17
Rèm cửa sổ bị kéo ra, Điền Chính Quốc nằm nghiêng trên giường, lòng bàn tay đang nắm một cái tay của người khác sờ lên quần lót mình, vừa giương mắt đã bắt gặp hai con ngươi đen láy. Hôm trước mới chiến ba hiệp, chỉ cách có một ngày đã phát sinh loại sự cố này ngay trên giường người ta, Điền Chính Quốc hoàn toàn chẳng biết giải thích thế nào, chỉ có thể né tránh ánh mắt thăm dò của đối phương, tình cảnh nhất thời hết sức khó xử.
"Cậu mơ thấy ai vậy?" Tay Kim Thái Hanh vẫn chưa rời khỏi đũng quần đối phương, tranh thủ thả dê hai lần, cười như không cười nói, "Yui Hatano? Maria Ozawa?"
"Không phải." Điền Chính Quốc bối rối ho khụ khụ, "Tớ đâu có thích tuýp người này."
"Thế cậu thích tuýp người nào?" Kim Thái Hanh tiện thể hỏi, lại chợt nhớ đến cuộc nói chuyện lần trước, sắc mặt trở nên hơi khó coi, "Đừng nói là Tống Thi Nhạc chứ?"
"Đoán mò ít thôi, không phải cô ấy!" Kim Thái Hanh trưng vẻ mặt khó tin, Điền Chính Quốc nhỏ giọng lầm bầm, "Tớ vốn không mơ thấy nữ sinh."
"Ồ, không phải nữ sinh." Sắc mặt Kim Thái Hanh ôn hòa trở lại, "Vậy chính là nam sinh rồi, tớ hả?"
"Ảo tưởng sức mạnh hả? Cậu suy nghĩ nhiều rồi!" Điền Chính Quốc cố gắng bình tĩnh, "Tớ chưa kịp nhìn thấy mặt."
"Quả nhiên là nam sinh." Kim Thái Hanh gật đầu một chút, so với việc rốt cuộc có phải là mình hay không thì hắn càng quan tâm việc khác hơn, "Cậu ở phía trên, hay vẫn phía dưới?"
Sắc mặt của Điền Chính Quốc cứng đờ, cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý để trả lời vấn đề này, nhất thời chẳng nói nên lời.
"Xem ra là phía dưới." Kim Thái Hanh cũng đoán trước được, vẻ mặt hiểu rõ, hắn nhích người tới, cách Điền Chính Quốc ngày càng gần, hơi thở phả thẳng tắp lên mặt người kia, "Nằm mơ cũng muốn bị đàn ông làm? Có lẽ tớ nên tự kiểm điểm mình một phen."
Kim Thái Hanh nhanh gọn lẹ lột sạch quần áo của Điền Chính Quốc, bất ngờ dùng lực đè cậu dưới thân. Khe mông bị người thưởng thức bóp mạnh như bóp mì vắt, tấm lưng trần được lồng ngực nóng bỏng bao trọn, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy hô hấp nóng rực gần trong gang tấc, nụ cười trầm thấp khẽ vang bên tai: "Tớ phải nỗ lực thật tốt, để lần sau cậu còn mơ thấy tớ."
Kim Thái Hanh xuôi theo cột sống mà liếm thẳng lên, liên tục lưu lại những nụ hôn nóng ướt, vệt nước mờ ám kéo dài trên làn da hơi ửng hồng, cực kỳ kiều diễm động lòng người. Hắn cắn xé da dẻ sau gáy Điền Chính Quốc, nhấc một tay vẽ vài vòng xoa nắn núm vú sưng tấy trước ngực cậu, chẳng mấy chốc đã khiến người dưới thân bật ra tiếng rên rỉ như động vật nhỏ.
Điền Chính Quốc quỳ sấp trên ván giường, khe mông dính đầy gel bôi trơn, hai ngón tay lúc tiến lúc lùi mở rộng trong đường ruột của cậu, đốt ngón tay thon dài xâm phạm đè nghiến điểm mẫn cảm, tiếng nước lép nhép nhanh chóng vang vọng trong không gian. Lúc đầu cậu còn muốn chống cự, về sau lại cảm thấy sớm muộn gì cũng bị chịch, đau dài không bằng đau ngắn, chịch muộn không bằng chịch sớm, vả lại thực ra Kim Thái Hanh vẫn được xem là trym lớn kỹ năng tốt, cho nên chuyện này cũng chưa phải là hoàn toàn không thể nào tiếp thu được.
