Chap 13
Hoàng Mặc trong lòng la hét một hồi, liền nhanh chóng bình tĩnh lại, đem điện thoại dưới đất nhặt lên.
"Sao thế? Tên của cô ta có vấn đề à?" A Hoàng nhìn biểu hiện của Hoàng Mặc mà nhăn mày, liếc nhìn sang điện thoại của Hoàng Mặc. "Họ Tá Mộc?"
"Ừm, ngươi biết sao?" Hoàng Mặc nhấn vào thông tin, nhưng kì lạ là chẳng thể nhìn thấy gì ngoài một mảnh trắng xoá.
"Ừ, nhà Tá Mộc có cái kia Tá Mộc Dương, hắn ta cũng thường được người ta nhắc đến." A Hoàng gật đầu. "Nhưng mà, chưa từng nghe người nhắc đến Tá Mộc Đình Hi."
"Hẳn là tại ngươi không nghe kĩ đi." Hoàng Mặc nói, đem cái tên truyện muốn nhớ rõ. "Nè, ngươi có đọc được gì không?"
Hoàng Mặc giơ điện thoại ra, đem trang truyện mở ra.
"Không, ngươi mở cái gì đấy?" A Hoàng lắc đầu.
"Ta mở cái truyện đó ra a."
"Mở ra? Ngươi ngốc à? Mở ra cái gì truyện? Vốn dĩ chúng ta có nói gì đến truyện hay tiểu thuyết đâu?" A Hoàng trừng mắt nhìn Hoàng Mặc. "Chúng ta là đang nói về nhân vật Tá Mộc Đình Hi kia!"
"Không không, ý ta không phải như vậy, chúng ta bàn chính là cái đó!"
"Có? Mặc kệ, ta không nói nữa."
Hoàng Mặc nhìn A Hoàng nói chuyện không đâu ra đâu, lắc lắc đầu.
"Ngươi rời đi một chút đi." Hoàng Mặc thở dài, cậu cảm thấy A Hoàng rất là khó hiểu.
"Hừ, không cần ngươi nói, ta ngay bây giờ đi." Nói rồi nhanh chóng xoay người, bóng người mất hút trong bóng đêm.
Hoàng Mặc lại mở điện thoại, muốn một lần nữa đọc thử truyện đó xem sao. Dù sao thì có thể xem đây là một thứ dự đoán tương lai đi. Nếu sau này có thể dựa theo trong truyện này mà đi, liền có thể tránh được một đám nam nhân, yên trên ổn ổn sống, rồi sau này tìm cho mình một cô vợ, cùng nhau sống đến suốt đời...
Nghĩ là làm, Hoàng Mặc một lần nữa mở ra truyện, rồi lại một lần nữa thấy một mảnh trắng xoá.
Kì quái? Vì sao lại không thể xem? Chưa tải xong? Không thể nào, từ nãy đến giờ vẫn không thể có chuyện chưa tải xong!
Hoàng Mặc ngồi nhìn màn hình mất một lúc, vẫn chưa thấy cái gì hiện ra.
"Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình không đọc được à!" Hoàng Mặc vẻ mặt không tin, nhưng rồi lại đem điện thoại tắt đi, thầm nghĩ ngày mai xem lại cũng được.
Ngày mai xem lại xem sao, có thể sẽ xem được. Còn có, vị Tá Mộc Đình Hi kia... A Hoàng sống ở đây lâu hơn mình, lại chưa từng nghe ai nhắc đến, rất kì lạ. Ngày mai liền đi hỏi Mỹ Dung vậy.
Hoàng Mặc đem đèn phòng tắt đi, leo lên giường nằm lăn qua lăn lại.
"Cạch."
Hoàng Mặc nằm được một lúc, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, lại nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân rất khẽ, như sợ đánh thức chủ nhân của căn phòng. Đến cả tiếng thở cũng đè đến mức thấp nhất, nhưng trong căn phòng tĩnh lặng này thì có thể nghe khá rõ, trừ khi chủ nhân của căn phòng này đang ngủ.
