Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần thứ nhất-Chương 7: Trước Lúc Hoàng Hôn(1)


7

Trước Lúc Hoàng Hôn

Tôi và Nagi Seishiro không ra đường lớn mà chọn lối nhỏ thưa người vòng qua một khoảnh đất gồm toàn những căn biệt thự bỏ hoang từ thời Minh Trị được quây lại bởi những bức tường gỗ rải đầy miểng chai óng ánh phía trên. Dẫu cố làm ra vẻ không bận tâm, tôi vẫn âm thầm cảm động khi nhận ra gã cầu thủ túc cầu đang cố thu ngắn sải chân bước của mình lại để hai chúng tôi có thể đi sóng vai nhau. Và mỗi lần có một chiếc xe ô tô tình cờ băng ngang, hắn lại kéo tôi sát vào mình, sao cho bàn chân trái của tôi nằm bên trong vạch vôi trắng phân ranh giới an toàn. Tuy nhiên, sau khi rảo thêm chừng mươi bước, hắn đề nghị cả hai đổi vị trí, rồi nghiêng tấm thân cao lớn như thể muốn che chắn tôi. Tôi vôi ngoảnh mặt đi, để gã đàn ông bên cạnh không phát giác ra gương mặt đang nóng bừng vì ngượng.

Bầu trời sau cơn mưa xanh quá, xanh như màu áo đồng phục của các em học sinh mẫu giáo thơ ngây, vừa đi vừa ngân nga hát vang ca khúc mở đầu của bộ phim hoạt hình "Sazae-san". Những sợi chỉ kim tuyến rơi từ vết nứt của một cụm mây xôm xốp như kẹo bông gòn xuống một vũng nước đọng. Tôi di chuyển sát vào bức tường tỏa nồng mùi gỗ ướt trộn lẫn với chút hương cỏ dại mọc tua tủa dọc theo đường luồng bên dưới nhằm tránh làm bẩn đôi giày Nike mới mua thì một cành hoa giấy từ mảnh sân nhỏ lảnh lót tiếng chim Khoen xanh và Se sẻ vướng vào mái tóc tôi. Tôi bối rối gỡ nó ra, mà không ngờ rằng vẫn còn sót lại một bông hoa nho nhỏ màu hồng phấn giắt sau cái vành tai hẹp. "Có bông hoa mắc trên tóc cậu này." Giọng nói dịu dàng và ôn tồn quá đỗi của hắn suýt chút nữa là tan vào cơn gió nhẹ mạng theo mùi hương ngòn ngọt của những đóa Ngàn sao cùng tiếng chuông reo gióng giả gọi các con chiên ngoan đạo mau chóng tới dự buổi lễ chiều từ một Nhà thờ Công giáo nằm trên ngọn đồi phía Tây, khuất bóng mặt trời. Ngay tại khoảnh khắc những ngón tay lạnh như ướp đá của hắn chạm vào cái vòng tai nóng rực của tôi, trái tim tôi bỗng dưng đập chệch đi một nhịp. Một tay chơi trống vụng về làm rối loạn cả một buổi hòa nhạc chỉn chu, long trọng. Lọn tóc mái dài của gã đàn ông phất phơ bay, để lộ những ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt lúc nào cũng mở to, tròn xoe như cặp mắt chú mèo con lần đầu tiên nhìn thấy vô vàn những chiếc xe lớn, nhỏ chạy bon bon trên đường lớn.

Nếu bây giờ đang là mùa hè, tôi có thể đổ lỗi vào một cơn say nắng...

Nagi-san này, cậu từng học tại trường cấp ba Hakuho phải không?

Tôi làm bộ hỏi bâng quơ, cốt là để tự làm mình phân tâm và không nghĩ ngợi đến những cảm xúc kỳ lạ đang xốn xang trong lòng nữa.

- Sao cậu biết? - Nagi Seishiro ngạc nhiên hỏi ngược.

- À, là do tôi vô tình thấy chiếc áo đồng phục của trường Hakuho trong giỏ quần áo của cậu thôi.

Đoạn, tôi rối rít xua tay.

- Tôi không có ý tò mò tọc mạch đâu? Chỉ là tôi không biết liệu cậu có học cùng niên khóa với tôi không?

- Tôi học niên khóa 201X-201Y. - Gã cầu thủ nhỏ nhẻ đáp.

- Vậy là cùng niên khóa rồi. - Tôi vui vẻ reo lên. - Nhưng sao tôi lại không nhớ Nagi-san nhỉ? Thật kỳ lạ!

- Vì tôi là một kẻ rất mờ nhạt không đáng để cậu bận tâm đâu.

- Sao cậu lại nói thế chứ? - Tôi vội vàng cự lại. - Nagi-san cao lớn, mặt mũi cậu cũng sáng sủa nữa, lại còn biết chơi đá bóng, chắc chắn sẽ vô cùng nổi bật rồi. Chính vì thế tôi mới tự hỏi làm sao mình có thể không biết tới Nagi-san được chứ?

