Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

ii. khánh...

Có một sự thật về mình trong tình yêu, khi mình thật lòng rung động với một ai đó, tự nhiên sẽ có cảm giác muốn mua đồ cho họ, làm họ bất ngờ, làm họ cười..., dù vài điều có hơi vô tri, nhỏ bé.

Khi mình thật lòng rung động, mình sẽ không còn cảm thấy hứng thú bất kì ai, dù là bấm like một bức hình đẹp, nóng bỏng của ai đó. Một sự thật về tâm lý là nếu bạn vẫn còn cảm thấy hứng thú với người khác thì tức là bạn không hề yêu chân thành như bạn tưởng.

Và nói về chuyện rung động, mình thường không bị rung động bởi cái gì lớn lao, không vì họ nổi tiếng, giàu có, địa vị, những cái đó không liên quan gì đến mình cả. Tất nhiên ngoài chuyện vẻ ngoài, một yếu tố thực tế thu hút sự chú ý ban đầu, nhưng tất nhiên, thật sự 'rung động' cần nhiều hơn thế.

Mình sẽ rung động vì một người nhã nhặn, cảm thông cho các bạn phục vụ trong nhà hàng dẫu đợi món lâu hay chào bác giữ xe khi ra về, vì một người biết lo cho gia đình, hiếu thảo với cha mẹ, vì nhớ những điều nhỏ nhặt mình vô tư chia sẻ, vì thành công nhưng không bao giờ khoe mẽ...

Mình rung động vì một người ấm áp, khiêm tốn, một hôm mưa gió vẫn đợi đón đưa về, tiễn ra sân bay vẫn đợi khi đoàn tàu mất dấu...

Còn bạn, bạn sẽ rung động vì điều gì?





















Chao xìn, tui🐼 xuất hiện ở đây để rcm cho các bác ca khúc 'khoảnh khắc rung động ấy' các bác có thể bật utube hoặc bật trên nền tảng khác nha (hoặc là tui gắn link bên trên ó)🙂‍↔️ nó khá là... khớp với cái tâm trạng của cả chap này🙈. Chap hôm nay thời lượng cũng trung bình thoai, vì cũng là 'cơn mưa đầu tiên' nên tui chạy bản thử nghiệm thoai í🥹. Cho nên hãy điều chỉnh độ sáng điện thoại phù hợp, kiếm một chỗ ngồi thoải mái và relax nạp năng lượng đầu tuần he, hẹn gặp lại các bác 🩵💛.





...

Ngoài khung kính cao vút của nhà ga, bầu trời Frankfurt hôm ấy nhuộm một sắc xám dịu - điển hình của một chiều đầu 'thu' ở châu Âu, nơi nắng vẫn còn rụt rè sau những dải mây dày. Sân đỗ máy bay tấp nập nhưng trật tự. Những chiếc xe kéo hành lý lướt qua mặt đất ẩm, để lại vệt nước lấm tấm từ cơn mưa nhẹ vừa tạnh cách đây chưa lâu. Xa xa, thân trắng dài của một chiếc Airbus A380 mang logo Emirates Airline lặng lẽ nằm đợi dưới ánh đèn chiếu sáng nhàn nhạt từ trụ kim loại trên cao.

Bên trong nhà ga quốc tế, không khí rộn ràng nhưng không náo loạn. Hành khách đủ quốc tịch chen nhau trước quầy duty-free, nơi mùi nước hoa, rượu mạnh và sô-cô-la quyện lại thành một hương thơm có phần choáng ngợp. Tiếng kéo vali vang đều đặn trên nền gạch trắng bóng. Một gia đình người Pháp đang loay hoay tìm cổng lên máy bay, còn nhóm du học sinh Nhật Bản phía xa lại đang chụp ảnh selfie với cột biển số 16 như một kỷ niệm nhỏ trước giờ khởi hành.

Gần khu vực boarding gate dành cho chuyến bay SY134, những hàng ghế chờ vẫn còn chỗ trống, ánh đèn dịu dịu hắt xuống sàn đá phản chiếu bước chân vội vã. Giữa tất cả những chuyển động ấy, hai con người, vừa lạ cũng vừa quen, đứng song song trong một khoảnh khắc tưởng chừng yên tĩnh đến bất thường. Vừa vặn tựa hai mảnh ghép trượt vào đúng vị trí trên một bức tranh còn đang dang dở.

...

Lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng ồn sân bay lập tức ùa vào - âm thanh bánh hành lý lăn lộc cộc trên nền gạch, tiếng thông báo vang đều đều qua loa nội bộ, và cả mùi cà phê rang mới từ quầy nhỏ phía gần cổng số 16.

