Chương 57 : Tiêu diệt Kwang Seo.
"Thu dọn đồ đạc rời khỏi đây."
Có vẻ như tâm trạng Nam Woohyun không tệ, hắn vuốt vuốt chiếc điện thoại di động, nói với Lee Sungyeol đang ngồi trên giường.
Lee Sungyeol không nói gì đứng dậy thu dọn quần áo, giống như một cái xác không hồn.
Tâm trạng đang tốt của Nam Woohyun trong nháy mắt đã biến mất. Hắn ném chiếc điện thoại di động lên trên giường, quát:
"Em có thể đừng lúc nào cũng dùng cái bộ dạng liều chết này được không? Em không muốn anh đụng vào em, anh cũng không đụng vào rồi, còn em thì sao hả? Đơn giản là sống cùng anh thôi em cũng không làm nổi sao? Cả ngày ngoài bày cái sắc mặt này ra thì em còn có thể làm được gì nữa?!"
Động tác thu dọn đồ đạc của Lee Sungyeol hơi dừng lại, sau đó hắn lại tiếp tục, đồng thời nói thản nhiên:
"Ừ, trời sinh tôi đã có dáng vẻ liều chết này rồi, anh không ưa thì để tôi lại đi."
Nam Woohyun giận dễ sợ, đôi mắt hoa đào chứa đựng sự tức giận. Hắn đi tới sau lưng Lee Sungyeol, dùng tay trái bắt lấy cánh tay phải của Lee Sungyeol kéo hắn quay mặt về phía mình, sau đó tay phải nắm cằm của hắn khiến hắn ngẩng đầu lên, nói tàn nhẫn:
"Em đừng có bức anh nổi giận! Con thỏ lúc nóng giận còn có thể cắn người đấy, huống hồ từ trước đến giờ anh cũng không phải là thiện nam tín nữ(*) gì cả!"
(*) Thiện nam tín nữ: Tín đồ của Phật giáo nói chung.
Lee Sungyeol nửa khép mí mắt, nhìn sang hướng khác, vẫn im lặng như cũ.
Nam Woohyun "Hừ" lạnh một tiếng, bỏ tay ra, xoay người vừa đi ra cửa, vừa nói quyết tuyệt (quyết tâm + tuyệt tình a):
"Muốn rời khỏi anh? Đợi kiếp sau đi."
.............
Trước cửa phòng giải phẫu, Park Jiyeon nửa nằm trên ghế, hai chân vắt chéo lên nhau, đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của Kim Myungsoo, trò chuyện trên trời dưới biển với anh, cùng nhau hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được này. Cũng không thể trách bọn họ máu lạnh, chỉ là cho dù kết quả cuộc phẫu thuật như thế nào, thì cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục, không phải sao?
Nửa giờ sau, Park Jiyen nói câu "Đèn tắt", sau đó đặt hai chân xuống đất, đứng thẳng người dậy, chờ cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Kim Myungsoo thấy vậy cũng đứng ở phía sau lưng người kia, hai tay vòng qua eo cô, cùng nhìn về phía cửa phòng giải phẩu.
Từ bên trong, Park Chanyeol mở cửa ra, tay phải tháo khẩu trang xuống, nói:
"Chuyển tới phòng bệnh VIP."
Park Jiyeon thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt hai tay trái và phải của Kim Myungsoo đang đặt hai bên hông mình, sắp xếp hợp lý cho Chan:
"Việc chăm sóc cô ấy giao cho anh vậy." Thật ra thì hai người Park Chanyeol và Elsie rất xứng đôi. Mặc dù hiện tại Elsie vẫn còn thích Lee Dong Gun, nhưng cũng không có nghĩa là về sau vẫn thích.
Park Chanyeol gần như không hề chần chừ mà gật đầu luôn. Về tình về lý, hắn đều nên chăm sóc cho cô đến khi cô khỏi hẳn. . . . . .
Kim Myungsoo nhìn về phía Park Chanyeol, nói:
"Vậy chúng tôi về khách sạn trước, sau đó sẽ mang quần áo đến cho cậu tắm rửa."
