Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Ngạo Triết ngồi bên cạnh giường bệnh Tịch Nguyệt vẫn hôn mê chưa từng có dấu hiệu sẻ tỉnh đôi mắt anh nhìn đăm chiêu về hướng Tịch Nguyệt nhưng trong lòng anh hoàn toàn lạnh lẽo


- Chủ Tịch cho người thông báo tối quay về biệt thự dùng cơm * Thiệu Phong đấy của phòng bước vô

Ngạo Triết ngoài mặt vẫn bình thường nhưng nội tâm vô cùng giận dử, Lão Gia Gia còn nghĩ anh vĩnh viễn là cậu bé ngây thơ ngày xưa không phân biệt được đúng sai hay sao

- Hoạt Động Chiều nay dời lại tôi sẻ về đúng giờ * Ngạo Triết lên tiếng

Thiệu Phong tay siết chặt , cậu không biết có nên nói vào sự việc lần này hay không nhưng nhìn Ngạo Triết từ lúc Tiểu Thư Lâm được chuyển ra khỏi phòng phẫu thuật thị anh vẫn lặng lẽ ngồi ở đây nhìn chằm chằm cô ấy không một phút nghỉ ngơi khiến cậu rất lo lắng cho sức khỏe của anh

- Định như vậy đến bao giờ có chuyện gì?* Ngạo Triết lưng đưa về phía Thiệu Phong lạnh nhạt nói

- tôi muốn nói với anh chuyện này * Thiệu Phong trả lời

- Nói ..* Anh đề nghị

- Về việc của Tiêu Thư Lâm, sắp tới nếu cô ta tỉnh lại chúng ta nên làm gì cho tốt * Thiệu Phong liếc về hướng Tịch Nguyệt hôn mê hỏi

- Tôi nhất định sẻ bảo vệ em ấy* Ngạo Triết đơn giản đáp

- Nhưng có lời này không biết có nên nói ra không ?* Thiệu Phong do dự

- Từ bao giờ cậu trở nên yếu đuối vậy*Ngạo Triết lạnh giọng , nâng mi mắt liếc về hướng Thiệu Phong

- Tiểu Thư Lâm là bảo vệ cho Hầu Tiểu Muội mới rơi vào tình trạng nguy hiểm, phải chăng nên xem lại nguyên nhân đằng sau là gì ?* Thiểu Phong vốn là một nam nhân nhậy cảm cho nên nếu phân tích lại tình huống có thể nhận ra Tiểu Thư Lâm rất quan tâm Tam tiểu thư Hầu Gia , loại tình cảm đó không giống như tình đồng nghiệp , mặc dù cậu không muốn suy nghĩ theo hướng phiến diện nhưng mà không thể không đặt nghi vấn

Thiệu Phòng nói xong chợt nhận ra thân hình cao lớn của Ngạo Triết thoáng cứng đờ , ít phút sau Ngạo Triết đột nhiên đứng bật dậy

- Cậu đừng phán đoán lung tung , chờ Tịch Nguyệt tỉnh dậy liền biết * Ngạo Triết lạnh giọng giãi đáp

Cuối cùng Thiệu Phong nói nửa , âm thầm nhìn bóng lưng Ngạo Triết thở dài.

Rốt cuộc quân Ngạo Triết phãi quay về nhà nên rời đi, người sau đó bước vô chính là Bạc Xuân Phong anh đến ngồi cạnh chỉ lặng lẻ nhìn ngắm Tich Nguyệt đến tận khi chuông báo nhận ca mới luyến tiếc ra khỏi phòng , người cuối cùng là Quan Tiểu Trạch âm trầm đi đến giường đưa tay chạm mấy lọn tóc của Tịch Nguyệt

- Đồ Ngốc, vì ã nữ nhân kia làm hại bản thân phãi nằm đây có đáng hay không ?* Tiểu Trạch ngoài mặt nhìn có dáng vẻ vô lại nhưng thâm tâm anh chính là người sâu sắc nhất , vừa hay tin Tịch Nguyệt đở đạn cho Hầu Tiểu Muội, quả thật anh rất căm giận nhưng về sau bình tỉnh lại liền mơ hồ nhận ra điều gì đó đã thay đổi

