Chương 23
Khi đến không gió mưa, khi đi lại giàn giụa.
Sự sợ hãi đã tích tụ đến một mức độ cao nhất, muốn đối mặt cũng thật khó khăn, Park Ji Yeon liều lĩnh chạy giữa trời mưa, hận không thể làm cho thời gian lập tức đảo ngược, trở về những tháng ngày không có Kim Myung Soo.
"Ji Yeon, em bình tĩnh một chút!" Park So Yeon và Park Sun Young đều chạy theo cô.
"Không cần lo cho em. để cho em một mình suy nghĩ, không cần lo cho em...."
Khoảnh khắc xoay người, một chiếc xe máy từ đâu phóng tới, làm cho mỗi người đều kinh hãi!
A -
Trở tay không kịp, Ji Yeon cả người mất đi trọng tâm té trên mặt đất.
Chiếc xe phía trước ngừng lại, Kim Myung Soo đang điều khiển xe hơi lúc này chứng kiến hết tất cả, trong tâm nhất thời thắt lại, đau đớn cùng cực.
"Ji Yeon -" Điên cuồng hét lên.
Anh trừng lớn hai mắt, ánh nhìn tối tăm làm cho người ta sợ hãi, sắc mặt anh trắng bệch, cả người phát ra hàn khí lạnh thấu xương như thể vừa bước ra từ địa ngục lạnh lẽo.
Mở cửa xe, nhanh chóng chạy qua đường cái, vài bước chân đã chạy đến bên người Ji Yeon, anh ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, "Ji Yeon! Ji Yeon! Đừng làm anh sợ, van xin em đừng làm anh sợ!"
Cả người đau đớn cô miễn cưỡng mở to mắt, "Myung Soo......" Nước mắt khẽ tuôn trào như suối khi nhìn thấy anh.
"Đừng sợ, không có việc gì, anh đưa em đến bệnh viện. Đừng sợ!" Anh ôm lấy cô, một giây cũng không dám trì hoãn chạy nhanh đến chiếc xe. Sau đó nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Trải qua liên tiếp kiểm tra. Xác nhận chỉ là bị thương ngoài da, tảng đá trong lòng mỗi người nhất thời được dỡ xuống.
Ji Yeon tay chân đều có băng gạc, trán bởi vì va chạm mà phải khâu mấy mũi, cô im lặng ngồi ở trên ghế ở phòng cấp cứu, hai bên là cha mẹ.
"Đứa nhỏ này, con như thế nào lại sơ ý như vậy? Hù chết mẹ." Park mẫu khuôn mặt đầy u sầu, một bên lẩm bẩm nhẹ, một bên dùng áo khoác bó chặt lấy cô lúc này cả người ướt đẫm.
"Mẹ, thực xin lỗi, con không sao......" Cô có chút suy yếu nói.
Myung Soo sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với So Yeon và Sun Young, nhanh chóng đi về phía cô.
Thân hình ngồi xổm xuống, anh khẽ nâng mặt của cô lên, ánh mắt cùng cô nhìn thẳng, "Không có việc gì, bác sĩ nói có thể trở về."
"Thực xin lỗi......" Bởi vì cô, Myung Soo cũng bị mưa làm ướt sũng.
"Đứa ngốc!" Anh hôn nhẹ lên trán cô, tình cảm trìu mến không có ngôn từ nào có thể diễn đạt.
"Ji Yeon, thật sự không cần về nhà ở một đêm?" Park mẫu không ngừng thuyết phục.
"Mẹ, không cần, con thật sự không có việc gì, người đừng lo lắng."
"Con sẽ chiếu cố Ji Yeon. Mọi người đừng lo lắng, ngày mai con sẽ xin phép ở nhà chăm sóc cô ấy, có chuyện gì con sẽ gọi điện thoại cho mọi người."
"Myung Soo......" Cô bất đắc dĩ nhìn anh, cô không muốn liên lụy anh, một chút cũng không hy vọng anh không chừng mực làm hư cô.
"Vậy được rồi, các con nên về đi, hai đứa cẩn thận đừng để bị cảm." Park phụ dặn dò.
Trong xe, Myung Soo điều chỉnh lại độ ấm trong xe, một bên Ji Yeon cúi đầu, mặt không chút thay đổi.
Theo lời của hai chị, anh mơ hồ nắm bắt được chút tình huống, về phần vì sao Ji Yeon lại đột nhiên không khống chế được, ai cũng không rõ ràng.
"Nghỉ ngơi một chút, chúng ta lập tức về nhà."
"Vâng." Cô không có dũng khí nhìn anh, đơn giản đem hai mắt gắt gao nhắm lại.
Nhưng nhắm mắt lại có năng lực như thế nào? Trong bóng đêm, làm cho người ta cảm nhận được sự sợ hãi càng rõ ràng hơn.
Bộ dáng nhăn mày thống khổ của cô làm cho Myung Soo ở bên cạnh cảm thấy đau lòng.
Về nhà, cô không chịu nhận sự giúp đỡ của anh, cố ý tự mình đảm nhiệm, Myung Soo không muốn khiến cho cảm xúc của cô xấu hơn, đành phải bất đắc dĩ thuận theo.
Sau khi tắm, thay quần áo khô, anh giúp cô gọi điện đến công ty áo cưới, nhờ Lee Hyo Min ngày mai làm giúp Ji Yeon. Mới vừa gác máy, Ji Yeon vừa lúc đẩy cửa ra, từ phòng tắm đi ra.
Anh tiến lên ôm lấy cô, đem cô đặt lên giường, trên người cả hai đều có hương thơm của xà phòng.
"Anh vì sao lại ở nơi đó?" Cô nghi hoặc hỏi.
