Phiên ngoại 4: Vết nứt và sự hàn gắn
Nắng Tàn Trên Vai Anh
1. Khoảng cách vô hình
Sau đêm chất vấn, Duy không còn né tránh Khải, nhưng trong ánh mắt anh vẫn tồn tại một lớp sương mỏng.
Anh không trách móc, không than phiền, nhưng nụ cười ít đi, sự dịu dàng thường ngày cũng như bị giấu bớt sau một bức tường vô hình.
Khải nhận ra rõ ràng. Anh không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ quan sát từng biểu cảm của Duy, sợ vô tình chạm phải nỗi đau chưa kịp lành.
2. Những cử chỉ nhỏ
Buổi sáng, Khải chuẩn bị bữa ăn đơn giản, đặt thuốc ngay ngắn bên cốc nước ấm.
Buổi chiều, anh lặng lẽ đưa Duy đi dạo công viên, chậm rãi bước bên cạnh, sẵn sàng chìa tay ra mỗi khi Duy khẽ khựng lại.
Đêm xuống, anh không ôm siết như trước, chỉ nằm cạnh, để bàn tay của Duy có thể tự tìm đến mình khi anh ấy cần.
Tất cả những điều ấy, Khải làm bằng một sự kiên nhẫn đến đau lòng.
3. Khoảnh khắc nứt vỡ
Một tối, khi gấp chăn cho Duy, Khải bất giác thì thầm:
“Anh sợ em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Duy khựng lại. Bàn tay anh dừng giữa không trung, đôi mắt rưng rưng.
“Em không phải không tha thứ… chỉ là em sợ. Sợ một ngày khác, anh lại giấu em điều gì đó. Em không chịu nổi cảm giác ấy lần nữa, Khải à.”
4. Lời hứa bằng hành động
Khải ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Duy, ánh nhìn kiên định:
“Anh hứa, từ nay mọi chuyện, dù tốt hay xấu, anh sẽ nói cùng em. Không để em một mình đối diện với nỗi sợ. Anh sẽ chứng minh bằng từng ngày, từng việc nhỏ… cho đến khi em lại tin trọn vẹn vào anh.”
Duy mím môi, ngón tay run run bấu vào lòng bàn tay Khải.
“Em muốn tin anh… nhưng anh phải cho em thấy.”
Khải không trả lời bằng lời, chỉ cúi xuống hôn lên mu bàn tay gầy guộc ấy, nụ hôn nhẹ như một khắc ấn, như một giao ước vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com