Chương 21: Rời đi
Từ đô thành đi đường thủy đến đảo Minh Nha sẽ mất khoảng sáu ngày. Trong sáu ngày đó triều đình đã có rất nhiều đề xuất, táo bạo nhất chính là xây một bức tường lớn bao bọc cả quốc gia, có thể không tránh được hoàn toàn bão lửa nhưng ngăn chặn phần nào cũng ổn.
"Vậy ngài đã tính toán đến thời gian chưa? Quốc gia ta rộng lớn nhường này, bao bốn bề là biển, xây bọc hết thì không phải vài ba năm là xong. Đã có sóng tức là đang hình thành, thiên tai không đợi chúng ta xây xong tường ngăn đâu."
"Vậy thì ngăn trước đảo Minh Nha thì sao? Còn hơn là không làm gì."
"Đó là đương nhiên, không những xây thành chắn mà còn phải di tản người dân, tốt nhất là ba đảo lân cận đều phải được di dời."
"Di cư với số lượng lớn sẽ có rất nhiều rắc rối."
"Có rắc rối vẫn đỡ hơn thiệt hại tính mạng bởi thiên tai."
"......."
Thái Phượng Tiêu vô cùng tập trung nghe chúng đại thần bàn luận, chợt xen vào một câu: "Nếu không phải núi lửa mà là một u đất hình thành thì sao?"
Quan chuyên trách khí tượng thưa: "Khởi bẩm bệ hạ, nếu thế thì nguy cơ sóng lớn xảy ra rất cao."
Trong lịch sử ghi chép về vụ sóng lớn nhất đã làm sập vài căn nhà ven biển, nếu bão đến cũng sẽ tạo ra sóng, nhưng lúc này lại khác.
Xây tường chắn, di tản, củng cố lại thành trấn, tìm đường thoát nước, trước hết là bảo đảm về mạng người, sau đó là bảo đảm về trồng trọt, sản lượng,...
Có thể người dân biết nhưng không quá để tâm, và đại đa số là chưa biết, họ có chấp nhận rời đi nơi sinh sống từ nhỏ đã tồn tại nhiều thế hệ không? Sẽ sắp xếp vị trí chỗ ở ra sao, cung cấp lương thực thế nào.
Thay đổi luôn là một điều rất khó khăn, đây còn là thay đổi với quy mô lớn.
Đầu óc của những vị nắm quyền đều đang hoạt động liên tục, hàng loạt lệnh đã và sẽ ban xuống tạo nên một cơn giông vồn vã lên quốc gia vốn đang hòa bình này.
Nửa tháng sau đội điều tra đã báo về thông tin vô cùng xác thực rằng có một u đất rất lớn đang phát triển ngày càng trồi lên cao ngay dưới đáy đại dương chưa có dấu hiệu nứt ra nên vẫn không rõ liệu đây có phải núi lửa hay không. Nhưng cho dù là núi lửa hay núi thường thì đều sẽ tạo thành thiên tai.
Gương mặt hoàng đế bệ hạ lúc này hằn rõ sự mỏi mệt vì nhiều đêm thức trắng, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rõ như gương.
Đầu tiên là lệnh cho thập thân vương tức mười vị thân vương đang cai quản mười đảo phải tìm cách ổn định lòng dân, gom góp lương thực, bên cạnh đó là thúc đẩy sản lượng cho cuộc tản dân lớn sắp đến.
Năm mươi thành lớn phải gấp rút tìm và xây dựng thật nhanh những khu lánh nạn.
Không nghi ngờ gì lúc này là thời điểm nóng đến phỏng tay, sơ sẩy một cái chính là mất mạng như chơi.
Tại một tửu lâu nọ ngoại thành, có hai kẻ đang ghé đầu vào nhau bàn luận về việc này.
"Ta cảm thấy triều đình đang làm quá mọi việc lên, cùng lắm là sóng lớn dạt thuyền, đánh sập vài nhà ven biển, đâu đến mức phải di tản cơ chứ."
"Phải phải, chắc chắn là thừa nước đục này mà bắt bí tham ô tiền thuế đây."
"Thuế nạn dân không nói nhé, nhưng nâng cao sản lượng thì thuế theo đó cũng cao, á à ta đoán đúng rồi này."
"Quốc vong rồi, quốc vong rồi, tham quan khắp chốn, vì ngân lượng thuế má mà lừa bọn điêu dân, thiên tai à, ta cóc tin đâu đấy."
Chợt đầu bị gõ mấy cái, là tên quản sự vừa vào cửa đang vội đến dậm chân, to giọng quát: "Người bận kẻ ngông, người ta đang làm xoay vòng thì bọn các người huyên thuyên gì đấy, còn không mau đi vác phụ một tay, ta trả công cho các ngươi để các ngươi núp nắng tán dốc đấy à?!"
Hai kẻ kia mặt mày lấm lét, răng vổ mắt ngang nom hèn hạ, khi nãy còn cao giọng bàn luận chuyện đời chuyện trời, vừa nghe vậy thì vội cong đít lên mà chạy còn chưa trả tiền bình rượu nhạt cho người ta.
Tiểu nhị vội chạy theo níu áo đòi tiền cho bằng được, lúc quay về tửu lâu thì vừa đi vừa chửi: "Nói người ta điêu dân, bọn chúng là gì? Dân đen chắc! Hừ."
Chợt thấy có khách vào cửa, thoạt trông áo gấm lụa là thì chắc chắn là người chẳng phú thì quý vội vàng chạy đến xum xoe nghênh đón.
"Khách nhân đường xá xa xôi, mời vào tiểu quán nghỉ ngơi ạ. Ngài đi mấy người?"
