11.
-Ba lớn!
Bạn nhỏ Gia Phong ngủ một giấc, khi mở mắt ra thì phát hiện người mình ngày đêm mong nhớ đang cõng mình trên lưng, đứa trẻ phấn khích ở trên bả vai kêu lên, ôm cổ Trấn Thành không muốn buông ra.
-Gia Phong nhớ ba lắm luôn!
Tình yêu của trẻ con thật đơn giản đến nỗi chúng không thể che giấu điều đó, vui vui vẻ vẻ xoắn xuýt quấn lấy ba mà nũng nịu.
Trường Giang muốn ngăn bạn nhỏ vô ưu vô lo này lại, anh không cách nào giải thích với đứa trẻ này rằng ba lớn của bé không phải là người đầy yêu thương trước kia, bây giờ người này cũng sẽ không thương bé con Gia Phong nữa, anh sợ niềm hy vọng của đứa trẻ sẽ bị hụt hẫng, bị tổn thương.
Nhưng thật ra lòng Trấn Thành đã sớm mềm nhũn, hắn thấy đứa trẻ này thật đáng yêu, chỉ là cõng đứa trẻ này thôi mà mình không tự chủ được sự nuông chiều, dù đầu óc của hắn vẫn một mảng trống rỗng, trí nhớ một mảng mơ hồ như cũ.
Nhưng hạnh phúc là hạnh phúc, đâu cần phải có yêu cầu gì.
-Ba có nhớ Gia Phong không?
-Có chứ.
Trấn Thành ngồi xổm xuống ôm lấy bé con, sờ sờ tóc mai đáng yêu của bé.
Trường Giang im lặng nhìn một lớn một nhỏ hạnh phúc ngọt ngào, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
----------------------------
[Ngoài bờ sông, con Cáo gian ác ngờ nghệch cứ đứng chờ mãi, chờ mãi mà không thấy Thỏ con trở lại. Cuối cùng, khi ông mặt trời đã đi ngủ, nó không thể chờ được nữa nên đành ôm cái bụng đói meo lủi về rừng..]
Trấn Thành chầm chậm khép cuốn sách tranh lại, phủ cái chăn màu xanh da trời thêu hình đám mây lên người Gia Phong.
-Ngủ ngon nhé.
Hắn thì thầm khe khẽ, sau đó cẩn thận đứng dậy, kiễng chân dẫm chiếc thảm màu cầu vồng, len lén ra khỏi phòng ngủ của đứa trẻ.
Hắn vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Trường Giang đang ôm chiếc gối bông, thoắt thấy Trấn Thành trên tay cầm sách tranh anh lộ ra một nụ cười có như không, mới nhỏ giọng hỏi.
Gia Phong ngủ chưa?
-…Rồi.
Trấn Thành không thể nào hình dung được cảm giác khi Trường Giang đang đứng trước mắt hắn. Ngày thường anh luôn là một người cẩn thận tỉ mỉ, ngoại trừ lần hắn tỉnh lại, Trấn Thành không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người kia lần nữa.
Anh vừa mới rửa mặt, chải đầu, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông màu xanh nhạt, cả người toàn hơi nước, trên gò má ửng hồng còn vương lại vài giọt nước ấm. Trấn Thành đột nhiên phát hiện đôi mắt Gia Phong rất giống người này, đen láy như phản chiếu cả mặt hồ, chỉ cần nhìn vào, sẽ khiến cho người ta muốn cho tất cả ngọt ngào.
-Cậu vất vả rồi.
Trường Giang nhìn Trấn Thành, trong lòng cho là hắn không muốn nói chuyện với mình, móc từ trong ngực ra bộ quần áo ngủ sạch sẽ đưa cho ngưòi trước mặt, đơn giản nói.
-Đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.
-Ừm… Cảm ơn.
Hắn chỉ nói một câu cụt lủn, anh ôm gối trong ngực rồi về phòng ngủ.
Trấn Thành chìm trong suy nghĩ miên man khi đang tắm, hắn khi thì nghĩ về tính khí thất thường của Trường Giang, khi thì nghĩ về những hành động của anh, khi lại nghĩ tới việc đối phương chăm sóc mình với vô vàn rắc rối, rõ ràng nhất là dáng vẻ vừa diễn ra trước mắt hắn.
Hắn mơ mơ màng màng đi vào phòng ngủ, lại không thấy Trường Giang đâu. Âm thanh loạt xoạt từ phòng khách đã thu hút hắn.
-Anh đang làm gì ngoài này vậy?
Thần trí mơ hồ của Trấn Thành lập tức biến mất, hắn thậm chí có chút tức giận.
