Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:Em gái của anh


Xin lỗi đã để m.n chờ lâu.Chap 2 xin bắt đầu,chúc m.n đọc vui vẻ😉

----------------------------

Natsu dắt tay cô bé,hai người bước ra con ngõ nhỏ và đi trên đường phố đông đúc,nhộn nhịp người đi lại.Natsu đi trước,cô bé đi sau.Hai người ko thèm mở lời câu nào chỉ cứ thế mà đi,Natsu rất muốn nói chuyện nhưng cậu biết dù sao thì cô bé cũng sẽ ko trả lời nên cậu mới im lặng suốt.Mà sự im lặng này cứ khiếm cậu cảm thấy khó chịu,cậu ko thèm để ý đến xung quanh.Còn cô bé thì cứ mãi nhìn ra đường phố nhộn nhịp,nhìn những con người đang vui vẻ cười đùa,cô bé nhìn rất chăm chú không hề rời mắt.Cô lắng nghe từng âm thanh xung quanh dù là âm thanh nhỏ nhất thì cô vẫn nghe được.Nhưng khuôn mặt vẫn ko bộc lộ chút cảm xúc nào.Natsu cứ lâu lâu lại ngoảnh lại nhìn cô bé,trong đầu cậu cứ có những suy nghĩ làm cậu khó chịu như."Nhóc này lạ thật","Nhóc nhìn gì mà chăm chú vậy nhỉ?","Sao nhóc ko nói gì cả".....Những suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại,làm cho đầu cậu muốn "nổ tung".Cậu vò đầu rồi bỗng dưng có cái gì đó kéo cậu lại làm cậu giật"bắn mình" và tí là vấp ngã.Lấy lại đc thăng bằng,cậu quanh lại đằng sau xem ai đã làm mình như vậy nhưng cậu chỉ tấy cô bé đó đang chăm chăm nhìn vào cửa hàng kẹo,ánh mắt cô bé nhìn vào cây kẹo mút bảy màu "khổng lồ" ở sau tấm kính của cửa hàng.Cậu thở dài:

Natsu: Nhóc muốn nó hả?-cậu chỉ tay vào cây kẹo mút đó

Cô bé:...-gật đầu,ánh mắt vẫn ko rời khỏi cây kẹo

Natsu *nhìn cô bé*:Ko phải nhóc cũng đang có viên kẹo trên tay kia sao?Giờ lại đòi cái nữa hả?Tham ăn vậy?

Cô bé ngẩng đầu nhìn Natsu rồi bỏ tay cậu ra và tiến lại gần.Cô bé túm lấy chiếc áo khoác của Natsu,giật vài phát.Ngẩng đầu lên nhìn cậu với khuôn mặt vô cảm,hé miệng:

Cô bé:L..Làm ơn-giọng lạnh toát và nhỏ nhẹ

Natsu nhìn xuống cô bé mặt đỏ nhưng rồi khuôn mặt đó liền đổi hướng quay đi,cậu cúi mặt xuống,thở dài:

-Biết rồi.Nhóc lắm chuyện quá đó.Đi

Cậu xèo bàn tay ra và cô bé nắm lấy tay cậu.Hai người bước vào cửa tiệm.

Một lúc sau hai người bước ra cửa tiệm,cô bé trông có vẻ vui tay cầm cây kẹo"khổng lồ" còn Natsu thì ỉu xìu như bánh đa vì mất đi 500 yên vì 1 cây kẹo.Một lần nữa cậu lại thở dài,quay đầu nhìn cô bé:

Natsu:Giờ vui rồi chứ?

Cô bé:Ừm

Rồi Natsu nghĩ thầm:Đúng là trẻ con,chỉ cần có ăn là đc.giờ mình hiểu cái cảm giác có em rồi đấy.Haizzzz!!!Natsu thở dài lần nữa.Cô bé vui tươi liếm cây kẹo sặc sỡ của mình