Duy Khánh vẫn hơi đỏ mặt, nhưng vẻ ngượng ngùng đã được che đi khéo léo dưới lớp khẩu trang. Cậu nhét tay vào túi áo khoác, bước chậm hơn thường lệ như thể đang cố thuyết phục bản thân rằng: không có gì đặc biệt vừa xảy ra cả. Hoàn toàn không.

Bùi Công Nam thì ngược lại. Sau khi đã đeo lại kính mắt và khẩu trang lên che kín khuôn mặt, anh bước tới bên cạnh, vai vô thức nghiêng nhẹ về phía cậu, không vội vã, cũng không giữ khoảng cách. Giữa họ là một khoảng im lặng rất mỏng, nhưng đủ dễ chịu - kiểu im lặng chỉ xảy ra khi hai người đã quen với sự hiện diện của nhau trong yên bình.

Khi cả hai quay lại hàng ghế ngồi ban nãy, ánh mắt người nhỏ hơn lập tức dừng lại trên bảng điện tử gần gate. Boarding đã bắt đầu.

Cậu khựng lại một chút, móc điện thoại ra kiểm tra app đặt vé.

"Chuyến Frankfurt về thẳng Nội Bài nhỉ?"

Nam kéo khẩu trang xuống một chút, nghiêng đầu hỏi, giọng điềm đạm như đã biết trước điều gì đó.

Phải là Nội Bài, chứ không phải là bất cứ một sân bay nào khác trong số mười ba sân bay quốc tế đang hoạt động trên dải đất hình chữ S xinh đẹp.

Khánh không nhìn anh, chỉ gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình, nhưng chất giọng mang theo chút ngờ vực:

"Làm sao anh biết?"

Người lớn hơn chỉ cười. Anh rút thẻ lên máy bay trong túi áo khoác ra, nghiêng nghiêng cho cậu thấy - Emirates Airlines, SY134, Frankfurt (FRA) - Hà Nội (HAN). Boarding time: 18:40."

Cùng hãng bay, cùng giờ bay, và, cùng cả đích đến.

"Trùng hợp ghê."

Nam cười nhẹ rồi nói, hơi cúi đầu thấp xuống một chút, giọng cũng trầm hơn, như đang cố giấu đi vẻ hứng thú hiện lên quá rõ nơi khóe miệng.

"Anh cũng bay về Hà Nội đó,..."

"..."

"Khánh..."

Còn đàn bận ngẩn ngơ vì sự trùng hợp nên nhìn điện thoại tới không chớp mắt. Trong đầu người nhỏ hơn thoáng qua một nhịp trễ như kiểu bị "lag" nhẹ.

"...Gì cơ?"

"Anh có một cuộc hội thảo ở Hà Nội. Với giáo sư hướng dẫn cũ."

"Là lần cuối cùng rồi..."

Bùi Công Nam chậm rãi nói, rồi anh đưa luôn mặt sau vé để ai kia xác thực. Rõ ràng đều là thật... số hiệu trên cuống vé máy bay đúng là chuyến SY134, số ghế ngồi của đối phương là 18C.

Tới đây, Khánh vội vã liếc xuống vé của mình.

Là 18A... quả nhiên, ví Trung Vũ với Seo Woojin quả không uổng nhân vật cậu thích chút nào, Duy Khánh âm thầm cảm thán, anh ấy đặt cho cậu một ghế ở thân trên máy bay và còn là ghế cạnh cửa sổ.

Nhưng mà khoan... 18A với 18C???

Cả hai nhìn nhau.

Một giây. Rồi tới giây tiếp theo...

Tiếng cười bật ra gần như cùng lúc.

Âm lượng không đủ lớn. Nhưng đủ để khiến trái tim ai đó dịu lại, để khiến bờ vai ai đó giãn ra, và để không khí giữa họ, vốn đã ấm dần từ lúc còn trong phòng vệ sinh, giờ bỗng như có thêm ánh nắng nhẹ đầu hè chiếu xuyên qua ô kính cao vút của nhà ga quốc tế.

"Anh đã lén đổi vé đấy à?" Khánh nghiêng đầu, nửa trêu nửa nghi ngờ.

"Không đâu." Nam bật cười đáp, khẽ nhún vai.

"Nhưng nếu biết em đi chuyến này, thì anh đã đặt chỗ bên cạnh em từ lâu rồi."

Nói rồi, người lớn hơn cúi xuống, giả vờ chăm chú vào điện thoại.

Chỉ là - vành tai ửng đỏ kia đã sớm phản bội anh mất rồi.

...

