Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34


"Tống huynh... Ngươi... Ngươi đang nói đùa phải không?" Tròng mắt Diệp Phong Đình gần như muốn lồi ra.
Diệp Phong Đình không thể tin được huynh đệ của mình lại đích thân thừa nhận có quan hệ mờ ám với Diệp Mộc Trần trước mặt mọi người, cảm giác này khó chịu như bị đâm sau lưng, miệng hắn cũng không kiểm soát được mà thốt ra thêm nhiều tin tức kinh thiên động địa trong mắt mọi người: "Nói vậy... Ngươi... Lúc đó ngươi cố ý dùng dây leo trói chặt tay Diệp Mộc Trần?"
Dây leo? Trói chặt?
"Dây leo lại còn có tác dụng này!"
"Cư nhiên còn có thể như vậy?"
"Vị kia nhà ta cũng là linh căn hệ Mộc, chiêu thức dây leo, trước nay chưa từng nghĩ tới tác dụng như thế!"
"Dây leo còn có thể dùng như vậy sao?"
"Không phải, đề tài của các ngươi lạc đề quá rồi, ta còn dẫn theo con nít đến đây mà, toàn nói những chuyện không đâu."
......
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, đám tu giả lập tức đổi giọng —-
"Không đúng, thế mà còn có loại chuyện đồi phong bại tục này!"
Mọi người tuy rằng trong lòng cảm thấy trơ trẽn, nhưng ánh mắt vẫn giống như đèn pha, một lần nữa tập trung vào Diệp Mộc Trần.
Diệp Mộc Trần e rằng đã quen chịu sự chỉ trỏ của người khác, hắn không nói một lời, như thể không hề bận tâm, có lẽ cũng vì hắn biết biện giải vô ích, cũng liền lười phí lời, cảm thấy người trong sạch tự nhiên trong sạch.
Sự bàn tán xôn xao của mọi người đã sớm trở thành một phần trong cuộc sống của Diệp Mộc Trần.
Khi hắn còn được công nhận là thiên chi kiêu tử, sự cực kỳ hâm mộ và ca ngợi vây quanh hắn, đưa hắn lên cao, thậm chí xưng hắn là hy vọng của Đại Ngọc quốc; ngay cả khi trở thành phế tài, Diệp Mộc Trần vẫn là tiêu điểm bị bàn luận, tiếng cười nhạo và khinh thường dẫm hắn xuống bùn, hắn trở thành nỗi sỉ nhục của một quốc gia.
Lúc ban đầu, Diệp Mộc Trần còn sẽ biện giải, nhưng cho dù Diệp Mộc Trần nói hàng ngàn lần, mỗi hành động của hắn đều sẽ bị phóng đại vô hạn.
Nỗ lực trở thành sự tham lam đối với Khương Yến và quyền lực, thiện ý trở thành sự dối trá vì đoạt ngôi vị hoàng đế, khiến người người tránh xa như tránh rắn rết.
Nhưng là, đây là lần đầu tiên, có người nguyện ý cùng Diệp Mộc Trần cùng sa ngã, hơn nữa là chủ động lún sâu vào đó.
Cố tình, người này lại là Tống Tiên Ngọc......
Rõ ràng Tống Tiên Ngọc hoàn toàn có thể thuận theo lời Diệp Phong Đình... Rõ ràng Tống Tiên Ngọc có thể tại chỗ vạch trần chuyện liên kết linh mạch, để mọi người biết Diệp Mộc Trần hắn từ một phế tài, biến thành một hạt bụi.
Tâm trạng Diệp Mộc Trần vô cùng phức tạp.
Hắn nhìn không thấu ý tưởng của Tống Tiên Ngọc.
Tống Tiên Ngọc cũng không biết nội tâm Diệp Mộc Trần đang bách chuyển thiên hồi, hắn bề ngoài trấn định tự nhiên, khống chế đại cục, trên thực tế tiểu nhân trong lòng đã tự tát mình thành đầu heo —-
Tống Tiên Ngọc! Bảo ngươi nói bậy! Bảo ngươi nói bậy! Cái này hay rồi, làm sao mà cứu vãn đây!
