chết tự tìm khổ.
Tên sắc lang này thật lớn mật, chẳng những càng theo càng gần, thậm chí đột nhiên bắt lấy bả vai của cô, không nói lời nào, cô lập tức công kích đối phương. Không ngờ động tác của đối phương so với cô càng mau lẹ, dễ dàng ngăn trở một kích này của cô, thậm chí không có ý tứ lui ra phía sau, ngược lại càng đến gần thân thể cô.
Sau khi qua mấy chục chiêu, Jiyeon cảnh giác đến nhân vật lần này không đơn giản, cô vội vàng lui ra phía sau bảo trì khoảng cách, nhờ ánh trăng mà nghĩ biện pháp muốn thấy rõ tướng mạo đối phương.
Kim Myungsoo từ chỗ âm u chậm rãi đi ra, thẳng đến ánh trăng chiếu vào toàn thân anh, chiếu ra một thân anh tuấn, kiềm chế nội tâm đang dậy sóng, con ngươi nóng cháy khóa trên bóng hình xinh đẹp khiến anh sớm tối nhớ mong kia.
"Vừa rồi em xoáy chân đá ra rất đẹp."
"Vậy sao? Cú đấm của tôi cũng rất mạnh." Cô lại tiến lên công kích
Nhưng Kim Myungsoo dễ dàng bắt cú đấm của cô cũng làm khoảng cách của hai người gần nhau hơn, giương lên khóe miệng khêu gợi khàn khàn nói: "Xác thực rất mạnh nhưng đối với tôi mà nói, lại thoải mái giống như gãi ngứa." Trong giọng nói tràn ngập sủng nịch, nhưng ở trong tai cô, lại thành lời nói lỗ mãng, hai thân mình gần như vậy, đã phạm vào giới hạn của cô.
Thình lình, cô đánh ra một chiêu bất ngờ, ở khoé miệng anh lưu lại một vết cào bằng móng tay, khiến cho đối phương chảy máu, cũng khiến cho mình thành công thoát thân.
Không ngờ cô có hành động này, Kim Myungsoo lau máu ở khóe miệng, ngắm xong liền không chút để ý liếm đi, ngược lại còn cười đến đẹp tàn bạo.
"Em vẫn giống như trước kia, tuyệt không nhận thua." Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô vẫn xinh đẹp kiêu ngạo, chỉ là so sánh với một năm trước, càng gầy yếu hơn chút.
Jiyeon cảnh giác dõi theo anh, lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"
"Cái gì?" Ba chữ này khiến cho anh ngưng cười.
"Tôi hỏi anh là ai?"
"Tôi là ai?" Anh không rõ vì sao cô lại hỏi như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng tràn ngập địch ý cùng với chán ghét của cô, tình huống khác thường trước mắt này không khỏi khiến cho anh tới gần cô hơn.
"Đừng tới đây!" Người đàn ông này không phải kẻ đầu đường xó chợ, ý thức nguy cơ cô lại tiếp tục ra tay, nhưng mặc kệ tốc độ nhanh bao nhiêu, vẫn luôn chậm hơn đối phương một bước.
"Em không nhận ra tôi?" Sự tình không đúng lắm, toàn thân cô tràn ngập sát khí, như một con mèo nhỏ chấn kinh duỗi thẳng móng vuốt sắc bén. Kim Myungsoo một tay kháo chặt hai cổ tay của cô ở sau người, tay kia thì nâng lên mặt của cô nhìn kỹ, đột nhiên hiểu.
"Em mất trí nhớ?"
Cô ra sức giãy dụa, nhưng hiển nhiên đối phương là cao thủ, không cho cô đường sống giãy ra. "Anh rốt cuộc là ai?" Cô phẫn hận nói.
Kim Myungsoo kinh ngạc cô mất trí nhớ, đau lòng cùng khiếp sợ đan nhau đánh sâu vào lòng anh, sau khi tinh tế thưởng thức dung nhan người đẹp, con ngươi si tình đột nhiên lóe ra ánh sáng biến hoá kỳ lạ, khàn khàn nói : "Anh là người đàn ông của em."
