Chương 22: Giận và dỗ
Không hiểu sao mùa đông năm nay rét hơn những năm trước rất nhiều, khiến lòng người lạnh lẽo bất an.
Nhạc Ngữ thêm trà cho Lam Lăng, lo lắng nói: "Trời đã khuya, đến lúc nghỉ ngơi rồi ạ."
Lam Lăng không trả lời, y vuốt chén trà ấm, mắt hướng xuống đượm buồn.
Không rõ là nói cho Nhạc Ngữ nghe hay là chính y, y nói:
"Hôm ấy quả thật là ta sai."
Đó là hôm hai người cãi nhau vì hoàng đế bệ hạ liều mạng không màng long thể, bệnh nặng chưa khỏi đã tất bật thâu đêm.
Nhạc Ngữ đáp: "Nam hậu cũng vì lo cho hoàng thượng thôi ạ, nhưng mà trước khi người ra khỏi cửa cung, trông hoàng thượng rất buồn, ắt hẳn phần nhiều là lo cho người."
Lam Lăng hơi nhíu mày: "Ta không muốn rời đi ngay lúc này, nhưng mà có đồ cần phải lấy... Cho hắn."
Lúc đến Lam gia, trước là hỏi han bệnh tình của Lam lão gia, nói rõ hoàng đế nghe tin cũng lo lắng không yên nhưng sự vụ quấn thân nên không thể thăm người khiến Lam lão gia nghe xong thì thở dài, liên tục khuyên bảo Lam Lăng chớ phụ lòng Thái Phượng Tiêu.
Xong hết rồi thì y mới về phòng bận bịu một hồi cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn.
Đó là một bức thư tình bình thường của một đôi quyến lữ, chỉ khác là người ở nước này ta ở nước khác, xa cách muôn trùng, tương tư vô hạn.
Nhưng tiếc rằng không đẹp như giấc mơ được vẽ trong thư mà là tấm chân tình bỏ ngõ.
Đây là thư của một thiên kim thành chủ ở Lạc Hòa Quốc gửi cho đại thiếu gia Trần gia.
Nói thành chủ nhưng đúng hơn phải là đảo chủ, bởi vì thành Cổ Hương chiếm hẳn một đảo nhỏ sát biên giới, là vị trí gần Thái Triều Thập Quốc nhất, bởi thế cũng là nơi giao thương hàng hóa số một của đất nước này, nghiễm nhiên cũng là nơi giàu có phức tạp.
Câu chuyện đẹp được nảy sinh, thiên kim danh giá phải lòng chàng thiếu gia nhà buôn, mặc lời khuyên can của phụ thân, nắng mưa đều đứng nơi bến tàu để đợi một chiếc thuyền ngoại quốc.
Trần gia có vô số mối làm ăn với Lạc Hòa, dĩ nhiên trở thành khách quý trong mắt đảo chủ, đảo chủ cũng có ý định bắt mối gả con nhưng e ngại phận trai xứ xa, lang bạc nay đó, cũng không mấy yên lòng.
Trần lão gia ngửi được mùi thơm, ra lệnh cho con trai phải hết sức lấy lòng cha con đảo chủ, chưa bàn đến việc cưới xin thì cũng mập mờ để được lợi từ chuyện này.
Đại thiếu gia Trần gia, Trần Phương Khiêm này Lam Lăng biết, tuy không ưa gì Trần gia nhưng y cũng phải thừa nhận tài năng của người con cả tài giỏi kiệm lời này.
Ngoại hình hắn không có gì nổi trội nhưng thắng ở chỗ thật thà chịu khó, khác với những huynh đệ trong nhà, từ nhỏ đã ít nói, chỉ tập trung lo nghiệp gia đình, cũng bởi vì có đại ca quán xuyến nên các đệ đệ đều ỷ lại, bỏ gánh mà chơi bời.
Nhưng có lẽ chính Trần lão gia cũng không ngờ đến con trai cả ít nói của mình sẽ thật sự phải lòng cô thiên kim kia, âm thầm trao gửi thư tình đã lâu.
Lam Lăng lấy được bức này cũng tình cờ, lúc y đang trên đường về nhà thì có nhặt được một chiếc túi dơ bẩn bị bỏ lại sau trận quần ẩu của một nhóm ba bốn người gì đó, hình như ăn chia không đều mà ra tay, cuối cùng người ngã ngựa đổ, kéo nhau lên quan cả.