Bỗng có một chiếc xe Prosche màu đen đõ ngay sát lề đường nơi họ đang đứng.Natsu thì vẫn buồn rầu mà ko để ý rằng khuôn mặt của cô bé đứng bên lộ rõ vẻ lo sợ,cô bé chạy ra nấp sau Natsu.Bây giờ Natsu mới để ý cô bé đang bám lấy chân mình,mắt cô nhắm chặt,khuôn mặt sợ hãi với dòng mồ hôi trên trán và cậu mới để ý chiếc xe đã đỗ khá lâu mà chả ai xuống.Cậu nghi ngờ rằng đó là xe của bọn xấu muốn bắt cô bé.Ô cửa sổ của chiếc xe đang "đi xuống", Natsu đưa ánh mắt tức giận quan sát kĩ người trong xe,cô bé càng bám chặt vào Natsu càng sợ hãi hơn.Natsu cảm thấy người cô bé đang run trong lo sợ,cậu tức giận,nắm chặt tay,hít một hơi thật sâu.Nếu người trên xe thật sự là người xấu và hắn thật sự muốn bắt cô bé này thì cậu sẽ "xử" hắn ngay tức thì.Rồi một giọng nói quen thuộc phát ra từ trong xe phá tan cái suy nghĩ trong đầu Natsu:

-Natsu!Mày làm gì ở đây vậy?

Natsu*ngạc nhiên*:GRAY

Cậu thả lỏng tay ra,khuôn mặt cậu đã trở lại bình thường nhưng vẫn còn chút ngạc nhiên.Gray mở cửa,bước xuống,tiến lại chỗ Natsu bắt chuyện:

Gray:Mày vừa đi thăm mẹ về à?

Natsu*giọng trầm*:Ờ-cậu quay ra nhìn con xe rồi quay sang hỏi Gray

Natsu:Ê,con Ferrai yêu quý của mày đâu? Sao hôm nay "đổi mốt" đi con này làm gì? Lại còn ăn mặc lịch lãm thế này chả lẽ mày có hẹn với Juvia à?

Gray*tức tối,lườm Natsu*:Ăn nói cho hẳn hoi đi ông,con xe Ferrai "cưng" của tao đang đc "chăm sóc" mà hôm nay lão già nhà tao gọi tao đến công ty có chút việc nên tao mới ăn mặc thế này chứ hò hẹn với ai đâu.Nhưng công nhận mặc thế này chả thoải mái gì cả.

Natsu:Ồ,hóa ra vậy.À mà cẩn thận nha Gray,mày đừng có "mát mẻ"quad khi ở công ty bố mày nha,kẻo sau này mày có "tiếng" đó-Natsu nhìn Gray cười gian,trêu chọc cậu ta.

Gray hiểu đc câu nói của Natsu thì quay ra cáu gắt:Mày nói linh tinh gì thế?Tao còn lâu mới như vậy?

Natsu *cười gian*: Thật vậy sao? Mày thử nhìn lại mày đi

Sau khi nghe Natsu,Gray nhìn xuống và để ý trên người mình chỉ còn chiếc quần đùi bó cộc cẫn.Cậu giật mình,hoảng loạn

Gray:OÁI!!Từ khi nào vậy?

Natsu:HAHAHA!!!!!

Gray*hét lớn*:IM ĐI.CẤM CƯỜI

Natsu ko thèm để ý đến Gray, ôm bụng cười:Haha "bệnh" cũ của mày lại tái phát rồi Haha

Gray: Mày......Ko thèm chấp loại như mày sớ

Natsu*vẫn cười*:Mặc quần áo vào đi,đang giữa đg đó,mày muốn phô trương cho ng ta biết à,biến thái?

Gray*tức giận*:Khỏi cần mày nhắc.

Gray mặc lại quần áo chỉnh tề,thặt lại chiếc cà vạt.Sau rồi cậu mới để ý bóng dáng nhỏ bé đằng sau Natsu.Bóng dáng của một cô bé tầm Tiểu học ngó đầu ra,đôi mắt chocolate nhìn thẳng vào cậu.Gray ngạc nhiên,nhìn Natsu tay chỉ vào cô bé,hỏi:

Gray:Ê! Nat,con nhóc này là ai vậy?

Natsu để ý đến tay Gray chỉ vào cô bé đằng sau cậu:À,tao mới gặp nhóc này trong ngõ,thấy nó bị mấy "ông" anh bắt nạt nên tao cưys nó và đưa nó đi cùng ý mà.

Gray nhìn Natsu ngạc nhiên:Hể...Lần đầu thấy mày ra tay cứu giúp người nạn đấy.Bộ hôm nay mày bị so hả?