"Nói bậy, buông ra!"
"Đừng sợ, anh sẽ không thương tổn em."
"Thiên tài mới tin lời nói của anh!"
Trong lúc giãy dụa, đồng hồ quả quýt đeo trên cổ cô lộ ra ngoài. Ánh mắt sắc bén của Kim Myungsoo chợt lóe, khóe miệng hiện lên ý cười thần bí, nhẹ nhàng nói nhỏ với cô. "Đồng hồ quả quýt trước ngực em có thể chứng minh lời của anh, bởi vì đó là anh đưa cho em."
Cô giật mình ngây ngốc, trầm giọng hỏi: "Trình độ lừa gạt của anh cũng chỉ có như vậy?"
Vẻ mặt của anh không thay đổi chút nào, tự nói: "Mặt trái của đồng hồ quả quýt khắc chữ tiếng Anh — "S", đó là tên anh — "Soo" , em có biết cái này chứng minh cái gì không? Chứng minh quan hệ của hai người chúng ta không phải tầm thường."
Cô thật sự nghi hoặc, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh. Người đàn ông này lại biết được hình thức đồng hồ quả quýt của cô, chẳng lẽ lời anh nói là thật?
Jiyeon nhìn chằm chằm anh, cố gắng muốn từ trên mặt anh tìm ra một ít trí nhớ bị mất đi, thậm chí đã quên mình còn bị vây ở trong hai tay của anh.
Kim Myungsoo cũng đồng dạng nhìn lại cô, bộ dáng chuyên chú của cô thực mê hoặc người, mà anh từ trước đến nay không thể miễn dịch.
"Nhớ kỹ tên anh, anh là Kim Myungsoo." Anh không báo trước liền hôn môi cô, tựa hồ muốn hôn hết một năm tưởng niệm, môi của cô, tai, cổ, mỗi một phần da thịt cũng không buông tha.
Jiyeon nhất thời không kịp phản ứng, ở vào thế yếu, không thể giãy chỉ có thể tùy ý anh làm càn.
Thẳng đến khi cô bình tĩnh lại, phát giác mình không thể động đậy, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia xảo trá.
Cô cực lực thở hổn hển, suy yếu rên rỉ. "Đau quá...."
"Đau ở đâu?" Anh nhất thời ngưng cướp đoạt, khẩn trương hỏi.
"Vết thương đau quá." Cô nhíu đôi chân mày.
"Em bị thương?" Anh vội vàng ngăn cách khoảng cách của hai người, muốn biết cô làm sao bị thương.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô dốc toàn lực công kích hắn, Kim Myungsoo lập tức nhảy ra một bước dài, cô liền thừa cơ cấp tốc chuồn mất.
Thì ra là cô giả bộ, Kim Myungsoo bật cười. Cô gái thông minh này, không hổ là bà xã mà Kim Myungsoo lựa chọn, nhưng mà lúc này đây anh sẽ không để cô thoát khỏi cuộc sống của anh nữa!!
Jiyeon ra sức bỏ chạy về phòng trọ, vỗ ngực thở hổn hển, cẩn thận kiểm tra phòng ốc trước sau, xác định không có người theo dõi sau đó mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Xoa nhẹ cánh môi, trong miệng còn lưu lại độ ấm của gã kia, chết tiệt! Anh lại vô lễ khinh bạc cô, còn cuồng vọng tự xưng là người đàn ông của cô! Thật sự đáng giận đến cực điểm!
Nhưng mà thân thủ của anh lợi hại, nếu cô không chạy mau, thật không dám tưởng tượng kế tiếp anh sẽ đối đãi cô như thế nào.
Cũng không thể phủ nhận, cô khiếp sợ khí thế của anh, đến bây giờ thân mình vẫn còn hơi run, bắt lấy đồng hồ quả quýt trước ngực, lời của anh nói còn văng vẳng bên tai —
Nhớ kỹ tên anh, anh là Kim Myungsoo....