Nghe lời cảnh cáo của hệ thống kho dược thảo, Tống Tiên Ngọc thở dài một hơi, hắn liếc nhìn Diệp Mộc Trần, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Mặc dù Diệp Mộc Trần nhìn qua không hề bị những lời đồn vớ vẩn ảnh hưởng, Tống Tiên Ngọc vẫn có một chút áy náy.
Rốt cuộc nếu theo diễn biến cốt truyện bình thường, lẽ ra Thương Nghiên và Khương Yến sẽ đánh nhau, còn Diệp Mộc Trần nhảy ra anh hùng cứu mỹ nhân, không chỉ thể hiện tài năng tuyệt vời, khiến người người hâm mộ, còn có thể được niềm vui của hai giai nhân.
Chính là, hiện tại Diệp Mộc Trần, bởi vì sự tham gia của hắn Tống Tiên Ngọc, mất đi linh lực thì không nói, ngay cả trên người cũng để lại dấu vết của hắn, thậm chí trong mắt người ngoài còn chỉ có thể trốn dưới cánh chim của Tống Tiên Ngọc, e rằng còn bị cho là có đam mê kỳ quái gì đó.
Nghĩ vậy, Tống Tiên Ngọc không khỏi một lần nữa may mắn mình đã sớm vạch trần quỷ kế của Khứu Tủy, bằng không để Diệp Mộc Trần biết mình đã làm những gì trong căn phòng kia...
Hậu quả đó, quả thực không dám tưởng tượng.
Tống Tiên Ngọc và Diệp Mộc Trần rõ ràng là nhân vật trung tâm của toàn bộ sự việc, cố tình một người nhìn qua ánh mắt mờ mịt thất thần, một người khác môi mỏng mím chặt, khiến người khác không thấy rõ ý nghĩ.
Bộ dáng này của bọn họ khiến người xem trên làn đạn cũng lo lắng —-
Thời khắc mấu chốt, kẹt đĩa cái gì a!
"Tống huynh? Ngươi nói một câu đi!" Ánh mắt Diệp Phong Đình tan vỡ, giống như chú chó nhỏ bị xối ướt.
"Diệp Mộc Trần!" Khương Yến gần như muốn cắn nát răng, hai mắt đỏ hoe.
"Rắc." Có tu giả cắn hạt dưa, một số tu giả có tiền hơn, mở lưu âm thạch, dường như tính toán ghi lại hình ảnh hỗn loạn đối với đương sự, nhưng lại vô cùng hấp dẫn quần chúng hóng chuyện này.
【 Ký chủ, xin hỏi ngài làm thế nào để vãn hồi hình tượng phản diện? 】 Hệ thống kho dược thảo chọn cách đổ thêm dầu vào lửa, té nước theo mưa, tiến hành khảo vấn linh hồn Tống Tiên Ngọc.
Đối mặt với trường hợp lung tung rối loạn này, Tống Tiên Ngọc hỗn loạn trong gió, một cái đầu, hai cái lớn.
Hắn đột nhiên cảm thấy bị hệ thống kho dược thảo dùng thiên lôi đánh ngất cũng là một lựa chọn không tồi.
Tống Tiên Ngọc chỉ cảm thấy mình thật sự thảm cực kỳ.
Quần áo hắn vẫn còn rách, y không che thân, trên làn da trắng tuyết còn mang theo vết thương rỉ máu, khiến dây thần kinh vốn nhạy cảm với đau đớn của hắn nhảy liên tục...
"Nói tiếp đi, đừng ngừng a." Có tu giả ở một bên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Còn chưa nói xong đâu, Tống Tiên Ngọc ngươi cưỡng bức Diệp Mộc Trần như thế nào, cưỡng bức cái gì? Cưỡng bức ra sao?"
Tâm trạng Tống Tiên Ngọc lúc này thật không tốt, tam liên hỏi linh hồn của tu giả càng làm hắn bực mình.
A, sao còn làm như thẩm phán vậy.
