Người chăm sóc cá voi trắng × Cá voi trắng khổng lồ với chỉ số thông minh cực ca
Dưới đáy biển sâu thẳm, nơi ánh sáng chẳng thể xuyên tới, chỉ có ánh huỳnh quang yếu ớt phát ra từ những viên đá quý chồng chất. Cô ở trong môi trường như vậy, chẳng bao lâu sẽ mất đi cảm giác, thính giác, thị giác, khứu giác…
Cô ngồi yên trong một chiếc vỏ sò khổng lồ phi lý, bên trong vừa đủ dưỡng khí để duy trì sự sống. Thứ cô cảm nhận rõ nhất chính là dưỡng khí ấy.
Và cả 'người' đang quấn quýt khắp cơ thể, không thể rời bỏ.
Thanh âm du dương quen thuộc từ xa vọng lại, xuyên qua bức màn nước. Sau đó, một bóng hình khổng lồ bao trùm lên trên cô. Lượn vài vòng quanh cô, hắn chậm rãi hạ xuống, yên tĩnh trước mặt. Vỏ sò như một chiếc lồng kính, cô không thể thoát ra, hắn ở bên ngoài nhìn cô, tựa như trước đây, chỉ là đổi vai.
Nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn kinh ngạc. Chú cá voi trắng khổng lồ khi tiến vào màn nước, một vầng bạch quang hiện ra, hắn biến thành hình dáng con người như cô.
Chiếc vỏ sò lớn cũng chẳng thể khiến cô rời xa hắn. Cô chỉ có thể trong ánh sáng nhạt nhòa nhìn thấy người đàn ông trần trụi chậm rãi bò tới, bằng đôi chân không quen thuộc, quấn lấy thân thể cô, cho đến khi hai người hoàn toàn khít khao. Vỏ sò khép lại từ từ, đôi mắt tham lam hướng ra ngoài nhìn, chờ đợi những ngày vô vọng chưa bị hủy diệt, cô vẫn ảo tưởng rời khỏi nơi này.
Là một nhân viên chăm sóc cá voi trắng, cô có tình yêu vượt mức bình thường với chúng. Khác với mối quan hệ huấn luyện nghiêm khắc, cô và cá voi trắng giống như bạn bè. Chú cá voi tính cách hoạt bát như trẻ con không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu mà còn có sự lanh lợi hiếm thấy.
Hiện tại, cô chủ yếu phụ trách hai chú cá voi trắng. Công việc hàng ngày chỉ là cho chúng ăn, tương tác cùng chúng, sau đó dẫn chúng đi biểu diễn vài tiết mục nhỏ để thu hút du khách.
Công viên hải dương không còn thỏa mãn với những màn trình diễn cá voi trắng thông thường. Vì vậy, khi cô nhìn thấy chú cá voi lớn gấp đôi bình thường và có vẻ đẹp khác thường, cô đột nhiên có cảm giác như con mình bị người khác vượt trội.
Nhưng điều bất ngờ hơn nữa là cấp trên quyết định giao chú cá voi này cho cô chăm sóc.
Để đảm bảo sự xuất sắc của chú cá voi mới, họ cố ý giao "mấy đứa con trai" ban đầu của cô cho một nhân viên khác, để cô chuyên tâm thuần dưỡng chú cá voi mới đến.
Những chú cá voi thông minh dường như đã biết cô rời đi. Trong lần cho ăn cuối cùng, chúng thậm chí không thèm liếc nhìn món cá tuyết yêu thích nhất, ra sức nhảy lên khỏi mặt nước, nửa thân mình trườn lên bờ, dùng chiếc trán mềm mại dụi vào người cô nũng nịu.
Dù cô không nỡ, nhưng vẫn phải nghe theo cấp trên. Vì vậy, cô chỉ có thể cắn răng làm ngơ tiếng kêu của chúng, ở bên chúng một lát rồi rời đi.
Nghe nói chú cá voi mới đến tính tình không tốt. Rõ ràng cá voi trắng nổi tiếng hiền lành, nhưng chú này không chỉ to lớn hơn mà tính tình cũng khó chịu hơn nhiều. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng đây là chú cá voi đẹp nhất cô từng gặp.
