Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

63. Hững hờ


Namtan pha nước ấm tắm cho Aydin, sau đó đến lượt mình. Lúc từ trong phòng bước ra, đã thấy thằng nhóc ngồi gục gặt, liền bước đến bế nó lên, nằm ra sofa dỗ ngủ.

Thằng bé đã "chín muồi", dỗ dỗ mông mấy cái liền ngủ say sưa, Namtan cũng mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm trong cơn mơ màng có tiếng bước chân người, tiếng nước chảy trong phòng tắm...

Namtan nhẹ nhàng mở mắt, khe khẽ ngồi dậy, quả thật là chị về.

1 giờ sáng.

Sao lại về khuya đến vậy?

Namtan xót xa bước đến căn phòng có chút ánh sáng lờ toả ra cùng chút hơi nước. Nheo mắt nhìn qua khe cửa, chị đang mệt mỏi đứng cúi đầu dưới vòi sen, để những giọt nước lạnh ngắt dội từ đầu xuống phủ lên cả cơ thể nõn nà.

Tắm khuya như vậy rất dễ bệnh, chị có biết không?

Namtan đứng mãi ở đó, đến khi tiếng nước chảy không còn, liền trở lại sofa nằm vờ đã ngủ mê.

Film bước ra, chị thở dài, vào phòng lấy chiếc chăn dày dặn đắp cho cả hai người một lớn một nhỏ trên sofa.

Tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, sau đó cả căn nhà chìm vào tĩnh lặng. Namtan để những dòng suy nghĩ miên man cuốn mình vào giấc mộng nặng nhọc từ khi nào chẳng rõ.

...

Tỉnh dậy bên ngoài trời sáng bửng, đi vào phòng ngủ... Chị không còn ở đó.

Chị đi làm rồi sao? Sớm vậy ư? Một nỗi xót xa dâng ngập lòng.

Chị không muốn nhìn thấy mình đến vậy sao?

Sửa soạn chỉnh chu, đánh thức Aydin, cho con ăn sáng, đưa nó đến trường rồi lũi thũi đến công ty.

----------------------

Buổi tối, đón con về, cho ăn uống, sau đó lại dỗ nó ngủ...

Chị chưa về, Namtan chập chờn mãi đến khuya mới nghe tiếng xe chạy vào trong sân, cố lắng tai nghe, vẫn như hôm qua, chị về phòng tắm thật lâu, âm thầm trở ra phòng ngủ.

Namtan nằm nhắm mắt, không ngủ, nghe tiếng đêm chầm chậm gõ từng nhịp dài.

5 giờ sáng. Chị lại đi...

Chị cố tình thức khuya dậy sớm để né tránh mình? Nếu không muốn gặp, không muốn nói chuyện vậy chỉ cần nói với mình một câu thôi. Chị có thể ngưng hành hạ bản thân bằng cách này không? Sức nào chịu nổi?

Những giọt nước nóng hổi lăn trên má chảy xuống ướt một mảng sofa, ướt cả tóc thằng bé con đang nằm cuộn ngoan trong lòng.

...

...

Bốn năm ngày trôi qua, một tuần trôi qua, tình trạng không khả quan, vẫn ở chung nhà, vẫn ở bên nhau nhưng sao mà xa xôi vạn dặm, Chị trở nên mong manh khó nắm bắt đến nỗi Namtan không thể tin.

Mới đó còn ở trong vòng tay nhau êm đềm biết mấy?

...

Film tỉnh dậy khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, chị nhanh chóng bấm tắt sợ làm ồn ngoài kia, ngồi dậy chuẩn bị đến công ty.

-------------------------

Namtan tan sở, hối hả định đi đón con thì có thông báo tối nay làm thêm, ngày mai phải có ảnh quảng bá bộ sưu tập mới rồi.

Làm sao đây?

Không còn thời gian để nghĩ, tranh thủ thời gian ăn cơm chiều phóng nhanh đến trường đón thằng bé, hay là để Aydin ở nhà? Bỏ một đứa trẻ bốn tuổi ở nhà một mình có được không? Lòng Namtan rối như tơ.

Không còn cách nào khác, Namtan ái náy hỏi đứa nhỏ:

- Con có ở nhà một mình được không?

- Dạ được!

Kì thực trước đây ở với mẹ, Aydin thường xuyên bị bỏ ở nhà một mình do mẹ bận đi chơi.

- Nhưng mà... Namtan lại nghĩ, hoang mang, cuối cùng không còn cách nào khác. - Mami mua sữa với bánh kẹo để ở nhà cho con nhá, sẽ tranh thủ xong việc sớm về với con.

- Yes!

Namtan ghé siêu thị mua sữa và rất nhiều bánh ngọt để "bù đắp", không kịp cho con ăn cơm nói chi bản thân ăn cơm, thôi thì cố làm nhanh một chút tối về cho ăn sau.

- Con có đói thì uống sữa. Namtan để mấy hộp sữa và bánh ngọt sẵn trên bàn thấp cho đứa nhỏ dễ lấy, bật tivi kênh hoạt hình cho nó, trải chăn gối trên sofa. - Buồn ngủ thì nằm đây ngủ. Namtan căn dặn.

Đó là tất cả những gì chu đáo nhất Namtan có thể làm cho một đứa nhỏ. Một thân một mình nuôi con kể cũng tội. Tính ra đã chu đáo hơn mẹ nó gấp nhiều lần rồi, Aydin gật gù nghe lời, tay đang cầm một gói snack nhai nhóp nhép, mắt dán vào tivi.

Namtan nhìn đồng hồ, đóng cửa cẩn thận rồi vội vã đến công ty.

...

...

Tan sở, Film bỏ bút xuống, mệt mỏi chà xát hai lòng bàn tay vào nhau cho nong nóng rồi chườm lên mắt.

Chị lấy mấy sấp hồ sơ bỏ vào túi xách, quyết định đi về nhà, không vật vờ ở công ty như mấy hôm trước nữa. Vì sao ư? Chị sợ như ngày hôm qua.

Tránh mặt được gì? Rốt cuộc chị vẫn không thể thiếu đi sự hiện diện của người ta.

Giây phút phát hiện Namtan bế con đi mất, chị mới cảm thấy chân thực sự mất mát ấy khủng khiếp cỡ nào, tim chị như lập tức ngừng đập, lòng ngực đau nhói, tưởng chừng có thể chết đi được.

Mệt mỏi lái xe về nhà. Lấy chìa khoá mở cửa, trong nhà có tiếng tivi, hẳn là ai kia đã về. Trong khi chị không biết phải đối mặt làm sao, thì trên sofa không có người đó, chỉ có đứa nhỏ đang ngồi.

Đi đâu rồi? Film nhíu mày.

Rón rém đi đến phòng tắm, không có.

Trong bếp, không có.

Lại đi vào phòng ngủ, cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com