C2: Bom tấn
Bộ não của tôi đình công toàn tập, mọi kết nối đều bị gián đoạn. Cứ như thể vừa có một quả bom tấn phát nổ ngay trong đầu, để lại một khoảng trống mênh mông, đủ để một con bò đi lạc vào đấy.
"Cậu biết tôi sao?"
Cả vũ trụ của tôi bỗng đảo lộn. Lâm Hoàng đang xin số của tôi. Tôi? Một thực thể mờ nhạt đến mức ngay cả AI nhận diện khuôn mặt cũng phải bó tay ở trong trường.
Một vài giây im lặng trôi qua, dài như một thế kỷ. Trong đầu tôi, vô số giả thuyết giả thuyết điên rồ thi nhau nhảy múa: cậu ta nhầm người, đây chỉ là một trò đùa,...
"Bọn mình học cùng trường mà." Cậu ta đáp, giọng vẫn tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. "Tớ nhớ đã gặp cậu rồi."
"..." Tôi nín thở. Tốt nhất là cậu ta không nên nhớ tôi là ai, hoặc nhớ nhầm càng tốt. Nhầm tên, nhầm lớp, nhầm giới tính, nhầm gì cũng được. Để tôi còn được sống cuộc đời vô danh tiểu tốt, không phải thấp thỏm lo sợ một ngày nào đó sẽ bị đám fangirl của cậu ta "hỏi thăm" bằng dao cạo râu và một lời nguyền trọc đầu vĩnh viễn.
"Nhỉ?" Hoàng hỏi đầy phấn khích, nở nụ cười quyến rũ chết người. "Phương Thanh, lớp 11A10, đúng không?"
Tôi nín thở đến mức hai lá phổi đã sẵn sàng đòi biểu tình, đầu óc quay cuồng với đủ kịch bản thảm họa. Thế là xong, tôi thấy mình sắp phải mua tóc giả rồi. Mái tóc sau ngần ấy năm, sắp phải chịu chung số phận với những cọng rơm vô tri.
Cứu cánh cuộc đời tôi lúc này là một lời nói "đi vào lòng đất" độc đáo và không thể chấp nhận được của Hoàng.
"À đấy là cái tên mà tớ vừa nghĩ ra thôi." Hoàng chống một tay lên cằm, ngón trỏ đặt sát má, đôi mắt lơ đãng nhìn vào một điểm vô định. "Tớ cũng không nhớ cậu có phải tên Thanh không nữa."
Ừ, tôi cũng không quan tâm đến việc cậu biết hay không biết tôi đâu.
"Cậu xin số của tôi làm gì?" Bộ điện thoại cậu ta vẫn chưa đủ tin nhắn báo hết dung lượng hay sao mà còn muốn tăng thêm gánh nặng cho nhà mạng, hay tệ hơn là cho cả nhân loại này?
"Kết bạn thôi mà." Lâm Hoàng vẫn cười, nụ cười đẹp đến vô lý.
"Sao nào? Cậu không muốn kết bạn với tớ à?"
Giọng cậu ta cố tình kéo dài, pha thêm một chút hờn dỗi trẻ con, nghe giả trân đến mức tôi muốn ói cầu vồng. Như thể việc từ chối lời mời "kết bạn" của hotboy là một tội ác tày trời.
"Xin lỗi, hình như gu bạn bè của tôi hơi khác biệt. Cậu không nằm trong danh sách ưu tiên."
Dù cái vẻ mặt tôi lúc này có lẽ không khác gì đang nhìn thấy người ngoài hành tinh, tôi cũng đủ tỉnh táo để nhận ra nếu cứ để cái miệng cậu ta nói thêm câu nào, tôi sẽ bị 'phù thủy' thôi miên, rồi chết mê chết mệt cái kẻ đang đứng trước mặt.
Hoàng khựng lại một giây, ánh mắt thoáng chút khó hiểu. Nhưng rồi, vẻ ngạc nhiên đó nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho nụ cười tự tin thường thấy, khóe môi cong lên một cách ngạo nghễ, thách thức.