Natsu*đỏ mặt*:Vớ vẩn,chỉ là lâu rồi muốn đc "tẩn" một bữa nên tao mới "xử" họ cho sướng tay thôi.Hơn nữa..*nói thầm vào tai Gray*..hình như đầu óc con nhóc này có vấn đề nên tao mới đưa con bé đến viện chứ.

Gray:Vậy hả?Hiểu rồi,vậy lên xe đi,tao đưa mày đến đó.

Natsu*cười*:Thật hả?Nhưng có khó cho mày ko?

Gray: Ko sao,cùng đường mà.Thôi mau vào xe đi nhanh,tao muộn rồi nè.

Natsu:Cảm mơn mày,đúng là bạn tốt của tao-Natsu khoác cổ Gray cười tươi như chút bớt đc gánh nặng

Gray*nhếch môi,liếc mắt nhìn Nat*:Ha ha

Natsu quay ra nhìn cô bé với ánh mắt hiền,khuôn mặt vui tươi:Nào mau lên xe đi nhóc,có người đưa chúng ta đi rồi nè.

Cô bé nắm chặt tay Natsu,vẻ mặt sợ hãi nhìn Gray,cô bé ko dám nhấc bước chân của minh,ko dám di chuyển dù chỉ nửa bước.Thấy cô bé sợ hãi,Natsu an ủi:

Natsu:Nhóc đừng sợ,xe bạn anh ko lo là của người xấu đâu.

Cô bé ngẩng mặt nhìn Natsu rồi cúi mặt xuống,gật đầu:Ừm

Natsu cười mỉm dắt tay cô bé đi,cô bé đi theo từng bước chân của Nat và vào trong xe,Gray đi theo sau và vào xe cuối cùng.Sau đó câu ra lệnh cho tài xế lái tới bệnh viện Magnolia.Chiếc xe khởi hành,ngồi trong xe Nat với Gray thì ngồi cạnh nhau tán phét,cô bé thì cứ nhìn ra phía cửa sổ.Một lúc sau,chiếc xe đưa cả 3 đến trước cổng bệnh viện Magnolia.Natsu và cô bé mở cửa xuống xe,sau khi họ xuống chiếc xe phóng thẳng.Nat chào Gray,nhìn theo chiếc xe mỉm cười,nghĩ thầm:Thằng này có lúc cũng tốt phết đấy chứ

Cậu cứ nhìn theo chiếc xe đến khi nó đi khuất khỏi mắt cậu,đến khi cậu quay lại thì cô bé đã biến mất,cậu hoảng hốt.Cậu chạy xung quanh tìm cô bé,cậu cứ nghĩ rằng cô bé bị ai đó bắt và có thể đang ngồi khóc đâu đó.Natsu cứ chạy xung quanh bệnh viện,chạy qua các khu nhà.Vừa chạy vừa kêu "Nhóc ở đâu,trả lời đi".Cậu thở hổn hển,mồ hôi thấm ướt nhưng cậu vẫn ko ngừng tìm kiếm cô bé.Đang chạy đến khu chính thì cậu cảm thấy kiệt sức,chân cậu như ko thể nhấc đi đc nữa,cậu ngồi xuống,thở dốc.Natsu vẫn cảm thấy lo cho cô bé,ko biết cô bé đó chạy đâu hay đã bị ai bắt đi.Cậu rất lo,nó khiến đầu cậu như muốn nổ tung.Rồi bỗng 1 suy nghĩ điên rồ thoáng qua trong đầu cậu:Tại sao mình phải lo cho nhóc đó?.Phải!Cô bé đó chẳng có mối quan hệ gì với cậu mà tại sao cậu phải lo cho cô bé đó chứ?Cậu vo đầu,cắn răng,vẻ mặt khó chịu.Tuy biết rằng cô bé đó ko liên quan gì tới mình nhưng Natsu cảm thấy thật khó xử khi cô bé biến mất.,cậu ko biết nên làm gì?Trong đầu cậu chỉ xuất hiện 1 câu hỏi:Thật ra thì nhóc ở đâu?

Đang mải suy nghĩ thì bỗng Nat nghe tấy tiếng loa của bệnh viện phát ra và cậu nhận ra đó là 1 giọng nói quen

"Píp! Mời anh Natsu Dragneel vào phòng của Dr.Anna để đón em gái.Xin nhắc lại...................."