Vốn dĩ y cũng đem túi trình quan nhưng không ngờ lại phát hiện ra bức thư tình sến sẩm nên nhất thời tò mò giữ lại, ai ngờ lúc này lại cần.
Nếu y nhớ không lầm thì đại nghiệp của Trần gia bây giờ hình như đang được Trần nhị công tử quản lý, do một đợt hỏa hoạn hai năm trước mà Trần Phương Khiêm đành rút trong viện nhà mình nghỉ ngơi, sự vụ cứ thế đưa cho em trai đảm nhận.
Nói dễ nghe là nghỉ ngơi sau tai nạn, chứ chẳng phải là giam lỏng hay sao?
Nhưng vì lí do gì lại giam lỏng thì Lam Lăng không rõ.
Ít nhất trong tay y có được thứ để nắm thóp một người trong nội bộ Trần gia, và biết đâu vị ấy sẽ cần.
Do thế trước khi Trần gia lún sâu vào nội bộ triều đình thì y cần đưa ra một miếng mồi cho Thái Phượng Tiêu, câu con cá Trần Phương Khiêm này.
Chỉ là... Y hối hận vì đã bỏ đi ngay lúc hắn cần mình nhất.
Nhưng hối hận đã muộn, lúc này nên nghỉ ngơi tốt để mai còn trở về.
Lam Lăng thổi tắt nến rồi lên giường, một đêm mơ màng trôi qua nhanh chóng.
Sương chưa tan, chân trời còn mờ những vệt nắng thì ba người một xe ngựa đã hối hả vào nội thành.
Trước khi rời khỏi thì biết được một tin tức khá hay từ tiểu nhị, ra là tên Trần Phương Nhai kia gây họa đang chơi trò quý công tử bỏ nhà đi, rặc một kẻ ăn bám lắm chuyện.
Lam Lăng cười lạnh đánh giá một câu như thế.
Đến cửa cung vừa kịp lúc chưa vào giờ lên triều, Lam Lăng cho ngựa bước thật nhẹ thật khẽ, muốn cho Thái Phượng Tiêu một sự bất ngờ. Không nghĩ đến vừa vào điện thì người đã đứng đợi từ bao giờ, hắn vừa thấy y đã cong mắt khẽ gọi: "Lam Lăng."
Lam Lăng nhìn đến ngơ người, vội hỏi: "Sao lại dậy sớm đến thế?"
Thái Phượng Tiêu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vì sao về sớm lại không nói cho ta biết?"
Trong thư y bảo phải hai, ba ngày nữa mới về, nào ngờ ám vệ được cử đi theo bảo vệ y đã báo trước, nếu không thì thật không ngờ đến.
Lam Lăng hơi lúng túng: "Ta, ta không nghĩ sẽ sớm như vậy."
Y không nói là vì lo cho sức khỏe của bệ hạ nên ta vội đến ngựa cũng thay hai ba con, tức tốc chạy về, nhưng tự nói ra miệng thì ngại quá nên y đành thôi.
Thái Phượng Tiêu bước đến choàng áo cho y, dẫn y vào điện.
Sau khi cho lui hết cung nữ thái giám, lúc này hắn mới ôn tồn hỏi han: "Nhạc phụ thế nào rồi? Có khỏe lên chưa?"
"Thưa bệ hạ, người đã khỏe lại rồi, cũng nhờ vị thái y mà bệ hạ cử đến."
"Là việc nên làm thôi."
Sau đó cả hai im lặng.
Lam Lăng mở miệng trước: "Ngày đó ta sai rồi, mong bệ hạ trách phạt."
Thái Phượng Tiêu nhíu mày, hắn rất không thích Lam Lăng dùng giọng điệu quân thần xa cách này để nói chuyện với hắn.
"Trẫm cũng có lỗi, lẽ ra phải lắng nghe ý kiến của nam hậu."
Lam Lăng khó chịu trong lòng, không hiểu sao y cứ có cảm giác người này lại giận dỗi gì rồi.
Bầu không khí trầm lặng ngột ngạt cho đến tận khi thái giám thiếp thân nói rằng đã đến giờ lên triều.
Thái Phượng Tiêu đứng lên, nói: " Ngươi đường dài mỏi mệt, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
Nói rồi rời khỏi, để lại cho Lam Lăng bóng lưng giận dỗi.