Bùi Công Nam ranh mãnh mở điện thoại ra khi thấy người bên cạnh mình vừa quay đi một bước. Ngón anh tay lướt nhanh như thể đã quá quen với thao tác này. Ghế số 18B - đúng như anh đoán, vẫn còn trống. Trong một chuyến bay dài hơn mười tám tiếng, ít ai lại chọn chỗ ngồi ở giữa.

Mắt anh khẽ nheo lại vì thích thú. Không một động tác thừa, Nam chạm vào nút "chọn ghế", sau đó xác nhận thanh toán bằng khuôn mặt. Mọi thứ diễn ra trong chưa đầy một phút. Anh đóng ứng dụng, nhét điện thoại lại vào túi áo khoác như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ, hàng ghế 18 trên chuyến bay trở về hôm nay đã có đủ ba ghế: ghế A của Khánh, ghế C của Nam (ngẫu nhiên lắm đấy), và ghế B bây giờ bị chủ nhân của nó cố tình biến thành ghế trống, dành cho bất kỳ ai... hoặc không ai cả.

Hoặc... chỉ một người

Sau đó, Nam rảo bước theo sau Khánh về phía lối lên máy bay. Bóng dáng người lớn hơn di chuyển chậm rãi nhất có thể, như thể anh đang cố gắng để không phá vỡ khoảng không riêng giữa hai người. Nhưng nếu nhìn kỹ, người ta có thể thấy nét cười vẫn âm ỉ nơi khóe miệng anh, như thể anh vừa thắng một trò chơi nhỏ do chính mình bày ra.

Trước mặt, Khánh vẫn chưa hay biết gì. Cậu chỉ nghĩ rằng họ ngồi gần nhau - bên cửa sổ và lối đi. Còn khoảng trống ở giữa, người nhỏ hơn ngầm mặc định là sẽ dành cho một hành khách xa lạ nào đó.

Họ quét thẻ lên máy bay, lần lượt bước qua ống lồng dẫn thẳng đến thân máy bay khổng lồ của Emirates Airlines. Tiếng giày chạm vào mặt sàn kim loại lót thảm. Mùi máy lạnh trộn cùng hương thơm đặc trưng của khoang quốc tế cao cấp khiến không khí như đặc lại trong vài nhịp thở đầu tiên.

Đến hàng ghế số 18, Khánh dừng lại trước ghế của mình, định bỏ hành lý xách tay lên ngăn trên thì một cánh tay đã đưa lên trước.

Nhưng Nam đã ở phía sau cậu từ lúc nào, anh đưa tay ra nắm lấy chiếc balo bé thỏ hồng của cậu, giọng vừa cảm thán vừa trêu:

"Ô... xinh quá"

Duy Khánh hơi giật mình, mắt cậu mở to, không biết anh đang khen cậu hay chiếc balo nhỏ xinh kia.

"Hả"?

Bùi Công Nam như thể đoán được suy nghĩ của cậu, bật cười khúc khích:

"Nói là chiếc balo bé thỏ của em dễ thương quá đi, hợp với bạn nhỏ quá trời."

"Ý anh là..."

"Là"?

"Mấy bạn nhỏ bệnh nhi ở viện của anh á".

Thật ra, "bạn nhỏ" mà người lớn hơn nhắc tới chính tất nhiên là Duy Khánh, nhưng anh không nói thẳng ra để tránh làm cậu ngượng. Bạn sóc nhỏ này dễ ngượng lắm, mà một khi đã ngượng thì cậu lại giả vờ bơ anh như mấy lần gặp trước mất.

Nói đúng hơn là... rất rất nhiều lần trước đây.

Rồi Nam nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác, giọng vẫn giữ chút dí dỏm:

"Để anh."

Anh đưa tay ra nhận lấy chiếc balo từ tay Khánh, đặt gọn gàng lên kệ trên cao mà không quên nở một nụ cười dịu dàng.

Người nhỏ hơn ngước nhìn, mỉm cười nhẹ:

"Cảm ơn anh, Nam".

"Cuối cùng em cũng chịu gọi tên anh rồi". - Bùi Công Nam mỉm cười vui vẻ, một nụ cười mỉm chi khiến người ta rung động, cũng chẳng biết từ khi nào anh đã đổi cách xưng hô với cậu.

"Anh mang độn hả"? Ai đó dở giọng trêu người đứng cạnh mình, hòng lảng tránh chủ đề mà anh khơi mào ra.

"Anh đi kéo chân đấy, kéo 15cm".

"Thật"?

"Đùa đấy". Ai đó lại vui vẻ bật cười.