Kim Thái Hanh lật người kia lại, làm phía sau đương nhiên thú vị, nhưng để khuất mặt Điền Chính Quốc cứ khiến hắn cảm thấy thiếu chút gì, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm đáng yêu nào trên gương mặt kia. Kim Thái Hanh tách hai chân Điền Chính Quốc ra đè xuống, khẽ hôn vào đầu gối, xuôi theo vùng da mềm mại nhất đùi trong mà du ngoạn, chẳng mấy chố đã nổi lên vài chấm đỏ, tiếp tục mút mạnh một lần lại một lần lưu lại vết tích, làn da trắng nõn dần phơi bày bức tranh phong cảnh uốn lượn uyển chuyển. Kim Thái Hanh khẽ cắn bao tinh hoàn của Điền Chính Quốc một chút, sau đấy thừa dịp người dưới thân đang run lẩy bẩy bèn nâng gậy th*t duyên dáng ngậm vào trong miệng.
Điền Chính Quốc hoàn toàn không ngờ rằng Kim Thái Hanh sẽ làm như vậy, toàn thân cậu đều đang tỏa nhiệt, nhưng so với cậu thì khoang miệng của Kim Thái Hanh càng nóng hơn, nóng đến mức kiến cậu mất kiểm soát co rúm lại. Bộ phận quan trọng bị người phun ra nuốt vào thành thạo, đầu lưỡi thỉnh thoảng thọc mạnh vào lỗ niệu đạo, khoang miệng vận động phát ra tiếng "Òm ọp òm ọp" cực lớn, giống hệt có chiếc phách nào đó gõ vào trái tim của cậu. Chân cậu bị Kim Thái Hanh vững vàng đặt bên hông, giãy dụa yếu ớt chẳng thể trốn thoát được, chỉ có thể bị động thừa nhận khoái cảm xâm nhập.
Điền Chính Quốc dùng hàm trên cắn thật chặt môi dưới mỏng manh, cố gắng muốn nuốt xuống toàn bộ âm thanh trong cổ họng. Không có cách nào kìm nén tiếng rên rỉ tựa như nước nóng sôi trào, ùng ục ùng ục nổi bọt, tận dụng mọi kẻ hở bên trong tràn ra, vừa giống tâm tư rối bời thở dài, vừa giống gào thét khi sắp sửa sụp đổ.
Ánh mắt của cậu đã có chút tan rã, đành phải vô ích trợn trừng nhìn xuống phía dưới. Kim Thái Hanh bắt gặp ánh mặt cậu, cũng chẳng vì cổ họng khó chịu mà bộc lộ vẻ mặt yếu ớt gì, đôi tròng mắt bị khung xương lông mày cao ráo áp sát phía dưới hiện lên chút ánh nước nhưng không nhu nhược, trái lại đôi mắt sáng rực càng lộ vẻ thâm thúy, như thể có vòng xoáy khổng lồ muốn cuốn hắn vào bên trong.
Điền Chính Quốc phát hiện dù mình nỗ lực thế nào thì cũng hết cách chặt đứt tầm nhìn giáp nhau, cậu không thể dời mắt sang chỗ khác, giống hệt từ tính tự nhiên giữa cực S và cực N. Cậu có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình từ trong đôi mắt kia, dùng đôi mắt bị bốc hơi đến mông lung, ánh mắt ao ước e sợ mà ngơ ngác nhìn Kim Thái Hanh.
"Cứ rên đi." Kim Thái Hanh phun gậy th*t trong miệng ra, tay phải duỗi lên trên lần mò, giải thoát cánh môi khỏi hàm răng Điền Chính Quốc, sau khi mất đi áp lực thì màu môi vừa mới trắng bệch lập tức đỏ thẫm, có chút sưng, như thể một giây sau sẽ có giọt máu êm dịu xuất hiện. Kim Thái Hanh luồn ngón trỏ vào khóe miệng của Điền Chính Quốc, dây dưa cùng đầu lưỡi mềm mại, nét mặt mang theo ý cười, "Trong mơ thoải mái hơn hay hiện tại thoải mái hơn?"
