Ánh sáng và bóng tối
Những tia nắng yếu ớt của buổi sớm chiếu qua cửa sổ phủ của Sirilak, nhưng không đủ làm ấm lòng nàng. Sau cái chết của Mali, Sirilak cảm thấy trong lòng dậy lên nỗi bất an, như một tấm lụa quý bị xé rách mà không thể khâu lại. Nàng cầm mảnh khăn tay cũ của Mali trong tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. "Mali, ta nhất định sẽ tìm ra chân tướng để đòi lại công bằng cho ngươi."
Nàng gọi các gia nhân tâm phúc vào, hỏi từng chi tiết nhỏ. Những người hầu trong phủ đều trung thành và không ai dám che giấu điều gì.
"Đêm Mali mất tích, các ngươi có ai nghe thấy hay nhìn thấy điều gì lạ không?" Sirilak lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén.
Một gia nhân cúi đầu trả lời: "Thưa tiểu thư, nô tài không dám chắc, nhưng tối đó nghe thấy tiếng bước chân quanh bến sông. Khi nô tài định đến xem, tiếng động đã im bặt."
"Tiếng bước chân sao? Ngươi có thấy ai không?" Sirilak nghiêm giọng.
Người gia nhân run rẩy: "Nô tài không nhìn rõ. Nhưng gần đây, Khun Anucha thường qua lại quanh đây..."
Nghe đến đây, Sirilak siết chặt tay, một cơn giận dâng lên trong lòng. Nàng không muốn nghi ngờ Anucha ngay, nhưng linh cảm không lành vẫn bám lấy nàng. Để chắc chắn, nàng sai người điều tra các lối đi lại quanh bến sông và lệnh cho gia nhân theo sát Anucha.
Không lâu sau, một mảnh vải rách nhỏ dính bùn được tìm thấy gần bến sông. Mảnh vải này dường như thuộc về Chaiyut, người hầu trung tín của Anucha. Sirilak cầm mảnh vải, lòng thầm thề: "Nếu ngươi có liên quan, Anucha, ta sẽ không để ngươi yên. Nhưng Korn... Ta phải bảo vệ nàng."
Chiều hôm ấy, Kornnaphat ngồi trong khu vườn phía sau phủ của nàng, khuôn viên nhỏ nhưng được chăm sóc cẩn thận với những luống hoa lài trắng ngát hương. Nàng mặc một chiếc chăn chéo màu hồng nhạt, viền thêu vàng óng ánh, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa lài trên bàn. Ánh nắng chiều phản chiếu lên làn da trắng ngần như tuyết của nàng, làm tôn thêm vẻ đẹp thanh tao.
Sirilak bước vào khu vườn, nàng vẫn mặc bộ chăn chéo màu xanh dương nhạt thêu hoa sen. Mỗi bước đi của nàng nhẹ nhàng nhưng uy nghi, như một nữ thần đang tiến về phía người mình yêu thương. Khi ánh mắt nàng chạm đến Kornnaphat, sự lạnh lùng thường ngày như bị xóa nhòa, thay vào đó là một sự dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy trái tim bất cứ ai.
"Korn, muội lại trốn ở đây một mình sao?" Sirilak nhẹ nhàng hỏi, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Kornnaphat quay lại, nụ cười nhẹ như gió thoảng hiện trên môi. "Muội chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghĩ ngợi thôi, Sirilak. Hương hoa lài ở đây khiến lòng muội thấy bình yên hơn."
Sirilak nhìn Kornnaphat, ánh mắt nàng dừng lại thật lâu trên khuôn mặt kiều diễm ấy. "Làm sao có thể chỉ nhìn nàng như thế mà không yêu? Nụ cười ấy, ánh mắt ấy... Trong một ngày, ta đã yêu muội vô số lần. Dù muốn giấu, cũng không thể giấu được."
Kornnaphat không nhận ra ánh nhìn sâu thẳm của Sirilak, nàng chỉ cảm thấy Sirilak hôm nay trông thật khác. Vẫn là nét mạnh mẽ thường thấy, nhưng ẩn trong đó là sự dịu dàng như nước, khiến người ta dễ dàng chết đuối trong ánh mắt ấy.