Kim Myungsoo — nếu sau này gặp lại đến anh, cô tuyệt đối cho anh đẹp mặt.
*****
Không khí khách sạn đêm nay có chút quỷ dị, từ lúc vừa vào cửa Jiyeon liền cảm thấy không khí không bình thường, hơn nữa hôm nay thái độ của quản lý đối với cô đặc biệt long trọng. Đang cảm thấy hết sức kỳ quái, Hyomin đã kéo cô đến một bên hưng phấn mà kề tai nói nhỏ.
"Tốt nha, bay lên cành (làm phượng hoàng) cũng không nói cho tớ biết, không thành thật gì hết!"
"Cô đang nói cái gì?"
"Cậu còn giả bộ, cậu hiện tại nở mày nở mặt rồi nhé, có một người đàn ông đẹp trai họ Kim ra giá cao mua cả đêm của cậu, tất cả mọi người thật hâm mộ đấy!"
Thì ra Kim Myungsoo đã mua toàn bộ giờ làm của cô, ra tay rộng rãi khiến cho quản lí pub vội vàng tự mình cúi người nghênh đón.Khó trách quản lí vừa thấy cô đến, liền lập tức vui mừng nhướng mày Kim kéo cô đi vào phòng, ngoài miệng còn thỉnh thoảng dặn dò cô nhất định phải bắt lấy kẻ ngốc nhiều tiền này.
Kim Myungsoo ngồi ở trong phòng, một thân nhàn hạ, sớm chờ cô đã lâu.
"Xin anh đừng làm trở ngại việc làm ăn của tôi." Jiyeon lạnh lùng nói, lời vừa ra khỏi miệng khiến quản lí khách sạn sợ tới mức luống cuống tay chân.
"Cô đừng nói lung tung a! Kim tiên sinh, Yeonie mới đến không lâu, một ít đạo đãi khách còn chưa học đủ, ngài nghìn vạn lần đừng chấp cô ấy." Quản lí vội vàng cười nói xin lỗi.
"Không sao, không có chuyện gì, đi ra ngoài đi!" Kim Myungsoo cho quản lí thật nhiều tiền boa, quản lí mừng rỡ vội vàng khom người nói lời cảm tạ, lập tức thức thời rời khỏi phòng.
Lúc này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Jiyeon cảnh giác giữ khoảng cách: "Anh quấn quít lấy tôi như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh sẽ không để cho tên đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của Anh."
"Tôi vốn không thuộc về bất cứ kẻ nào, cũng không tin tưởng lời của anh, chỉ bằng một cái đồng hồ quả quýt không thể thuyết phục tôi." Cô vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Kim Myungsoo nghiền ngẫm thưởng thức dung nhan kiên nghị kia. Cho dù bị mất trí nhớ, cô vẫn là cô, vẫn ngông cuồng như trước khi mất trí nhớ.
Kim Myungsoo đứng lên, chậm rãi đến gần cô, thân hình cao một mét tám bao lại toàn thân cô, khiến cho cô dù cao đến một mét sáu tám xem ra vẫn có vẻ nhỏ bé.
"Anh phải chứng minh như thế nào mới khiến em tin tưởng?" Hai tay Kim Myungsoo chống lên tường, vây cô vào bên trong, con ngươi nóng cháy gắt gao nhìn thẳng cô, biểu hiện ra khát vọng của anh.
Đối mặt với ánh mắt chuyên chú của anh, cảm giác áp bách tràn ngập giống như con mồi sắp sửa bị cắn nuốt, cô không khỏi bị cỗ khí thế kia ngăn chặn.
Cô muốn tránh ra, nhưng Kim Myungsoo đã nhìn ra ý đồ của cô, đương nhiên không cho cô cơ hội, trước khi cô kịp hành động đã vây chặt cô ở trong lòng.
"Buông ra!" Cô lạnh nhạt nói.