Vừa nghe thấy thông báo,Natsu phóng thẳng lên phòng Dr.Anna.Cậu tưởng tượng ra khuôn mặt đang khóc của cô bé,cậu nghĩ rằng cô bé rất sợ vì ko có mình ở bên.Cậu phóng thẳng,cậu mở cái cửa "Rầm".Vừa bước vào,cậu thở ko ra hơi.Cậu nhìn thấy cô bé đang ngồi trên ghế,khuôn mặt lạnh lùng,ko có giọt nước mắt nào và ngồi đối diện cô bé là một ng phụ nữ khoảng 40,mái tóc vàng dày được cột gọn lên cao đầu,ng phụ nữ mặc trang phục Dược sĩ,ánh mắt nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.Cậu cũng ngạc nhiên,liếc mắt nhìn cô bé rồi lại nhìn sang Dr,mồ hôi vẫn chảy từng dòng trên trán cậu,người cậu đơ cứng và chân cậu ko thể bước đi.

_Natsu-san

Một giọng nói quen thuộc của cô bé giúp cậu thoát ra cái cảm giác đó.Rồi tiếp đến cũng là giọng ng bên vang lên:

_Natsu à,lần sau vào từ thôi.Phá cửa là dì bắt con đền 10 cái đó😪

Natsu lại nhìn sang Dr.Đó là Dr.Anna-dì của Natsu,là người đã chăm sóc cậu từ khi cậu mới đc sinh ra.Trước kia,Natsu là cậu bé nông nổi,tinh nghịch,lúc nào cũng gây sự với ng khác nên đôi lúc cũng bị 1 số anh "uýnh" cho tê tái cả ng.Lúc bị thương,cậu chạy đến chỗ dì Anna để dì băng lại vết thương,Anna cũng khuyên cậu nhiều lần là bỏ cái trò đấy đi nhưng Natsu để ngoài tai.Rồi từ khi mẹ cậu mất,cậu ko còn như vậy nữa và cậu cũng ko gặp dì cậu trong 3 năm rồi.

Natsu bước vào phòng,vẻ mặt có vẻ rất tức.Cậu đứng cách cô bé đó khoảng 1m,nhìn xuống cô bé với ánh mắt "tia lửa",ng tỏa ra sát khí,cậu chống tay vào hông,giõng giạc,quát:

Natsu:Nhóc có biết là anh lo cho nhóc ko?Sao lại chạy lung tung đi mà chả thèm nói 1 câu HẢ?

Cô bé:.......-ko nói gì,khuôn mặt ko có cái biểu hiện của sự hối lỗi,cô bé nhìn thẳng vào mắt Natsu.Môi muốn cất lên cái gì đó nhưng lại ko dám nói.

Thấy tình cảnh khó xử,Anna liền xen vào:

Anna:Thôi nào Natsu,con bé nó còn nhỏ,ko nên trách mắng nó vậy chứ.Kể ra con bé cũng thông minh ghê,tự biết làm thủ tục và vào phòng khám,chắc bố hay mẹ con bé này làm nghề y đó.Phải ko Natsu?

Natsu cũng ngạc nhiên với câu nói của dì.Cậu ko thể tin một cô bé ko biết gì cả lại có thể làm việc đấy vì thường ko nhớ gì thì làm thủ tục một mình rất khó và mất nhiều thời gian.Vậy mà chỉ mới 15' mà cô bé đã làm xong thủ tục và còn biết đường vào phòng khám nữa.Điều này chứng tỏ cô bé rất bình thường vậy mà nói là ko biết gì.Cậu liếc ánh mắt nhìn cô bé.hạ giọng:

Natsu:Nhóc lấy đâu ra tiền?

Cô bé im lặng,giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt cậu.