Park Chanyeol đang định mở miệng hỏi thăm chuyện hôm nay, thì thấy Kim Myungsoo đưa tay lên chặn lại, chỉ nghe thấy anh nói:
"Những chuyện khác cứ giao cho tôi."
"Ừm!" Park Chanyeol lên tiếng đầy cảm kích.
Sau khi trở lại 'phòng tổng thống', Kim Myungsoo ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cầm chiếc laptop đang đặt trên bàn tìm kiếm bản đồ toàn cục của Đỉnh Vô Danh, vừa nhìn cẩn thận vừa nói:
"Yeonie, em có biết diện mạo thật của người kia không?"
Theo sự hiểu biết của anh, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hàng đầu —— Kwang Seo, vẫn luôn mang chiếc mặt nạ răng nanh bằng đồng cổ xưa, cũng không biết Yeonie đã từng thấy qua diện mạo thật của hắn hay chưa nữa. . . . . .
Park Jiyeon lắc đầu một cái, nói:
"Từ lúc em gặp hắn đến lần cuối cùng thấy hắn, hắn đều mang mặt nạ."
Chỉ có điều, coi như cô không biết diện mạo thật của hắn, cô cũng có thể nhận ra hắn đầu tiên!
Kim Myungsoo Ừ" một tiếng, lại bấm số điện của Nam Woohyun một lần nữa. Anh đặt điện thoại lên trên bàn, bật loa ngoài, đồng thời đôi tay vẫn không ngừng múa may trên bàn phím.
"Soo, thì ra cậu lại nhớ tôi đến như vậy."
". . . . . ." Park Jiyeon nhìn về phía Kim Myungsoo cảm thấy thán phục vì khả năng nhẫn nại của anh.
"Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu." Kim Myungsoo nói không chút khách khí.
"Soo ~ không được ở bên cạnh cậu mà ~"
Giọng nói có chút nũng nịu của Nam Woohyun vang lên, làm cho toàn thân Park Jiyeon nổi da gà. Cô nhíu mày, nói có vẻ điềm nhiên:
"Woohyunie, có phải anh ngứa da rồi phải không? Ngay cả người đàn ông của tôi cũng dám đùa giỡn."
Kim Myungsoo nghe xong, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Đầu điện thoại bên kia Nam Woohyun nghe thấy, suýt nữa đã ném chiếc điện thoại trong tay xuống. Hắn cũng không quên thuật bắn súng với mục tiêu vẫn di chuyển của chị dâu mình. Hắn cười hết sức rạng rỡ, nói vô cùng nịnh bợ:
"Chị dâu, người nghe lầm rồi. Tiểu nhân tuyệt đối không dám có bất kỳ suy nghĩ không ân phận nào đối với người đàn ông của người nha."
Park Jiyeon cười khẽ, dùng ánh mắt ý bảo Kim Myungsoo tiếp tục nói chuyện mình cần, còn cô đứng dậy ra khỏi phòng khách.
Kim Myungsoo gật đầu, nói khẳng định:
"Các cậu nên đến Đỉnh Vô Danh rồi chứ."
Sở dĩ anh gọi Nam Woohyun mang nhóm người mới tới đây, một là vì Nam Woohyun ở gần Đỉnh Vô Danh, hai là muốn xem khả năng chiến đấu thực tế của bọn họ.
"Ừ, vừa xuống máy bay xong."
Kim Myyngsoo tiếp lời, trực tiếp phân phó:
"Phong tỏa Đỉnh Vô Danh, chỉ cho phép mà không cho phép ra. Ai vi phạm giết ngay tại chỗ. Người cụ thể được an bài đã chuyển vào điện thoại di động của cậu." Lần này, nhất định không thể để hắn có cơ hội trốn thoát.
"Được."
Kim Myungsoo cúp điện thoại, tắt máy tính rồi gấp nó lại đặt lên trên bàn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Park Jiyeon thấy anh đi vào, thuận tay chọn một chiếc áo sơ mi đen, một cái quần âu màu trắng, cùng một cái quần lót đưa cho anh.
Kim Myungsoo nhận quần áo, nhìn Park Jiyeon hỏi:
"Mang theo vũ khí chưa?"
Park Jiyeon rất không lịch sự, kéo váy lên trên đùi, dùng giọng lanh lảnh nói:
"Yên tâm!"
Cặp mắt Kim Myungsoo nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài, hoàn mỹ của Park Jiyeon. Nếu không phải đây không phải là lúc, anh nhất định sẽ tấn công cô. Dựa vào sức kiểm soát mạnh mẽ của mình, anh kiên định dời tầm mắt đi, cầm quần áo đi về phía phòng tắm.
"Kim Myungsoo đang ở Đỉnh Vô Danh."
Trong một "phòng tổng thống" ở tầng 13, một người đàn ông có khuôn mặt tang thương đứng trước cửa sổ sát đất, đối diện với bờ cát, tay phải cầm ống nhòm tay trái cầm điện thọai di động, nói.
Người đầu điện thọai bên kia không nói gì.
Người đàn ông tiếp tục dùng giọng hơi khàn khàn nói:
"Tôi đã giúp anh tiêu diệt Oh Kyung, có phải bây giờ chúng ta nên nói chuyện hợp tác về vụ ám sát Kim Myungsoo rồi?"
Người đầu điện thọai bên kia "Ohhh" lên một tiếng nhẹ bâng, phần đuôi kéo dài ra mê đắm lòng người.
Người đàn ông để ống nhòm xuống, lông mày nhíu lại thành hình chữ "sông" (川), giọng nói mang theo chút lạnh lẽo:
"Oh đương gia đây là qua cầu rút ván?"
Oh Sehun khẽ cười một tiếng, dùng giọng đầy từ tính nói:
"Tại sao lại nói tôi qua cầu rút ván? Không phải tôi đã trả tiền cho anh rồi? Đã thanh toán xong, hiểu chứ?"
Hắn dừng một lúc, trước khi người đàn ông kia kịp mở miệng, nói tiếp:
"Vụ buôn bán này đã thanh toán xong, nhưng người của tổ chức sát thủ hàng đầu các anh lại giết chết em trai tôi, làm sao tôi có thể thờ ơ đây?"
Người đàn ông nhận ra mình đã mắc bẫy, trở thành con cờ trong tay đối phương, ánh mắt hắn hằn lên tia đỏ, giọng nói rét lạnh thấu xương:
"Anh có ý gì?"
Oh Sehun cười ha ha nói:
"Bây giờ tâm trạng của tôi đang tốt nên sẽ giải thích cho anh một chút. Tôi đã nghĩ, bên cạnh người em trai định cướp ngôi này có một đám thân cận rất có thế lực. Tôi đang lo không có cách nào để thu thập bọn họ, anh giết chết em trai tôi, đã tạo cho tôi một cơ hội tốt hóa thù thành bạn. Để có được sự ủng hộ của bọn họ, tôi đương nhiên sẽ phải báo thù người đã giết chết em trai của mình rồi. Anh nói có phải không, Kwang Seo?"
Huống hồ, hắn chỉ tin tưởng người chết. Chỉ cần Kwang Seo còn sống, sẽ vạch trần chuyện hắn sai hắn ta giết chết Oh Kyung. Cho chù chỉ có 0,001% khả năng, hắn cũng không thể mạo hiểm như thế được.
Người đàn ông giận quá hóa cười, tiếng cười hơi khàn khàn bật ra vô cùng kinh người:
"Oh đương gia thật giỏi tính toán! Đúng là giang sông rộng lớn sẽ có người tài xuất hiện!"
Hắn cúp điện thoại, xoay người nhanh chóng đi tới trước bàn đọc sách ngồi lên trên ghế sofa, tay cầm ống nghe điện thọai lên, bấm một dãy số.
"Tút. . . . . . tút. . . . . . tút. . . . . ."
Cho đến khi một giọng nữ lạnh lùng vang lên, người đàn ông mới miễn cưỡng đặt ống nghe xuống. Hắn nghĩ nghĩ, lại bấm một dãy số khác.
"Tút. . . . . . tút. . . . . . tút. . . . . ."
"Bộp" một tiếng, hắn đặt ống nghe trở về vị trí cũ, mày nhíu lại có thể kẹp chết một con kiến. Chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện? Hắn bật máy tính lên, xâm nhập vào trang web nội bộ của tổ chức.
.............
Đôi mắt đẹp của Park Jiyeon trừng thật lớn. Cô chỉ vào mấy trang giấy A4 trong tay Kim Myungsoo, hỏi có chút kinh ngạc:
"Anh lấy được tài liệu này khi nào vậy?" Chỉ nhìn thấy phía trên rõ ràng là danh sách khách hàng đã ở khách sạn trong ba ngày gần đây.
Kim Myungsoo ngồi trên ghế sofa, vừa nhìn chăm chú nội dung bên trong trang giấy, vừa lơ đễnh đáp:
"Lúc anh nói chuyện điện thoại với Woohyun, đã xâm nhập vào mạng lưới nội bộ của khách sạn lấy trộm."
Khóe miệng Park Jiyeon không tự chủ được kéo ra, lúc đó không phải là anh đang bố trí nhân lực sao? Cô suy nghĩ một lúc, nói không chắc chắn:
"Anh xem có tên "Yoo Chang" không?"
Cô từng nhìn thấy trên một quyển sách cũ kỹ trong thư phòng người kia, hắn có viết hai chữ "Yoo Chang".
Yoo Chang? Kim Myungsoo bắt đầu đọc trang giấy đầu tiên. Anh đọc nhanh như gió, đến trang thứ ba thì nhìn thấy cái tên này. Anh nhìn chăm chăm – Yoo Chang, nam, 48 tuổi, đặt phòng 1304, lúc 03h46 phút ngày 6 tháng 10 năm 2013.
Park Jiyeon nhận ra tầm mắt Kim Myungsoo đang dừng lại một chỗ. Cô ghé mắt nhìn vào, vừa lúc cũng đọc được thông tin trên. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đã xác định được mục tiêu, liền đứng dậy đi về phía phòng 1304.
Vì ở cùng tầng cho nên rất nhanh hai người đã tới đích. Park Jiyeon định dùng sợi dây thép mở khóa, nhưng bị Kim Myungsoo ngăn lại.
Anh lùi về phía vách tường đối diện với cửa phòng, lao nước kiệu mấy bước, mượn lực quán tính, đưa chân phải lên đạp thẳng vào cửa chính của phòng.
Lúc Park Jiyeon còn đang trợn mắt há mồm , "bùm" một tiếng, cánh cửa chính được mở ra.
". . . . . ." Park Jiyeon không thể tin được nhìn xuống chân Kim Myungsoo. Cô nuốt một ngụm nước bọt, cảm thụ sâu sắc sức mạnh vượt bậc của người này không phải là điều cô có thể tưởng tượng được.
Trong thư phòng, vùng giữa trán Kwang Seo đã lạnh run. Hắn cũng không quản mình đang ở tầng thứ 13, phá cửa sổ đi ra. Dĩ nhiên hắn cũng không lao thẳng xuống đất giống như người bình thường, mà leo dọc theo vách tường, bò thần tốc xuống dưới giống như một con thằn lằn.
Những người canh giữ ở trong các góc của căn phòng nghe thấy động tĩnh, không hẹn mà đều cầm khẩu súng lục trong tay, áp sát cấp tốc đến cửa chính.
Mặc dù bước chân của bọn họ cực kỳ nhẹ, nhưng cũng không thể lọt qua được lỗ tai của Kim Myungsoo và Park Jiyeon. Cũng không nhìn thấy rõ động tác của hai người như thế nào, lúc nhìn lại đã thấy trên tay phải của hai người, mỗi người đều cầm một khẩm súng.
Bọn họ quang minh chánh đại canh giữ ở lối ra duy nhất của căn phòng, chờ thỏ đi ra.