Nghe xong câu nói đó của tôi, Nagi Seishiro tức thì đứng sững lại. Rồi, gã ném về phía tôi ánh mắt mang hình một dấu chấm than tua tủa gai nhọn đủ sức làm tôi sợ điếng người mà cúi gằm mặt, nín thinh, hay thậm chí còn chẳng dám thở mạnh. Tôi đồ rằng, sự tọc mạch của mình đã chọc giận hắn. Chẳng ai muốn một kẻ xa lạ bới móc đời tư của mình cả. Tôi lí nhí cất tiếng xin lỗi dù vẫn chưa dám ngẩng mặt lên nhìn hắn. Một bầu không khí thinh lặng nặng nề phủ trùm lên chúng tôi.

Thật tồi tệ làm sao khi mà tôi ngạo mạn cho rằng mình có thể rút ngắn khoảng cách giữa cả hai thì ngay sau đấy, thực tế lại nện cho tôi một cú xây xẩm mặt mày. Hẳn là qua góc nhìn của nagi Seishiro, tôi chẳng khá hơn một cái bã kẹo cao su phiền phức bám chặt cứng dưới đế đôi giày đắt tiền vừa mới tậu về.

- Chúng ta tạt vào tiệm băng đĩa kia một chút được không?

Lời đề xuất có phần nào đường đột của Nagi Seishiro nâng đầu tôi lên, đồng thời buộc tôi nhìn sâu vào mắt hắn. Đôi mắt sao Thủy của hắn. Một cách hoàn toàn vô thức, tôi gật đầu lia lịa, và chẳng cần lời trao tiếng gửi, tôi hấp tấp giẫm lên những dấu chân gã cầu thủ để lại khi tiến về phía một tòa cao ốc tồi tàn dán đầy những tấm bích chương quảng cáo cũ kỹ. Vừa bước tới gần, đập ngay vào mắt tôi là một tấm bảng hình vuông vẽ hình cô gái tóc dài chấm vai, vận váy đỏ đầy gợi cảm, hai tay thon ôm một cái mũi tên chỉ về hướng một cái cầu thang tăm tối cùng, kèm theo một câu thoại lả lời bay là là phía trên đầu: "Quý khách sẽ tìm được thứ mình cần ở cửa hàng băng đĩa "Ao no Kagi" đó!" Tấm bản này dễ khiến cho người ta mường tượng tới một "quán cafe đèn mờ" hơn là một cửa hàng bán băng đĩa hợp pháp. "Lỡ đâm lao rồi thì đành phải theo lao thôi." Ý nghĩ đó cùng tấm lưng tráng kiện của Nagi Seishiro dẫn dắt tôi leo lên cái cầu thang cáu bẩn với tay vịn đã hoen gỉ từ thuở nào chả ai hay.

Ngạc nhiên thay, trái ngược với vẻ ngoài nhếch nhác của tòa nhà, cửa hàng băng đĩa lại vô cùng sáng sủa và thơm ngan ngát mùi tinh dầu hoa hồng Anh Quốc. Chủ sở hữu căn tiệm là một người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu. Ông tươi cười chào đón chúng tôi, và đon đả hỏi thăm thứ chúng tôi muốn tìm mua khi chiếu cố ghé thăm cửa tiệm khiêm nhường này. .

- Tiệm mình có single "Kiseki" của Greeeen không ạ?

Ông chủ tiệm trầm ngâm một hồi, rồi bảo với gã cầu thủ rằng dạo này tiệm ông không nhập nhiều đĩa nhạc pop rock Nhật trước năm 2010, nhưng có lẽ vẫn còn hàng lưu trữ trong kho. Dứt lời, ông quay đầu gọi một người thanh niên trẻ mang họ Nakamura tới và nhờ cậu ta tìm giúp. Trong lúc chờ đợi, tôi dạo quanh cửa hàng ngắm nghía đủ loại bìa đĩa bắt mắt xếp đầy trên những chiếc kệ sắt đóng cứng vào tường. Bỗng, một chiếc đĩa analog nổi bật với bìa trước vẽ chân dung một người đàn chỉ với hai tông màu đen-đỏ. Tôi với tay lấy chiếc đĩa xuống, đoạn lật qua mặt sau để xem qua một lượt danh sách các bài hát.

- Mikage-san thích nhạc của Tom Waits à? Thật không ngờ đấy!

Tôi thoáng giật mình. Ánh nhìn vội vàng rời khỏi cái vỏ đĩa đang cầm trên tay để đậu lên gương mặt của chủ nhân giọng nói, không ai khác ngoài tuyển thủ quốc tế Nagi Seishiro.

- Tôi thường không hay nghe thể loại nhạc này đâu, nhưng ở đây có bài hát được phát trong bộ phim chúng ta đã đi xem cũng tiểu thư, à không, ý tôi là Chigiri và Kunigami.

Ngưng lại một hồi đợi cho nhịp đập trái tim mình bình ổn, tôi mới nói tiếp:

- Và đó là lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau.