- Đã hết giờ thăm bệnh , sáng mai anh có thể quay lại* Trần Thiên Tuệ bước vô nhìn thấy Quan Tiểu Trạch đã ngồi đấy từ khi nào , ánh mắt như củ nhìn chằm chằm vào Tịch Nguyệt

- Tôi biết rồi , Người nhà của cô ấy hiện không có ở đây, hi vọng các bác sỉ chăm sóc em ấy, mọi chi phí có thể tính cho tôi" Quan Tiểu Trạch nhẹ nhàng nói

-Viện Phí đã được Viện Trưởng thanh toán, còn chăm sóc cho chị ấy chúng tôi đương nhiên sẻ làm , chị ta dù sao cũng là Tk của Bệnh viện * Thiên Tuệ không mặn không nhạt đáp

- Được vậy tôi an tâm rồi* Tiểu Trạch cười nói xong không tiếp tục dong dài nhìn qua Tịch Nguyềt thêm lần nửa mới dứt khoát rời đi

Khi Tiểu Trạch đi khỏi , Trần Thiên Tuệ đi đến kéo chăn đắp kín người Tịch Nguyệt

- Sao chị không phãi là Lâm Tịch Nguyệt của lúc trước ,như thế chằng phãi rất tốt sao? rốt cuộc vì Hầu Tiểu Muội mà trở nên thế này à? tôi thật không muốn nhìn thấy chị như vậy , bộ dạng bây giờ của chị quá chán ghét

Nói xong Thiên Tuệ đối mặt với Lâm Tịch Nguyệt hoàn toàn bất mãn , Không ngồi lâu thêm âm thầm đứng lên đi ra khỏi phòng

Biệt thự Quân Gia , Quân Triễn Đông Ngồi vị trí đầu bàn , Ngạo Triết và Kim Sa ngồi bên phãi . Trên bàn đầy ấp thức ăn toàn là những món đắc tiền

- Cháu ăn cho nhiều vô , ta trông cháu gần đây rất xanh xao * Quân Triễn Đông nở nụ cười hướng về Kim Sa , dùng đủa trên tay gắp miếng Sườn đưa vào chén của Kim Sa

- Dạ, Gia Gia là thương con nhất * Kim Sa ngoan ngoãn nâng chén đón nhận đồng thời mĩm cười

Sau khi nhìn nhau vui vẻ , Quân Triễn Đông rốt cuộc cũng liếc nhìn đứa cháu trai của ông , thằng bé từ lúc đáp ứng về nhà dùng cơm tối thì vẫn treo bộ mặt lạnh tanh không thèm nói với ai lời nào

- Sặt Trời còn sớm , dùng cơm xong hãy dẫn Từ Tiểu Thư đi dạo một vòng * Ông trầm giọng đề nghị

-Tôi còn việc cần xử lí , ăn xong thì về sớm đi* Ngạo Triết đáp sau đó đặt đũa xuống mặt bàn lạnh lùng đứng dậy

- Đứng lại đó * Quân Triễn Đông lớn tiếng

thế nhưng Quân Ngạo Triết vẫn như củ không có dấu hiệu dừng lại

- Ta bảo đứng lại *Lão giận dử đập mạnh tay lên mặt bàn làm chén đũa rơi xuống đất vỡ tan nát

- anh, đừng làm gia gia tức giận, người còn đang bệnh trong người* Kim Sa vội vàng chạy đến cạnh Quân Triễn Đông vỗ nhẹ lưng cho ông

Ngạo Triết xoay người nhìn màn trước mắt càng thêm nóng giận

- Từ Kim Sa cô bớt đóng kịch trước mặt tôi, sự ghê tởm của cô khiến tôi phát bệnh * Quân Ngạo Triết lạnh lẽo nhìn Kim Sa, nữ nhân này đối với anh là hoàn toàn chán ghét , thậm chí so với Hầu Tiểu Muội còn tốt hơn cô ta ít ra Tiểu Muội là loại người sống thật với những gì cô mà cô ta coi trọng không như Từ Kim Sa chỉ toàn giả dối

- Sao anh lại dám dùng thái độ đó với con bé* Ông giận dử

- Đừng tưởng tôi không biết Gia gia vừa làm ra cái loại sự việc gì , Còn một lần nửa đụng vào người của Tôi thì kể cả có là Gia Gia cũng đừng mong tôi sẻ bỏ qua * Ngạo Triết giọng nói không một tia hơi ấm , mang theo cảnh cáo âm trầm nói xong dứt khoác rời đi

Nhưng khi anh vừa ra đến cửa lớn thì tiếng Kim Sa Vang lên làm cho bước chân của anh vì vậy đột nhiên chậm lại

- Anh vẫn cho Rằng Lâm Tịch Nguyệt kia sẻ vẫn yêu anh sao, đừng ảo tưởng vậy chứ , cô ta rỏ ràng là ..