"Anh đưa ba mẹ đi thăm viếng một người bạn kinh doanh về rượu. Lần trước họ giúp ba mua được mấy bình rượu tốt, ba muốn mời họ ăn bữa cơm."
"Anh thường đến nhà em?"
"Ngày nghỉ vừa rồi có đi nhờ mẹ một việc, có đôi khi em vội vàng đi làm, mẹ lại gọi điện thoại bảo anh qua ăn cơm. Như thế nào, em không thích anh đi sao?" Anh thực cố gắng lấy lòng người nhà cô.
Cô chau mày lại, "Anh không cần đối bọn họ tốt như vậy, em đến giờ cũng không có quan tâm ba mẹ anh."
"Đó là bởi vì công việc em bận rộn, mọi người đều có thể thông cảm."
Anh tốt, làm cho trong lòng cô tràn ngập áp lực trầm trọng, anh tốt, cũng làm cho dũng khí của cô sắp muốn cạn kiệt rồi.
"Ngày mai anh đừng xin phép, em có thể ở nhà một mình."
Kỳ thật, cô càng muốn nói là - đừng có đối tốt với người nhà của em nữa, cũng không cần lại rất tốt với em, điều đó sẽ chỉ làm em càng thống hận chính mình, trách cứ chính mình yêu thương anh......
Nhìn thẳng mắt cô, "Ji Yeon! Nhìn anh, anh muốn em nhìn thẳng anh." Anh thúc giục.
Cô bối rối nâng mắt nhìn anh một cái, vừa muốn cúi đầu, anh lập tức ngăn trở cô, làm cho ánh mắt của cô chật vật không thể không nhìn anh.
"Phát sinh chuyện gì? Chị hai nói cho anh biết, em đột nhiên không khống chế được cảm xúc chạy đi, ai ngăn cũng không được, làm sao vậy? Nói cho anh biết được không?" Thanh âm của anh khàn khàn lộ rõ sự bất an.
"Không có, các chị hiểu lầm. Em tốt lắm, em không có chuyện gì." Cô không ngừng qua loa tắc trách.
Cô không muốn nói cho anh, cô rõ ràng xem anh là người ngoài. Nhận thức này, làm cho tim anh thắt lại, đau đớn.
"Em...... Chán ghét anh sao?"
Cô kinh ngạc khẽ nhếch miệng, không được lắc đầu, làm sao có thể, cô làm sao có thể chán ghét anh?
Từng đêm khuya, khi cô mệt mỏi về nhà, nhìn thấy anh nằm trên chiếc giường đôi, nhìn thấy anh lúc ngủ không còn sự phòng bị hiền lành như đứa nhỏ, lòng của cô luôn cảm thấy hạnh phúc.
Thì ra đây là vợ chồng mà người đàn ông này chính là người chồng mà cuộc đời này cô dành trọn tình cảm chân thành, cô không biết có bao nhiêu niềm quý trọng, yêu mến anh khó mà nói thành lời.
Cô yêu anh, tình cảm cô dành cho anh ngày càng tăng, không thể kìm chế được cảm xúc, ngay cả cô cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu, ngày hôm qua? Hôm kia? Ba ngày trước? Tuần trăng mật? Lần đầu tiên khi phát sinh quan hệ thân mật? Hôm đó kết hôn? Hoặc là sớm hơn, lần đầu tiên khi hôn, lần đầu tiên khi gặp mặt, cô đã bị anh hấp dẫn.
Nhưng cô không thể yêu anh. Trên hiệp ước giấy trắng mực đen rành mạch, ai cũng không được yêu thương ai. Một tháng là duyên phận của bọn họ, nếu cô cố tình vượt qua chừng mực, bước qua phân tuyến này......
"Bộ dạng này của em làm sao anh có thể yên tâm? Không cần như vậy được không? Vài ngày nữa anh phải đến Châu Âu công tác, ít nhất ở nơi đó một tuần, em cái gì cũng không nguyện ý nói với anh, anh như thế nào có thể yên tâm?" Kim Myung Soo thống khổ nhìn cô nói.
Gì, anh muốn đi công tác? Hơn nữa là đi đến một tuần......
Như vậy, thời điểm chờ anh trở về, kỳ hạn một tháng sớm đã chấm dứt. Bọn họ ngay cả cơ hội nói lời gặp lại cũng không có sao?
Lòng của cô thất vọng như sóng triều bao phủ......
Cũng tốt, cứ như vậy chấm dứt, còn hơn khi đối mặt lại xấu hổ, cô sẽ tranh thủ trong khoảng thời gian anh đi công tác, đem chính mình vĩnh viễn rời xa anh, cứ như vậy có khi lại tốt hơn.
"Em mệt rồi, ngủ ngon."
Cô nghiêng người nằm xuống, nước mắt, từ hốc mắt chảy ra thấm ướt cả chiếc gối.
Xiết chặt nắm tay, lại vô lực buông ra. Myung Soo phát hiện chính mình không hiểu cô, không hiểu cô vì sao kháng cự sự quan tâm của anh, chẳng lẽ bọn họ không phải là vợ chồng sao? Trải qua mấy ngày này ở chung, anh đối với cô mà nói là không có ý nghĩa sao?
Anh vô lực nằm ở bên người cô, trong lòng thất bại khó có thể nói ra lời.
Tất cả đều thay đổi, kế hoạch ban đầu đều vì những câu nói, những hạnh phúc anh cảm nhận được lúc bên cạnh cô, cả khi đấu khẩu cùng cô đã làm thay đổi hết, cuộc sống của anh đã không thể không có cô!
Anh vươn tay, ngăn cản không được chính mình ôm lấy cô, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực.
Một kế hoạch lớn mật, lặng lẽ ở trong lòng anh hình thành......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com