Ánh mắt Điền Chính Quốc lấp lóe giãy dụa mãnh liệt, bởi vì kiềm chế quá mức mà nom có hơi đau khổ. Kim Thái Hanh cúi đầu xuống, tay trái lại vuốt ve miệng huyệt nho nhỏ trơn trượt kia lần nữa, màu sắc phấn nộn bởi vì ứ máu mà càng thêm hồng hào, hắn chậm rãi cúi người, như gần như xa mà hôn lên địa phương sắp sửa dung nạp hắn.
"Oái... Đừng!... A.... Aha..." Toàn bộ run rẩy dữ dội và giãy dụa của người dưới thân đều bị đè xuống, Kim Thái Hanh nhấn Điền Chính Quốc lại rồi đâm lút cán, thúc đến nỗi khiến người kia run bần bật.
Bởi vì khiếp sợ bất ngờ và tâm lý hổ thẹn mà nước mắt tràn mi, tiếng rên rỉ đầu tiên phá giới, giống như hòa thượng tu bế khẩu thiền buông bỏ mọi phiền não, cánh môi mỏng kia dần hé mở, âm cuối rung động liên tục tràn ra từ giữa hàm răng, tình cờ xen lẫn chất giọng nghẹn ngào.
"Quá... Ư... Quá nhanh... Làm ơn...." Hai chân Điền Chính Quốc vô lực treo trên khuỷu tay Kim Thái Hanh, mũi chân mỏi đến cực hạn, cậu mềm giọng cầu xin Kim Thái Hanh: "Cậu... A... Chậm, chậm một chút... Hức..."
"Ngoan." Hai tay Kim Thái Hanh vuốt ve mu bàn tay Điền Chính Quốc, mười ngón tay đan xen kéo người lại gần, thân dưới càng thêm kiên định liều mạng đâm rút, gân mạch của dương v*t hắn phồng lên, dòng máu bên trong kích động thỏa mãn, gia tăng tần suất nhanh hơn mà hung ác khai thác hang động mềm mại từng đợt từng đợt, khiến cậu phải thừa nhận tiếng nức nở nghẹn ngào của chính mình.
"Ngoan nào." Kim Thái Hanh lại lên tiếng trấn an, dương v*t không ngừng ra sức nghiền ép tuyết tiền liệt, âm thanh cùng động tác khác nhau một trời một vực, nhu hòa giống như đang dệt một giấc mộng xinh đẹp huyền ảo, "Sẽ rất thoải mái."
"A... Chỗ đó... Đừng... Á... Đừng mà..." Vừa rồi vừa tăng tốc tần suất đỉnh lộng sau huyệt, phần bụng Kim Thái Hanh kéo căng ra đường cong trông rất đẹp, mông eo hoạt động mạnh mẽ, mang theo mỹ cảm của sinh mệnh. Bắp thịt cả người Điền Chính Quốc căng cứng co rút, lại chẳng làm được chút gì, ngón chân cuộn tròn run cầm cập, vẻ mặt cậu tràn đầy mê man nhìn Kim Thái Hanh, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt lệ. Cậu mở to mắt gọi tên đối phương: "Kim Thái Hanh..."
"Ừ?" Kim Thái Hanh khẽ đáp lời, cúi người dịu dàng liếm hôn khóe mắt ẩm ướt đỏ bừng đang không ngừng rơi lệ.
Linh hồn đã bị kéo ra khỏi thân thể, Điền Chính Quốc cảm giác được làn da nóng bỏng của Kim Thái Hanh dán vào, cậu bị không khí bốc hơi bao trùm, bắp thịt bủn rủn như thể bị ném vào một nồi nước nóng đang chậm rãi sôi lên, ý thức rời rạc, ngay cả xương cốt cũng muốn tan chảy.