- Câm Miệng, những lời vừa rồi nếu tôi còn nghe qua tai bất cứ một ai, cho dù cô có cả Từ Thì sau lưng cũng đừng trách tôi không nể tình đồng ấu

kim Sa răng cắn vành môi nhìn chằm chằm vào bóng lưng nam nhân mà quảng thời Thanh xuân chỉ có nhân ảnh của anh ta trong cuộc sống

:

Tiểu Muội tỉnh lại, khi mở mắt ra lần nửa cô đã cảm thấy cơ thể đờ hơn một chút , nhưng vết thương ở cổ tay thỉnh thoảng vẫn đau nhức , quan sát xung quanh đã vào khoảnh nữa đêm, cố gắng ngồi dậy lật chăn sang Tiểu Muội bước chậm rãi kéo kim tiêm ra lần này cô không còn kích động cho nên tháo ra rất nhẹ nhàng cuối cùng đặt chân xuống đất rời khỏi phòng , cô muốn đi tìm phòng bệnh của Tịch Nguyệt, tuy chị ba nói Tịch Nguyệt đã ổn nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy chị ấy an toàn thì tâm tình cô mới hoàn toàn thã ra được

Đi suốt nửa tiếng đồng hồ sau cùng cô cũng tìm được Lâm Tịch Nguyệt , vội vàng đẫy cửa đi đến gần chị , Tiểu Muồi sà vào ôm lấy eo chị , cả gương mặt vùi sâu vào lớp chăn đang phũ lên bụng kia của Tịch Nguyệt

- Tịch Nguyệt, May quá chị vẫn còn sống * cô ôm siết Tịch Nguyệt nước mắt trực trào như suối thoáng chút ướt đẫm lớp chăn

Ôm Tịch Nguyệt một hồi cô mới phát hiện căn bản chị ấy không hề có phãn ứng , nếu bình thường nhất định khi nhìn thấy cô khóc lóc thì sẻ chịu không nổi mà lên tiếng âu yếm an ủi ,ít ra sẻ xoa đầu cô cười nói

- Mình phãi bình tỉnh , có lẻ tác dụng của thuốc gây mê vẫn còn , không sao tôi sẻ ở đây đợi chị tỉnh dậy * Tiểu Muội nắm lấy tay Tịch Nguyệt áp lên gò má của cô ngẫng đầu ánh mắt tràn đầy yêu thương luôn nhìn ngắm Tịch Nguyệt mãi đến tận khi cô vì qua mệt mõi dần gục đầu lên mặt nệm cạnh bên chị, tay vẫn còn nắm chặt tay Chị
.
Hôm sau Tiểu Muội giật mình tỉnh dậy khi một vài bác sỉ xuất hiện

- Tk Hầu , sao cô lại ở đây ? * Hữu Vi đi đến vỗ nhẹ lên vai của Tiểu Muội

- Chuyện gì ?* Tiểu Muội nheo mắt , dáng người trước mặt đầu tiên là mơ hồ về sau ngày một rỏ đấy là Hữu Vi, sau lưng cô ta còn có 2 nam thanh niên thực tập đi cùng

- Tôi hỏi sao chị lại ngủ ở phòng bệnh của Tk Lâm vậy?* Hữu Vi kiên nhẫn lặp lại, nhận ra bàn tay của Tiểu Muội vẫn như củ nắm chặt tay Tịch Nguyệt nhưng Hữu Vi vẫn không làm ra thái đồ gì chỉ nhẹ nhàng dìu Tiểu Muội đứng dậy khéo léo che chắn để không ai thấy Cảnh đấy

- Tôi đến thăm Tk Lâm nhưng lại ngủ quên đi mất, cô cũng biết chị ta vì tôi mới bị thương * Tiểu Muội được Hữu Vi dìu cả người tê cứng dựa vào Hữu Vi đơn giãi đáp