Tống Tiên Ngọc cười lạnh, hướng về phía tu giả kia nói: "Liên quan gì đến ngươi."
Tống Tiên Ngọc thêm linh lực vào giọng nói, cố ý chấn động đến tu giả kia mắt đầy sao xẹt, lập tức câm miệng.
Tu giả kia dẫn theo con trai đến, thấy Tống Tiên Ngọc đối xử với phụ thân mình như vậy, đứa bé thiếu răng cửa kia chỉ vào Tống Tiên Ngọc nói: "Ghê tởm! Thích đàn ông, ghê tởm..."
Tống Tiên Ngọc không chút lưu tình, lấy đạo người khác đối xử lại với người khác, hắn bắt chước ngữ khí đứa trẻ, trào phúng nói: "Nha nhỏ, ghê tởm ~"
Những người có mặt đều ngây người —-
Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy?
Sự không biết xấu hổ của Tống Tiên Ngọc vẫn vượt quá sức tưởng tượng của đứa trẻ, đứa bé suýt nữa khóc òa lên, chui vào lòng cha mình.
Tống Tiên Ngọc đang định tiếp tục châm chọc, nhưng không đợi Tống Tiên Ngọc nói xong, hệ thống kho dược thảo liền nói trong đầu Tống Tiên Ngọc, cắt đứt sự phát hỏa của Tống Tiên Ngọc —-
【 Kiểm tra đo lường thấy ý tưởng tiêu cực lười biếng của ký chủ trong chế độ nhiệm vụ, trong chế độ nhiệm vụ, hình phạt lôi điện do OOC sinh ra sẽ nặng hơn ngày thường, nghiêm trọng có thể dẫn đến tàn tật nửa người, sống không bằng ch·ết, tàn tật cả đời, xin hỏi ký chủ có mở chế độ hướng dẫn phản diện không? 】
Chế độ hướng dẫn phản diện?
Tống Tiên Ngọc vừa nghe liền cảm thấy đây hẳn không phải là thứ tốt, hắn nói tiếp: "Không tiếp nhận."
【 Tốt, mở chế độ hướng dẫn phản diện. 】
Tống Tiên Ngọc:?!
"Không phải, ta nói không tiếp nhận, không tiếp nhận mở." Nếu hệ thống kho dược thảo không có thực thể, Tống Tiên Ngọc đều muốn hung hăng đánh nó một trận.
Bất quá, điều khiến Tống Tiên Ngọc lo lắng, không phải là cái gọi là chế độ hướng dẫn phản diện này, mà là câu đầu tiên lúc trước!
Cái gì gọi là kiểm tra đo lường thấy ý tưởng tiêu cực lười biếng?
Chẳng lẽ hệ thống kho dược thảo có thể đọc được tất cả tư tưởng của hắn sao?
Tuy nhiên, còn chưa chờ Tống Tiên Ngọc suy nghĩ kỹ ngọn nguồn, liền cảm giác được vải vóc mềm mại dính vào người hắn, Tống Tiên Ngọc vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại.
Áo khoác Diệp Mộc Trần lấy từ chỗ hắc y hành giả tổng cộng có hai lớp.
Chỉ thấy Diệp Mộc Trần khoác lớp ngoài lên người Tống Tiên Ngọc.
Diệp Mộc Trần bỏ qua Diệp Phong Đình và Khương Yến, đưa tay về phía Tống Tiên Ngọc, hắn vốn định trực tiếp giữ chặt tay Tống Tiên Ngọc, nhưng sau khi chạm vào làn da lạnh lẽo kia, giống như bị phỏng, run rẩy một chút, cuối cùng chỉ nắm lấy cổ tay Tống Tiên Ngọc.
"Là ta cưỡng bức hắn, không liên quan đến hắn." Diệp Mộc Trần trịnh trọng kỳ sự nói với mọi người, tuy rằng sự thật không phải như thế, nhưng Diệp Mộc Trần cũng không cảm thấy những người này nguyện ý tin tưởng, chi bằng cứ mặc kệ họ.
Tống Tiên Ngọc còn đang ở trong trạng thái bị hệ thống hướng dẫn phản diện làm cho bối rối, nhất thời không phản ứng kịp.