"Kim Thái Hanh... A..." Điền Chính Quốc lại kêu một tiếng, âm thanh nho nhỏ y hệt hô hấp, cậu cảm thấy có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng tha thiết muốn bật ra. Một lát sau cậu run rẩy bắn tinh, trong tiếng kêu sợ hãi và khóc lóc, cậu cảm nhận được một luồng tinh dịch giống như súng nước cao áp phun lên trên tuyến tiền liệt, nóng đến nỗi trước mắt cậu trống rỗng.
dương v*t rút ra sau khi đã giải phóng, vách ruột mất đi dương v*t bao bọc bèn co rút lại theo quán tính, dịch đục không còn bị tắc nghẽn, chậm rãi chảy ra khỏi miệng nhỏ, rơi xuống ga trải giường, thấm ướt một bãi.
Kim Thái Hanh đi nhặt điện thoại rơi dưới chân giường, vẻ mặt mềm mại ôm người, Điền Chính Quốc vẫn chưa thoái khỏi trạng thái bủn rũn sau khi bắn tinh, từ từ nhắm chặt hai mắt hồi phục hô hấp, trên xương quai xanh mang theo mấy quả dâu tây.
"Mệt à?" Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm xương quai xanh của người kia một lát, cái tay đang khoác lên bả vai Điền Chính Quốc vuốt nhẹ hai lần trên làn da bóng loáng, sau đó tiện tay tay bấm vào album ảnh mở ra kiệt tác trả thù lúc trước, "Hay là cứ ngủ tiếp chút đi?"
Tứ chi Điền Chính Quốc khôi phục được chút sức lực, lắc đầu, vươn tay đẩy Kim Thái Hanh, lôi khăn tắm bắt đầu lau chùi thân thể.
"Lát nữa muốn ăn cái gì?" Kim Thái Hanh trở về chỗ xem xong tất cả, xóa toàn bộ từng tấm một.
"Cứ làm như tớ muốn ăn cái gì thì ăn ấy? Đậu má tớ muốn ăn tiết canh đó!" Sau khi tỉnh táo Điền Chính Quốc hết sức xấu hổ giận dữ, giờ này phòng ngủ đã bị cắt nước nóng rồi, nhớp nháp đầy người cũng chỉ có thể cầm khăn ướt xử lý đơn giản, vừa nghĩ tới việc phải mang theo đống dấu vết sót lại vượt qua một ngày, cậu bèn cảm thấy rất chi là thiệt thòi, bắt đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Cậu... Sao cậu cứ như vậy suốt... Còn không thèm mang bao..."
Mao huyết vượng (Tiết canh)
Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn cậu hồi lâu, cũng chẳng thèm để bụng về hành vi trở mặt không nhận chịch này, cả buổi mới đứng dậy xoa xoa đầu cậu: "Chờ tớ."
Điền Chính Quốc lau xong người lẫn mặc đồ lót chỉn chu, bèn tự giận mình co quắp nằm bất động trên giường. Đợt cảm mạo này bắt đầu bằng một hiệp, cũng kết thúc bằng một hiệp, thật mẹ nó có đầu có đuôi trước sau vẹn toàn! Cậu đã quen với tác phong sinh hoạt "Cậu nói phần cậu, tớ làm phần tớ" của Kim Thái Hanh, cho nên chả dám chờ mong gì vào bữa cơm này, ai mà ngờ Kim Thái Hanh thực sự mua tiết canh trở về.
Đáng nhẽ món ăn phải bóng nhẫy dầu mỡ giờ đây chẳng nhìn ra dáng vẻ vốn có, nước lèo không hề thấy một chút ớt nào. Điền Chính Quốc dùng vẻ mặt "Cậu có bị thiểu năng không?" nhìn Kim Thái Hanh: "Cậu đừng gạt tớ nữa, cái này mà là nước dùng tiết canh hả?"
"Sao nói nhảm nhiều dữ vậy?" Kim Thái Hanh nhớ tới biểu cảm muốn nói lại thôi của chủ quán khi vừa nghe câu "Tiết canh không bỏ ớt" ban nãy, còn dùng cả ánh mắt trìu mến nhìn trẻ bị đao.
Điền Chính Quốc cân nhắc phía dưới của mình, rốt cuộc vẫn lựa chọn lấp no bụng trước, cậu ăn một đũa: "Khó nuốt quá à."