Natsu:Hả?Anh ư?-cậu lại tự đưa tay chỉ về phí mình

Anna tiếp lời:Dì đã ghi nợ rồi,tí con nhớ ra ngoài Quầy thu ngân mà trả nha.😃

Natsu *nhìn Dr*:Dì giết con rồi,*quay sang cô bé*:Nào mau khám đi,nhanh còn về,anh ko có thời gian đâu

Cô bé:Hai!-gật đầu

Sau một hồi làm các cuộc xét nghiệm kĩ càng,Dr.Anna đã kết luận:

_Hừm...Có vẻ như cô bé bị chấn thương khá mạnh vào vùng đầu,có lẽ bị thứ gì đó đập vào.Vùng chấn thương ko ảnh hưởng đến thần kinh hay vỏ não.Vậy chỉ có thể cô bé này bị mất trí nhớ tạm thời mà thôi.Sau một thời gian thì cô bé có thể nhớ lại,nhưng cũng chưa chắc sẽ nhớ lại toàn bộ.Natsu con phải thường xuyên theo dõi các triệu chứng xảy ra với cô bé đấy.

Natsu:Vậy.......-cậu liếc mât nhìn cô bé

Anna đặt câu hỏi:Natsu,con quen cô bé này à?

Natsu ngạc nhiên với câu hỏi của dì:Dạ?

Anna tiếp lời:Tại cô bé cứ quyết là phải có con mới chịu vào phòng khám,dì khó lắm mới kéo con bé vào đó.Con bé là họ hàng xa của con à?

Natsu:Nhóc này ko có quen hệ với nhà con cả.Chỉ tình cờ gặp nó bị mấy anh bắt nạt nên con giúp nhóc rồi đưa đến viện khám "bệnh" thôi-cậu trả lời rất hồn nhiên

Anna ngạc nhiên:Eh!!Đây là lần đầu dì thấy con cứu giúp ng nạn nha.Con thay đổi nhanh đó-nhìn Nat với khuôn mặt tươi cười.

Natsu nhíu mày:Sao cả dì cũng nói vậy?_[tg:thấy lạ thì hỏi có gì đâu/Nat:im đi bà kia,mau viết tiếp đi/tg:Vâng..vâng]

Anna nhìn sang khuôn mặt đáng yêu của cô bé,mỉm cười khen ngợi+trêu chọc Natsu:Nhưng công nhận số con may thật.Gặp đc 1 cô bé dễ thương vậy mà,chắc sau này Natsu nhà ta sẽ cưới đc cô tiểu thư xinh đẹp lắm đó nhỉ?

Natsu:Thôi thôi dì đừng trêu con nữa,con mới cấp 2 à yêu đương ai chứ.Với lại yêu khổ lắm-nói đến đây cậu thở dài.

Anna tiếp tục ghẹo Nat:Sau này vẫn phải kiếm 1 cô xinh xinh về ra mắt với ba con và dì đó nha-Anna nháy mắt

Natsu:Ơ hay!Lạc trôi sang vấn đề khác rồi.Dì mau khám nhanh cho nhóc này đi chứ.

Anna:Xong lâu rồi cụ,chỉ cần kê đơn thuốc thôi,đợi dì tí-cô quay lại bàn lấy một tờ giấy và ghi đơn thuốc.

Natsu:Haizz!!!-cậu chống tay vào hông,thở mạnh,trông cậu rất mệt mỏi.

Lúc sau Anna đưa tờ kê thuốc cho cậu,cậu cầm lấy đơn thuốc và nghe lời khuyên của dì về việc nhận nuôi con bé này vì như vậy sẽ thuận tiện cho việc chăm sóc cô bé.Natsu dắt tay cô bé ra quầy thuốc,và tiện thanh toán luôn "nợ".Bước ra cửa bệnh viện,cậu nhìn lại túi tiền,vẻ thất vọng:Hôm nay tiêu nhiều quá rồi,gần hết tiền tiêu tháng này rồi.Haizz!!!Cậu thở mạnh lần nữa.Thấy Natsu có vẻ buồn,cô bé hỏi:

_Natsu-san,anh sao vậy?

Natsu liền cúi xuống gần cô bé, dứt khoát trả lời :Còn hỏi nữa à?Vì nhóc mà tiền tiêu vặt tháng này của anh"bay"mất rồi đấy.Đã vậy còn làm cho ng ta phen hú hồn.Cả buổi anh khổ vì nhóc vậy mà nhíc còn ko biết cảm ơn một câu hay sao?