- Tk Hầu cô về phòng nghĩ ngơi đi, Chuyện Tk Lâm ở đây có tụi này trông được rồi* Hữu Vi nhẹ nhàng nói , còn giúp Tiểu Muội chính sửa lại mái tóc rối vào nếp , Tiểu Muội sau khi trấn tĩnh lại vội vành né sang một bên

- Thôi được rồi, mấy cô mấy cậu đừng cho rằng tôi đang nằm viện thì không trông coi được , đừng để tôi nghe được mấy người phạm lỗi đó* Tiểu Muội cố lấy lại dáng vẻ một bác sỉ lạnh giọng phân phó rồi cẩn thận nhìn Tịch Nguyệt, bây giờ cô không tiện bên cạnh chị ấy, nhưng nhanh thôi cô sẻ quay lại với chị .

Tiểu Muội rời mắt khỏi Tịch Nguyệt lướt qua thoáng ngạc nhiên vì Hữu Vi đang quan sát cô, Tiểu Muội thấy vậy ho khan một cái mau chóng bỏ đi

Trưa đến khi bác sỉ sau khi thăm khám rời đi thì bên ngoài Dáng vẻ lấp ló Vân Hạo Nhi xuất hiện , bước vô trong đão mắt quan sát xung quanh không thấy ai trong lòng vui vẻ chạy đến nơi của Tịch Nguyệt nhanh lẹ kéo cái ghế đặt gần giường ngồi phịch xuống

- Chị ơi, mau tĩnh lại đi em rất là thích chị , chị tốt nhất sau khi khỏe lại đừng thèm quan tâm cái cô Hầu Tiểu Thư đó, cô ta có gì tốt đâu, Vân Hạo Nhi mới tốt với chị nhất nè* Hạo Nhi vừa nói liền đưa ngón tay thon dài nhấn nhẹ vào gò má của Tịch Nguyệt

dường như vẫn chưa đủ Vân Hạo Nhi nhướn người muốn hôn lên Môi Tịch Nguyệt thì bất ngờ khi sắp chạm vào được môi Tịch Nguyệt thì Vân Hạo Nhi Lập tức giật mình kinh hách suýt bật ngữa ra sau

Đôi mắt vốn khép chặt của Lâm Tịch Nguyệt đã có chút động đậy, nhẹ nhàng mở ra. Quang cảnh trong mắt hoàn toàn nhòe đi sau cùng mới dần rỏ nét , trước mắt Tịch Nguyệt là cả gương mặt Của Vân Hạo Nhi đang phóng đại cực lớn làm cho Tịch Nguyệt kinh ngạc

- Vân Hạo Nhi, Cô đang làm cái gì vậy* Tịch Nguyệt lạnh lùng , giọng điệu rỏ ràng đang rất khó chịu , Tịch Nguyềt hết sức buồn bực vì người đầu tiên mình nhìn thấy không phãi là người mà Tịch Nguyệt mong nhớ , đổi lại chính là cả gương mặt của Vân Hạo Nhi, điệu bộ đó của cô ta là có ý gì

.- Tôi,...Tôi chỉ muốn lại gần xem chị bao giờ tỉnh thôi * Hạo Nhi ấp úng , ý đồ lợi dụng lúc chị ấy hôn mê muốn ăn đậu hũ , cuối cùng bất thành còn bị phát hiện vô cùng xấu hỗ

- Cũng đâu cần đưa mặt sát vậy, tôi còn nghĩ Hạo Nhi cô có ý đồ gì đấy * Tịch Nguyệt cười lạnh , cố gắng nâng người lên một chút

- không có , chị không nên suy nghĩ vậy* Hạo Nhi vội vàng giãi thích

- Được rồi , Tôi muốn được yên tĩnh cô đi được rồi * Tịch Nguyệt không muốn tiếp tục cùng Vân Hao Nhi dây dưa cho nên gọn gàng kết thúc

- Nhưng , chị vẫn ổn đúng không ?* Hạo Nhi Nhìn băng trắng phũ phía sau vai phãi của Tịch Nguyệt lo lắng hỏi

- Vẫn ổn* Tịch Nguyệt biết Hạo Nhi nhìn vào vết thương , nghĩ rằng Hạo Nhi đang nghĩ về việc Tịch Nguyệt bảo vệ Tiểu Muộn cho nên bị thương nhất thời không vui , Tịch Nguyệt không thích ai nói ra nói vào Tiểu Muội , việc Tịch Nguyệt muốn làm thì sẻ làm không cần vì ánh mắt người khác mà lo sợ .