"Sirilak, tỷ sao thế?" Kornnaphat khẽ hỏi khi thấy Sirilak chăm chú nhìn mình.
Sirilak giật mình, vội thu lại ánh mắt nhưng không giấu được một chút lúng túng. "Không có gì. Ta chỉ nghĩ rằng... muội thật sự rất đẹp."
Kornnaphat đỏ mặt, quay đi. "Tỷ lại trêu muội."
"Không," Sirilak đáp, giọng nàng trầm xuống, gần như thì thầm. "Ta không nói đùa. Muội là người đặc biệt nhất mà ta từng gặp. Và dù cả thế gian có quay lưng với muội, ta sẽ luôn ở đây, bảo vệ muội, yêu thương muội."
Câu nói ấy thoáng khiến Kornnaphat ngẩn người. Nàng không hiểu tại sao lòng lại cảm thấy xao xuyến. Có lẽ bởi ánh mắt thâm tình của Sirilak, có lẽ bởi giọng nói dịu dàng ấy... Nàng không biết, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Từ xa, Anucha đứng lặng, ánh mắt căm hận dõi theo hai bóng người trong vườn. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng Kornnaphat đang ngày càng thân thiết với Sirilak. Hắn siết chặt bàn tay đến mức móng tay hằn sâu vào da thịt.
"Ta không thể chịu đựng thêm nữa, Sirilak. Ngươi luôn ngán đường ta. Nhưng lần này, ta sẽ không để ngươi thoát," Anucha lẩm bẩm, ánh mắt như hai ngọn lửa đang bừng cháy.
Hắn quay người rời khỏi phủ, trở về nhà riêng và gọi Chaiyut đến.
"Ta đã chờ quá lâu," Anucha nói, giọng điệu lạnh lẽo. "Sirilak phải trả giá. Nhưng làm sao để nàng biến mất mà không ai nghi ngờ? Ngươi có ý kiến gì không?"
Chaiyut do dự một lúc trước khi nói: "Khun Anucha, nếu muốn trừ khử nàng ta, có thể tạo ra một tai nạn. Như vậy, không ai có thể truy ra được ngài."
Anucha gật đầu, đôi môi nhếch lên một nụ cười hiểm độc. "Đúng vậy. Một tai nạn đủ để khiến nàng ta không bao giờ ngáng đường ta nữa. Hãy làm thật sạch sẽ, không được để lại dấu vết."
Chaiyut cúi đầu nhận lệnh, ánh mắt cũng ánh lên vẻ đồng lõa.
Đêm ấy, Sirilak ngồi trong phòng, ánh nến bập bùng chiếu sáng khuôn mặt nàng. Bên ngoài, những cơn gió thổi qua khu vườn khiến lá cây xào xạc, như báo hiệu điều chẳng lành.
Sirilak lặng lẽ thở dài. "Tại sao ta lại cảm thấy bất an thế này? Phải chăng Anucha đã âm mưu điều gì? Nhưng điều ta lo sợ nhất... là Korn. Nếu hắn làm hại muội ấy, ta không biết mình sẽ phải làm gì."
Nàng khẽ vuốt ve chiếc khăn tay thêu hoa sen, món quà mà Kornnaphat đã tặng nàng từ lâu. Trong lòng, nàng tự hứa: "Dù phải đánh đổi cả mạng sống, ta cũng sẽ bảo vệ muội, Korn."
Nhưng nàng không biết rằng, bóng tối đã bắt đầu len lỏi, và một cơn bão thực sự đang dần ập đến.
Anucha quay lại phòng riêng, ngọn đèn dầu nhỏ chỉ đủ chiếu sáng góc bàn làm việc của hắn. Trước mặt hắn là những cuộn giấy ghi chép công việc của phụ thân, những kế hoạch thương thuyết với các đối tác ngoại quốc. Nhưng tất cả những điều này không thể làm xoa dịu lòng hắn, vốn bị nung nấu bởi ngọn lửa hận thù.
