Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: (H nhẹ) được xem đông cung sống!

Cô bước xuống cầu thang đi vào bếp nhìn thức ăn đã được chuẩn bị xong, khói còn nghi ngút thơm ngát. Một cô người hầu bước đến kéo ghế ra cho cô ngồi.

Vừa động đũa, bên ngoài nghe tiếng động cơ của xe chạy vào gara là 2 chiếc, Hoàng Băng Băng cũng đã thầm đoán là Trương Minh Kiệt với Hoàng Doãn Minh về dù sao cũng quá giờ tan tầm rồi. Không để ý gì nhiều tiếp tục gấp đồ ăn.

Đi vào nhà gồm 3 người bao gồm Trương Minh Kiệt, Hoàng Doãn Minh và nữ chủ Tố Thanh Thư.

Cô nhìn đánh giá, quả thực nữ chủ rất giống như trong miêu tả. Nước da trắng như trứng gà bóc, cặp mắt to tròng linh động như nước có thể tạo ra nước bất cứ lúc nào chọc người ta thương tiếc, sóng mũi cao nhỏ nhắn, môi căng mọng, đôi má phúng phín có thể búng ra sữa, mặt không góc chết nhưng chỉ xếp ở hạng thanh tú. Dáng người thấp bé nhỏ nhắn, đứng giữa hai người đàn ông đẹp trai chững trạch thì không còn gì chê.

Cơ mà khoang, nữ chủ đi cùng với hai người này theo cô nhớ thì bây giờ là chương 5 nữ chủ bị hai người đàn ông này kẹp giữa a~ quá kích thích. Hào hứng tí nữa được xem Jav free, nhưng cũng không tỏ ra quá khích chỉ lạnh lùng như một tấm băng.

Ba người bước vào thì thấy cô đang ngồi ăn, bước đến chỗ cô kéo ghế ngồi đối diện, kêu người hầu lấy thêm ba cái bát. Bắt đầu dùng bữa, không khí tĩnh lặng đến khi Tố Thanh Thư lên tiếng

"Băng Băng cậu khỏe chứ..."

Giọng ngọt ngào, yếu mềm khiến ai nghe cũng mềm lòng.

"Còn chưa chết!"

"Mình chỉ...quan tâm cậu thôi mà....sao cậu lại...híc nhưng không sao...cậu... ổn là mình mừng rồi.. híc..."

Cô đang ăn thì ngước lên nhìn, cái đ*o gì thế cô có làm gì đâu mà híc với chả hà, đầu hiện 3 vạch đen.

Trương Minh Kiệt và Doãn Hoàng Minh nhìn thấy Thư Nhi của họ khóc thì luốn cuống cả lên, Tố Thanh Thư thừa diệp cả người dựa vào Trương Minh Kiệt, nước mắt chảy dài, Trương Minh Kiệt cũng thừa thế ôm ả vào lòng vuốt lưng. Hoàng Doãn Minh cũng không kém tức giận đập bàn quát cô.

"Thư Nhi quan tâm cô mà cô dám làm em ấy khóc, chán sống rồi à???"

"Minh ca,...em không sao... híc... không phải lỗi của Băng Băng... híc.."

"Thư Nhi em quá nhân từ rồi, loại người như ả" 'chỉ vào cô' " em đừng nên nhân từ, cái thứ lòng dạ rắn rết, cô ta nên chết ở cái tai nạn kia chứ không phải ở đây làm em khóc."

Lời lẽ cay độc, người tung người hứng, người ngoài không biết hẳn sẽ cho là cô ức hiếp người, không nhịn được đành lên tiếng.

"Nảy giờ tôi có nói gì sao? Tôi không nói đừng được nước làm tới, tôi không hề đụng chạm gì đến cô ta, tự nói tự khóc, nước mắt vĩnh cữu à?? còn anh, anh trai à~ số tôi chưa tận sao mà chết được? muốn tôi chết cũng chẳng dễ. Hiện giờ tôi đang chóng mắt lên xem các người hạnh phúc được bao lâu. Mất hết khẩu vị. "

Nói xong cô bỏ đũa, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy bước vào phòng không thèm ngoản mặt.

"Chết tiệt"

Hoàng Doãn Minh chửi thề, cô chính là đang trù ẻo họ chia tay đi.

Tố Thanh Thư hai tay nảy giờ đã nắm chặt hai bên váy, mắt lóa lên tia ngoan độc, ' chết tiệt, ả dám trù ta mất hết những đống vàng này?? đừng mơ! ta không tin không giết được ả lần này, lần sau cũng không!!' đấy chỉ là suy nghĩ và một tia sáng lóa lên tích tắt trong vài giây ngắn ngủi.

"Minh ca, đừng giận mà, không tốt cho sức khỏe!"

"Chỉ có Thư nhi lo cho anh, không ăn nữa, chúng ta lên phòng thôi bảo bối."

Mặt ả đỏ lên, ngượng ngùng, gật gật đầu, trong nhu thuận đáng yêu, ngước đầu nhỏ lên nhìn người đang ôm mình hỏi.

" Chúng ta lên thôi Kiệt ca?"

Nảy giờ thất thần, mới nghe đến tên mình thì mới hoàn hồn, khẽ từ chối.