"Ba người."
Giọng nói trong trẻo nghe vào tai lại rất êm, dưới lớp mạn che là khuôn mặt sang quý nhưng điềm đạm, người nhìn vào đều sẽ thốt lên bốn chữ "mỹ nhân thoát tục".
Hiển nhiên chính là vị nam hậu đường dài mỏi mệt, người ta nhìn là thờ ơ thoát tục nhưng thực tế là y mệt đến mặt liệt luôn rồi.
Thái giám thiếp thân khẽ khom người nâng tay y, thấp giọng thưa: "Hôm nay không về cung kịp, đành phải trọ qua đêm bên ngoài."
"Không sao."
Lam Lăng không xét nét việc này, vả lại y cũng mệt đến nỗi chẳng thể đi tiếp được.
Thái giám nọ lại nói tiếp: "Nếu hoàng, à không, lão gia nhìn thấy thì sẽ đau lòng chết mất."
Lam Lăng phất tay ngồi xuống, không đáp lời.
Nửa tháng trôi qua nhưng y cứ ngỡ đã là trăm năm rồi, Thái Phượng Tiêu vì triều chính mà thâu đêm vì thế long thể càng lúc càng không ổn nên cuối cùng đổ bệnh nặng khiến cả hoàng cung đều nháo nhào.
Thái y nói nguyên nhân là do lao lực quá độ, phải ngủ đủ giấc và bồi bổ thật kĩ mới được.
Nhưng Lam Lăng nào ngờ người này thoạt trông ôn hòa hữu lễ lại là kẻ chấp nhất đến mức ấy. Thái Phượng Tiêu chỉ ngủ vài canh giờ trong nỗi bất an, sau đó giật mình tỉnh giấc đòi xem tấu chương, luôn miệng bảo việc nước chưa xong, lòng trẫm không yên sao có thể nghỉ ngơi được.
Thế là hai người cãi nhau.
Nhớ đến chuyện này Lam Lăng uể oải chống trán, y thật sự không muốn cãi nhau với hắn, nhưng chẳng hiểu vì sao lời qua tiếng lại thì có kết cục như thế.
Thái Phượng Tiêu vẫn sống chết ôm tấu chương của hắn, Lam Lăng cũng sống chết canh ngoài điện trắng mấy đêm.
Kẻ trước vì quá nhiều việc phải lo, kẻ sau vì lo một việc quá nhiều.
Trùng hợp là thư nhà truyền đến nói rằng sức khỏe của Lam lão gia không tốt, vốn chỉ kể lại sự việc bình thường nhưng Lam Lăng chợt nghĩ đến gì đó nên xem đấy là cái cớ cầu hoàng thượng cho y về thăm gia đình.
Có lẽ áy náy nên Thái Phượng Tiêu chỉ suy nghĩ một lát rồi đồng ý, trước khi đi còn vô cùng quan tâm hỏi han ân cần, định đưa tiễn ra khỏi cung cơ đấy.
Hiện tại Lam Lăng có được thứ mình muốn rồi thì vội vàng trở về hoàng cung, chung quy lại y vẫn lo cho long thể của hoàng thượng.
Vốn cổng thành không đóng sớm đến vậy, chỉ là mấy hôm nay có nhiều việc rối ren nên đã đẩy giờ đóng cổng, vì vậy ba người chủ tớ Lam Lăng đành tạm dừng chân nơi ngoại thành nghỉ một đêm.
Tiểu nhị ân cần hỏi: "Công tử ngài muốn thuê mấy phòng?"
Lam Lăng trả lời: "Ba phòng đi, chọn vị trí yên tĩnh một chút."
"Vâng vâng, đặc biệt dành cho ngài đấy ạ."
Cái gọi đặc biệt dành cho chính là phòng trong dãy phòng khách quý của tửu lâu, đúng thật là rất tốt.
Vừa lên cầu thang thì phía trên có đám người đi xuống nói gì đó với tiểu nhị, dường như phàn nàn phòng ốc vì sao lại có chút tróc giấy ở góc cửa sổ.
Tiểu nhị đang dẫn đám người Lam Lăng lên phòng thì phải dừng lại hô lên với một tiểu nhị khác rồi vội vàng cúi đầu xin lỗi không ngừng, đến khi một tiểu nhị khác đến xử lí thay mới chuyển qua xin lỗi Lam Lăng rồi lại tiếp tục dẫn họ đi lên.
Lam Lăng hiển nhiên tốt tính hơn những kẻ kia, y rất kiên nhẫn đợi, trước khi bước tiếp cũng tiện nhìn sang thì chợt, y khựng lại.
Tam công tử nhà Trần gia, Trần Phương Nhai?
Cũng không khó hiểu khi nơi đây là ngoại thành phía Đông, nhưng chẳng phải cũng có trang viên Trần gia rộng như địa chủ rồi đấy thôi, tam công tử sao còn phải hạ mình qua đêm tại một tửu lâu tồi tàn bị rách giấy nơi cửa sổ nhỉ.
Nhưng tránh nặng tìm nhẹ, Lam Lăng vẫn tiếp tục đi tiếp.
Trần Phương Nhai đang điên hết cả người vì sự cố của khách điếm này đây, nào có chú ý đến ai, nên bỏ lỡ cơ hội gặp mặt vị nam hậu "một bước lên mây" theo lời gã từng bình phẩm.
Lời tác giả:
Bạn Tiêu phải thế nào thì chúng thần tử mới xem nhẹ việc nam hậu như vậy. So với thiết lập bạo quân thích gì làm đó thì tui vẫn ưng những bạn công lí trí ôn hòa hơn 0.<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com