Rồi cả hai ngồi xuống. Máy bay vẫn chưa đóng cửa. Tiếng hành khách lục tục tìm ghế, tiếp viên đi qua kiểm tra dọc lối đi, tiếng mở đóng ngăn chứa đồ vang lên đều đều.

Một lát sau, Khánh nghiêng đầu nhìn về phía chỗ trống bên cạnh. Khoảng trống duy nhất của cậu và người bên cạnh...

"Chỗ tốt thế này mà bỏ trống không ai chọn sao?" Vừa hỏi, tay đặt lên dây an toàn.

Còn Nam, anh nhún vai, làm ra vẻ như vừa mới nhận ra:

"Ồ, thật ra. Vậy phải nói là em may mắn mới đúng hơn. Có thêm không gian duỗi chân."

"Ừm...anh nói cũng có lý". Khánh khẽ cười, nhưng không nói gì thêm.

Chỉ có ai kia là ngồi im, ánh mắt anh hướng ra cửa sổ, nhưng sống lưng không giấu nổi vẻ đắc ý mờ mịt lan khắp người anh - như thể đang ôm một bí mật nhỏ giữa bầu trời rộng lớn sắp nuốt trọn cả hai người vào.

Tiếng động cơ gầm nhẹ nhàng vang lên, như một khúc dạo đầu cho hành trình dài phía trước. Cánh cửa cabin đã đóng chặt, ánh đèn dịu nhẹ tạo nên một không gian tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài.

Máy bay bắt đầu lăn trên đường băng, tiếng bánh xe va nhẹ vào mặt đường, rồi nhanh dần, dần dần. Đôi mắt Khánh lặng lẽ dõi theo khung cảnh ngoài cửa sổ, nơi những đèn pha sân bay như những vì sao nhỏ đang dần rời xa.

Nam im lặng ngồi ở ghế C, cách một ghế trống ở giữa, nơi người kia đang ngồi ở ghế A bên cửa sổ. Anh thoáng nhìn sang, ánh mắt dịu dàng nhưng giữ một khoảng cách tinh tế, không làm người nhỏ hơn cảm thấy bị áp lực.

Chỉ là... hình như sau nhiều năm chỉ nhìn cậu ở phía xa, đây là lần đầu tiên Nam ngồi gần Khánh, được nhìn cậu, thậm chí là có những tiếp xúc gần với cậu tới vậy...

Bàn tay Nam khẽ đặt lên đùi mình, trong lòng ấm áp bởi sự hiện diện của người bên cạnh, dù giữa họ có một khoảng cách nhỏ. Còn về phần Khánh, cậu cũng đặt tay trên đùi, cảm nhận sự an yên kỳ lạ lan tỏa dù không chạm trực tiếp.

Mỗi người chìm trong một suy nghĩ riêng, về phần Khánh, cậu thầm tính toán, mơ mộng về những ngày sắp tới, đi đâu ăn gì chơi gì ở Hà Nội, cho bõ công việc về nước... và còn, về những câu chuyện chưa kể; còn với Nam, sau khi quay xong MV và tham dự xong hội thảo cuối cùng ở Hà Nội, anh sẽ quay lại với công việc sáng tác yêu thích, có lẽ lâu lâu cũng sẽ nhận đi mổ dạo... nhưng đó là việc của tương lai. Hiện tại, anh chỉ... nhẹ nhàng thầm nhủ sẽ im lặng ở bên ai kia trong khoảng thời gian gần một ngày tới...

Tận hưởng một cơ hội mà có lẽ sẽ không còn có lần thứ hai.

Hoặc nếu có... thì cũng cần cậu cho anh cơ hội...

Hoặc là...

Khi máy bay bắt đầu cất cánh, rung nhẹ xuyên qua khoang, họ cùng nhau thắt chặt dây an toàn. Cảm giác không gian như thu nhỏ lại, chỉ còn hai người giữa bầu trời bao la, mỗi người một thế giới riêng nhưng hòa quyện một cách kỳ lạ.

Khánh mỉm cười, quay đầu nhìn về phía ghế trống giữa họ, nơi mà ai kia đã chọn để giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng cũng là chỗ kết nối hai trái tim.

Thấy ánh mắt đượm nét cười của Khánh, người bên cạnh cậu cũng mỉm cười theo, ánh mắt thầm nói:

"I just want to cherrish what it is we have now".

