Chap 10 ( End )
Nói là làm, sáng hôm sau A Huấn đã rời khỏi nhà với số hành lí ít ỏi của em. Em cũng rất luyến tiếc nơi này, vì nó có tuổi thơ có nhiều người em yêu quý và cả những kỉ niệm tươi đẹp với người em thương. Thật khó khi phải rời xa nơi gắn bó với mình 19 năm trời, nhưng mà em không còn mặt mũi nào để nhìn mặt ai trong gia đình này nữa nên tốt nhất là dứt áo ra đi thôi.
Trời hôm nay thật đẹp, không quá nắng nhưng lại có chút âm u. Em sải bước trên đường đất cũ của xóm làng, chẳng biết mình sẽ đi đâu về đâu. Đời em trải qua đau thương khi phải mồ côi từ bé, chịu đau đớn từ người mình yêu gây nên. Bây giờ em như con thuyền trôi trên sông, mặc cho dòng nước đưa đến bất cứ nơi nào. 19 năm chưa một lần rời xa mái nhà đó, chỉ vì chút sĩ diện cuối cùng của bản thân mà em lại chọn cách dứt áo ra đi. Nếu ai nói như thế là không đáng, em xin bác bỏ ngay. Những năm em sống trong căn nhà đó, làm trâu làm ngựa, dù nhận được tình yêu thương từ bà chủ, cậu hai và bà vú, nhưng sống ở đó, em đã phải vứt đi từng chút từng chút sĩ diện một. Không sao, bao nhiêu tình thương đó em nhận đủ rồi, em cũng không luyến tiếc nữa.
Lá rụng nhạn lìa bay
Gió bấc sông lạnh tày
Bến Tương nơi ta ở
Cách Sở mấy đường mây
Lệ sầu vơi đất khách
Thuyền trôi dạt ai hay
Mịt mùng quê, hỏi lối
Biển lặng bóng đêm
Đến được làng Liêm bên cạnh, như mở ra một thế giới mới, em thấy có 1 căn nhà bỏ trống liền vào đó dọn dẹp lại một chút rồi ở tạm. Nhà lá cũ kĩ, nhưng ít đồ, dọn chút đã xong. Em tò mò không biết sao căn nhà này lại bị bỏ trống, hỏi thăm xung quanh thì biết, căn nhà đó từng là của một đôi vợ chồng trẻ sống cùng hai con, sau nay họ đã chuyển đi nơi khác vì làm ăn khắm khá hơn. Em cũng hơi e ngại khi ở nơi này, bù lại mọi người xung quanh tốt lắm, chỉ em làm lụng để kiếm sống qua ngày, tuy không mấy dư dả nhưng em cảm nhận được niềm vui mà trước nay chưa từng có. Hoà vào niềm vui ấy vẫn là nỗi buồn man mác, nỗi nhớ da diết của em về cậu, đêm khuya sương xuống, em lại lần nữa thèm cái cảm giác được cậu bao trọn trong lòng, bất giác lại rơi nước mắt...
_________________
Những ngày sau khi A Huấn bỏ nhà đi, hai Trọng như người mất hồn ngồi lì trong căn phòng, không ăn không uống. Cậu nhớ em, nhớ cái dáng nhỏ bé gầy gò và cái nụ cười với chiếc má lúm đó nhiều lắm. Cậu hận, rất hận, nếu đêm đó người đàn bà kia không làm ra hành động sỉ nhục và đồi bại đó thì có lẽ em đã không bỏ cậu lại một mình, đúng không...? Cậu muốn tìm em, nhưng giang sơn rộng lớn, biết tìm ở đâu? Cậu lại nghĩ tới thân xác nhỏ bé ấy một mình một cõi nơi đất khách quê người, càng nghĩ cậu càng đau...
Cậu đã thưa với cha má chuyện mợ hai làm thế với A Huấn. 2 ông bà tức giận lắm, quyết định để cậu thôi vợ. Cho dù cái nhà này có mất hết mặt mũi, cũng không thể chấp nhận thứ con dâu lăng loàn trắc nết như thế.
Đã 3 tháng kể từ ngày em đi rồi, trông cậu gầy hơn biết bao nhiêu. Cha má cậu cũng nhớ A Huấn, vì thú thật họ xem em như con cái trong nhà vậy. Nhìn cậu như thế lòng họ lại có chút chua xót. Cha mẹ nào mà không thương con, không muốn con mình hạnh phúc cơ chứ. Cả 2 người đắn đo mãi, cha cậu cũng hối hận rồi, ông bà đi đến quyết định cuối cùng là chấp nhận việc 2 thằng bé đấy yêu nhau, bây giờ xã hội không chấp nhận thì họ cũng không màn đến nữa. Chỉ mong con mình hạnh phúc thôi.
Bước đến bên cạnh 2 Trọng, ông bà nhẹ nhàng ngồi xuống bảo:
- Không mấy... con tìm thằng Huấn về đi, rồi... cha má đồng ý cho hai đứa bên nhau nghen
Hai Trọng sững sờ, không tin vào những gì mình đang nghe. Mãi một lúc sau cậu mới hoàn hồn lại rồi đáp:
- Cha nói thật không, cha sẽ đồng ý cho tụi con sao cha?!