Ban đầu, để làm quen với nó, cô vẫn bắt đầu từ việc cho ăn. Những loại cá thông thường có vẻ quá nhỏ so với miệng nó. Vì vậy, cô tìm những loại lớn hơn, mới miễn cưỡng khiến nó chủ động há miệng đớp lấy.
Chỉ số thông minh của chú cá voi này có chút vượt quá nhận thức của cô. Cá voi trắng thông thường có thể đạt tới chỉ số thông minh của trẻ ba đến năm tuổi, vì vậy đặc biệt hoạt bát và hiếu động, nhưng cũng rất nghe lời.
Còn con này…
Cô mất khoảng nửa tháng chăm sóc mới đổi lại được sự thân cận hờ hững của nó.
Món đồ chơi chữ cái vốn là cô dùng để thử sự hứng thú của nó. Không ngờ rằng, chưa cần huấn luyện hay thậm chí chưa từng thấy những con cá voi khác chơi, nó đã tự mình đẩy những món đồ chơi xuống nước, nghịch ngợm một cách chính xác, hoàn toàn không cần cô dạy.
Đợi đến khi nghịch hết tất cả món đồ chơi, nó lại cắn và thả chúng về chỗ cũ, thậm chí cô còn mơ hồ nhận thấy ở nó một vẻ... kiêu ngạo.
Đây là bình thường sao?
Dù sao đi nữa, phương án thuần dưỡng của cô tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng tiến độ lại vô cùng thuận lợi và nhẹ nhàng.
Cô phát hiện một vấn đề, đó là chú cá voi này mỗi khi có cô ở bên cạnh đều tỏ ra đặc biệt hoạt bát, không hề có vẻ xa lánh như ban đầu. Nhưng đồng nghiệp nói với cô rằng, bất cứ ai tiếp cận nó đều bị nó phun nước đuổi đi.
Đây là một con cá voi... bám mẹ sao?
Cô có chút kinh ngạc, ngay cả khi cô và hai "đứa con trai" trước có mối quan hệ tốt nhất, cũng không bị quấn quýt đến như vậy.
Đúng như dự đoán, chú cá voi khổng lồ và xinh đẹp này vừa xuất hiện đã gây náo động, sự yêu thích của mọi người dành cho nó rất cao, mang lại lợi nhuận rất lớn cho công viên hải dương. Nhưng điều đau đầu là, chú cá voi này chỉ phối hợp biểu diễn cùng cô, nếu không nó sẽ nằm im trong nước, không chịu nhúc nhích.
Không còn cách nào khác, nhiệm vụ ngắn hạn ban đầu giao cho cô đã trở thành dài hạn.
Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường, cô cứ theo lẽ thường sáng đi chiều về làm việc, thỉnh thoảng tăng ca chơi với nó một lát rồi về.
Sau này, không biết nghe ai nói, buổi tối công viên hải dương rất bất ổn, tiếng kêu của cá voi trắng ngày càng lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của các sinh vật khác, thậm chí nhân viên trực đêm cũng mất ngủ trắng đêm.
Cô có chút kỳ lạ, rõ ràng ban ngày ở bên nhau chú cá voi vẫn rất ngoan ngoãn, sao đến buổi tối lại kêu la dữ dội như vậy, giống như bị bỏ rơi, phát ra những âm thanh chói tai thảm thiết.
Người trong công viên không còn cách nào, chỉ có thể nhờ cô là nhân viên chăm sóc đến xem xét. Nhưng điều ngạc nhiên là, chỉ cần cô vừa xuất hiện, chú cá voi liền lập tức im lặng, rồi lại trở về vẻ lạnh lùng không thích người khác ngoài cô.
…
Cứ như vậy, cô bắt đầu cuộc sống tăng ca không biết đến bao giờ.
Ban ngày phải chăm sóc nó, buổi tối còn phải tăng ca ở lại công viên hải dương để quan sát sự khác thường của nó. Tính ra, toàn bộ thời gian sống của cô đều bị chú cá voi này chiếm trọn.
Một buổi tối rảnh rỗi không ngủ được, cô nghĩ đến việc đi thăm hai "đứa con trai" trước đây của mình. Vừa vào đến nơi quen thuộc, hai chú cá voi vốn đang bơi lội khắp nơi trong nước lập tức bơi về phía cô.
Chúng vẫn nhớ cô!
Chơi với chúng một lát, quần áo cô bị hai cậu nhóc nghịch ngợm làm ướt sũng. Để tránh bị cảm lạnh, cô đành phải về trước thay đồ.
Đợi khi cô thay quần áo xong trở lại, không thấy chú cá voi vốn phải ở trong nước đâu. Khi cô nhìn quanh tìm kiếm, trong nước ngoài mấy loại hải sản và cá nhỏ, không có bóng dáng khổng lồ quen thuộc ấy.
Cô có chút sốt ruột, một con cá voi lớn như vậy, sao có thể nói không thấy là không thấy tăm hơi được!
Cô vội vàng đi báo cáo, nhưng lại phát hiện cấp trên đang xử lý một chuyện nghiêm trọng hơn.
Lúc đó, cô mới biết hai chú cá voi mình vừa đến thăm đã chết…
Hình thể tuy không lớn bằng chú cá voi kia, nhưng cũng không nhỏ. Trên người chúng đầy những vết cắn xé, có thể thấy là do một sinh vật lớn hơn chúng tấn công. Nhưng công viên hải dương nuôi nhốt các loài sinh vật tách biệt, sao có thể có chuyện thiên địch tấn công được?!
Cấp trên đi kiểm tra cửa biển thông với đại dương, công viên hải dương này là một khu công nghệ cao thực sự nằm ở đại dương, nước biển cũng được dẫn vào. Nếu có sinh vật bị tấn công, thì rất có khả năng là cửa biển có lỗ hổng.
Ngay khi mọi người đang bận rộn, cô đột nhiên phát hiện, chú cá voi kia không biết từ lúc nào đã trở lại.
Nó chậm rãi bơi tới, cô chưa bao giờ cảm thấy thân hình to lớn của nó lại mang đến cho cô cảm giác áp bức lớn đến vậy. Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô. Khi sắp đến bờ, nó nhảy lên, quật cô xuống nước. Sau đó, một trận bọt nước khiến cô không mở mắt ra được, chỉ cảm nhận được một lực kéo mạnh, đang nhanh chóng kéo cô bơi đi.
Cảm giác trên người thay đổi, cô không biết mình đang được ai ôm trong lòng. Hắn cúi xuống hà hơi cho cô, bơi một lát rồi dừng lại. Không biết bao lâu sau, cô mới cuối cùng hít thở được bầu không khí quen thuộc.
Sau đó, cô nhìn thấy mình đang ở trong một chiếc vỏ sò khổng lồ, xung quanh là làn nước biển đen kịt ngăn cách. Chỉ nhìn thôi, cô đã cảm thấy áp lực vô cùng.
Lúc này, eo cô đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, cô mới phát hiện phía sau mình có một người.
Quay đầu lại, một người đàn ông trắng nõn đến không giống người thường, nghiêng đầu nhìn cô, Đôi tay ôm chặt lấy cô, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự phụ thuộc và ngây thơ, nhưng cũng chất chứa sự chiếm hữu mãnh liệt đối với cô.
Khi cô nhìn thấy hắn biến thành chú cá voi quen thuộc trước mặt, cô mới thực sự tin vào hiện thực phi lý này.
Ban đầu, chú cá voi chỉ đặt cô ở đây, thường xuyên ra ngoài tìm thức ăn, trở về đút cho cô, sau đó ôm cô nghỉ ngơi.
Cho đến vài ngày sau, kỳ sinh sản của hắn đã đến.
“Ô... Ô ô ô...”
Hôm nay người ôm cô trên người nóng rực khác thường, không ngừng cọ vào lưng cô. Vốn không mặc quần áo, phía dưới của hắn, thứ to lớn không thể bỏ qua, dựng thẳng áp sát vào lưng cô.
Cô kinh hãi nghĩ, bây giờ hình như là kỳ sinh sản của cá voi trắng.