- Chị phãi thật mạnh mẽ lên đó , em luôn quan tâm chị * Vân Hạo Nhi nghẹn ngào

Vân Hạo Nhi đột nhiên trở nên xúc động vậy mặc dù làm Tịch Nguyệt có chút ngạc nhiên nhưng đã bị Tịch Nguyệt như củ bỏ qua cho rằng Vân Hạo Nhi này vì sao lại như củ chạy theo Tịch Nguyệt khiến bản thân ảo nảo cực kì

Thấy Tịch Nguyềt không cùng Hạo Nhi nói chuyện , Hạo Nhi đành phãi xoay người ra khỏi phòng nhưng càng nhìn Chị lại khiến trong lòng Hạo Nhi muốn khóc

.

.


Tịch Nguyệt đợi nửa ngày nhưng không hề nhìn thấy Hầu Tiểu Muội làm cho tâm trạng của Tịch Nguyệt ngày thêm u ám, mỗi một bác sỉ đến thăm Tịch Nguyệt đều không thể lưu lại quá lâu phãi nhanh chóng rời đi vì chịu không nổi dưới áp suất nặng nề từ Tk Lâm

Tình Trạng âm u của Tịch Nguyệt rốt cuộc cũng được giải thoát khi Hầu Tiểu Muội xuất hiện bên ngoài, mặc dù nhìn thấy được em ấy khiến lòng Tịch Nguyệt rất phấn khởi nhưng bề ngoài vẫn cố nặn ra bộ dạng nghiêm túc quan sát Tiểu Muội vui đi tới trước mặt

- Bây giờ mới tới * Tịch Nguyệt nói

- Tối qua có đến ở bên chị cả đêm* Tiểu Muội biết bản thân đến trể nhất định Tịch Nguyệt đã mong cô lắm

- Nếu tới rồi, thì đừng đi nửa* Tịch Nguyệt tự nhiên nói

-Tôi đâu thể ở trong phòng bệnh của Tk Lâm cả ngày được * Tiểu Muội che miệng cười

- Cô mà rời đi , vết thương sẻ đau đấy* Tịch Nguyệt dai dẳng , Bộ dạng ngồi khoanh hai chân hai tay vào nhau

- Tôi sẻ cho người Tăng kháng sinh giảm đau cho Tk Lâm.* Tiểu Muội bật cười

- Tôi còn bị chấn động tâm thần , thuốc kháng sinh vô dụng * Tịch Nguyệt tiếp tục

- Tk Lâm vì tôi mà bị thương , ở lại cả ngày e là không ổn, nhưng Tk Lâm muốn tôi làm gì nhất định sẻ hết sức đáp ứng * Mở hộp vuông màu xanh trước mặt Tiểu Muội cười nói

chẳng qua lúc đặt hộp thức ăn xuống Tịch Nguyệt nhìn thấy cỗ tay Tiểu Muội lại băng bó nhất thời lo lắng nắm cánh tay bị thương của cô nhìn qua một lượt sắc mặt bổng nhiên sa sầm lại

- Sao em lại bị thương ? Chẳng lẻ sau khi tôi ngất đi em còn bị người khác làm phiền * Tịch Nguyệt lên tiếng , rỏ ràng lời nói đang ngày thêm lạnh lẽo

- Chị bình tỉnh , cái này do tôi tự làm bản thân bị thương thôi * Tiểu Muội nhìn thấy Tịch Nguyệt đang tức giận liền cười khỗ giải thích

- Em bị ngốc à , *Tịch Nguyệt nghe Tiểu Muội nói thế chẳng những nổi tức giận không giảm mà còn tăng thêm một tầng

- Biết làm sao được, ai bảo lúc tỉnh dậy không biết tình trạng của chị thế nào ,tôi trong lòng hoảng loạn kích động bất chấp giật kim truyền dịch ra cho nên* Tiểu Muội nói đến gần cuối rỏ là giọng có chút nhỏ dần

- Tk Hầu Lại gần đây * Tịch Nguyệt nhìn qua dáng vẻ nhu thuận của em ấy tâm tình bực bội cũng dần hạ xuống , liếc vô vị trí bên trong hộp , nhất định là thức ăn do Tiểu Muội làm,hấp dẫn từ món ăn của Tiểu Muội đó giờ chưa bao giờ vơi đi