Diệp Mộc Trần thân là Long Ngạo Thiên, Thiên Đạo chi tử, khí dương cương trên người so với người bình thường muốn mạnh hơn nhiều, nhiệt độ trên tay nóng đến mức khó có thể bỏ qua.
Kỳ lạ? Sao lại thế này? Chẳng lẽ chứng liên kết linh mạch lại trở nên nghiêm trọng?! Bằng không Diệp Mộc Trần sao lại chủ động, khác thường như vậy?
Nghĩ vậy, nội tâm Tống Tiên Ngọc không khỏi đột nhiên lạnh lẽo.
Cảm nhận được độ ấm của Diệp Mộc Trần, trong đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng oa oa của hệ thống kho dược thảo —-
【 Chế độ hướng dẫn phản diện khởi động, pháp tắc phản diện điều thứ nhất, tùy thời cự tuyệt tiếp xúc tứ chi với Long Ngạo Thiên. 】
"Bốp —-"
Một tiếng vang thanh thúy, Tống Tiên Ngọc không kiểm soát được mà hất tay Diệp Mộc Trần ra, kéo giãn khoảng cách với Diệp Mộc Trần.
Tống Tiên Ngọc:? Mẹ nó! Còn có thể như vậy?
Mặc dù là Tống Tiên Ngọc ra tay trước, nhưng lực tác dụng là qua lại, hơn nữa Diệp Mộc Trần so với Tống Tiên Ngọc chịu đòn hơn nhiều, tay Tống Tiên Ngọc đỏ hơn nửa, mà trên làn da màu lúa mạch của Diệp Mộc Trần, lại không có gì thay đổi.
So với đau đớn trên da thịt, điều gây ảnh hưởng lớn hơn cho Diệp Mộc Trần, kỳ thật là sự mờ mịt trong khoảnh khắc đó.
Vì hành động đột ngột của Tống Tiên Ngọc, biểu cảm ngây dại hiếm thấy xuất hiện trên mặt Diệp Mộc Trần, nhất thời, hắn có chút luống cuống tay chân.
"Diệp Tam hoàng tử..."
Tống Tiên Ngọc cảm thấy miệng mình căn bản không chịu khống chế, đột nhiên liền tự mình động đậy.
Một hàng chữ vàng phản chiếu trong đầu Tống Tiên Ngọc —-
Diệp Tam hoàng tử, ngươi sao lại hạ tiện như vậy, khó trách Khương tiểu thư...
Cha nó, đây là chuyện quỷ quái gì!
Chuyện đã đến nước này, Tống Tiên Ngọc cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là chế độ hướng dẫn phản diện này rốt cuộc là cái gì!
Chẳng phải là tiếp quản thân thể hắn, không, nói đúng hơn là thân thể nguyên chủ, sau đó hoàn toàn hành sự theo phương thức phản diện?
Không được, không thể nói!
Nếu nói ra, Diệp Mộc Trần tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
Trên trán Tống Tiên Ngọc rịn ra một vòng mồ hôi lạnh, hắn muốn dừng lại, nhưng lại căn bản không kiểm soát được.
Tống Tiên Ngọc cuống quýt nhìn về phía Diệp Mộc Trần, cái này không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình.
Trong lúc nhất thời, lời thoại phản diện của Tống Tiên Ngọc còn chưa niệm xong, đã bị dọa đến mức suýt nhảy dựng lên.
Hắn... nhìn thấy cái gì?!
Cái đồ vật trên mặt đất kia... Không phải cái món đồ chơi hình camera trên tai Khứu Tủy sao!
Chết chết chết!
Không thể nào! Cái món đồ chơi kia rõ ràng đã bị hắn làm hỏng rồi! Sao lại ở đây? Lại còn là từ cổ tay áo Diệp Mộc Trần rơi ra!
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Diệp Mộc Trần, Tống Tiên Ngọc khóc không ra nước mắt —-
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Diệp Mộc Trần đã biết chuyện xảy ra trong phòng rồi sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com