"Không được, một năm nay anh không có lúc nào không nhớ tới em, vì tìm em anh không có một ngày buông tha, nay thật vất vả tìm được em, anh nói cái gì cũng không buông ra, thậm chí hiện tại đã muốn mang em về nhà. Đừng giãy dụa, em không phải đối thủ của anh, mà anh cũng không muốn thương tổn em."
Tiếng nói dịu dàng thâm tình khàn khàn của anh khiến cô do dự, xác thực, cho tới bây giờ anh cũng không có thương tổn cô, ngược lại là cô cào anh bị thương, khóe miệng của anh còn lưu lại vết thương tối hôm qua.
"Tôi không biết, đối với tôi mà nói anh là người xa lạ, có lẽ — tôi cần thời gian." Thái độ của cô bắt đầu có chút hoá mềm.
"Được, anh cho em thời gian, nhưng em phải nghỉ việc ở nơi này, chuyển đến chỗ của anh đi."
"Cái gì? Làm sao có thể —"
Cắt ngang kháng nghị của cô, anh lạnh lùng nói: "Không có gã đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ của mình bị người khác mơ tưởng, nếu có người nào dám chạm vào em, anh sẽ giết hắn, hơn nữa anh muốn bảo đảm cho em sống những ngày sung túc. Trong thời gian này, trừ khi em nguyện ý, nếu không anh sẽ không chạm vào em, yêu cầu này không tính là quá đáng chứ!"
Cô cố gắng khiến cho mình bình tĩnh, cũng cố gắng tìm lý do cho có lệ: "Tôi mới đến nơi này làm việc không bao lâu, hơn nữa đã ký hợp đồng, đêm nay bảo tôi nghỉ việc là không có khả năng, cũng không dễ ăn nói với ông chủ."
"Yên tâm đi, Jiyeon, Kim tiên sinh đã giúp cô trả tiền vi phạm hợp đồng." Một phụ nữ trung niên xinh đẹp tham gia cuộc nói chuyện của hai người, mới vừa vào cửa liền thân thiết gọi tên của cô, thân mật như hai người có quen biết.
Jiyeon híp mắt đánh giá người phụ nữ kia. "Cô là?"
"Tôi là Vân Mộng a, chính là bà chủ của pub Vân Mộng này, sao cô lại quên? Trước kia cô cùng Kim tiên sinh còn tham gia lễ khai trương của tôi đấy, nếu không phải Kim tiên sinh nói cho tôi, tôi còn không biết cô chạy tới nơi này làm, cô cũng thật là, sao lại không nói trước cho tôi một tiếng?"
Jiyeon bán tín bán nghi thay phiên nhìn hai người trước mắt, bà chủ khách sạn không ngừng kể chuyện của cô và Kim Myungsoo, trong khoảng thời gian ngắn Jiyeon phân không ra thiệt giả, cũng không biết phải quyết định thế nào.
"Vấn đề em lo lắng đều đã giải quyết, như vậy em sẽ không còn lý do để từ chối rồi?" Anh cười.
Jiyeon mím môi không nói, tình huống này dường như không phải do cô quyết định, có thể đoán trước nếu cô không đáp ứng, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua nếu không đạt được mục đích, ít nhất hứa hẹn của anh còn có thểchấp nhận, bởi vậy cô mềm xuống.
"Em không nói lời nào anh coi như em đồng ý." Kim Myungsoo khẽ vuốt môi của cô, cực kỳ khiêu khích, nhưng mà cũng chỉ như thế, anh cũng không có hành vi vượt qua. "Đêm nay anh sẽ phái người đưa em đến nhà mới, ngày mai sẽ phái người đi lấy hành lý của em, dùng chút thời gian tạm biệt với bạn của em đi!"
Thâm tình nhìn cô trong chốc lát, Kim Myungsoo liền rời khỏi phòng, để lại hai gã thủ hạ bảo vệ cô.