Ngồi bên cửa sổ, Khánh nhắm mắt lại một lúc, rồi mở ra, nhìn qua khung cửa sổ. Trong lòng cậu, từng suy nghĩ nhẹ nhàng chảy trôi như những đốm sáng lấp lánh bên ngoài kia. Cậu tự hỏi liệu những ngày phía trước sẽ như thế nào, liệu họ có thể giữ được sự yên bình và thoải mái như lúc này hay không. Nhưng rồi, chẳng hiểu sao... việc có ai kia ngồi ở đó..., dù là cách cậu một ghế, đột nhiên khiến Khánh có cảm giác mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Có lẽ là, cảm giác an toàn đã xuất hiện trong ánh mắt của người đó mỗi lần nhìn cậu... đã từ rất lâu rồi... chỉ là cậu lựa chọn lảng tránh nó mà thôi, chắc vậy.

Ngược lại với vẻ thanh thơi của Khánh, người ngồi cách cậu một ghế thì khác. Anh lặng lẽ quan sát người nhỏ hơn mà không để cậu biết. Trong tim anh, có một niềm hạnh phúc âm thầm lan tỏa. Anh biết họ còn nhiều điều chưa nói, nhiều khoảng cách cần giữ để từng bước làm quen nhau. Nhưng anh tin, chỉ cần giữ đúng nhịp điệu này, mọi thứ sẽ trở nên thật nhẹ nhàng và bền vững. Dù là cách một ghế, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở và sự hiện diện của cậu, chỉ điều đó đã đủ làm anh mỉm cười.

Hai người, mỗi người một thế giới nội tâm và dòng suy nghĩ riêng, nhưng lại cùng chung một cung bậc cảm xúc - an yên, trọn vẹn, và đầy hy vọng.













...

Loa phát thanh thông báo máy bay đã đặt được độ cao và ổn định bay, ánh đèn trong khoang hành khách tắt dần, đèn nhỏ ở hai bên dãy dần chuyển sang ánh vàng dịu nhẹ và tiếng động cơ êm ái khiến hầu hết hành khách đều đã say giấc. Trong không gian khoang yên ắng, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của từng người.

Đột nhiên, có gì đó chạm nhẹ lên má Nam khiến anh giật mình mở mắt. Đôi mắt vội chuyển dời tiêu điểm mà nhìn sang bên cạnh, anh thấy người nhỏ hơn đang ngồi cạnh với ánh nhìn mơ màng, hơi run rẩy. Nhịp thở của cậu dần trở nên gấp gáp hơn, như thể không kiểm soát được chính mình.

... Nguyễn Hữu Duy Khánh vừa mới chạm môi vào má mình sao?

Không!!!Thể!!!Nào!!!

Bùi Công Nam lúc này mới bàng hoàng phát hiện...

Rồi lý trí nghề nghiệp quay trở lại, anh ngay lập tức nhận ra... Khánh... hình như đang mộng du... cơn mộng du nhẹ đã kéo cậu rời khỏi giấc ngủ bình yên.

Chưa kịp lên tiếng, Nam mơ hồ cảm thấy có một giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má người nhỏ hơn. Anh không do dự đặt tay lên má cậu, vuốt ve thật nhẹ nhàng, cố gắng truyền đi sự bình yên:

"Là anh đây, Khánh... Khánh ơi."

"Không sao rồi, không sao rồi."

Tông giọng trầm ấm, nhẹ nhàng của người lớn hơn như một lời ru dịu dàng kéo Duy Khánh đang gặp ác mộng trở về thực tại.

Cậu chớp mắt, hơi run run, cố gắng kiểm soát cảm xúc nhưng vẫn không giấu nổi sự bối rối:

"Nam..."

"À..."

"Anh... em xin lỗi... em không biết... em..."

Nam lắc đầu, anh mỉm cười, vỗ nhẹ tay cậu để làm dịu mọi lo lắng:

"Không sao đâu, anh biết mà. Mộng du thì có thể xảy ra mấy chuyện bất ngờ như thế. Anh ngồi đây với em thêm một lát nhé"?

Từng mỗi lời đối phương nói ra tựa như một chiếc chăn ấm, làm dịu những mảnh hồn rối bời của Duy Khánh.

Tệ rồi... sao cậu vừa gặp lại Bùi Công Nam đã mơ thấy cái đêm hôm đó vậy chứ hả????

Cái đêm khiến Nguyễn Hữu Duy Khánh ghét những cơn mưa... nói đúng hơn, là: cậu sợ những cơn mưa, sợ cái lạnh thấm xuống ướt vai, sợ không phân biệt được thứ đang rơi xuống là mưa hay nước mắt, sợ cái cô đơn khi bị bỏ lại... sợ...

Không gian lại trở nên tĩnh lặng, nhưng trong lòng hai người, đêm nay ấm áp hơn bao giờ hết - bởi đó là khoảnh khắc hạt mầm đầu tiên được gieo xuống trong tim mỗi người, thắp sáng giữa trời đêm yên tĩnh.