Hoàng Mặc cả người căng lên, sau đó nhanh choàng điều chỉnh lại, chăm chú lắng nghe tiếng động.
Tiếng động đi dạo khắp cả căn phòng, sau đó từ từ tiến về phía giường.
Hoàng Mặc nhắm chặt mắt, hơi thở theo căng thẳng mà có chút không khỏi nặng nề hơn.
Ngay lúc tiếng động đến luôn bên giường, Hoàng Mặc liền nhịn không được nữa, bật dậy đem đèn cả phòng đều mở lên.
Cả căn phòng tối om bỗng chốc sáng bừng lên, Hoàng Mặc có chút không thích ứng kịp, nheo mắt lại.
Hoàng Mặc xoay người cầm lấy gối nằm, loạn xạ đánh xung quanh. Tay cầm gối loạn đánh, đầu óc vẫn còn chưa xác định được mục tiêu ở đâu, cổ tay liền bị nắm lại.
"H...Hoàng Hàn?" Hoàng Mặc đưa mắt nhìn, cu nhiên lại là anh trai của nguyên chủ!
"A Hoàng? Em sao thế? Sao lại gọi cả tên ra?" Hoàng Hàn buông tay, mặt lạnh nhìn Hoàng Mặc.
"À à không có, Hàn ca, sao lại ở đây?" Nhanh chóng sửa lại xưng hô, ánh mắt đầy thắc mắc nhìn Hoàng Hàn.
"Không có, thấy có chút kì lạ, nên qua xem." Hoàng Hàn vẻ mặt không thay đổi, giọng thế nhưng có thể nghe ra một chút cưng chiều của anh trai. "Hôm nay ann về, Mặc nhi thế nhưng không hề vui mừng."
"A? Đâu có! Em rất vui." Hoàng Mặc ngơ ra, nhanh chóng đáp lại. Cậu thật sự cạn lời luôn rồi! Thấy em trai kì lạ liền nhân lúc em trai ngủ qua xem?! Cái gì thế này? A Hoàng cũng có anh trai quá mức kì lạ đi!
"Bình thường về mắt đều rất sáng, không vui." Hoàng Hàn chỉ vào đôi mắt vẫn luôn không gợn sóng của Hoàng Mặc, giọng nói ẩn một chút không vui.
Hoàng Mặc chợt hiểu ra, thì ra anh trai nguyên chủ rất dễ thương cùng yêu thương em trai đi. Đến trong mắt em trai có hay không vui mừng khi mình về cũng chú ý... Nguyên chủ có gia đình thật tốt!
Hoàng Mặc cười nhẹ một cái, trong lòng có hơi chút cảm thấy tiếc nuối. Dù sao nguyên chủ có gia đình tốt như thế cũng không biết giữ, đúng là ngu ngốc.
"Không có, em rất vui khi anh về." Cậu cảm thấy gia đình như thế này rất đáng mơ ước. Nói gì thì bản thân mình cũng đang là 'Hoàng Mặc', đối xử tốt với họ thay cho nguyên chủ cũng không tồi.
"Thật?" Hoàng Hàn tuy mặt không hiểu tình, nhưng trong giọng nói có chút không tin.
"Ừm! Chắc chắn rất vui! Em rất nhớ anh hai nha~!" Hoàng Mặc cười tươi, giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn một chút.
"Ừm." Hoàng Hàn hơi nâng khoé môi, ôm lấy Hoàng Mặc. "Anh cũng rất nhớ. Lúc về không nhìn thấy A Hoàng vui vẻ, cứ nghĩ gặp phải chuyện gì, lo lắng."
Ồ, thì ra là lo cho em trai. Hoàng Mặc trong lòng lại một lần nữa cảm thán, anh trai nguyên chủ thật tốt!
Hoàng Mặc cũng đem tay ôm lại, vui vui vẻ vẻ mà suy nghĩ, vậy là có một anh trai tốt bụng nha! Có thể dựa vào anh trai nè, nếu nam chính gây khoa dễ có thể nói anh trai xử lí giúp, quá tốt! Chỉ cần không đụng vào nữ chính, bản thân liền có thể có một anh trai tài sắc vẹn toàn, tính tình lại tốt rồi!
"Không có! Mừng anh hai về!" Hoàng Mặc vì suy nghĩ trong lòng mà cười híp cả mắt, khuôn mặt bỗng chốc sáng lên, khiến cho người ta nhìn vào liền vui vẻ.
Hoàng Hàn buông ra em trai, nhìn em trai vui đến mắt cũng trở thành hai cái vòng cong mà khoé môi nhếch cũng cao hơn một chút.
Em trai hắn quả nhiên là dễ thương nhất rồi.
"Anh hai, tối rồi không ngủ sao?" Hoàng Mặc tâm tình thật tốt, nhưng cũng không quên bây giờ là mấy giờ. Tuy đang rất vui với suy nghĩ của bản thân nhưng hai mắt sắp sụp xuống rồi, trời cũng tối đen như mực, sớm nên đi ngủ.
"Ừm, anh hai cùng em ngủ." Hoàng Hàn mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú mỹ thêm vài phần.
Hả?! Cái gì?! Hoàng Mặc động tác chui vào chăn hơi khựng lại, nhanh chóng tải thông tin về.
Được rồi, anh trai của nguyên chủ cũng không nguy hiểm gì, tiếp xúc như ôm với nhau cũng chẳng sao, nhưng ngủ chung thì...
Ngây ra một lúc, rồi chợt nhớ ra. A! Ngày trước A Hoàng rất hay gặp ác mộng, mỗi lần mơ thấy liền thức cả tối, sáng sớm ngày nào cũng đều mang mắt gấu trúc xuống gặp ba mẹ. Ba mẹ nhìn thấy liền hoảng hốt, lo lắng hỏi han rất nhiều, Hoàng Hàn đơn nhiên cũng không ngoại lệ. Thế là tối hôm đó Hoàng Hàn liền đem chăn gối của mình sang phòng em trai khi biết A Hoàng gặp ác mộng, cả đêm một mạch ôm em trai ngủ đến sáng.
Có lẽ cảm thấy an tâm hơn khi có người ở bên, A Hoàng cả đêm ngủ rất ngon. Tuy nhiên Hoàng Hàn vừa về phòng được vài ngày, A Hoàng lại tiếp tục gặp ác mộng. Thế là Hoàng Hàn lại lần nữa đem chăn gối xách sang phòng A Hoàng, A Hoàng như vậy liền một đêm ngon giấc.
"Cái này..." Cái chuyện đó chỉ có A Hoàng mới gặp, Hoàng Mặc dạo này ngủ rất ngon.
"Không muốn?" Hoàng Hàn mặt có hơi chút buồn trở lại, hỏi.
"Không phải..." Hoàng Mặc nhìn dáng vẻ này, đột nhiên nghĩ đến nếu như anh trai có thêm đôi tai cùng chiếc đuôi thì hẳn bây giờ sẽ đang xụ xuống đi...? "Muốn, tối nay ngủ chung."
"Ừm." Hoàng Hàn nghe xong nhanh chóng leo lên giường, nằm xuống kế Hoàng Mặc.
Hoàng Mặc vẫn là cảm thấy nếu như có thêm đôi tai cùng cái đuôi, bây giờ chắc chắn là đang kịch liệt vẫy vẫy. Cuối cùng vẫn là không muốn nhìn thấy Hoàng Hàn mặt có chút không vui đi...
Nghĩ rồi cũng nằm xuống, Hoàng Mặc vì mệt mà nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Ngủ một lúc, mơ thật đẹp, Hoàng Mặc lơ mơ cảm thấy bản thân rơi vào một cái ôm ấm áp. Cảm thấy cái ôm này thực thoải mái, Hoàng Mặc liền rúc vào trong đó, tìm một chỗ thoải mái, ngủ ngon.
__________________________
Ừm ừm, chương mới ra lò~!! Cảm ơn đã đọc, bắn tim❤️❤️!!! >w<!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com