Vân Mộng đi theo ở phía sau hắn, tiến lên hỏi nhỏ: "Như vậy được không? Kim tiên sinh, ngài lừa cô ấy nói cô ấy là người phụ nữ của ngài, ngộ nhỡ bị cô ấy biết là giả, hoặc là ngày nào đó cô ấy khôi phục trí nhớ, vậy làm sao bây giờ?"
"Trước khi cô ấy biết, tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi." Ngữ khí kiên định biểu hiện ra quyết tâm chắc chắn thành công của anh.
"Chà chà, không từ thủ đoạn như vậy, rất lãng mạn nha, nếu có người đàn ông nào cũng đối với tôi như vậy thì thật là tốt."
"Tiền thù lao diễn trò vừa rồi, ngày mai sẽ gửi đến trong tài khoản của cô.":
"Cám ơn Kim tiên sinh, ngài thật sự là rộng rãi hào phóng, yên tâm đi, tôi sẽ coi trọng cô dâu của ngài, tuyệt không để cho kẻ khác chạm vào một cọng lông tơ của cô ấy." Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, bà chủ mừng rỡ cam đoan liên tục.
Đột nhiên hủy bỏ hợp đồng với pub, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ tự xưng là người đàn ông của cô, lại đột nhiên cô phải dọn đến chỗ xa lạ, đối với Park Jiyeon mà nói mọi chuyện diễn ra tựa như một vở kịch.
Hyomin biết bạn tốt sắp hoàn lương, một bên hưng phấn mà chúc mừng, đồng thời than thở chân mệnh thiên tử của mình vì sao còn chưa xuất hiện.
"Vận khí của cậu thật tốt, lại có thể gặp được người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, có rảnh phải nhớ trở về thăm tớ nhé!" Hyomin lưu luyến không rời nói.
Nhưng đáy lòng Jiyeon kỳ thật cũng không cao hứng, ngược lại cảm thấy bất an, vì thận trọng, cô hướng Hyomin hỏi: "Vị Kim tiên sinh kia cô có biết không?"
"Ai mà không biết anh ta? Kim tiên sinh ở hắc bạch lưỡng đạo đều rất được hoan nghênh, thế lực của anh ta rất lớn."
"Vậy anh ta thật là bạn trai của tôi?"
"Hẳn là đúng! Theo tớ được biết Kim tiên sinh từ trước kia cũng rất mê luyến cậu, anh ta cao lớn anh tuấn, người phụ nữ nào cũngthích anh ta. Hơn nữa cậu cũng từng đề cập qua có một người bạn trai vô cùng tốt. Cậu nói bạn trai của cậu cao lớn anh tuấn, thân thủ lợi hại, tớ nghĩ là anh ta không sai, dù sao đàn ông cao lớn anh tuấn lại có công phu tốt không nhiều lắm, mỗi lần nói chuyện đến người đó vẻ mặt của cậu liền vô cùng hạnh phúc."
Vậy sao.. .? Cô và Kim Myungsoo thật sự là một đôi tình nhân?
Nghe người phụ nữ kêu Vân Mộng nói, Kim Myungsoo có tài có thế, phụ nữ thích hắn vô số kể, nhưng mà anh chỉ chung tình với cô. Sống cùng một chỗ với anh cũng không lo, hơn nữa Kim Myungsoo cũng đã hứa hẹn sẽ vì cô tìm bác sĩ tốt nhất giúp cô khôi phục trí nhớ.
Có lẽ đây là an bài tốt nhất, tất cả chỉ có thuận theo tự nhiên.
Park Jiyeon chuyển đến khu nhà cao cấp mà Kim Myungsoo an bài cho cô, một nơi kín đáo rời xa huyên náo, phòng ốc rộng rãi thoải mái, cơm áo lại không lo, có chuyên gia xử lý tất cả mọi việc giúp cô, cô chỉ cần hưởng thụ việc anh toàn tâm che chở là được.
