Chap 3.1: Gạo
Chap 3: Gạo
Khi Kim TaeHyung còn nhỏ, gia đình không thuộc loại khá giả gì, ngược lại còn có chút khó khăn. Ba cậu làm tài xế cho một doanh nhân, mẹ cũng làm giúp việc cho nhà đó, cả nhà cậu cũng sống trong khuôn viên nhà người ta. Mãi đến khi cậu lớn hơn một chút, ba dành dụm mãi mới đủ tiền mua lại được khoảng đất nhỏ và căn nhà mà bấy lâu nhà chủ cho ở nhờ.
Do hoàn cảnh nên từ nhỏ Taehyung đã quen với việc đi học về sẽ phải phụ mẹ làm việc nhà, phụ ba chăm sóc vườn. Trong ấn tượng của Taehyung ngày ấy, ông chủ là một người đứng tuổi, sấp sỉ năm mươi sáu mươi, ông chủ hiền lắm, rất dễ tính, không hề có thói hách dịch của người giàu. Nhưng con trai ông chủ thì ngược lại. Người đó lớn hơn Taehyung mười hai tuổi, từ nhỏ cậu đã quen gọi người đó là chú. Mỗi lần ở gần hắn, cả người cậu luôn như bị đè ép dưới một loại khí nén không tên, cảm giác ấy đến tận giờ vẫn luôn ám ảnh cậu.
Người đó tên gọi là Kim Namjoon...
Năm Taehyung mười bốn tuổi, cậu biết Kim Namjoon có tình cảm với mình. Nhưng lấy thân phân của mình, cộng thêm khoảng cách tuổi tác, có mơ cậu cũng không dám nghĩ tới cùng người kia ở một chỗ.
Năm Taehyung mười lăm tuổi, cậu bị Kim Namjoon cường bạo. Hắn đêm đó làm tiệc chia tay với bạn bè chuẩn bị sang Mĩ một năm hoàn thành luận án tiến sĩ. Hơi men quanh quẩn bên người, người mình yêu ở ngay bên cạnh, lại nghĩ đến sắp phải chia xa, hắn liền làm nên chuyện sai lầm. Ngay hôm sau, hắn lên máy bay đến nơi cách xa nửa vòng Trái Đất mà không biết rằng một tháng sau đó, người hắn yêu chật vật thế nào khi biết trong cơ thể gầy còm kia đang mang thêm một sinh mệnh
Một năm sau hắn quay về, Kim Taehyung vừa mới mang Gạo rời đi chưa được mấy ngày. Hắn tra hỏi hết mấy người làm mới trong nhà mới biết, thì ra, hắn được làm cha rồi.
Từ sau đó, hắn điên cuồng tìm kiếm cậu, âm thầm bảo vệ, ở bên cậu. Cậu mướn nhà ở đâu, tự động căn nhà kế bên nếu không được hắn thuê thì cũng là hắn mua lại.
Cậu ở đâu, hắn ở đó.
.
.
Hôm sau Gạo thức dậy, nũng nịu rên rỉ vài tiếng đòi ba đã được cậu nhanh chóng bế lên, hôn hôn chào buổi sáng. Gạo không có bạn nên quấn ba lắm, ỷ lại vào ba lắm. Hai cha con tưởng chừng như cô độc, nhưng cứ như vậy dựa vào nhau mà sống.
Sau khi giúp Gạo vệ sinh cá nhân, chuẩn bị cho Gạo một cái sandwich ăn sáng thì cậu vỗ vỗ mông đứa nhỏ, bảo nó ra vườn chơi xích đu, bản thân bắt đầu dọn đồ đạc trong mấy cái thùng ra. Đồ của cậu không nhiều lắm, chủ yếu là quần áo với mấy nhu yếu phẩm, đồ chơi của đứa nhỏ. Con nít cần rất nhiều thứ, còn nhớ hồi Gạo còn bé, cậu gần như mỗi ngày chỉ ăn một cái cơm nắm tam giác để dành tiền mua sữa cho nó.
Đứa nhỏ ở ngoài sân chơi rất ngoan, tay cầm sandwich ba làm cho, chân ngắn tũn đạp lên mấy cái lá vàng rượm dưới chân, nghe tiếng sột soạt thích tai vô cùng. Đứa nhỏ vừa ăn xong mẩu sandwich cuối cùng đã nghe có tiếng người gọi, nhưng không phải tiếng ba nhóc
“Gạo” hắn đứng ngay chỗ hàng rào cao ngang hông, vẫy tay ngoắc đứa nhỏ đang mãi miết tự đùa nghịch một mình
Đứa nhỏ nhìn thấy hắn, tính hô lớn một tiếng nhưng đã kịp thời bị ngón tay kê ngay môi như ý bảo im lặng của hắn chặn lại. Nó vui vẻ chạy về phía hắn, nụ cười thật duyên trên môi tô điểm cùng lúm đồng tiền xinh xinh, Gạo một trăm phần trăm chính là bản sao hoàn hảo của hắn, có điều là một phiên bản đáng yêu hơn rất rất nhiều - cái này có lẽ Gạo giống ba.
“Chú công viên ơi, chú đến chơi với Gạo hả?”
“Ba Gạo đâu, sao để con một mình ở đây?” Nhìn miệng đứa nhỏ tèm lem mứt dâu, hắn với chiều cao nổi bật đã dễ dàng vươn người qua hàng rào, bế thốc đứa nhỏ lên tay rồi tỉ mẫn lau sạch, động tác rất nhẹ nhàng như sợ sơ ý sẽ làm đứa nhỏ đau.