Ông chỉ nhẹ nhang gật đầu, lúc này nước mắt cậu đã rơi lã chã. Cuối cùng cậu cũng làm được, cha má cậu chấp nhận tình yêu của hai người rồi. Nhưng...phải tìm em ở đâu bây giờ??
- Cha sẽ cho người sang những làng khác tìm A Huấn, cha má không muốn vì yêu mà con tiều tụy đến như thế đâu Trọng.
Cậu ôm chằm lấy hai người, òa lên như một đứa trẻ. Cậu biết vì thương cậu nên họ mới chấp nhận như thế. Cũng vì cậu mà họ không màng đến những lời dèm pha ngoài kia. Họ làm tất cả chỉ là vì cậu mà thôi.
_______________
Cuộc sổng của A Huấn dạo này tốt lắm, nhưng mà em nhớ cậu quá. Ước gì có cả cậu ở đây thì thật là tốt. Đang nghĩ về cậu thì chợt em nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, em nhẹ nhàng ra mở cửa thì đập vào mắt em chính là khuôn mặt và vóc dáng quen thuộc ấy, chính là cậu - cái người mà em đã và đang nhớ mong.
- Không mời tôi vào à?
- À ờ mời... mời cậu vào
Em nhìn cậu có chút hoài nghi nhân sinh, rõ là trốn kĩ thế còn tìm được đúng là ghê gớm thật.
- Sao cậu biết em ở đây?
- Em có biết tôi tìm em lâu lắm không, mất ăn mất ngủ vì em. Hôm nay có người đến báo trông thấy dáng người giống em ở làng này nên tôi đã đến đây dò hòi và tìm được em.
- C-cậu... hình như ốm nhiều rồi
- Em thương hại tôi à?
- Không, em yêu cậu.
Em nhìn cậu đầy xót xa, người đàn ông này vì em mà tiều tụy đến thế. Cậu nắm lấy tay em, nhẹ nhàng hôn lên một cái rồi nói:
- Em về với tôi đi... Cha má chấp nhận chuyện chúng ta rồi.
Em có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại gật đầu đồng ý. Em cũng nhớ cậu mà, cũng muốn về bên cậu lắm. Cậu nhẹ nhàng ôm em vào lòng, hít mùi hương thoang thoảng của hoa nhài trên tóc em, ngắm nhìn gương mặt đã hơn 3 tháng cậu không được nhìn, một ngày bằng ba thu, vậy thì chắc chắn rằng cậu và em đã xa nhau hơn trăm thu rồi. Nằm trong vòng tay cậu em như cún nhỏ ngoan ngoãn, cần sự chở che và yêu thương.
______________
- Yahhhh sao em lại đạp anh xuống giường vậy. Đau chết mất
- Ai kêu hôm qua anh hành em, đáng đời anh lắm !!!!
- Huhu anh xin lỗi màaa.Đừng giận nữa nhé 🥺
- Xê ra xê ra, đi ra kia chơi😠
- Lát anh mua kẹo hồ lô cho nhé
- Thế thì được....
- Hehe, yêu em quá điii
Tình yêu của họ cứ thế chẳng hề đổi thay. Dù định kiến xã hội vẫn còn đó nhưng họ chẳng quan tâm, họ yêu nhau không có gì là sai cả. Họ yêu nhau chân thành, bằng cả trái tim mình thì chẳng có gì là xấu cả, đó là điều tốt đẹp. Tình yêu không nhất thiết phải là nam và nữ, chỉ cần nó xuất phát từ con tim thì đó chính là tình yêu đích thực. " Cái quý nhất của con người là cuộc sống và danh dự sống, vì đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí; để khỏi hổ thẹn vì những việc làm ty tiện, đớn hèn". Nếu như năm đó, cậu không tìm em, em không nhớ cậu, thì có lẽ đó sẽ chính là " ân hận " cả đời của cả hai. Một đời người chỉ có khoảng 900 tháng và trôi đi một lần, thế nên thật may mắn, vì họ vẫn còn yêu nhau.
Phù quang phi điểu, tựa cảnh mộng.
Hiểu khê soi vận, bạch hạc bay
Sóng sánh mênh mông, đại hà lưu
Như người trong mộng, kẻ vẽ tranh....
__________🦑🐾
Đã bao nhiêu lần tôi hôn em bằng ánh mắt? Nhiều đến nỗi không đếm được. Vì đôi môi tôi không thể, nên đôi mắt sẽ thay chúng làm điều đó..
Au: "sao trên mũ là đất trời tổ quốc, sắc cờ trên vai sáng mãi niềm tin, đường ta đi có lý tưởng dẫn đường, ngọn cờ đảng là vầng dương chiếu sáng". Hôm nay, ngày 19/7, vào lúc 13h38, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng từ trần, t xin chia buồn, người ra đi để lại một nỗi mất mát to lớn trong lòng nhân dân, mong người mãi an yên ở chốn xa xôi ấy và sẽ còn mãi trong vào con cháu sau này. Không gì thắng nổi thời gian, người đốt lò đã đi xa ấy vậy mà lò củi ấy vẫn mãi rực đỏ. Cảm ơn bác vì đã phục vụ nhân dân đến tận phút cuối đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com