Đệ 22 chương : Vì đây là Lưu Tinh
- Ngươi không chết được đâu.
Không dựa vào cái gì - và đây cũng chẳng giống phong cách khoa học của Shalnark. Nhưng hắn dám khẳng định một cách chắc chắn như thế.
Sollvo lại tin mấy lời này. Cô nhắm mắt, kìm nén xuống tiếng hét xé thấu đang trào dâng cùng với nỗi đau đứt từng thớ thịt, ngấm từng mạch máu đang chảy ra khỏi cơ thể cô, hô hấp ngày càng khó khăn và thậm chí còn cảm nhận rõ nhịp tim của mình càng chậm dần, càng nghe như bước chân Tử Thần lởn vởn trước mắt.
Đây là Lưu Tinh phố.
Đây là một cái rác rưởi phố.
Đây là đoạt mạng người thành phố.
Đây cũng là sinh tồn người thành phố.
Vì nó là Lưu Tinh phố.
Và cũng vì Sollvo tin lời của Shalnark.
Shalnark cắn chặt răng, gồng mình, giật ra mảnh sắt, tưởng như tự tay giật chính mình quả tim. Sollvo hức một tiếng, tiếp tục lâm vào mê man.
- Được ... được rồi ...
Hắn thở ra nhẹ nhõm, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, nhanh chóng thấm máu dọn dẹp băng bó lại.
- Ngươi sống rồi ... đấy ... ta có lừa ngươi đâu ...
Shalnark nở nụ cười thỏa mãn, băng nốt lại, đem khăn lau mồ hôi trên trán Sollvo. Nhưng đột nhiên, nụ cười của hắn đông cứng lại.
- Sollvo ?
Hắn giọng điệu gấp gáp, gần như buông bỏ tất cả quỳ xuống giường đối mặt Sollvo, vỗ vỗ gương mặt tái nhợt : '' Sollvo ? Ngươi trả lời ta đi ? ''
Hắn là Ryodan. Hắn làm bao nhiêu chuyện ác. Nhưng hắn chưa bao giờ sợ cái chết như lúc này.
Gương mặt Sollvo nhợt nhạt trắng bệch, làn da lạnh tanh, tay chân cứng đờ như gỗ. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền không còn quanh minh lúc nào cũng sáng ngời nhìn thế giới. So cặp mắt phỉ thúy lúc nào cũng ánh lên màu lạnh lạnh hờ hững của Shalnark, so với cặp mắt như màu biển nước ban đêm : hết sức phẳng lặng, hết sức bình thản nhưng cũng hết sức điềm tĩnh và đủ tuyệt tình nhẫn tâm.
Nhưng đôi mắt kia, sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Shalnark sợ điều đó. Đôi vai người con trai run lên một cách vô thức. Hắn mò mẫm một cách bất lực gương mặt không cảm xúc, bắt lấy bàn tay lạnh tanh bóp chặt. Hắn tưởng như đang đem chính trái tim của mình lạnh đi theo từng giờ khắc, đang từng giây phút nghẹn lên, nghẹt lại với người nằm trước mặt này.
Hắn là người. Hắn dù vĩ đại cỡ nào, dù thông minh cỡ nào cũng sẽ thua trước Thần Chết.
Có phải thế không ?
'' Shalnark ... ''
Tỉnh dậy đi.
'' Shalnark ... ''
Ta muốn ngươi tỉnh.
'' SHALNARK !!! ''
Kế đó, là một cơn đau ở da đầu bắt buộc hắn mở mắt dậy. Shalnark ngơ ngơ nhìn xung quanh, nhìn lại cánh tay trắng trẻo trong ngực mình, rồi ngước lên gương mặt ác thần đang nhăn nhó cực độ gọi hắn.
- Mơ ... mơ sao ... ? ... - Shalnark ngớ ra.
Sollvo trừng mắt :
- Mơ cái khỉ gì ??? Buông tay ta ra ... tê quá ...
Sollvo thở dốc, xem chừng còn mệt. Máu vẫn còn chảy ẩn ẩn trên lưng. Shalnark vội buông tay cô ra, trở về dáng vẻ hề hề giảo hoạt thường ngày : '' Thật tốt a ... ''
Sollvo nhăn mặt : '' Ngươi ngủ quên rồi mơ thấy gì mà kêu tên ta kinh khủng. ''
Shalnark gãi gãi má, nóng bừng. Hắn nghĩ không đủ can đảm cho y biết được đâu ... Nếu không Sollvo sẽ cười vào mặt hắn một trận lộn ruột mất !
Nhưng khoan, có một chuyện rất rất quan trọng nè a !
- Orchid Sollvo ! - Shalnark nhíu mày nghiêm túc. - Ta hỏi ngươi một chuyện.
Sollvo khó hiểu : '' Gì ? ''
- Ngươi ...
Shalnark hít thở không thông.
- Ngươi thật sự là ...
Này không đúng ! Không hợp lí ! Không logic ! Bất công nga !
- ... Con gái sao ... ? ...
Shalnark một trăm lần muốn móc mắt mình ra, lau chùi, rửa kĩ, bỏ vô máy giặt giặt một ngàn lẻ một lần, sau đó lắp lại để xem cho kĩ.
Nếu không phải vì cơ thể mềm mại dù có thể coi là cường tráng một chút, nếu như không phải tự tay kiểm chứng yết hầu Sollvo, kêu hắn đây là nữ nhân, kêu hắn nhìn gương mặt uy thần đến dọa người kia là nữ nhân ... Hahaha. Hắn sẽ cười vào mặt lão Thiên chết mất !
'' Ừ. ''
Vô cùng xúc tích, vô cùng ngắn gọn. Sollvo đáp mặt không đổi sắc.
Cái này đem theo thanh âm toàn bộ nội tâm Shalnark đổ vỡ loảng xoảng.
Vì cái gì mà nữ nhân này tuấn tú phi phàm như vậy ?
Vì cái gì mà ở bên y lâu như thế mà không phát hiện ra ?
Thế giới này loạn, loạn cả rồi !!!
Mắt hắn cũng có vấn đề thật rồi !
Nhìn biểu cảm của Shalnark lúc trắng lúc xanh của hắn, Sollvo âm thầm bĩu môi. Lão Thiên ! Tất cả đều không ý nghĩa với ta. Bởi vì ... ta mới là người tạo ra nơi đây, mới là tạo ra chính trò chơi này a.
Nhưng sau đó, Sollvo đen mặt, cảm nhận rõ bụng mình một trận đau đớn. Cô cong người khiến vết thương ẩn ẩn đau.
- Đừng cử động. - Shalnark nhắc nhở, muốn đỡ Sollvo lên. Nhưng sau đó, hắn gần như hóa đá, cúi gằm mặt không dám nhìn.
Sollvo nhíu mày : '' Ngươi hôm nay phải gió à ? Đủ rồi. Không cần đối ta diễn hề. ''
'' Không phải ... '' - Shalnark bối rối, cảm thấy không biết nên chui ở đâu mới ổn. - '' Ngươi mặc áo trước đi a ...Nam nữ thụ thụ bất thân ... ''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com