Cô bé cảm thấy có lỗi,cúi mặt xuống ko dám nhìn Natsu.Cô bé lại im lặng,ko chút cử động,tay nắm chặt,cô bé đó biết rằng mình đã gây rắc rối cho cậu nhưng đó là điều mà cô ko muốn.Natsu quay đầu đi,một tay đút túi quần,tay kia thì khoác cặp lên vai,bước về trước vài bước,lạnh giọng

Natsu:Nói với nhóc cũng bằng ko-và bỗng cậu nghe thấy một giọng nói thầm thì phát ra từ phía sau cậu

_Arigatou

Natsu ngạc nhiên quay lại,sau lưng cậu chỉ là hình bóng của cô bé đang cúi đầu,tay nắm chặt.Rồi cô bé ngửa mặt lên,nhìn thẳng vào Natsu,môi cắn chặt,cổ họng cố gắng bật ra lời cô vừa nói và cô liều mình nói to:

Cô bé:ARIGATOU NATSU-SAN

Natsu:À..ờ-đỏ mặt và cũng ngạc nhiên,đây là lần đầu có 1 cô nhóc "hét" vào mặt cậu một lời ngọt ngào như vậy.Câu nói của cô bé khiến trái tim cậu ấm dần lên mặc dù cậu ko hiểu vì sao cậu cảm thấy rất vui khi cô bé nói chuyện với cậu.

Natsu cười thầm,quay đi,tư thế cậu vẫn thế.Bầu trời dần tối đi và cũng đã khá muộn rồi.Vậy là cậu suy ngẫm lát rồi nhìn cô bé,lên giongj lạnh lùng:

Natsu:Nào,về thôi

Cô bé:Dạ-ngạc nhiên

Natsu:Vâng dạ gì,anh đây quýêt định rồi*tiến gần tới chỗ cô bé,cười*anh sẽ nhận nuôi nhóc

Cô bé*chỉ tay vào mình*:Em...

Natsu lại giọng lạnh lùng:Ờ nhóc đó.Cũng vì đây là lời khuyên của dì Anna về việc chăm sóc sức khỏe cho nhóc nên anh sẽ tạm thời cho nhóc ở nhà anh.

Cô bé:....-nhìn chằm chằm vào cậu

Natsu tiếp tục:Nhìn gì vậy?Đừng nghĩ anh nhỏ hẹp vậy.

Cô bé nhỏ giọng:Không phải Natsu-san nhận nuôi em chỉ vì lời của bác sĩ thôi ạ?

Natsu đỏ mặt:Ờ...thì...Tại...nhóc...-cậu xấu hổ ko dám nói ra điều mà cậu nghĩ về cô bé.

Cô bé nghiêng đầu:Sao ạ?

Natsu:T...Thì nhóc cũng dễ thương,mà hơn nữa anh lại muốm có 1 đứa em gái nên.....

Cô bé:Nên...-chu môi hỏi,nghiêng đầu nhìn cậu.Khuôn mặt cô bé rất đáng yêu ko tả nổi

Natsu nhếch môi,cúi xuống gần cô bé,cười tươi:Nên anh sẽ nhận nuôi nhóc với tư cách là Em Gái của anh.Vậy được chưa tiểu thư?

Cô bé hơi ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười với Natsu,cô bé trông rất vui.Đây là lời mà cô bé muốn Natsu nói ra(tg:suy nghĩ trẻ con khó hiểu thật)

Natsu cười,đưa tay về phía cô bé:

_Về nhà với Onii-chan nào,nhóc

Cô bé rụt rè,từ từ đưa bàn tay bé nhỏ của mình nắm lấy tay cậu.Cô đặt tay mình lên tay cậu,cúi đầu xuống,giấu đi vẻ xấu hổ.Một cơn gió thổi qua mái tóc vàng óng và cô ngẩng mặt lên,cười thật tươi:

_Hai,Onii-chan!!!

Natsu cũng cười ranh mãnh.Trông họ giờ rất giống anh em.Họ cùng cười và quên đi thời gian đang trôi qua

--------------------------------------------------------

End chap 2

Vậy là Nat đã quyết đinh nhận nuôi cô bé.Ko biết chuyện gì sẽ xảy ra với cuộc sống của cậu sau này đây?

Mọi ng hãy tiếp tục theo dõi và ủng hộ chuyện của Mika nha

Mika xin cảm ơn mọi ng nhiều😊😊


 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: