Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Editor : Bù 20 chương rùi nha

Tống Tiên Ngọc suy đoán ảo cảnh này hẳn là giống như trò chơi kịch bản sát hiện đại, có thể huyễn hóa ra trang phục tương ứng cho người xâm nhập.
Quả nhiên nói thế nào đi nữa Diệp Mộc Trần cũng là Long Ngạo Thiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sao có thể dễ dàng khi dễ như vậy!
Về sau chờ Diệp Mộc Trần trải qua càng nhiều trưởng thành lên, kia chẳng phải càng khó trêu chọc sao?
Nghĩ vậy, Tống Tiên Ngọc không khỏi có chút buồn bực, hắn vốn dĩ muốn châm chọc Diệp Mộc Trần vài câu, nhưng lại mắt sắc phát hiện Diệp Mộc Trần đang run rẩy.
Cũng khó trách, trên mặt đất Hoàng Thành trong ảo cảnh này đều là sương tuyết, vừa nhìn chính là mùa đông khắc nghiệt, mà Diệp Mộc Trần trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn màu xám, không lạnh mới là chuyện lạ.
Diệp Mộc Trần hiện tại không có linh lực hộ thể, nếu bị bệnh, đó vẫn là một chuyện phiền toái.
Tống Tiên Ngọc nghĩ như vậy, liền cởi áo khoác ngoài xuống, không phân trần khoác lên người Diệp Mộc Trần.
Trong chiếc áo khoác lông xù xù màu trắng, Diệp Mộc Trần hơi ngây người một chút, hắn vốn còn cho rằng chờ Tống Tiên Ngọc phản ứng lại sẽ thẹn quá hóa giận.
Áo khoác này chất liệu tốt nhất, hơn nữa còn dính chút nhiệt độ cơ thể Tống Tiên Ngọc, một luồng ấm áp thẩm thấu qua da thịt Diệp Mộc Trần, làm Diệp Mộc Trần có chút không thích ứng.
Thấy Tống Tiên Ngọc nhìn chằm chằm hắn, rồi lại không nói lời nào, Diệp Mộc Trần gượng gạo nói: "Nhìn ta làm chi?"
"Đây không phải chờ Tam hoàng tử chỉ thị sao?" Tống Tiên Ngọc khoác vai Diệp Mộc Trần, một bộ cà lơ phất phơ, thật giống như Diệp Mộc Trần là bạn bè thân thiết của hắn vậy.
Tống Tiên Ngọc ngước mắt nhìn về phía xung quanh.
Trên đường phố tuyết trắng xóa khắp nơi là người bán hàng rong đi lại, họ hoặc nhàn nhã, hoặc vội vàng đi trên đường phố phủ đầy sương tuyết hò hét.
Điều làm Tống Tiên Ngọc kỳ quái là, những người xung quanh dường như không hề chú ý tới sự tồn tại của hắn và Diệp Mộc Trần.
Theo lý mà nói, Diệp Mộc Trần chính là Long Ngạo Thiên, không nên ở nơi nào cũng là sự tồn tại vạn chúng chú mục sao?
"Thân thân Tam hoàng tử, sao họ lại giống như không nhìn thấy chúng ta vậy." Tống Tiên Ngọc cố ý bóp giọng hỏi.
Quả nhiên, Diệp Mộc Trần bị làm ghê tởm đến mặt lộ vẻ ghét bỏ, mày nhíu đến mức có thể kẹp ch·ết Tống Tiên Ngọc: "Ngươi có thể bình thường một chút không, gọi tên là được."
"Họ hiện tại xác thật nhìn không thấy chúng ta, đại khái qua một nén nhang, họ hẳn là có thể ý thức được sự tồn tại của chúng ta." Tức giận thì tức giận, Diệp Mộc Trần không chọn không trả lời câu hỏi của Tống Tiên Ngọc, hắn trở tay một quyền đấm vào ngực Tống Tiên Ngọc, liếc Tống Tiên Ngọc một cái, "Xem bộ dáng ngươi này, phỏng chừng học được cái gì đều trả hết cho phu tử rồi, ta chỉ nói một lần, trong ảo cảnh tổng cộng có hai điểm cần chú ý nhất..."
"Bạch bạch bạch."
Tống Tiên Ngọc giống như hải báo trong gánh xiếc thú cực kỳ phối hợp vỗ tay, trùng hợp cắt ngang lời Diệp Mộc Trần nói.
Diệp Mộc Trần:......
Nhìn bộ dạng đáng đánh này của Tống Tiên Ngọc, Diệp Mộc Trần nhịn không được liền cho hắn một cú đá, lụa xanh biển sạch sẽ ban đầu trên mặt để lại vết tuyết và bùn nước.
"Điểm thứ nhất, chính là không cần tham luyến tất cả những gì ảo cảnh mang đến cho ngươi, đương nhiên cũng không cần sợ hãi ác mộng trong ảo cảnh, những thứ đó tất cả đều là giả."
Tống Tiên Ngọc nhìn xuống Diệp Mộc Trần, dùng sức gật đầu.
"Điểm thứ hai, đừng để người trong ảo cảnh biết ngươi là người từ ngoài đến, bằng không ảo cảnh có khả năng sẽ lặng yên không một tiếng động mà biến động, vị trí Nguyên Linh Căn cũng sẽ phát sinh biến hóa."
Tống Tiên Ngọc tiếp tục gật đầu.
Diệp Mộc Trần có chút không thích ứng mà đứng lùi lại, hắn không thích cảm giác ngước nhìn Tống Tiên Ngọc: "Vị trí Nguyên Linh Căn thông thường ở trung tâm ảo cảnh, ở chỗ này chính là Hoàng Cung. Nhưng này cũng chỉ là cách nói thông thường, con quái vật này quá cổ quái, trên người còn có nhiều khuôn mặt Khương Liễu như vậy, cũng nói không chừng là ở Khương gia, tóm lại chúng ta trong vòng bảy ngày đi khắp Hoàng Thành, xem qua mỗi nơi một lần, hẳn là có thể tìm ra."
Người nghiêm túc nhìn qua luôn là đặc biệt hấp dẫn người, Diệp Mộc Trần cũng không ngoại lệ.
Mắt thấy Diệp Mộc Trần thần sắc nghiêm túc, môi mỏng khẽ mở, khoác chiếc áo khoác lông nhung cực kỳ không tương xứng với hình tượng bản thân, không chút cẩu thả giảng giải huyền diệu của ảo cảnh, một vài ý tưởng không tốt từ trong đầu Tống Tiên Ngọc đột nhiên sinh ra, ánh mắt hắn dừng lại trên cánh môi Diệp Mộc Trần, đột nhiên nhớ tới xúc cảm môi răng Diệp Mộc Trần.
"Tống Tiên Ngọc, ngươi đang thất thần." Diệp Mộc Trần không chút lưu tình chỉ ra điểm này.
Diệp Mộc Trần phỏng chừng nằm mơ cũng không thể tưởng được, Tống Tiên Ngọc trong đầu tưởng đều là thứ gì.
Giọng Diệp Mộc Trần thành công thu hút sự chú ý mơ hồ của Tống Tiên Ngọc trở về, hắn dùng sức véo véo mặt mình: "Diệp Mộc Trần, ta cảm thấy ảo cảnh này đã ảnh hưởng đến ta."
Nghe vậy, Diệp Mộc Trần cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, đợi đến khi xác nhận không có người chú ý tới hắn và Tống Tiên Ngọc, vẻ mặt vô ngữ lại nhìn về phía Tống Tiên Ngọc: "Còn chưa bắt đầu đâu, ta lặp lại lần nữa, nghe cho kỹ."
Để đảm bảo an toàn, Diệp Mộc Trần lại nói lại lần nữa những gì vừa nói, để phòng ngừa Tống Tiên Ngọc lại lần nữa thất thần, hắn thậm chí còn nhón chân nhìn vào mắt Tống Tiên Ngọc.
"Ta hiểu rồi." Tống Tiên Ngọc trịnh trọng gật đầu, hắn liếc mắt Diệp Mộc Trần, đột nhiên lại như phát hiện chuyện đại sự kinh ngạc gì đó mà lắc lư sang một bên Diệp Mộc Trần khác, ánh mắt kia nhìn đến Diệp Mộc Trần trong lòng phát run.
"Diệp Mộc Trần, ngươi có phải biến lùn không!" Tống Tiên Ngọc ý cười dạt dào nói ra kết luận của mình —- Chẳng phải sao? Lúc trước chưa đi đến Hoàng Thành, hắn cũng chỉ cao hơn Diệp Mộc Trần một chút, đến Hoàng Thành này, trực tiếp liền cao hơn Diệp Mộc Trần một cái đầu! Diệp Mộc Trần hiện tại cũng chỉ đến cổ hắn chỗ đó.
Từ lùn này, giống như mũi tên bay tới ngang, trực tiếp chui vào lòng Diệp Mộc Trần.
Mí mắt Diệp Mộc Trần giật thót, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải ta lùn, là ngươi biến cao. Không biết nói thì có thể không nói."
Chiều cao là vốn liếng đáng khoe khoang nhất của một người đàn ông, hiện tại đột nhiên cao hơn cả Long Ngạo Thiên nhiều như vậy, Tống Tiên Ngọc có thể không đắc ý sao?
Tống Tiên Ngọc cười ôm Diệp Mộc Trần vào lòng mình, còn tiện tay vỗ vỗ lưng Diệp Mộc Trần: "Ai nha, còn rất kỳ diệu, Tam hoàng tử tiểu người lùn."
Trả lời Tống Tiên Ngọc chính là nắm đấm đấm vào bụng.
Tuy rằng biết Tống Tiên Ngọc cũng không bị đánh đau, nhưng nhìn bộ dáng xin tha kia của Tống Tiên Ngọc, tâm trạng Diệp Mộc Trần đều tốt hơn rất nhiều, hắn vẻ mặt không khách khí nói: "Cao thì thế nào, còn không phải gầy trơ xương, một quyền là có thể bị đánh đổ."
"Được rồi, họ lát nữa phải chú ý đến chúng ta, chúng ta mau chóng đi Hoàng Cung." Diệp Mộc Trần làm gương, đi nhanh về phía trước, "Chúng ta trực tiếp liền đi ngồi Truyền Tống Trận, chuyện linh thạch ta giải quyết."
"Được." Tống Tiên Ngọc vội vàng đuổi theo Diệp Mộc Trần.
Đi đi, Tống Tiên Ngọc đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thức ăn, câu đến hắn đói bụng không chịu được, thậm chí đói đến đi nhanh không nổi nữa —- Trời ạ, thật là cực kỳ bi thảm, hắn phỏng chừng là người xuyên thư đầu tiên từ khi xuyên tới, một miếng cơm cũng chưa được ăn.
Đáng tiếc, trên người hắn một khối linh thạch cũng không có.
Nếu trực tiếp tìm Diệp Mộc Trần xin... Theo cái tính tình kia của Diệp Mộc Trần, phỏng chừng trực tiếp đánh bay hắn.
Đối với Diệp Mộc Trần, có đôi khi cứng rắn không được, chỉ có thể dùng mềm.
"Diệp Mộc Trần, ta muốn ăn thịt bánh bao." Trên khuôn mặt trắng nõn động lòng người của Tống Tiên Ngọc, xuất hiện một vẻ mặt "đáng thương vô cùng", hắn chỉ vào sạp bên cạnh, rung đầu lắc não, xích bạc trên trâm ngọc trắng cũng theo đó lung lay, "Mua cho ta một cái, mua một cái đi, chỉ một cái thôi."
Không đợi Diệp Mộc Trần trả lời, toàn bộ phố đột nhiên yên tĩnh, tiếng hò hét lúc trước, tiếng trẻ con nô đùa trong nháy mắt đột nhiên im bặt.
Những người xung quanh càng giống như bị ấn nút tạm dừng, dừng lại, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Tống Tiên Ngọc.
Chết tiệt
Tống Tiên Ngọc bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà.
Còn Diệp Mộc Trần, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn —- Hành vi của Tống Tiên Ngọc tuy rằng ấu trĩ chút, nhưng theo lý mà nói cũng không có bất kỳ điều gì không hợp lý, những người này sao đột nhiên lại phản ứng như vậy?