"Bùm bùm" hai tiếng, hai viên đạo lao ra, bay theo hai hướng về phía Park Jiyeon và Kim Myungsoo. Phản ứng của hai người nhất trí đến kinh người, đưa tay phải lên, nhắm thẳng về phía viên đạp bóp cò.
"Leng keng" hai tiếng, hai viên đạn hai bên đụng vào nhau, rơi xuống chiếc thảm lông.
Park Jiyeon bóp cò lần nữa, viên đạn bay thẳng vào một mắt đối phương vô cùng chính xác, chờ khi người đàn ông vì đau đớn mà lộ mình, cô nhằm thẳng trái tim người đàn ông bắn.
Cùng lúc đó, Kim Myungsoo nhắm thẳng vào huyệt thái dương của người đàn ông khác vừa bị lộ ra, bóp cò không chút do dự.
Nghe theo sự sắp đặt của Kim Myungsoo, Nam Woohyun tuần tra xung quanh khách sạn. Vận số của hắn vô cùng tốt, nhìn thấy luôn một người đàn ông đang di chuyển thần tốc trên vách tường. Gần như ngay lập tức hắn đã xác định nhân vật này chính là mục tiêu. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, vội vàng rút khẩu súng từ trong túi quần ra, nhằm thẳng vào ót người đàn ông nổ súng.
Hình ảnh người đàn ông trên vách tường có cái ót giống như con mắt, đầu nghiêng nghiêng đi, tránh khỏi sự công kích của viên đạn.
Nam Woohyun cũng không còn hy vọng xa vời là một phát súng sẽ giải quyết được vấn đề, dù sao đi nữa nếu dễ dàng như thế thì Myungie cũng đã không phải khổ tâm như vậy. Vì vậy, sau phát bắn thứ nhất, hắn gần như không dừng lại một giây phút nào, lại nhằm thẳng vị trí tim đối phương bóp cò.
Tiếp đó, lại hướng thẳng về những nơi trí mạng khác nhau trên người đối phương bắn mấy phát liền.
Kwang Seo di chuyển ở trên tường, động tác đã rất không thuận lợi. Hắn nhanh chóng né được 1 viên đạn, rồi đến hai viên, nhưng lại không có cách để bình yên vô sự trước đòn công kích liên tiếp của súng đạn.
Nam Woohyun là bậc thầy của tàn bạo, từ lúc đầu hắn đã không có ý định giữ lại mạng sống của người kia, cho nên dù đối phương không còn vịn vào tường để leo nữa, đã nhảy thẳng từ độ cao ở tầng thứ 13 xuống, nhưng hắn vẫn bắn không ngừng, giống như lúc bình thường tập luyện, bắn trên tấm bia đang di chuyển thần tốc vậy.
Kwang Seo không ngờ rằng, mình đã nhảy lầu xuống nhưng đối phương vẫn không bỏ qua cho mình. Hắn vốn định đánh cuộc một phen với chính mình nhưng đã thua hoàn toàn.
Thấy đối phương đã ngã xuống nền xi măng trên đường, Nam Woohyun đi qua, để yên tâm còn nâng chân phải lên đạp gãy cổ người đàn ông. Hắn cũng không gọi điện cho Kim Myungsoo mà vẫn cầm khẩu súng có chứa đạn trong tay, tiếp tục tuần tra xung quanh khách sạn.
Trong phòng 1304 có mấy người đang nằm ngổn ngang trên đất.
Kim Myungsoo liếc Park Jiyeon một cái, cầm súng đi qua phòng khách vào những phòng khác, còn Park Jiyeon vẫn đứng trấn giữ ở cửa như trước.
Mười phút sau, Kim Myungsoo đã trở lại đứng trước mặt Park Jiyeon. Không nhìn thấy khẩu súng của anh đâu nữa, chỉ nghe thấy giọng nói âm trầm của anh:
"Đã thoát ra từ cửa sổ."
Park Jiyeon nghe anh nói xong, cũng không vội vàng, hốt hoảng hay nuối tiếc. Cô thu hồi khẩu súng lại, cười nói:
"Đây không phải là chuyện đã nằm trong dự liệu của anh sao!"
