Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Đến trường.

- Trộm viện ngọc? Ngay đêm hôm nay?_ Tôi kinh ngạc kêu lên, mắt dán chặt vào khuôn mặt lạnh lùng của Natsu như cố tìm ra một ý đùa cợt nào đó đang hiện diện trong hắn.

- Đúng._ Hắn đáp lại, giọng lạnh tanh và không có vẻ gì là đang đùa.

- Nhanh vậy sao? Thế còn Acolo...

- Tối nay Acologia cùng những người có chức sắc trong tộc sẽ đi dự dạ tiệc ở tư dinh tộc Hontaku. Đây sẽ là một cơ hội tốt cho chúng ta._ Natsu nhanh chóng ngắt lời tôi, khuôn mặt hắn tỏ vẻ khó chịu như muốn kết thúc nhanh cuộc nói chuyện.

- Ờm, vậy quyết định thế đi. Tôi nay chúng ta sẽ hành động._ Tôi ko nhìn hắn khẽ xoa xoa sống mũi, cười gượng.

Natsu gật đầu thay cho lời nói rồi ko nhìn tôi, hắn nhanh chóng bước thẳng. Đột nhiên hắn dừng lại, bàn tay lạnh như băng đưa lên xoa xoa đầu tôi một cách vụng về khiến mái tóc đen trở lên rối bù:

- Ngủ sớm để lấy sức và... hãy tin ở tôi.

Giọng nói thoát ra từ miệng hắn, dịu dàng đến mức đáng ngạc nhiên. Với tâm trạng khó hiểu và chút lâng lâng trong lòng, tôi cứ đứng thần người như vậy trước hiên nhà cho đến khi nghe thấy tiếng sập cửa vang lên ở đằng sau.

Đêm nay tôi sẽ đến tộc Leo, nơi ba tôi đã ra đi một cách đau đớn, nơi tôi đã từng làm mất đoạn kí ức vừa đẹp vừa đáng sợ. Nơi đó giờ thay đổi thế nào? Vườn hoa hồng long lanh ánh sương trong buổi sớm, cốc trà hoa sói thơm lừng, cây hoa tuyết bay và cả người con trai dịu dàng ấy nữa... Cái gì đã thay đổi và cái gì còn vẹn nguyên. Câu trả lời hãy để cho đêm nay giải đáp.

Tôi nghĩ rồi khẽ nhếch môi cười, xoay người bước vào trong nhà. Natsy nói đúng tôi nên đi ngủ sớm để giữ sức và... nên tin tưởng ở cậu ấy.

------

Ánh nắng nhạt của buổi chiều bị chiếc rèm xanh che phủ, chỉ còn lốm đốm vài sợi nắng mỏng lọt vào phòng, phủ lên chiếc chăn bông ấm áp.

Natsu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trên chiếc giường đơn cạnh cửa sổ, Lucy đã chìm sâu trong giấc ngủ, đôi môi còn đọng lại một nụ cười buồn.

Cậu thả người nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt màu đen chăm chú nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Lucy. Lúc ngủ trông cô ấy thật đẹp, thật bình yên, giống như những cơn sóng xanh hiền từ, dịu êm và trong mát.

Nghĩ đến đây, cậu bất giác thở dài. Đêm nay sẽ là một đêm thật dài và mệt mỏi, cậu biết và cậu lo sợ.

Sợ rằng qua đêm nay, đôi môi ấy sẽ không cười nữa, khuôn mặt ấy sẽ ko ánh lên những niềm hạnh phúc ngây thơ nữa và đôi mắt ấy sẽ ko còn nhìn thấy cậu, hay bất cứ ai trên đời này nữa mà chỉ còn sự hận thù, nỗi đắng cay, tuyệt vọng.

Đây là lần đầu tiên trong đời Kai hình dung ra được nỗi sợ hãi đang xâm chiếm trong lòng mình.

Dù vậy cậu vẫn phải lựa chọn đi theo con đường ấy, con đường mà cả "ba người" đều cảm thấy đau khổ. Nhưng chính con đường ấy sẽ đem lại sự sống cho Luct. Sự sống mà cả cậu và anh ta đều mong muốn.

"Thà đau một lần còn hơn phải chạy trốn suốt đời suốt kiếp"
Cố nén tiếng thở dài, Natsu khẽ ngước mắt ra ngoài. Nắng đã tắt, ánh trăng bắt đầu nhô lên sau những tán trúc rậm rạp.

Một đêm trăng đẹp như vậy nhưng cảnh vật lại nhuốm màu thê lương, buồn đến nao lòng. Có lẽ... đã đến lúc phải đi rồi.

Natsu nghĩ rồi nhẹ nhàng đứng dậy, ngắm nghía khuôn mặt Lucy bằng đôi mắt đầy nuối tiếc. Chiếc đồng hồ treo trên tường chợt kêu lên một tiếng "Ting" khiến cậu sực tỉnh, vội quay đầu bước ra ngoài.

Cô gái đang nằm ngủ trên giường khóe mi chợt trào ra một giọt lệ nóng hổi. Cô đã nằm mơ, một giấc mơ đau đớn đến độ cô phải bật khóc...

-------

Tôi choàng tỉnh giấc sau cơn ác mộng đáng sợ. Gạt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mi, tôi dựa lưng vào vách tường, thở dốc và tự trấn tĩnh với mình rằng, đó chỉ là một giấc, một giấc mơ ko có thực mà thôi.

Khi hơi thở và nhịp tim đã bình ổn trở lại, tôi mới ngước mắt lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Đã muộn thế rồi sao?
Tôi kêu lên trong đầu rồi nhanh chóng bật người đứng dậy, thay quần áo và vội vã bước ra ngoài.
Ánh trăng đã lên cao tít, trèo lên cả những cánh trúc rậm rạp, kiêu hãnh tỏa ánh sáng ấm áp của mình xuống trần thế. Tôi chậm rãi bước đi trên con đường rải sỏi trước nhà, cố gắng ko để cho bản thân mình run lên vì lo lắng, sợ hãi.

Đêm nay là một đêm trăng thật đẹp, ko biết nó sẽ là điềm lành hay điểm gở đây. Mong sẽ ko có chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ rồi gắng bước nhanh đến chỗ hẹn với Natsu, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an.

...

Tôi đi nhanh đến căn hầm bí mật của nơi thông với căn phòng của anh Loke với căn rừng trúc. Natsu đã đứng đó tự lúc nào, hắn đang tựa lưng vào một cây trúc già, dáng vẻ thanh thoát, đẹp như tạc dường như đang phát sáng dưới ánh trăng. Khuôn mặt hắn bị bóng tối che khuất một nửa nhưng ko làm mất đi vẻ đẹp siêu phàm pha chút ma mị đầy quyến rũ.

- Đứng đấy làm gì, còn ko mau lại đây?

Giọng nói lạnh lùng của Natsu vang lên khiến tôi bừng tỉnh, vội lập cập bước đến cạnh hắn.

- Chúng ta sẽ đi qua học viện sao?_ Tôi hỏi hắn khi bước đến gần.

- Như vậy sẽ nhanh hơn.

- Ờ.

Tôi gật gù rồi dợm bước lên trước nhưng chợt bị hắn kéo dật lại.

- Sao thế?_ Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Bám theo tôi, đường rất khó đi.

Hắn lạnh lùng đáp rồi nắm tay tôi, kéo vào căn hầm ngập bóng tối. Hơi lạnh từ bàn tay hắn tỏa ra khiến tôi khẽ rùng mình, cả người lạnh toát nhưng khuôn mặt lại nóng bừng.  

----- Còn tiếp -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com