“Ba Gạo đang dọn đồ, ba không cho Gạo phụ nên Gạo ra đây chơi” vóc người hắn so với cậu đối lập hoàn toàn, chẳng những cao hơn mà còn rắn chắc, vững vàng. Đứa nhỏ trong vòng tay hắn tha hồ ngã ngớn vẫn không lo ngã, vì luôn có một bàn tay to lớn luôn ở ngay sau lưng, đỡ lấy cái thân người múp míp đáng yêu của nó.
Gạo dù gì cũng ba tuổi rồi, cân nặng đứa nhỏ ba tuổi đã hơn mười mấy kí, hơn nữa Taehyung chăm đứa nhỏ rất tốt, mủm mỉm một cục xinh xinh. Dù cho Taehyung là con trai, nhưng trải qua một lần sinh nở không có sự chăm sóc cẩn thận, hàng ngày làm việc rất nhiều lại không ăn uống đầy đủ, cả người gầy rộc. Mỗi lần bế đứa nhỏ cậu không khỏi có chút chật vật, cánh tay luôn gồng hết sức để giữ cho đứa nhỏ thoải mái. Cũng may đứa nhỏ hiểu chuyện, khi đi vững rồi cũng không đòi cậu bế nhiều, nếu cậu có bế cũng sẽ ngồi rất ngay ngắn, không nghịch phá xoay tới xoay lui
Hắn đưa mắt nhìn vô sân, qua ô cửa sổ nho nhỏ nhìn thấy mái đầu nâu đang cặm cụi sắp xếp mấy vật dụng nấu ăn trong bếp. Đứng ở bên ngoài ôm con, hắn khao khát được vào trong đó cùng cậu dọn dẹp thế nào. Một nhà ba người, hắn và cậu vừa dọn dẹp vừa trông chừng Gạo ngoan ngoãn tự đùa vui. Khung cảnh hạnh phúc như vậy, đến bao giờ hắn mới có được đây?
“Chú ơi, chú dẫn con đi chơi nha. Ở đây một mình chán lắm” đứa nhỏ ôm cổ hắn nũng nịu. Đứa nhỏ đúng là sợ người lạ, nhưng đây cũng không phải lần đầu gặp hắn. Suốt ba năm nay, chỉ cần ba với nó đi đâu, chú này sẽ luôn xuất hiện, nên nó luôn nghĩ rằng chú ấy luôn bên cạnh nó và ba như một lẽ hiển nhiên.
“Gạo ngoan, Gạo mở cửa chú vào sân chơi với con nha. Nếu chú mang Gạo đi chơi, ba của Gạo sẽ rất lo lắng” hắn nói xong rồi lại thả đứa nhỏ xuống, ánh mắt ngập yêu thương nhìn đứa nhỏ ngoáy mông múp thịt chạy đến phía cổng nhà, cố hết sức nhón thân người lùn xủn lên mở cổng cho hắn.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi trên xích đu, chính xác hơn là hắn ngồi xích đu còn đứa nhỏ thì đu vắt vẻo lên người hắn, ôm lấy cổ hắn kể đủ thứ chuyện mà nó xem được trên TV hay gặp được trên phố. Hắn ngồi im ôm chặt đứa nhỏ, mắt không rời khỏi từng đường nét trên khuôn mặt nó, chậm rãi đánh giá
Mắt một mí giống cả hắn và cậu, pha chút sắc bén như hắn lại thêm cả hình dáng tròn to, trong veo như cậu. Cái mũi cao vót, còn bé xíu đã có khuôn mũi hoàn mĩ, cái này một trăm phần trăm là giống cậu rồi. Đôi môi hơi đầy đặn, cười rất duyên, thêm cả đôi lúm đồng tiền sâu hoắm, cười lên một cái liền hoàn hảo hoá thành Kim Namjoon nhỏ.
Đứa nhỏ này là con của hắn và cậu, là kết tinh của cả hai. Tuy cậu không yêu hắn, tuy cậu rất hận hắn, nhưng hắn yêu cậu và đứa nhỏ này vô bờ bến. Trong tâm hắn thầm tự hứa, một ngày nào đó sẽ cho cả hai danh phận đàng hoàng, để người hắn thương và con hắn không phải sống trong ánh nhìn khinh miệt của người đời nữa
“Gạo này, Gạo tên thật là gì vậy?”
“Con không biết nữa, ba chỉ gọi con là Gạo thôi” đứa nhỏ nghịch cổ áo sơmi của của hắn, lơ đễnh đáp lời
“Thế sao Gạo không đi học?” ba năm nay tuy nói luôn bám theo bọn họ nhưng hắn cũng không có nhiều cơ hội được tiếp cận với cả hai, cậu luôn cố để Gạo tránh xa hắn, luôn phủ nhận mỗi khi hắn đề cập đến việc hắn là cha của đứa nhỏ khiến hắn có nhiều điều khúc mắc mãi trong lòng mà chẳng biết hỏi ai
“Ba nói Gạo không có giấy nên Gạo không được đi học”
Giấy? Là giấy khai sinh sao? Phải rồi, Kim Taehyung năm nay mới mười chín, chính cậu còn chưa đủ tuổi trưởng thành, làm gì có khả năng đi làm giấy khai sinh cho Gạo? Nhưng mà Gạo ba tuổi rồi mà chưa làm khai sinh, như vậy cũng chẳng phải điều tốt lành gì. Suy nghĩ một chút, hắn hỏi đứa nhỏ.
"Gạo muốn được đặt tên gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com