"Thật sao? Tớ cứ tưởng 'danh sách ưu tiên' của mọi người đều có những điều thú vị." Cậu ta nghiêng đầu, giọng điệu có chút trêu chọc. - "Thế giới này rộng lớn, bỏ lỡ một người đặc biệt, cậu không thấy hơi tiếc sao?"
Hay lắm! Cái điệu bộ tự tin đến mức khiến người khác phải nghi ngờ về sự tỉnh táo của bản thân.
"Đặc biệt theo kiểu ai cũng có thể có à?"
Vẻ đẹp trai chết người của Hoàng đúng là có sức công phá khủng khiếp. Cái thứ từ nãy giờ đang cố gắng đánh úp thị giác tôi. Nhưng tiếc là tôi lại dị ứng với cái hội chứng trái đất tự quay quanh bản thân mà cậu ta mắc phải, một kiểu đặc biệt mà tôi (và có lẽ nhiều người khác) không muốn có trong danh bạ.
Tôi tự nhủ, có lẽ cậu ta chỉ nhất thời nổi hứng cái thói trăng hoa của mình. Nếu thật sự muốn dây dưa với tôi, thì quả là một tai họa. Tôi không hề có ý định gia nhập hội những người bị fan cuồng của cậu ta xử lý đến không còn cọng tóc. Thôi nào, tôi còn cả một tương lai xán lạn đang chờ đợi!
Nhưng dường như ông trời đã điếc không nghe thấy lời khẩn cầu mỏng manh của một con dân yếu đuối.
Trước câu hỏi đầy mỉa mai của tôi, cậu ta không trả lời. Thay vào đó, một nụ cười ranh mãnh nở trên môi, Hoàng bất ngờ bấm điện thoại nhanh chóng rồi màn hình sáng lên, hiển thị một ứng dụng chat quen thuộc.
TELEGRAM
"Không sao, cậu không thích không kết bạn kiểu đó thì mình kết bạn kiểu khác."
Hoàng đưa điện thoại về phía tôi, màn hình hiển thị mã QR. "Quét cái này đi. Chắc cậu cũng biết dùng mấy cái app này chứ?"
Tôi ngơ người ra. Bây giờ nên "act fool" hay thẳng thắn từ chối luôn để bảo vệ sự trong sạch của danh sách bạn bè?
"Phụ huynh tôi gọi về rồi." Một nụ cười giả lả xuất hiện trên môi tôi, hướng về phía Lâm Hoàng.
Tôi điêu đấy! Điện thoại tôi đang nằm im lìm trong cặp, pin còn 80%. Nhưng tình thế cấp bách, có chết cũng không nhận.
Vừa dứt lời, tôi co chân bỏ chạy, chẳng khác nào một ninja vừa thực hiện xong nhiệm vụ ám sát và biến mất vào màn đêm.
Tốc độ chuyển từ trạng thái "đứng hình" sang "bỏ chạy" của tôi nhanh đến mức có thể cạnh tranh huy chương vàng Olympic. Để lại phía sau một Phạm Lâm Hoàng với vẻ mặt ngơ ngác xen lẫn khó hiểu, chiếc điện thoại vẫn còn giơ lửng lơ trên không trung.
Nói trước, không phải tôi sợ sệt hay e dè tên tuổi của Hoàng đâu. Chỉ đơn giản là tôi muốn chủ động dập tắt mọi mầm mống có thể dẫn đến những vở kịch tình ái phiền phức mà thôi. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, tránh xa nguồn lây drama là thượng sách.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc bị hút vào cái vườn hoa lắm ong phức tạp của cậu ta thôi là tôi đã thấy con đường dẫn đến cánh cổng trường đại học của mình mịt mù sương khói rồi.
Mặc dù tương lai của tôi vốn dĩ cũng chưa định hình rõ ràng, vẫn còn mờ mịt như sương buổi sớm, nhưng cũng không cần cậu ta nhiệt tình "bôi đen" thêm vào làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com