-Có giường không ngủ mà lại ra ghế sofa nằm.
-Không sao đâu…
Người Trường Giang khẽ động, quấn chăn càng chặt hơn.
-Thời tiết đang nóng mà.
-Đúng là thời tiết đang nóng, nhưng khí ẩm cũng rất cao.
Trấn Thành không muốn cùng anh tranh cãi, trực tiếp tiến đến nhấc người đi vào phòng ngủ.
-A!
Trường Giang sợ hết hồn, rất nhanh bình tĩnh lại, chờ Trấn Thành buông mình ra, liền ngồi dậy, mặt nghiêm túc nhìn người kia.
-Làm sao?
Anh mím môi, tỏ ra có chút lúng túng.
-Tôi không thể ngủ trên giường, vì cậu không muốn cùng tôi nằm trên một chiếc giường.
Trấn Thành ngẩn người ra, lại nói.
-Không sao mau ngủ đi..
Nghe vậy anh cũng chẳng nói gì thêm, nằm sát ra cạnh giường mà nhắm mắt.
-----------------------------
"Bệnh nhân tình huống rất nguy kịch! Người nhà mau ký tên! Chúng tôi phải lập tức phẫu thuật!"
Trường Giang lại bắt đầu mơ về giấc mơ này. Nhưng anh đã quên đó chỉ là một giấc mơ.
Người anh run lẩy bẩy, ngay cả tên cũng viết không được, chỉ có thể miễn cưỡng viết từng nét một.
Khi anh ký tên xong, bác sĩ rất nhanh bước vào phòng phẫu thuật, đèn cấp cứu sáng lên. Cả người anh nhũn ra, tay chân vô lực ngồi đợi trên chiếc ghế lạnh như băng.
Tâm trí anh đều là bộ dạng Trấn Thành sau khi xảy ra chuyện.
Trấn Thành bị kẹt ở buồng lái trên người dính đầy máu, cả tâm trí cố gắng tỉnh táo nhất. Trong giây phút tỉnh táo ngắn ngủi ấy, Trấn Thành sẽ cố mở mắt, kéo ra nụ cười khó coi hòng trấn an anh.
"Đừng khóc… khóc sẽ xấu lắm, em sẽ không chết đâu."
"Ngày kỷ niệm kết hôn, ngày kỷ niệm… Trường Giang yêu dấu muốn mặc gì nào…"
Mà Trấn Thành ngay cả câu trả lời của Trường Giang yêu dấu cũng không nghe thấy, bởi vì mất máu quá nhiều nên đã lâm vào hôn mê sâu.
"Trấn Thành! Trấn Thành cậu không được ngủ! cậu mở mắt nhìn tôi này!!"
-Trường Giang yêu dấu… tỉnh lại đi.
Trường Giang lúc bị kêu tỉnh lại còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, Trấn Thành căng thẳng nhìn anh, trong ánh mắt ánh lên dịu dàng làm cho anh quên sạch nỗi sợ.
-Anh gặp ác mộng?
Hắn nghiêng mình bật đèn đầu giường, lại quay sang ôm lấy người yêu nhỏ vẫn chưa phục hồi sau cơn ác mộng.
-Đừng sợ, em ở đây.
-Trấn Thành cậu không sao chứ?
Trường Giang rúc vào trong ngực hắn, lòng vẫn còn sợ hãi ôm lấy cánh tay người kia.
-Cậu chảy rất nhiều máu, tôi rất sợ…
-Đừng lo lắng… em không sao cả.
Trấn Thành ôm chặt anh, giọng vẫn dịu dàng như cũ, dịu dàng đến mức khiến lòng anh đầy hoảng sợ.
Trường Giang chợt nhận ra rằng, giấc mơ này anh còn chưa tỉnh.
Trấn Thành xảy ra tai nạn xe cộ, khó khăn lắm mới xuất viện, còn không nhớ ra chính mình, thì làm sao mà quan tâm anh được.
Trường Giang nhìn về phía tay trái người đang ôm mình, một chút vết thương cũng không có, lòng anh như khối băng chìm sâu xuống đáy biển.
Quả nhiên chỉ là mơ mà thôi.
-Trường Giang?
-Trấn Thành, cậu biết không? Lúc cậu hôn mê, tôi đã thề rằng, chỉ cần cậu tỉnh lại, tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào… Là lời thật lòng.
Đến bây giờ cũng chưa từng hối hận, cho dù hắn quên anh, căm hận anh, anh cũng không hối hận.
Người ôm anh dần trở nên mờ nhạt, giấc mơ ngọt ngào phút chốc đã vỡ tan thành từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com