"Sirilak, ngươi nghĩ rằng ngươi luôn đúng, rằng ngươi có quyền ngáng đường ta sao? Không ai có thể cướp đi Korn của ta. Nếu ta không thể có được nàng, ngươi cũng đừng mong giữ nàng lại bên mình."
Anucha nghiến chặt răng, đôi mắt đầy tà ác. Hắn viết vội vài dòng lên giấy, một bản kế hoạch đơn giản nhưng hiểm độc. Hắn sẽ tận dụng mối quan hệ với các thương nhân ngoại quốc, lấy cớ để mời Sirilak tham gia một chuyến đi thuyền thị sát hàng hóa, nơi mà tai nạn có thể xảy ra một cách tự nhiên nhất.
"Chaiyut," hắn gọi người hầu trung thành, giọng đầy nghiêm nghị.
Chaiyut bước vào, cúi đầu. "Khun Anucha, ngài gọi nô tài?"
"Ta cần ngươi chuyển lời đến Sirilak. Mời nàng cùng đi thuyền để bàn chuyện hợp tác thương mại. Nhưng lần này, chúng ta sẽ sắp xếp để thuyền bị lật khi đang giữa sông. Đừng làm quá rõ ràng, chỉ cần để mọi chuyện như một tai nạn."
"Nhưng thưa Khun Anucha," Chaiyut lưỡng lự. "Nếu nàng ta nghi ngờ..."
"Không ai có thể nghi ngờ ta. Sirilak dù thông minh, nhưng nàng ta cũng không phải thần thánh. Nếu ngươi làm theo đúng kế hoạch của ta, mọi chuyện sẽ không để lại dấu vết."
Chaiyut gật đầu, không dám trái lệnh.
Buổi tối ấy, tại phủ của Kornnaphat, nàng ngồi trong phòng riêng, ánh nến ấm áp soi sáng khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Kornnaphat đang xem lại những cuốn sách học thuật mà phụ thân nàng đã sưu tầm từ lâu, nhưng tâm trí nàng lại chẳng đặt vào đó. Cơn bão cảm xúc từ cái chết của Mali vẫn còn đè nặng trong lòng nàng.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Kornnaphat ngẩng đầu lên.
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, và Sirilak bước vào. Nàng mặc một bộ chăn chéo màu đỏ thẫm, ánh sáng từ ngọn nến làm nổi bật đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nàng. Nhưng khác với vẻ uy nghiêm thường ngày, Sirilak hôm nay lại mang một vẻ dịu dàng hiếm thấy.
"Korn, muội vẫn còn thức à?" Sirilak ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt đầy quan tâm.
"Vâng, tỷ. Muội chỉ cảm thấy khó ngủ..." Kornnaphat đáp, đôi mắt thoáng buồn. "Tỷ thấy đấy, quá nhiều chuyện đã xảy ra. Cái chết của Mali khiến muội không thể yên lòng."
Sirilak nhìn Kornnaphat, ánh mắt nàng như sóng nước lấp lánh, tràn đầy sự yêu thương. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nhỏ nhắn của Kornnaphat.
"Korn, đừng tự trách mình nữa. Ta biết muội đã làm hết sức để bảo vệ Mali. Có những điều chúng ta không thể kiểm soát được. Nhưng ta hứa, ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, dù có phải lật tung cả đất trời."
Kornnaphat nhìn Sirilak, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn. Có lẽ vì lời nói chắc nịch của Sirilak, có lẽ vì sự dịu dàng trong ánh mắt nàng.
"Tỷ luôn như thế, luôn là chỗ dựa cho muội. Nhưng muội chỉ sợ rằng, nếu chuyện này còn kéo dài, nó sẽ ảnh hưởng đến tỷ..." Kornnaphat thì thầm, đôi mắt lo lắng nhìn người trước mặt.
"Muội không cần lo cho ta." Sirilak khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng như ánh trăng đêm. "Korn, nếu muội là trăng, thì ta sẽ là bầu trời đêm để bảo vệ muội. Muội chỉ cần tỏa sáng, mọi chuyện khác, cứ để ta lo."