Người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc chính là ông chủ quán bán bánh bao kia, ông hoảng loạn từ lồng hấp bốc hơi nóng lấy ra mấy cái bánh bao, sau đó vội vàng dùng giấy dầu sạch sẽ gói lại. Ông cầm giấy gói chạy tới chỗ Tống Tiên Ngọc, sau đó không biết nhớ ra điều gì, đột nhiên chạy trở về.
Ông đặt từng cái bánh bao vào lồng hấp nhỏ bên cạnh, bưng cả lồng hấp nhỏ cùng nhau tới.
"Điện hạ, đồ ngài muốn." Ông chủ quán quỳ gối trước mặt Tống Tiên Ngọc, ông có vẻ cực kỳ kích động, ngay cả tay cũng đang run rẩy.
Điện... Điện cái gì?
Tống Tiên Ngọc đưa cho Diệp Mộc Trần một ánh mắt hoảng loạn, dùng linh lực truyền âm nói: "Diệp Mộc Trần, làm sao bây giờ? Hắn... hắn đang gọi ta Điện hạ? Tình huống gì vậy? Ngươi chẳng phải là Điện hạ sao?"
Diệp Mộc Trần bất động thanh sắc lắc đầu, ý bảo Tống Tiên Ngọc không cần hành động thiếu suy nghĩ, bất quá, Diệp Mộc Trần vẫn âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Thông thường, ảo cảnh để mê hoặc người xâm nhập, sẽ càng thêm gần sát hiện thực, ảo cảnh này sao lại làm theo cách ngược lại?
"Điện hạ" thấy Tống Tiên Ngọc không đáp, ông chủ quán có chút thấp thỏm.
Cứ như vậy tiếp tục cũng không phải là biện pháp, Tống Tiên Ngọc dùng linh lực truyền âm cho Diệp Mộc Trần nói: "Ta hỏi một chút giá cả của hắn, thuận tiện dò la thân phận của ta?"
Diệp Mộc Trần kéo góc áo Tống Tiên Ngọc một chút, ý bảo được.
"Khụ khụ, nhiều... bao nhiêu linh thạch." Tống Tiên Ngọc ra vẻ trang nghiêm.
"Không cần, không cần linh thạch!" Ông chủ quán nói, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, tựa hồ là sợ làm Tống Tiên Ngọc không vui, ông chủ quán dùng hết sở học cả đời nói, "Bánh bao này là tiểu nhân dâng cho Điện hạ, Điện hạ nhìn trúng bánh bao của tiểu nhân, quả thật tiểu nhân tam sinh hữu hạnh, mồ mả tổ tiên bốc khói nhẹ!"
Tống Tiên Ngọc vốn dĩ muốn gãi gãi đầu, lại ở trong ánh mắt nghiêm túc của Diệp Mộc Trần buông tay xuống: "Như vậy sao được."
"Điện hạ thật không cần khách khí." Ông chủ quán cũng không chú ý tới Tống Tiên Ngọc và Diệp Mộc Trần mắt đi mày lại, hay nói đúng hơn, ông đã sớm thành thói quen loại tình huống này, "Điện hạ là trụ cột của Đại Ngọc Quốc chúng ta, là người được Hoàng Đế bệ hạ thân tuyển Thiên Mệnh Chi Nhân, tôn quý vô cùng, này vốn dĩ chính là tiểu nhân nên làm!"
Cái này... Cái này là cái gì với cái gì vậy?
Trong lúc nhất thời, Tống Tiên Ngọc không nói nên lời.
Thấy Tống Tiên Ngọc còn không trả lời, ông chủ quán kia cũng có chút sốt ruột, ông vội vàng chạy trở về, đẩy toàn bộ sạp lại đây, cười ngượng ngùng: "Điện hạ nếu là nguyện ý, toàn bộ sạp của tiểu nhân đều tùy ý Điện hạ, coi như chúc mừng Điện hạ và Tam hoàng tử Điện nên duyên phu thê!"
À?
Nên... Nên duyên phu thê ??
Nên duyên phu thê là dùng như vậy sao?
Tống Tiên Ngọc nhìn về phía Diệp Mộc Trần, Diệp Mộc Trần tuy rằng nhìn qua trấn tĩnh, nhưng trong mắt vẫn có sự kinh ngạc không thể che giấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com