Kim Thái Hanh giật đôi đũa trong tay cậu nếm thử một miếng, sau đó tỏ vẻ đồng ý gật đầu: "Ăn mau, ăn không hết chơi chết cậu." Sau đó Điền Chính Quốc trơ mắt nhìn người này mở một phần gà xào ớt thơm nức mũi.
Tại sao lại có loại người mặt dày trơ trẽn như vậy trên đời chứ? Điền Chính Quốc bày tỏ sự kinh hoàng, dưới cơn phẫn nộ ăn đặc biệt sung sức.
Qua cả buổi giọng Kim Thái Hanh mới vang lên từ bên cạnh: "Muốn ăn cái gì thì để dành trước, ngày mai dẫn cậu đi."
Điền Chính Quốc không trả lời, chỉ là động tác ăn uống thoáng dừng lại một chút. Cậu thấy mình nên đi bệnh viện kiểm tra thôi, chẳng biết mắc phải thói xấu gì, cớ sao dạo gần đây luôn cảm giác nhịp tim đập thất thường thế nhỉ?
CHƯƠNG 17
Rốt cuộc ngày hôm sau vẫn chưa thể ăn được bữa cơm này.
Hơn bốn giờ chiều, Kim Thái Hanh đang giặt quần áo trên ban công phòng ngủ, điện thoại di động để trên bàn đột nhiên vang lên. Điền Chính Quốc lớn giọng gọi Kim Thái Hanh, trên màn hình điện thoại hiển thị mười một con số xa lạ, nhưng lúc Kim Thái Hanh tiếp nhận cuộc gọi, âm thanh đầu dây bên kia có chút rò rỉ ra ngoài, là Tống Thi Nhạc. Điền Chính Quốc nghe không rõ rốt cuộc bên kia nói cái gì, âm lượng đã bị giảm nhỏ từ trước, cậu chỉ loáng thoáng nghe được ba chữ "Rạp chiếu phim".
"Tôi không đi." Vẻ mặt của Kim Thái Hanh hơi mất kiên nhẫn, chẳng biết đối diện lại nói thứ gì, khiến hắn thay đổi quyết định trong chốc lát, nhíu mày quăng thêm câu cuối "Chờ ở đấy."
"Tớ đi ra ngoài một chuyến." Kim Thái Hanh vội vã thay quần áo tốc hành, trước khi ra cửa rất chi là tự nhiên dặn dò, "Nếu năm giờ rưỡi tớ còn chưa trở về thì nhớ tự mình ăn cơm."
"Mắc mớ gì tới cậu, nói nhiều ghê." Điền Chính Quốc cà khịa hắn một chút, bản thân cũng muốn tự do mà cứ thích quản này quản nọ suốt.
Kim Thái Hanh xoa xoa tóc Điền Chính Quốc, giống như đang nhìn cún cưng nhà mình cáu kỉnh: "Đi, nghe lời."
"Phắn nhanh giùm!" Điền Chính Quốc tức đến nỗi muốn mắng người, cậu tính hất cái tay trên đỉnh đầu ra, động tác lại chậm một nhịp so với đối phương, bàn tay trượt xuống kéo theo không khí mềm mại, mang theo cơn gió nhỏ lướt qua bên cạnh.
Sau khi Kim Thái Hanh rời khỏi thì chỉ còn lại một mình Điền Chính Quốc ở trong phòng ngủ, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập hương vị tự do, Điền Chính Quốc tựa vào đầu giường hưởng thụ an nhàn hiếm có, càng nghỉ ngơi càng cảm giác khó chịu, cả người cứ thấy sai sai.
Đi đổ rác, lau sạch bàn, liên tục chà nhà vệ sinh, cảm xúc vô duyên vô cớ kia vẫn không giảm bớt chút nào, Điền Chính Quốc chuẩn bị dẹp nốt thau nước, Kim Thái Hanh chưa giặt xong quần áo đã lo đi ngay, vài cái áo phông hai cái quần, ngâm chung một chỗ, đen trắng lẫn lộn thành mớ bừa bộn, Điền Chính Quốc ghét bỏ nhìn thoáng qua, rốt cuộc quá chướng tai gai mắt, bắt đầu vươn tay cầm cái áo vò vò.