Lam Lăng đưa mắt nhìn Nhạc Ngữ, Nhạc Ngữ hiểu ý vội khom lưng nói: "Có lẽ vì mấy ngày nay hoàng thượng bận rộn triều chính, không có người sẻ chia nên hơi mệt mỏi trong lòng. Nay người đã về không ấy xuống bếp chuẩn bị một bữa thịnh soạn, sau đó ở bên tâm sự cùng, chắc hẳn sẽ khiến bệ hạ vui lòng hơn."
Lam Lăng trầm tư, gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Sau đó đến tận trưa, Thái Phượng Tiêu tan triều thì được cung nữ báo rằng nam hậu vừa về đã tất bật trong bếp muốn làm bữa cho ngài, tuy ngoài mặt vô cảm gật đầu ý đã biết, trong lòng lại mềm như nước.
Mọi phiền muộn cả tháng này cứ thế bay mất như chưa hề tồn tại, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Hắn tự trách mình phiền lòng nhạy cảm đã liên lụy đến nam hậu cũng mệt mỏi theo, như vậy không được, cần phải thay đổi thôi.
Vì thế lúc Lam Lăng đang bận rộn trong bếp thì phía sau có người áp lên lưng, hai tay vòng qua ôm y vào lòng, cười nói: "Không phải nên nghỉ ngơi sao?"
Lam Lăng lúc đầu còn giật mình, vừa cảm nhận hơi thở quen thuộc thì thả lỏng ngay, đáp: "Ta thấy bệ hạ gầy đi một chút, đoán là ăn cơm không ngon, ngủ giấc không lành, nên muốn nấu gì đó bồi bổ."
Thái Phượng Tiêu: "Nhìn thấy ngươi là ta đã đủ an lòng rồi, dù ăn gì cũng ngon cả, nhưng nam hậu tự tay làm bữa, ta chỉ hận mình không thể có ba cái bụng thôi."
Lam Lăng cười khúc khích, người này ấy à, dễ giận nhưng cũng dễ dỗ, ăn mềm không ăn cứng, có hơi giống trẻ nhỏ.
Sau đó đế hậu chia nhau bữa cơm, chẳng hiểu sao đều thấy gạo hôm nay ngọt hơn ngày thường rất nhiều.
Chắc vì vụ cãi nhau mấy hôm trước nên lúc này trở về, Thái Phượng Tiêu vô cùng biết ý mà suy nghĩ cho sức khỏe của mình hơn. Dắt tay dạo hoa viên xong thì trời cũng sẩm tối, đến lúc cần nghỉ ngơi.
Nhưng khi nằm trên giường lớn thì Thái Phượng Tiêu lại trằn trọc không yên, nói: "Trên đường trở về ngươi có thấy gì khác thường không?"
Lam Lăng nghiêm túc ngẫm nghĩ, đáp rằng: "Dân chúng cũng biết đôi chút về tin tức di dân ở ba đảo Minh Nha, nhưng theo ta thấy đa số đều không có thái độ khó chịu gì cả, thế nhưng chỉ là khi chưa đụng đến quyền lợi của họ mà thôi. Ta e rằng nếu sắp xếp không chu toàn, kinh thành sẽ loạn."
Thái Phượng Tiêu nói: "Đây là cơ hội để ta thấy rõ năng lực của chúng quan viên. Ngươi muốn xem một buổi thi phân loại chứ?"
Lam Lăng không hiểu lắm, hỏi: "Thi phân loại?"
"Thanh quan, tham quan, ta muốn diệt vài con sâu, dưỡng những mầm cây tốt."
Nói chính xác thì hoàng đế bệ hạ nương cơ hội này để chỉnh đốn lại bộ máy quản lý khổng lồ có đống dây mơ rễ má rối hơn cây đa nghìn tuổi kia đó ư, đúng là ý kiến hay.
Lam Lăng được khơi hứng thú, gật đầu, nhưng y lại e dè: "Nói với ta thế này, không sợ..."
"Sợ ngươi có tư tâm sao?"
"Ít nhiều gì người cũng nên đề phòng."
Thái Phượng Tiêu ôm lấy y cọ cọ, không mấy để tâm trả lời: "Ngươi sẽ nghi ngờ một người trong ngày đông rợp tuyết bôn ba đường xa chỉ để lấy cho ngươi một thứ có lợi cho ngươi sau này. Dù mỏi mệt, còn bị ngươi giận cá chém thớt nhưng vẫn xuống bếp tự tay nấu bữa ăn, bồi ngươi vui sao? Ta thì không thể."
Lam Lăng được y khen đến đỏ mũi, chỉ biết rút vào chăn không dám nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com