...

Chẳng rõ đã qua bao lâu...

Nhờ có Nam ngồi cạnh xoa lưng, Khánh đã dần bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt cậu vẫn còn vương chút mơ hồ. Thấy vậy, người lớn hơn vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, anh nghiêng người sang, kéo nhẹ chiếc chăn lên vai cậu, dịu dàng hỏi:

"Em có hay dùng thuốc ngủ không?"

Khánh ngập ngừng một chút, rồi lí nhí:

"Em ăn kẹo dẻo melatonin... để dễ ngủ thôi."

Sau đó, Khánh im lặng. Không nói thêm gì nữa.

Người ngồi bên cạnh cậu cũng không gặng hỏi thêm. Anh chỉ gật đầu khẽ, như ghi nhớ thông tin ấy trong lòng. Có lẽ, hai người vẫn chưa thân thiết đến mức cậu có thể thoải mái chia sẻ nhiều hơn... và anh hiểu điều đó.

Vậy nên, anh nhẹ nhàng ấn nút gọi tiếp viên. Khi người tiếp viên cúi xuống hỏi nhỏ, Nam nói khẽ:

"Một ly chanh mật ong nóng, và nếu có thể, làm ơn cho tôi xin thêm một chiếc chăn lông. Cảm ơn."

Không lâu sau, ly nước ấm tỏa mùi mật ong ngọt dịu cùng một chiếc chăn mỏng màu xám được đưa tới trước mặt anh.

Rồi Nam cúi xuống, chậm rãi đặt ly nước vào khay trước mặt Khánh, điều chỉnh độ nghiêng ghế ngồi cho cậu, rồi cẩn thận đắp lại chiếc chăn mới vừa vặn ngang ngực cậu.

Tất cả động tác đều chậm rãi, tỉ mỉ - như thể anh đang chăm sóc một điều gì đó vô cùng mong manh. Nhưng tuyệt nhiên, không hề có sự đụng chạm vồ vập hay làm Khánh cảm thấy ngượng nghịu.

Cậu im lặng suốt quá trình ấy, chỉ chăm chú nhìn gò má nghiêng nghiêng của đối phương dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của khoang máy bay. Một câu hỏi bất giác lướt ngang qua đầu cậu - nhẹ nhàng như một cơn gió:

"...sao những lần gặp trước đây mình lại bơ người ta nhỉ?"

Hoặc một câu hỏi với nội dung khó nhằn hơn như:

"Hình như, Bùi Công Nam không đáng ghét như cậu nghĩ"...

Về phía người bị đáng giá là đáng ghét kia, anh vẫn không hay biết mình vừa gieo vào lòng đối phương một cơn ngập ngừng lạ lẫm, chỉ khe khẽ mỉm cười, ngồi thẳng lại ghế bên kia ghế trống, hai tay đan vào nhau, ánh mắt dõi ra khoảng tối ngoài ô cửa sổ đang trôi lặng giữa trời đêm.














...

Sau gần sáu tiếng bay, bữa ăn đầu tiên của họ cũng được các tiếp viên phục vụ.

Vì ngồi ở ghế ngoài cùng nên Nam được tiếp viên đánh thức trước, cũng vì thế mà anh tỉnh dậy trước và ra hiệu cho tiếp viện đừng đánh thức Khánh, bởi cậu chỉ vừa ổn định lại và chìm vào giấc ngủ không lâu trước đó.

Sau khi gọi bản thân một phần cơm cà ri với tonkatsu đơn giản, Nam tiện tay xem menu cho bữa 'sáng sớm' hôm nay. Khi phát hiện thấy có món sườn nướng, anh nhỏ giọng ghi vào giấy note đưa cho tiếp viên. Sau khi nhận được cái like cùng nụ cười của cô ấy mới yên tâm sắp xếp lại chăn gối và ngồi dậy khởi động nhẹ nhàng trước khi ăn.

Dù Nam đã cố gắng phát ra tiếng động nhỏ nhất có thể, nhưng khoang máy bay ồn ã và cả mùi thơm của đồ ăn từ các ghế khác bay tới xộc thẳng vào mũi đã đánh thức con sóc nhỏ ngồi cách anh một ghế.

"Hơ... Chào". Khánh dụi dụi mắt, ngẩn ngơ nói khi còn chưa tỉnh hẳn.

"Em đói không. Tới giờ mọi người ăn rồi đó". Nam quay sang nói với cậu.

"A... có.. món gì vậy"?