- Chị lại định làm gì nửa, đây là bệnh viện đấy * Tiểu Muội nhìn xung quanh một lượt , phía ngoài hành lang trống trãi hiện không có nhiều y bác sỉ qua lại mới an tâm nhướn người lại gần Tịch Nguyệt

- Lần sau nếu còn để bản thân bị thương thì tôi sẻ không tha thứ cho em đâu* Tịch Nguyệt cảnh cáo

- Người ta biết rồi * Tiểu Muội lí nhí

- Nhưng mà Em khẩn trưởng thế là đang nghỉ chị sẻ hôn em hả?* Nhìn qua dáng vẻ nhìn đông ngó tây của Tiểu Muội khiến Tịch Nguyệt nhịn không được trêu chọc

- Không có * Tiểu Muội bị Tịch Nguyệt bắt thớp được suy nghĩ trong lòng xấu hổ hung hằng trừng mắt về phía chị ta

- Đùa với em chút thôi, chị biết đây cũng chẳng phãi phòng làm việc của chị. Muốn cùng Tiểu Muội vui vẻ thì một nơi riêng tư sẻ tốt hơn * Tịch Nguyệt đưa tay ngắn vào chớp mũi của Tiểu Muội

- Ai vui vẻ với chị chứ, hừ hừ* Bị Tịch Nguyệt nhéo vào mũi khiến Tiểu Muội đưa hai tay xoa mũi chống chế

- Sau khi Xuất viện muốn em cùng đi tảo mộ Ba của chị* Tịch Nguyệt nghiêm túc

- A...* Tiểu Muội có chút ngẫng ra, Chã phãi người cùng Tịch Nguyệt tảo mộ Ba chị là Quân Ngạo Triết sao...? một biến đổi nghiêng trời lệch đất a

- Sao thế?* Thấy Tiểu Muội đờ người đôi mắt tròn xoe làm Tịch Nguyệt khó hiểu hỏi

- Không có gì, chỉ hơi bất ngờ thôi* Tiểu Muội hếch mũi đáp sau đó lấy tròn hộp ra một chén Cháo Gạo Kê đã được Tiểu Muội ninh thật nhừ đi kèm là hai phần Flan Vị Nho sau cùng là Bông Lan trứng cá hồi

- Em mới khỏe lại sao lại chạy vô bếp rồi, còn nấu nhiều vậy* Tịch Nguyệt nhìn qua một bàn thức ăn ngon lành trước mắt tuy rất hưởng thụ vì được em ấy nấu cho ăn, nhưng lại nhìu thêm lo lắng vì em mới tỉnh lại mà phãi vô bếp rồi

Ngồi nhìn Lâm Tịch Nguyệt ăn hết các món ăn do cô nấu tâm tình Tiểu Muội càng nhiều thêm vui sướng trong lòng , khóe môi cong lên , chẳng uổng công sau khi rời khỏi phòng lúc đó, hay tin Tịch Nguyệt đã tỉnh vốn muốn lập tức chạy lại nhưng nghĩ người vừa mới tỉnh lại hẳn sẻ rất đói cho nên bỏ ra nữa ngày làm tất cả món ngon cho Chị

- Kì lạ ?* Tịch Nguyệt nâng bàn tay phãi đang cầm muỗng khó hiểu

- Có chuyện gì, ?* Tiểu Muội thấy Tịch Nguyệt bổng dưng ngẫn ra nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nên ngạc nhiên hỏi

- À, chắc không sao đâu* Tịch Nguyệt khôi phục lại biểu cảm thông thường

- Chuyện của Kim Sa , chúng ta tính sao?* Tiểu Muội bất chợt hỏi

- Người dám không sợ hãi nổ súng bắn người hẳn thế lực sau lưng không nhỏ * Tịch Nguyệt lấy một cái bông lan đưa lên miệng

- Là Kim Sa bày trò sao?* Tiểu Muội hỏi

- Không phãi, cùng lắm cô ta chỉ bắt chúng ta đánh đập tuyệt đối không có gan dám giết người * Tịch Nguyệt không cho là do Từ Kim Sa làm mới lên tiếng phãn bác

- Nhưng chẳng lẻ lại bỏ qua, cục tức này tôi nuốt không trôi* Tiểu Muội bực dọc bàn tay đặt lên hai đùi bấm chặt lại