Kim Myungsoo nhéo nhéo chóp mũi của Park Jiyeon, một tay ôm cô đi ra ngoài, tay kia cầm điện thọai di động bấm số của Nam Woohyun xong cho lên tai.
"Soo, tôi chỉ thấy có một nhân vật khả nghi thôi."
Kim Myungsoo rất tin tưởng vào năng lực của Nam Woohyun. Người thoát khỏi tầm tay của hắn, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay:
"Bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Từ cửa chính của khách sạn, cậu quẹo phải sẽ nhìn thấy ngọc thụ lâm phong (*) tôi đây. Tôi. . . . . ."
(*)"Ngọc thụ lâm phong" nghĩa là "cây ngọc đón gió" ~ Ám chỉ người con trai có nét đẹp oai phong, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh chẳng những không bị đổ mà càng đẹp hơn.
Kim Myungsoo cúp máy, nhét điện thọai vào trong túi quần, ôm Park Jiyeon đi vào thang máy.
Park Jiyeon nhìn người đàn ông chết trong tư thế vô cùng thê thảm, mặt vẫn không biến sắc. Cô nhìn đôi mắt người kia lúc chết vẫn không nhắm lại, gật đầu nói:
"Là Kwang Seo."
"Kwang Seo?! Cô nói hắn là Kwang Seo?" Nam Woohyun đá hai cái vào chân người chết, khó tin hỏi.
Park Jiyeon nhíu mày, nhẹ giọng đáp:
"Rất kỳ quái sao?"
Nam Woohyun giơ chân lên, gào khóc:
"Đương nhiên là kỳ quái rồi! Sao tự nhiên các người lại đối đầu với người của tổ chức sát thủ hàng đầu? Lúc tôi không có mặt đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn nhìn Kim Myungsoo đang đứng phía sau ôm Park Jiyeon chất vấn:
"Soo! Chúng ta không phải là anh em sao?! Gặp nguy hiểm lại không cùng chung hoạn nạn, cậu xem tôi là người như thế nào hả?"
Kim Myungsoo bất đắc dĩ thở dài một cái, day day ấn đường nói:
"Bây giờ không phải là cậu cũng đang ở đây rồi sao?"
Park Jiyeon thấy Nam Woohyun định mở miệng, vội vàng lên tiếng:
"Anh ấy muốn anh được ở bên Lee Sungyeol nhiều hơn."
Chuyện của Nam Woohyun và Lee Sungyeol lúc trước cô đã nghe Park Chanyeol nói qua, sau đó Myungie cũng kể lại sơ sơ, cho nên cô biết cũng tàm tạm.
Nhắc tới Lee Sungyeol, Nam Woohyun liền trấn tĩnh lại, nhưng sắc mặt cũng không phải rất dễ coi. Mà cũng chỉ được trong nháy mắt, hắn lại trở nên hung dữ, nhìn Kim Myungsoo tức giận nói:
"Chỉ một lần thôi, không được có lần sau như thế nữa!"
Nếu hỏi hắn, Lee Sungyeol và Kim Myungsoo ai quan trọng hơn, hắn sẽ trả lời không chút do dự là Kim Myungsoo quan trọng hơn. Cũng không phải là hắn không thích Lee Sungyeol, mà tình bạn giữa hắn và Kim Myungsoo đã nhiều năm, vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, không một ai có thể thay thế được.
Dĩ nhiên, nếu đến một ngày nào đó người kia cũng thích hắn, thì câu đáp án của hắn có thể sẽ thay đổi. Nhưng mà, khả năng này,....... ha ha. . . . . .
Park Jiyeon không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt của Nam Woohyun. Cô dựa đầu vào vòm ngực to lớn của Kim Myungsoo nhìn về phía Nam Woohyun nghiêm túc nói:
"Tôi không biết bẻ cong một người đàn ông thẳng sẽ khó khăn đến mức nào, nhưng tôi tin chắc, trong thiên hạ không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng."