"Có sườn nướng ăn kèm với cơm chiên".

"Ngon quá, cho tôi một phần đó với nhé ạ" Khánh vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu cứ ngẩn ngơ đáp lời anh, sau đó lại thiếp đi.

Cho tới khi Nam ăn xong, cũng là lúc tiếp viên đã quay trở lại và mang đồ ăn như "Nam đã ghi chú" ban nãy lên rồi đánh thức Khánh, cậu mới giật mình tỉnh lại.

Khi thấy cả ghế ngoài cùng đã trống không, cậu mới ngẩn ngơ dùng vốn tiếng Anh 'ngẩn ngơ' của mình để hỏi:

"Không biết, cô có biết người ngồi bên cạnh tôi đi đâu rồi không"?

"À, sau khi nhờ tôi báo với bếp đem đồ ăn lên và đánh thức bạn. Người đó đã rời khỏi ghế, có lẽ là tới nhà vệ sinh rửa tay rồi". Vị tiếp viên hàng không mỉm cười nói, sau đó cô chúc Khánh ngon miệng rồi rời đi.

Nhìn khay thức ăn với món sườn nướng và cơm chiên trước mặt, cảm xúc trong lòng Nguyễn Hữu Duy Khánh ngày một phức tạp...







...
Hơn mười tám giờ bay tiếp theo lại trôi qua...

Hiện tại đã là sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên len qua lớp mây mỏng, hắt nhẹ vào khoang máy bay. Đèn dịu sáng lên từng hàng một. Tiếng cơ trưởng vang đều trong loa, thông báo máy bay chuẩn bị hạ độ cao. Hành khách trong khoang đã bắt đầu tỉnh giấc, vươn vai, cài lại dây an toàn.

Người nhỏ hơn khẽ cựa mình, đôi mắt cậu vẫn còn vương chút mơ hồ. Cậu chớp mắt vài lần mới dần nhận ra mình đang tựa đầu vào vai ai đó... và ai đó ấy, chính là người ngồi ở ghế C, đang yên lặng nhìn cậu với ánh mắt đầy kiên nhẫn.

Nguyễn Hữu Duy Khánh bật dậy ngay lập tức, lúng túng đến mức làm lệch luôn chiếc chăn đang đắp.

"Xin lỗi... em..." - Cậu ấp úng, hai tay luống cuống chỉnh lại dây an toàn.

Này thì, hôm qua ăn cơm còn bày đặt bơ người ta... người ta hỏi thì giả vờ đang đeo tai nghe xem phim ăn cơm nên không nghe... rồi giờ...

Khác với dáng vẻ luống cuống của Khánh, người còn lại trên hàng ghế số 18 vẫn giữ dáng ngồi ung dung, mắt anh cong cong vì ý cười. Anh đợi cho cậu bớt đi cơn lúng túng rồi mới chậm rãi nói, giọng trầm nhưng mềm như tơ:

"Anh không ngờ em lại... táo bạo như vậy đó."

"...Hả?"

"Thì là vậy đó..., ngủ chưa bao lâu mà em đã hôn người ta rồi."

Người ngồi cạnh cửa sổ đứng hình.

"C-cái gì cơ?!"

"Anh có bằng chứng." Bùi Công Nam nghiêng mặt, chỉ vào má mình - "Dấu môi của em vẫn còn đây này."

"Không có đâu!" Con sóc nhỏ kia chu môi, lớn giọng phản bác lại anh với đôi tai đỏ bừng.

"Điên rồi"!!!!!

Cậu nhìn quanh, thấy mấy hành khách vẫn còn lim dim ngủ, mới dám cúi đầu nói khẽ hơn:

"Anh đừng nói nữa..."

"Anh đùa mà," Nam cười, giọng anh lúc này nhẹ hơn, như đang cố trấn an.

"Chỉ là em mộng du thôi. Ban nãy còn "nhõng nhẽo" một chút cơ... Em nhớ không?"

Lại lắc đầu.

"Ừ, cũng phải," người lớn hơn khẽ gật, hầu hết những bệnh nhân bị mộng du đều không nhớ được những gì đã xảy ra, rồi Nam cũng không nói gì thêm, chỉ chỉnh lại chăn giúp cậu một lần nữa, động tác tự nhiên đến mức khiến trái tim người ngồi cách anh một ghế đập lệch nhịp.

Khoảnh khắc này, cậu chỉ dám cúi đầu, im lặng thật lâu.

Chỉ có một câu lặp lại trong đầu cậu lúc này:

"Rốt cuộc là tại sao lần gặp trước đây gặp lại Nam vào đợt giáng sinh mình lại phũ người ta nhỉ"???