Giặt quần áo hộ tình địch cũ là loại trải nghiệm gì? Nếu để ngày xưa bắt gặp vấn đề này, Điền Chính Quốc sẽ cảm thấy đầu óc người kia 100% nhét đầy shit, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lập tức hóa thân thành anh hùng bàn phím, nóng lòng muốn chui qua mạng lưới bên kia chửi người cho tỉnh. Hiện tại cậu có thể nắm chắc lương tâm trả lời, có chút ê ẩm chua chát, có chút trống rỗng, lại có chút an tâm bất ngờ. Cậu cảm thấy mình sắp bị Kim Thái Hanh tra tấn thành M run lẩy bẩy rồi, cậu vừa vò đồ vừa nghĩ, đậu má đáng khinh thiệt!
Lúc Kim Thái Hanh chạy đến rạp chiếu phim thì đã qua bốn mươi phút, Tống Thi Nhạc ngồi đối mặt với Viên Kiêu ở dưới tầng trệt quán cà phê, bầu không khí trầm mặc kỳ dị. Vừa trông thấy Kim Thái Hanh xuất hiện, vẻ mặt Tống Thi Nhạc chợt rạng rỡ, đứng lên vẫy tay với hắn.
Tống Thi Nhạc tình cờ đụng trúng Viên Kiêu, bị bám riết không tha, bèn nói dối mình đã có bạn trai mới. Viên Kiêu không tin, buộc cô gọi điện thoại để bạn trai đến đón cô, Tống Thi Nhạc bất đắc dĩ, đành gọi điện cho Kim Thái Hanh xin giúp đỡ.
Kim Thái Hanh ghét nhất loại dây dưa đùa giỡn mập mờ này, lúc đầu chẳng hề muốn tới đây chút nào, nhưng hắn càng không muốn về sau lại bị người khác liên tục quấy rối vì những chuyện giống vầy, bèn dứt khoát giải quyết sòng phẳng luôn một lần.
Viên Kiêu thấy Kim Thái Hanh tới thật, sắc mặt lập tức u ám, Kim Thái Hanh không cho hắn cơ hội gây sự, tự mình mở miệng: "Chia tay thì chia tay, chưa chia tay thì nhanh quay lại, đều thẳng thắn một chút. Tôi không dư thời gian rảnh xen vào trò cười của hai người." Dứt lời quay sang Tống Thi Nhạc: "Lần trước vì nể mặt mũi bạn học mới giúp cô. Tôi đã có đối tượng, sau này làm ơn đừng gọi điện cho tôi thêm lần nào nữa."
Người thuận gió đến cũng cưỡi gió bay, Kim Thái Hanh phất ống tay áo, chẳng đem theo chút mây nào, toàn bộ quá trình đều nhanh đến mức giống hệt cơn ảo giác. Biểu cảm mừng rỡ vẫn còn đọng lại trên mặt Tống Thi Nhạc, Kim Thái Hanh đã lặn mất tăm hơi, ánh mắt Viên Kiêu u ám nhìn cô, cố gằn một nụ cười lạnh: "Em gạt tôi."
Đáy lòng Tống Thi Nhạc còn sót lại chút ít lưu luyến và ảo tưởng với Kim Thái Hanh, rốt cuộc tiêu tan toàn bộ vào ngày hôm nay.
Kim Thái Hanh cũng chả có lòng dạ nào chú ý đến hoàn cảnh của Tống Thi Nhạc, cũng không định đi sâu vào chuyện tình cảm hiện tại của người khác, sau khi chia tay thì đối phương đã hoàn toàn trở thành người xa lạ với mình rồi.
Lúc trở về đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn giao thông, dọc đường kẹt xe khá nghiêm trọng, chờ Kim Thái Hanh xuống được xe đã hơn bảy giờ. Hắn tìm đại một quán cơm nhỏ ăn qua loa, lấy kẹo cao su mua bằng tiền lẻ đã thối trước đó ra nhai. Trùng hợp khi vừa tạt ngang đường tắt chạy về kí túc, mới quẹo sang một góc đã nhìn thấy Điền Chính Quốc đi trước mặt hắn.