Kim Myungsoo ôm Park Jiyeon, gật đầu nói:
"Chân thành sẽ dời chuyển được núi non."
Đôi mắt đào hoa của Nam Woohyun gợn sóng, hắn cười nói:
"Tại sao chúng ta lại đứng bên cạnh xác chết để nói chuyện phiếm vậy?"
Hắn dừng một chút, vuốt bụng thở dài:
"Rất lâu rồi tôi chưa được ăn sơn hào hải vị nha."
Khóe miệng Park Jiyeon hơi nhếch rất khó nhìn ra, người này đúng là. . . . . .
Kim Myungsoo ôm eo Park Jiyeon, vừa xoay người đi về phía phòng ăn, vừa cúi đầu hỏi:
"Yeonie, em thích ăn gì?"
Nam Woohyun đi phía sau nhìn thấy hai người tương thân tương ái, ánh mắt hắn tràn đầy vui mừng cùng ngưỡng mộ.
Trong không khí truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Kim Myungsoo:
"Cho người thu dọn sạch sẽ những chuyện vặt vãnh, cùng xác chết kia đi."
Nam Woohyun nghe xong, vừa đi đằng sau hai người, vừa bấm một dãy số trên điện thọai, nói mấy câu xong, hắn cúp máy lại bấm một dãy số khác. Người đầu điện thọai bên kia lặng im không nói gì, hắn nói luôn :
Xuống phòng ăn ăn trưa."
"Tôi tự ăn ở trong phòng là được rồi."
Sắc mặt Nam Woohyun hơi tối đi, hắn nhấn mạnh từng chữ một:
"Anh nói, xuống phòng ăn ăn trưa."
Người đầu điện thoại bên kia chần chừ mấy giây, rất không cam tâm tình nguyện nói:
"Ừm."
Không biết có phải vì vụ giết người vừa xảy ra hôm nay đã hù đến đám du khách hay không, mà trong phòng ăn không có vị khách nào.
Kim Myungsoo chọn bàn bốn người, tìm một vị trí cho Park Jiyeon ngồi xuống, sau đó mình cũng ngồi xuống cạnh cô, để lại hai vị trí đối diện cho Nam Woohyun và Lee Sungyeol. Với tính cách của Nam Woohyun, nhất định sẽ đem Lee Sungyeol từ đảo không người tới đây. Chỉ có điều Nam Woohyun không muốn để cho hắn gặp nguy hiểm nên mới tạm thời mới tách hắn ra.
Hai tay Nam Woohyun cắm hờ hững trong túi quần, dựa người vào bên cạnh cửa thang máy, chờ Lee Sungyeol đi ra. Mấy phút sau, "đing" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Gần như hắn chẳng cần nhìn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân cũng xác định được người đi ra là Lee Sungyeol.
Hắn đứng thẳng người lại, sau khi nói nhàn nhạt một câu "đi thôi", liền đi trước dẫn đầu.
Lee Sungyeol hơi sửng sốt một chút, đối với sự lạnh nhạt của hắn có chút không thích ứng lắm. Trước kia không phải ánh mắt của hắn lúc nào cũng dính chặt vào người mình, không chịu rời đi sao? Thế nhưng hôm nay từ đầu đến cuối hắn cũng chẳng nhìn mình lấy một cái. Khóe miệng Lee Sungyeol giật giật, có lẽ hắn đã chán ngán mình rồi.
Nhưng mà, tại sao trong lòng mình lại có một loại cảm giác giống như "khó chịu" vậy?
Đây là lần đầu tiên Park Jiyeon nhìn thấy Lee Sungyeol. Cô vẫn rất tò mò, không biết đến tột cùng người có hình dáng như thế nào mà có thể làm cho một người đàn ông "thẳng" như Nam Woohyun lại cam tâm tình nguyện trở thành cong được. Sau khi nhìn thấy hình ảnh chân thật, cô không thể không thừa nhận người kia quả thật là có khả năng này.