- Thư Giản nào , tôi không nói sẻ không truy cứu mà, chúng ta chỉ là tạm thời chờ đợi bên phía cảnh sát điều tra đã rồi sau mới tính toán xem nên làm gì* Tịch Nguyệt kéo đôi tay đang siết lại của Tiểu Muội nhẹ nhàng gở ra, sau đó trở ngược lại nắm lấy lòng tay cô nhẹ nhàng giải thích

-Dám làm chị bị thương , nhất định không tha thứ , tìm ra sẻ hành hạ tàn nhẫn* Tiểu Muội nghiến răn tàn bạo nói, Tịch Nguyệt nhìn Tiểu Muội chỉ bật cười

- Tk Hầu Thì ra là Hung bạo như vậy, sau này ai dám lấy nhỉ * Tịch Nguyệt cười nói

- Hừ Hừ , ai cần lấy chứ , có chị bao lo đủ rồi* Tiểu Muội nói

- Tôi có nói thế bao giờ sao?* Tịch Nguyệt làm bộ ngạc nhiên

- Không sao, Tôi bao lo cho chị cũng được* Tiểu Muội khoái trá, bộ dạng tiểu nhân đắc ý

- Đồ Ngốc * Tịch Nguyệt mắng

- Chẳng phãi chị là đồ đại ngốc mới thích đồ ngốc tôi đây * Tiểu Muội nhoẻn miệng

* Ừ, Ngốc như nhau được chưa * Tịch Nguyệt bình tỉnh vui vẻ đáp

.


Rời khỏi phòng thì bắt gặp Bạch Nại đang đi hướng ngược lại trên hành lang

- Gặp Tk Hầu ở đây rất tốt*Bạch Nại nhìn thấy Tiểu Muội thì vui vẻ nói

- Mỗi lần gặp cô tôi không thấy gì tốt cả*Thấy Bạch Nại hớn hở Tiểu Muội phãn bác, mỗi lần đối mặt với Bạch Nại cô điều cảm thấy thương cho Tâm Bình nên mới không cho Bạch Nại được thái độ tốt

- Cô nên vui chứ, về sao sẻ có nhiều chuyện hay ho

- Cô nói vậy là ý gì?

- Chẳng lẻ Viện Phó chưa nói cho cô biết ?*Bạch Nại thái độ kinh ngạc vừa nói vừa quan sát Tiểu Muội

- Có chuyện gì liên quan đến Chị tôi, đừng có dong dài nửa

Trước bộ dạng lấp lững của Bạch Nại chỉ khiến Tiểu Muội thêm bức bách , lời nói khó nghe

-Ca phẫu thuật của Tk Lâm là do tôi phụ trách , mặc dù đã thành công gắp được viên đạn ra nhưng ..*Bạch Nại đang nói dở thì đằng sau Kim Huyền lạnh lùng đi tới

- Tk Bạch , Cô còn thời gian ở đây rảnh rổi nói chuyện phím thì mau đi cùng các y bác sỉ mới về trong chuyến từ thiện sắp xếp lại lịch trình đi

-Nếu Viện phó đã lên tiếng thì tôi xin phép*Nói xong Bạch Nại khéo léo liếc về hướng Tiểu Muội trước khi rời đi

- Cô ta nói vậy là sao? *Tiểu Muội đợi Bạch Nại đi xa mới xoay sang hỏi Kim Huyền

- Không có gì đâu, nếu em đã khỏe lại chị làm thủ tục xuất viện cho em, sau đó thì quay về phòng làm việc của em đi còn rất nhiều việc cần em giải quyết đấy* Kim Huyền không tiếp tục chủ đề đó mà thay vào một đề nghị khác , mặc dù Tiểu Muội rất bất mãn vì Kim Huyền không quan tâm nghi vẫn của cô nên rất khó chịu đồng thời cũng hiểu căn bản nếu Kim Huyền không muốn nói thì sẻ không ai cậy miệng của chị ta được , tốt nhất sau đó tự cô sẻ tìm hiểu vậy

- Em hiểu rồi ,vậy em đi trước đây* Tiểu Muội kết thúc

- Ừ * Kim Huyền gật đầu , nhìn bóng dáng Tiểu Muội đặng xa chỉ âm thầm thở dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com