Tua ngược về quá khứ xa hơn nữa đi...

Cái con công đáng ghét xoè đuôi khìa cậu vào cái đêm dở hơi đấy... sao giờ lại thay đổi thành ra thế này nhỉ?

Tại sao thế Bùi Công Nam?

Sao anh lại thay đổi thành 'khó ghét' thế này hả???

Ai chooooooooooooooooo?

Đột nhiên, người lớn hơn nghiêng người sang gần hơn, thu hẹp khoảng cách với người ngồi cùng hàng ghế, giọng vừa đủ nghe, nói:

"Nhưng mà Khánh này,"

"Anh nghĩ em cũng nên chịu trách nhiệm."

"Gì... gì cơ?" Người ngồi cạnh cửa sổ lắp bắp, mắt cậu mở to.

Ai đó hơi nhún vai, mặt anh tỉnh bơ như đang bàn chuyện thời tiết:

"Ít ra thì... em cũng phải dẫn anh đi dạo quanh Hồ Tây một ngày. Gọi là bù cho nụ hôn mộng du."

"Bùi!!!Công!!!Nam!!!"

"Giỏi lắm Khánh. Cuối cùng em cũng nhớ được đầu đủ họ tên của anh rồi. Trước đây em còn bảo chắc cỡ mười năm nữa em cũng không nhớ nổi tên anh cơ mà".

"Anh..."

"Ờ thì... ý anh là, chúng ta có thể đi đâu đó ăn một bữa thật ngon sau khi ngắm hoàng hôn ở Hồ Tây hoặc là lên phố ăn vặt linh tinh cũng được. Anh không kén ăn đâu, miễn là đi cùng em."

"..."

Ở góc nhìn của Bùi Công Nam...

Lúc này, trên máy bay đột nhiên xuất hiện một 'bé sóc' tròn mắt nhìn anh, miệng mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi cậu đột nhiên lại quay mặt ra cửa sổ, che nửa gương mặt đang đỏ ửng.

Thấy vậy, Bùi Công Nam chỉ cười khẽ, ánh mắt anh vẫn không rời cậu.

Chọc cậu là một chuyện, nhưng hơn hết... anh đang thật sự mong được biết thêm về người ngồi cạnh mình - người đã vô tình để lại một dấu hôn mờ trên má anh giữa đêm, và cả rất nhiều dấu hỏi thật lớn trong lòng anh từ bao lần lướt qua trước đó.

"Đến giờ, anh vẫn không biết mình đã làm gì để em mỗi khi thấy anh phải 'tránh như tránh tà' đúng không"?

Bé sóc nhỏ trong mắt Nam đột nhiên lên tiếng.

Nghe thấy cậu cuối cùng cũng chịu mở lời, Nam hơi gượng cười... câu hỏi này, thật sự là cái dằm trong tim anh trong hơn mười mấy năm qua.

Có lẽ nếu là trước đây, anh sẽ không kìm được mà truy hỏi đến cùng, sẽ nói ra mấy lời không chịu kém cạnh ví dụ như:

"Vẫn có tự hỏi trong lòng... nhưng mà vẫn đang... không biết là tại sao"...

Nhưng!

Giờ thì không, Nam nhất định sẽ không đi nước cờ này. Một nước cờ đáp lại chẳng có lấy chút thành ý, chút ý muốn hỏi thẳng vào vấn đề chính, hay là... một chút sự xoa dịu nào ở đây cả. Vậy cho nên, cuối cùng, anh nói:

"Anh xin lỗi em. Em có thể cho anh biết mình sai ở đâu rồi anh sẽ sửa có được không"?

"..." Nguyễn Hữu Duy Khánh - cạn lời.

"Khánh..."

... câu hỏi cũ,... hình như đã có câu trả lời...

... mình rung động, vì người ấy... vẫn là người ấy... dù cho họ ở phiên bản khờ khạo nhất, ngốc nghếch nhất... hay là... đã ở phiên bản trưởng thành, dịu dàng và..., tốt đẹp nhất mà mình từng thấy.

... mình rung động... vì là người ấy... thôi













_____________________________

Holaaaaa, tui🐼 đâyyyyyyyy

Các bác đã khám phá 'cơn mưa' đầu tiên hôm nay chưa ạ🥹

Gì nhỉ, tui quên nên xin phép nói lại xí, là... vì em bé này mang tên "... đến cùng cơn mưa". nên là, miễn trời mưa, thì sẽ có chap mới🙄

🫠 gòi h đã coá ai đoán được biệt danh của cha má tui ở con mã mới này chưa?

🐼

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com