Phía xa lộ ra khuôn mặt baby, già trẻ ăn sạch của Lee Sungyeol, làn da trắng nõn, mịn màng, dáng người dong dỏng. Bản thân hắn cũng không lùn - cao 1m78, nhưng so với chiều cao 1m90 của Nam Woohyun ngay lập tức hắn liền có vẻ nhỏ xinh, khiến người khác phải yêu thương.
Lee Sungyeol bị nhìn chằm chằm mặt liền đỏ lên, hơi núp phía sau Nam Woohyun.
Kim Myungsoo vô cùng khó chịu đưa bàn tay thon dài ra che tầm mắt trần trụi của Park Jiyeon lại. Trước ánh mắt dò hỏi của cô, anh ghen ghét nói:
"Anh không đẹp bằng hắn?"
Park Jiyeon thầm kêu không xong rồi. cô vội vàng nặn ra một nụ cười, nịnh hót:
"Sao có thể chứ! Khắp thế gian này, không thể tìm thêm được người nào đẹp trai bằng anh!"
Khóe miệng Nam Woohyun giật giật, coi như không nhìn thấy hai người phía đối diện.
Thiên Nhất đứng bên cạnh chiếc ghế khác, nhìn về phía Kim Myungsoo và Park Jiyeon, dùng giọng trong trẻo, cung kính nói:
"Chào tổng giám đốc, chào phu nhân."
Kim Myungsoo gật đầu, mặt không có quá nhiều biểu cảm. Park Jiyeon nhiệt tình chào hỏi:
"Sungyeol đúng không, ngồi đi."
Lee Sungyeol nghe xong, kéo ghế ra, ngồi ngay ngắn xuống.
Park Jiyeon hứng trí bừng bừng, nói:
"Gọi tôi là chị dâu là được rồi. Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy."
Mặt Lee Sungyeol đỏ bừng. Đối với Nam Woohyun, hắn có thể tùy ý hành động hay biểu đạt theo suy nghĩ của mình, nhưng đối với người khác hắn lại không biết nên nói gì.
Nam Woohyun uống một ngụm nước, đặt ly xuống bàn, giải vây cho Lee Sungyeol:
"Chị dâu, cô đừng có hù cho người của tôi chạy mất chứ."
Mặt Sungyeol càng đỏ hơn. hắn đặt hai tay lên trên đầu gối, cúi đầu nhìn chằm chằm khăn trải bàn, bộ dáng giống như nàng dâu nhỏ đi gặp bố mẹ chồng vậy...
Tay trái Kim Myungsoo đặt lên vai phải của Park Jiyen nhìn về phía Nam Woohyun, lạnh lùng nói:
"Nếu hắn bỏ chạy thì đó là do cậu không có bản lĩnh."
Nam Woohyun sờ sờ chóp mũi, sáng suốt chọn cách im lặng, sau đó chuyển tầm mắt lên trên quyển thực đơn.
Hắn chọn vài món xong quay nhìn sang Lee Sungyeol, nhàn nhạt hỏi:
"Còn muốn ăn gì nữa không?"
Lee Sungyeol lắc đầu một cái, nhỏ giọng đáp: "Không."
Nam Woohyun nghe thấy giọng nói của hắn, không khỏi nhìn chằm chằm đối phương. hắn phát hiện ra, biểu tình trên khuôn mặt Lee Sungyeol hôm nay phong phú hơn bất kỳ lúc nào, cũng không còn cái bộ dạng xa cách hắn nữa.
Xem ra sau này hắn phải tích cực dẫn Lee Sungyeol tham gia tụ tập như thế này mới được....
Park Jiyeon ăn xong, đứng dậy ngồi lên trên đùi Kim Myungsoo. Cô vòng hai tay qua cổ anh, ghé sát vào tai anh thầm thì:
"Chúng ta làm gương cho bọn họ một chút!"
Làm gương? Kim Myungsoo nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau đó vòng tay trái qua chiếc eo thon nhỏ của cô, tay phải xuyên qua tóc giữ lấy gáy cô, nhắm thẳng vào bờ môi mềm mại đỏ mọng của cô, hùng hồn hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com