Dỡ bỏ lớp hóa trang, rốt cuộc không cần phải chát một lớp dày lên mặt, cũng không cần phun keo xịt tóc lên đầu. Giờ phút này, thay trang phục màu trắng mộc mạc ngồi ở ban công nhìn trời, mặc cho gió tháng sáu thổi bay mái tóc của cô, trầm tư nghe tiếng chim hót, ngửi hương hoa buổi sáng sớm, cô giống một tiên nữ không thuộc nhân gian khói lửa này, mà Kim Myungsoo ở ban công bên kia dừng chân thật lâu, si ngốc nhìn cô.
Jiyeon rốt cục phát hiện anh, vốn một thân buông lỏng trong nháy mắt liền thận trọng, cô đối anh vẫn có cảnh giác.
"Nhìn em giống như đang trầm tư, cho nên không lập tức gọi, em mặc như vậy rất đẹp." Vừa lòng khi thấy cô mặc trang phục do mình tỉ mỉ chọn lựa, anh thích cô mặc như vậy, nó khiến cho hương vị phụ nữ đặc biệt của cô biểu hiện ra ngoài.
"Cám ơn anh chuẩn bị tất cả cho tôi, kỳ thật tôi chỉ muốn những bộ quần áo nhẹ nhàng cùng phòng ở đơn giản là tốt rồi."
"Nơi này chính là nhà em, em có thể mặc sức sử dụng, không nên khách khí."
"Nhà này là của anh?"
"Một phần sản nghiệp."
"Nghe nói anh rất có thế lực, ở hắc bạch lưỡng đạo đều rất được hoan nghênh, phụ nữ thích anh rất nhiều, vì sao anh lại chọn một gái hầu rượu?"
"Em ở trong này trầm tư, là đang nghĩ đến vấn đề này?" Anh cố ý khiêu khích cô.
Tránh đi ánh mắt giống như nhìn thấu của anh, Park Jiyeon lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, tôi đã xem qua ảnh chụp anh kêu người mang đến cho tôi, nhưng vì sao đều là ảnh chụp mình tôi, không có ảnh hai người chúng ta chụp chung?"
Nhìn vào mắt đẹp đa nghi của cô, Kim Myungsoo cười nói: "Đương nhiên là có, ở trong này." Từ trong ví da lấy ra một tấm đưa cho cô, Jiyeon nhận lấy nhìn lên, không nhìn còn tốt, nhìn lên liền khiến mặt cô đỏ bừng, đó là hình ảnh cô và anh nồng nhiệt hôn nhau .
"Bộ dáng em đỏ mặt thật đáng yêu." Làm như sớm đoán trước, anh cố ý chọc cô xấu hổ.
Sớm biết sẽ không hỏi! Cô lập tức lại nói sang chuyện khác. "Còn có ảnh chụp khác không?"
"Chê cái này không đủ tình cảm mãnh liệt? Anh còn có rất nhiều ảnh chụp có thể chứng minh đôi ta yêu nhau."
"Không.... Không cần." Cô vội vàng cự tuyệt, ảo não nghĩ mình vậy mà lại bị người nhìn thấy đỏ mặt, mà anh lại cười đến thực thoải mái.
Cô dường như không thể đối mặt loại trường hợp xấu hổ này, muốn tìm cái cớ né tránh. "Tôi.... có chút đau đầu, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát."
Bỗng dưng, anh giữ tay cô lại, nâng mặt của cô lên xem kỹ. "Nghe người chăm sóc em nói, tối hôm qua em ngủ không ngon, là vì giường rất mềm?"
"Có thể là ngủ quen giường ván gỗ, cho nên còn chưa thích ứng."
"Anh đã gọi người đưa giường mới đến đây, chắc rằng đêm nay em sẽ ngủ ngon thôi."
Sự chiếu cố của anh có thể nói rất là cẩn thận, những chi tiết có liên quan đến cô tựa hồ đều chạy không khỏi tai mắt của anh, làm tất cả để khiến cô cảm thấy thoải mái, gặp gỡ người đàn ông dịu dàng cẩn thận như thế, cô hẳn là may mắn!