"Anh đừng, đừng chạm vào tôi..." Cô sợ hãi, vốn nghĩ có lẽ chú cá voi ham chơi bắt cô đi, một ngày nào đó hắn sẽ trả cô về.
Chuyện này quá hoang đường, mấy ngày nay tất cả mọi chuyện đều thách thức tam quan của cô. Trái tim vốn đã gần như chết lặng lại bị sự động dục bất ngờ này làm cho đập thình thịch.
Cô sợ hãi hắn sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi, và sự thật chứng minh, hắn thực sự sẽ làm như vậy.
Người đàn ông tự nhiên biết dùng đôi môi lạnh lẽo hôn lên khắp làn da cô, hạ thân cọ xát vào khắp cơ thể cô, dùng điều đó để xoa dịu cơ thể khô nóng của hắn, còn sự run rẩy và cự tuyệt của cô gần như bị hắn bỏ qua.
“Ha... A ngô, ân...”
Trong miệng hắn, âm thanh dụ hoặc dễ nghe, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được mà muốn thoát khỏi cái ôm càng lúc càng nóng bỏng này.
Không ngờ, trong lúc giãy giụa, cô lại vô tình khiến cái thứ to lớn không biết nên đi đâu kia đâm thẳng vào nơi kín đáo. Hai cánh thịt dày bao lấy đầu, khiến hắn thoải mái thở dài một tiếng, sau đó như phát hiện ra lục địa mới, tự động chui sâu vào bên trong.
“A a a –––!”
Quá lớn, thật sự quá lớn, chỉ mới một chút đầu thôi đã khiến cơ thể cô như vỡ ra, toàn thân lập tức cứng đờ không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông không ngừng dùng sức, từng chút từng chút chen vào.
Đợi đến khi hắn cuối cùng hoàn toàn tiến vào con đường ẩm ướt nhưng mềm mại ấm áp kia, mới phát hiện cô đã hôn mê bất tỉnh.
Không hiểu sao hắn không dừng lại, vừa chậm rãi rút động cơ thể, vừa dùng lưỡi liếm lên mặt cô, như đang an ủi lại như đang khen thưởng.
Cô bị hắn liên tục xâm nhập đến tỉnh lại, hạ thân đau nhức đến sắp mất đi tri giác, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ từ sâu bên trong truyền đến.
Chỉ dùng một tư thế thao đến khi cô ngất đi rồi lại tỉnh lại, cô hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, chỉ có thể bám víu vào cơ thể không ngừng chuyển động, vĩnh viễn không biết mệt mỏi này. Hắn mặc kệ là hôn hay cắn đều rất mạnh bạo, xâm nhập vào cơ thể cô cũng dùng sức tàn nhẫn, lực va chạm mạnh mẽ khiến cô không ngừng run rẩy.
Cô muốn rụt người lại, lại bị hắn đè xuống, liều mạng ấn xuống dưới, không cho cô bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.
Cái vật khổng lồ hiện lên một đường cong đột ngột trên bụng cô, nhìn thật sự đáng sợ. Cơ thể cô bị ép chứa đựng tất cả của hắn, trong cú thúc mạnh mẽ cuối cùng, hắn bắn ra chất lỏng lạnh lẽo ở sâu bên trong…
Cô khóc nấc lên, sau khi bị hắn liếm đi hết nước mắt, phía dưới lại bắt đầu có động tĩnh…
Hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích người phụ nữ loài người này, người đang cố gắng nuôi dưỡng hắn. Vẻ cẩn thận tiếp cận của cô càng thêm đáng yêu, khiến hắn muốn giấu cô vào đôi cánh của mình, bảo tồn thật kỹ.
Nhưng tại sao cô còn muốn đi nuôi những con cá voi trắng khác?
Chướng mắt, quá chướng mắt!
Vì vậy, hắn hóa thành hình người mà hắn chưa từng thử, đi vào cái nơi khiến hắn bực bội, biến trở lại nguyên hình cắn xé chúng thành từng mảnh nhỏ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Phải làm sao bây giờ?
Vẫn là mang cô về thôi.
Quả nhiên, ôm cô vào lòng mới là đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com