Lời nói của Sirilak khiến Kornnaphat thoáng ngẩn người. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm nhận được một thứ tình cảm ấm áp len lỏi trong tim mình. Nhưng nàng không dám nghĩ xa hơn, chỉ vội cúi đầu tránh ánh mắt đầy thâm tình của Sirilak.
"Sirilak, tỷ thật là... Tỷ khiến muội không biết phải nói gì." Kornnaphat khẽ nói, giọng ngượng ngùng.
Sirilak chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng nàng, những con sóng cảm xúc cuồn cuộn không ngừng. "Trong một ngày, ta đã yêu muội vô số lần. Làm sao ta có thể giấu muội điều này mãi? Nhưng... ta sợ rằng, nếu muội biết, ta sẽ mất muội."
Sirilak đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kornnaphat. "Muội nghỉ sớm đi. Ngày mai ta sẽ đến để cùng muội điều tra thêm về cái chết của Mali."
Kornnaphat gật đầu, dõi theo bóng lưng của Sirilak khi nàng rời đi. Trong lòng nàng, một cảm giác ấm áp vẫn còn vương lại, như ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn chưa kịp tắt.
Bên ngoài phủ, những ngọn gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh từ sông Chao Phraya. Cả Sirilak lẫn Kornnaphat đều không biết rằng, một âm mưu đen tối đang được dệt nên, và những giây phút bình yên này sẽ không kéo dài lâu.
Trong bóng tối, Anucha ngồi lặng, ánh mắt hắn dõi về phía phủ của Kornnaphat, nơi ánh đèn vẫn còn sáng.
"Korn, ta sẽ không để bất kỳ ai cướp nàng khỏi tay ta. Sirilak, ngươi dám ngáng đường ta, thì hãy chuẩn bị mà trả giá."
Hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười hiểm độc như rắn độc trong bóng đêm. Cơn bão đang đến, và nó sẽ cuốn tất cả vào vòng xoáy không lối thoát.
Cảnh đêm của phủ Sirilak thật yên tĩnh. Trăng sáng chiếu qua các mái nhà gỗ, thỉnh thoảng có tiếng chim đêm kêu văng vẳng trong gió. Bên trong khuôn viên của phủ, Sirilak đang đi dọc theo hành lang, hướng về phòng riêng của mình. Nàng không cảm thấy lo lắng, nhưng một cảm giác bất an lạ lùng dâng lên trong lòng. Đêm nay, không khí có gì đó khác thường.
Jinda, nô tì thân cận của nàng, bước theo sau, mắt vẫn chăm chú vào những công việc nhỏ nhặt của tiểu thư. "Khun Sirilak, trời đã khuya rồi, người nên nghỉ ngơi sớm," Jinda lên tiếng nhắc nhở.
Sirilak nhẹ nhàng vẫy tay, không nói gì thêm. Nàng bước nhanh hơn một chút, đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía vườn. Trong những tháng ngày qua, Sirilak không ít lần cảm thấy có người đang theo dõi mình, nhưng nàng chưa bao giờ thật sự để tâm. Cho đến hôm nay, cái cảm giác đó lại trở về, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Chưa kịp định thần, một bóng đen lao ra từ một góc tối trong vườn. Chỉ trong giây lát, cây gậy sắc nhọn đã vung mạnh về phía Sirilak. Nàng kịp phản xạ, nhưng cú đánh mạnh mẽ khiến nàng choáng váng. Một cơn đau dữ dội ập đến khiến Sirilak mất thăng bằng và ngã quỵ xuống nền đất lạnh. Đôi mắt nàng dần mờ đi, đầu óc quay cuồng, không thể nhìn rõ kẻ tấn công.
"Khun Sirilak!" Jinda hét lên và vội chạy đến. Nhưng một tên đồng lõa khác đã chặn đường nàng, khiến Jinda không thể tiếp cận được tiểu thư.