Nagi Seishiro không bình luận gì, chỉ ngó trân trân chiếc đĩa tôi đang cầm trên tay, rồi lầm rầm hỏi:

- Vậy là...Mikage-san định mua chiếc đĩa này hả?

- Có lẽ vậy.

- Thế thì để tôi mua tặng cậu nhé?

Lời đề nghị hết sức hào phóng của cả cầu thủ bóng đá nổi tiếng nhất Nhật Bản ở thời điểm hiện tại khiến tôi đâm ra lúng túng. Môi mấp máy mãi mới nói được thành câu hoàn chỉnh:

- Sao mà tôi có thể để Nagi-san mua đồ cho mình chứ?

- Có làm sao đâu? Bạn bè tặng quà cho nhau là chuyện bình thường cơ mà?

Hắn nói bằng giọng tỉnh bơ.

- Chúng ta...là bạn ư?

Tôi ngập ngừng hỏi lại để xác nhận xem liệu mình có hiểu sao tâm ý của gã đàn ông bên cạnh hay chăng.

- Mikage-san không nghĩ thế à?

- Tôi cứ tưởng...Nagi-san không thích tôi. Cậu cảm thấy tôi phiền phức.

- Không có chuyện đó đâu. Sẽ không bao giờ có chuyện tôi lại ghét bỏ Mikage-san được.

Giọng nói của Nagi Seishiro chợt rắn đanh, và dường như có một tia lửa điện lóe lên trong mắt.

Giữa lúc tôi còn đang đứng tần ngần, không biết đối đáp làm sao thì ông chủ tiệm mang chiếc đĩa hắn yêu cầu tới. Một trong những sản phẩm âm nhạc thành công nhất của nhóm Greeeen. Single này đã bán được hơn hai triệu bản. Tôi vẫn nhớ như in, rằng trong suốt một khoảng thời gian dài, bài "Kiseki" được phát ở khắp mọi nơi: từ quán cà phê, cửa hàng tiện lơi, siêu thị cho tới ga tàu điện, bến xe, sảnh chờ khách sạn, các phòng karaoke... Và già trẻ gái trai, bất chấp tuổi tác lẫn địa vị xã hội, ai cũng có thể ngâm nga giai điệu của nó. Quả không ngoa khi có người xuýt xoa về hiện tượng "Kiseki" càn quét khắp Nhật Bản suốt nửa cuối năm 2008.

Ngay tại thời điểm những ngón tay thuôn dài của gã đàn ông tóc trắng chạm vào chiếc hộp đựng đĩa CD, một ý nghĩ bất ngờ vút lướt qua tâm trí tôi như một vệt sao băng chói lòa.

- Hay là thế này đi. - Tôi vừa nói vừa kéo nhẹ ống tay áo hắn. - Nếu Nagi-san định trả tiền chiếc đĩa cho tôi, thì hãy để tôi trả tiền cái đĩa CD này cho cậu nhé. Tôi cũng muốn tặng quà cho một người bạn.

Nagi Seishiro im lặng không đáp, nên tôi tự xem thái độ đó mang hàm ý đồng tình. Chúng tôi ra quầy thanh toán, rồi theo đúng "giao kèo", tôi thanh toán hai ngàn năm trăm yên giá tiền chiếc đĩa của Greeen, còn hắn thay tôi trả tiền rước Tom Waits về nhà. Lúc rời khỏi tiệm, do một cơn cao hứng đột ngột bốc lên, tôi quay sang hắn với một biểu cảm hớn hở sáng tươi, sôi nổi nói:

- Người ta không bao giờ quên được người tặng chiếc đĩa nhạc đầu tiên cho mình đâu. Ai đó đã nói với tôi như vậy đấy.

- Vậy à? Nghe lãng mạn nhỉ?

Hắn nói, gần như thì thầm. Bên cạnh đó, là do tôi nghĩ ngợi quá xa xôi hay có chút gì đó man mác buồn hòa lẫn trong giọng điệu hắn lúc này.

- Thật ra ấy mà... - Hắn nói tiếp. - tôi đã từng mua một chiếc đĩa "Kiseki" trước đây.

- Và cậu đã lỡ làm thất lạc nó ư?

- Không, tôi đã đem nó tặng cho người đã quyết định quên mình đi vĩnh viễn.

Tôi không bình luận, cũng chẳng bày tỏ thái độ gì cụ thể bởi tôi biết rõ mình không có cái quyền đó. Vai trò của tôi trong chuyện lứa đôi của người họ chẳng hơn gì một cái vỏ ốc mượn hồn, và một ngày kia, dẫu tôi có muốn hay không, con cua ký cư bên trong sẽ rời đi. Tới lúc ấy, ai mà thèm quan tâm tới một cái vỏ rỗng chẳng còn gì ngoài tiếng sóng âm âm buồn bã cơ chứ?

Tôi cúi đầu, để rồi thu vào trong mắt một cánh hoa đào rơi làm tan nát cả một thế giới nghịch đảo trong veo phản chiếu trên một vũng nước mưa. 

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com