Điền Chính Quốc là đang tản bộ tiêu cơm. Cậu quét dọn vệ sinh, giúp người giặt giũ quần áo xong đã sắp sáu giờ rồi, phòng ngủ vẫn chỉ có mỗi mình cậu. Nghỉ ngơi chốc lát, cảm giác buồn phiền bị cố ý phớt lờ lại bắt đầu bay tán loạn. Một người cũng có thể ăn tiệc mà! Điền Chính Quốc mở phần mềm ship đồ ăn đặt ngay phần thịt cua, bữa tối gần năm mươi tệ rất chi là sang chảnh, chờ cậu ôm tâm tình mù mịt nhét toàn bộ đồ ăn vào bụng rồi đứng lên, suýt chút nữa đã no đến mức hết chấc chân nổi. Tự tạo nghiệt thì không thể sống, cậu đành phải thay quần áo đi tản bộ trong sân trường, thuận tiện mua vài vỉ thuốc tiêu hóa nốc hơn phân nửa.
Có vô số cặp đôi vai kề vai tay trong tay lướt qua tuyến đường chính, Điền Chính Quốc lẻ loi một mình dần dần bắt đầu chui vào con đường nhỏ xa xôi, chưa đi được hai bước đã bị người kìm chặt cánh tay bịt miệng kéo sang bên cạnh.
Con đường này sát ngay phía ngoài trường học, hai bên đều là bụi cây, chẳng lắp đặt nổi cột đèn đường nào đàng hoàng, lẻ tẻ vài cột giấu sau cành lá sum xuê nom càng u ám hơn, cơ bản là sau buổi tối sẽ chẳng có mấy ai qua lại. Trong đầu Điền Chính Quốc thoáng vun vút hiện lên vài tin tức về những nam sinh đại học bị giết hại trong khu rừng nhỏ hẻo lánh, không khỏi sợ hãi luống cuống, chẳng lẽ ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu?
Điền Chính Quốc lập tức phản kháng kịch liệt, cùi chỏ dồn sức thụi về phía sau, lại bị người bắt lấy giữa chừng. Sức lực người đứng phía sau lớn đến kinh người, kiềm chặt cậu tiến thêm vài bước đè lên thân cây, thân thể bị dính vào, không cho cậu có cơ hội nhúc nhích. Trời đã tối đen, ánh sáng trong rừng cây lại quá mờ, Điền Chính Quốc cố gắng ngoảnh đầu về phía sau quan sát, lại chỉ loáng thoáng nhìn thấy thân hình người kia cao hơn cậu cả khúc.
"Anh đại, có chuyện gì từ từ thương lượng, trên người em còn lại hai mươi bảy tệ ba hào, đưa cho anh hết được không?" Điền Chính Quốc thử đàm phán cùng đối phương. Người đứng phía sau cực kì im lặng, tiếng hít thở trong lúc im lặng bình tĩnh đến không tưởng tượng nổi, xem ra là tội phạm chuyên nghiệp có tốt chất tâm lý tốt. Điền Chính Quốc hơi tuyệt vọng mở miệng, dùng tình để động lòng người, dùng lý để giác ngộ người: "Nếu vẫn chưa đủ, chúng ta có thể ra ngân hàng lấy thêm, em cam đoan không báo cảnh sát, anh làm ơn thả em đi mà."
Tâm lý khẩn trương đang gào thét ở trong mạch máu, Điền Chính Quốc cảm thấy chân mình ngày càng mềm nhũn. Vào thời điểm cậu bắt đầu cân nhắc sau khi chết sẽ có bao nhiêu người tới tiễn đưa cậu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười trầm thấp, sau đó tiếng cười kia càng ngày càng lớn, lồng ngực đang kề sát của hắn rung động dữ dội. Điền Chính Quốc nổi giận: "Kim Thái Hanh! Con mẹ nó cậu có bị bệnh không!"
Giọng nói của Điền Chính Quốc vẫn còn run lẩy bẩy, mắng chửi người cũng yếu ớt ỉu xìu, hoàn toàn chưa đạt tới hiệu quả tiếng gào phẫn nộ như mong muốn. Kim Thái Hanh lật bả vai cậu lại, mỉm cười hôn lên khóe miệng người kia một cái: "Không cướp tiền, tớ cướp sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com