" Hai người lên đi tôi cần giảu quyết một số hồ sơ, chắc không lên"

Nói xong hắn giao cơ thể không xương ở trong lòng mình đưa cho Hoàng Doãn Minh, còn mình thì đứng dậy đi về phòng.

Thật ra không phảu hắn bận gì mà chính là đang suy nghĩ, khi nảy hắn đã nhìn thấy ánh mắt ngoan độc kia của Tố Thanh Thư, hắn chính là không tin vào mắt mình. Nhưng phải chấp nhận cảnh trước mắt, cứ tưởng hắn đã tìm thấy được một nữa, cô gái ngoan hiền, nhu thuận, đáng yêu nhưng thật ra chỉ là một con đàn bà tâm cơ. Hắn đã lầm tưởng là hắn yêu Tố Thanh Thư, đó chỉ là sự hứng thú trước cô gái không ham mê vật chất, nhưng đất là lầm tưởng sai lầm. Giờ nghĩ lại bên cạnh Tố Thanh Thư đem lại cho hắn cảm giác yên tĩnh. Còn với cô Hoàng Băng Băng cô gái hay đeo bám hắn như đĩa, ngày nào cũng làm phiền hắn, đi theo hắn lâu ngày hình thành một cái đuôi nhỏ quấn theo hắn ồn ào nhưng không chán ghét, đấy đã thàng thói quen. Nhưng sau tai nạn, cô thay đổi, không còn đi theo hắn nữa tính ra hắn phải mừng chứ. Nhưng tại vì sao hắn lại khó chịu, không thích ứng được. Nhìn cô ngồi bên cạnh tên bác sĩ kia ân ái làm hắn tức giận, nghe những câu từ chối hắn mà tim đau đớn? Hắn đã hiểu được tình cảm của bản thân, hắn yêu cô. Đúng vậy yêu coi từ trước lâu, giờ mới nhận ra. Trách bản thân ngu ngốc, muốn bù đắp lại lỗi lầm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bước về phòng mình vừa mở cửa yuyi đã ngồi xỏm trên tấm niệm chờ cô, cô bước đến xoa xoa đầu nó, đổ thức ăn vào khây cho nó rồi mình thì nằm lên giường lấy điện thoại ra lướt fb, lên các diễn đàn để đọc truyện.

Mới nghịch được tầm 20p thì bên phòng sát vách có tiếng giường rung, tiếng phụ nữ rên rỉ, phòng cách âm mà còn vậy.....

Cô đoán là bọn họ đang xxoo với nhau nên cũng không ngại cầm đt qua bên phòng cạnh, mở cửa sổ cô leo qua ban công phòng hắn. Cửa không khóa. Cô leo một cách nhẹ nhàng vào việc này không quá khó đối với sát thủ chuyên nghiệp như cô. Vừa vào đã nghe tiếng rên rỉ kiều diễm của nữ chủ.

Trên người Tố Thanh Thư không còn gì ngồi chiếc quần lót hình chữ T đục khoét ở giữa, lộ ra vùng kính. Đấy là nội y mà Hoàng Doãn Minh yêu cầu ả mặc. Hắn thì chưa cởi gì, đồ vẫn nguyên vẹn.

Ả nằm dưới thân hắn một tay vịn ga giường, tay còn lại đặc trên đầu hắn. Hắn trên người ả một tay xoa nắm gò bông, tay kia đưa hai ngón tay thon dài vào trong tuyểu huyệt dâm đãng của ả ra vào. Hai chân ả kẹp chặt lấy 2 ngón tay rên rỉ, chưa thỏa mãng ả cầu xin hắn.

"A~ không đủ.... cho .. em ưhh"

"Cho như thế nào bảo bối?"

Hắn cho thêm vào một ngón tay nữa, ra vào. Bị tập kích bất ngờ ả rung rẩy rên rĩ thét chói tai.

"Ưm~ dùng côn thịt... ah~ thao chết...em"

Nghe ả cầu hoan hắn cũng không ngần ngại cởi phanh đống đồ vướng trên người tháo xuống. Côn thịt to lớn bật ra, màu đỏ tía, gân xanh chi chít. Đâm vào tiểu huyệt dâm đãng, luân phiên ra vào.

"Tiểu dâm đãng, khích quá muốn cắt đứt anh à, hừ hừ"

Tiếng thở dóc của nam nhân, tiếng rên rỉ cầu hoan nứt nỡ cuae người phụ nữ, tạo nên khung cảnh dâm mị, khiếng người ngoài đỏ mặt.

Hoàng Băng Băng đứng ngoài xem mà không khỏi đỏ mặt tía tai, chụp lại vài tấm làm 'kỉ niệm'. Dù sao thì từ trước đến giờ cô là lần đầu cô nhìn xem JAV ở ngoài, trước giờ cô chỉ xem qua phim, hoặc truyện, cũng chưa từng thực hiện qua. Ở thế giới kia cô đã gần 30 tuổi nhưng vẫn còn trong trắng a~.

Trèo về phòng, nhìn lại thành quả trên tay không khỏi cười lạnh. Không nghĩ ngợi, đắp chăn ngủ, mai còn phải đi học dù gì thân thể này mới 17 tuổi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com