"Cám ơn anh, kỳ thật anh không cần khổ tâm nhiều như thế, có lẽ cả đời tôi đều không khôi phục được trí nhớ."
"Đừng tức giận, Park Jiyeon anh biết không phải loại phụ nữ dễ dàng bị đánh bại như vậy."
"Nhưng Kim tiên sinh —"
Kim Myungsoo nhẹ đè lại môi của cô khàn khàn nói: "Gọi anh là Myungsoo, anh thích nghe em gọi anh như vậy, còn có, đừng luôn nói cám ơn, không cần khách khí."
Trong giọng nói của anh chất chứa dịu dàng vô cùng, nhưng cũng ẩn chứa khí phách, nếu cô không nghe theo, chỉ sợ anh sẽ có phương thức khiến cô đáp ứng.
Không dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh, thuận theo yêu cầu của anh tựa hồ là lựa chọn tốt nhất, cô khẽ thở dài.
"Tôi không nhớ nổi mọi thứ về anh, nhớ không nổi tôi là làm sao mất đi trí nhớ, cho tới bây giờ, tất cả đối với tôi mà nói chỉ có hai chữ xa lạ để hình dung, nếu. . . Tôi thật sự không khôi phục được trí nhớ thì làm sao bây giờ. . ."
"Như vậy anh sẽ khiến em yêu anh nhiều hơn nữa."
Đối mặt cặp con ngươi kiên định mà thâm tình kia, cô bị mê hoặc. Có thể đoán ra được, anh là loại đàn ông anh tuấn, dịu dàng, tiền nhiều, được rất nhiều người khác phái hoan nghênh, cô cố gắng muốn nhớ lại chuyện của mình với anh, tối hôm qua trằn trọc trong lúc ngủ mơ còn lờ mờ hiện lên bóng dáng một người đàn ông, nhưng cô lại thấy không rõ mặt đối phương...
"A —" cô đột nhiên thống khổ ngồi xuống.
"Làm sao vậy?"
"Đầu đau quá..."
Dung nhan tái nhợt của cô tác động đến trái tim bình tĩnh lạnh lùng từ trước đến nay của anh, Kim Myungsoo nhanh chóng lệnh cho người đi lấy xe, nhưng cô cũng không muốn kinh động người khác, khước từ nói: "Tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt thôi, a — làm cái gì?" Còn chưa kịp ngăn cản, cô đã rơi vào trong lồng ngực rộng lớn của Kim Myungsoo, anh dễ dàng ôm lấy cô đi về phía cửa lớn.
"Sắc mặt em tái nhợt, phải gặp bác sĩ."
"Bỏ tôi xuống dưới, tự tôi đi." Trước mắt bao người bị ôm như vậy, rất xấu hổ nha!
Không thể tưởng được anh cười đến không có ý tốt, ở bên tai cô nói nhỏ. "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, bộ dáng em thẹn thùng như vậy, sẽ làm đàn ông mất đi lý trí."
Hai gò má cô như sốt mặt đỏ tía tai, nhìn chằm chằm bộ dáng tươi cười khi thực hiện được của anh, chỉ có thể tùy ý anh ôm xuống lầu.
Thẳng đến khi lên xe, tuy rằng thoát khỏi ngực của anh, nhưng một cánh tay sắt vẫn chặt chẽ nhốt cô lại.
"Ngủ một chút đi, em cần nghỉ ngơi, tôi sẽ không đối với em như vậy!"
Anh có khi thực đáng giận, nhưng khi dịu dàng lại cực kỳ săn sóc, biết cô vẫn mệt mỏi, vì thế nhẹ nhàng để đầu cô nhẹ dựa vào trước ngực, cho cô một vị trí thoải mái nhất.
Jiyeon biết cự tuyệt cũng vô dụng, bởi vậy không kháng cự nữa, huống hồ lồng ngực vững chắc của anh đích thực rất gây buồn ngủ, khép lại mi mắt nặng trĩu, thực bất ngờ, lúc này đây cô lại ngủ rất an ổn.
=dg
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com