Sirilak cảm thấy mọi thứ xung quanh mình dần dần biến mất, nhưng nàng vẫn cố gắng tập trung, muốn tìm cách chống cự lại. Tuy nhiên, sức lực đã cạn kiệt, và nàng ngã xuống đất, không thể cử động.
Kẻ tấn công nhìn nàng một lần nữa, cười lạnh lùng, rồi nhanh chóng lẩn vào bóng tối. Cả khu vườn chỉ còn lại tiếng gió xào xạc và bóng đêm tĩnh mịch.
Trong phủ, Kornnaphat đang ngồi trong thư phòng, đọc sách dưới ánh đèn dầu. Đột nhiên, nàng cảm nhận được một sự bất an trong lòng. Không hiểu sao, một cảm giác lo lắng, nôn nao dâng lên khiến trái tim nàng đập nhanh. Không còn chút nghi ngờ nào, Kornnaphat lập tức đứng dậy, bỏ lại cuốn sách, vội vã chạy ra ngoài.
Nào liền kêu gia nhân chèo thuyền đến phủ của Tướng quân mặc cho gia nhân hết lòng khuyên nhủ rằng trời đã tối đi thuyền vào ban đêm rất nguy hiểm nhưng nàng vẫn bất chấp không nghe. Nằng nặc đòi đi.
Đến phủ Tướng quân nàng thấy khắp nơi sáng đèn mọi người đều tập trung lại tìm kiếm gì đó.
Bước chân nàng nhanh như gió, không một chút chần chừ. Nàng dường như đã đoán trước được điều gì đó không hay. Trái tim nàng thắt lại khi nhìn thấy Jinda vội vã chạy đến, nước mắt lăn dài trên mặt.
"Khun Kornnaphat! Khun Sirilak!" Jinda hét lên khi nhìn thấy tiểu thư nằm bất động trên nền đất. "Tiểu thư bị tấn công... không biết kẻ đó là ai..."
Kornnaphat không nói gì, chỉ im lặng chạy về phía phòng riêng của Sirilak. Nàng cảm nhận được sự yếu ớt trong cơ thể Sirilak, và trái tim nàng như muốn vỡ vụn. Cả người nàng run lên, không thể kiềm chế được cảm xúc.
Khi đến phòng, Kornnaphat nhẹ nhàng đến bên giường. Tất cả những gì Kornnaphat có thể làm lúc này là ngồi cạnh Sirilak, mắt không rời khỏi gương mặt nhợt nhạt của nàng.
Khoảng một giờ sau, cuối cùng Sirilak cũng bắt đầu cử động. Đôi mắt mở ra từ từ, cảm giác đau đớn vẫn còn vương lại trong cơ thể, nhưng khi nàng nhìn thấy Kornnaphat ngồi bên cạnh, ánh mắt của nàng trở nên dịu dàng hơn.
"Muội..." Sirilak khẽ thều thào, giọng yếu ớt.
Kornnaphat nắm lấy tay Sirilak, ánh mắt đầy lo âu. "Tỷ không sao chứ? Tỷ đã hạ cơn sốt, nhưng vẫn còn rất yếu. Muội... rất lo cho tỷ."
Sirilak nhìn Kornnaphat, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng. Nàng không thể nói gì, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt của nàng, nơi tràn ngập tình cảm và sự quan tâm. Từng khoảnh khắc bên Kornnaphat, Sirilak nhận ra một điều mà nàng chưa bao giờ thừa nhận trước đó.
Trong một ngày, ta đã yêu muội vô số lần.
Nhưng nàng không thể nói ra. Chỉ có thể cảm nhận những tình cảm ấy qua ánh mắt của mình. Ánh mắt ấy chứa đựng tất cả những gì Sirilak muốn nói, nhưng lại không thể thốt lên thành lời.
Ánh mắt Kornnaphat dịu dàng, nhưng cũng đầy sự lo lắng. Nàng nắm chặt tay Sirilak như muốn truyền cho nàng sức mạnh, nhưng không thể giấu được sự mềm yếu trong ánh mắt.
Sirilak không đáp lại, nhưng đôi mắt nàng dường như có một điều gì đó thâm trầm, khiến Kornnaphat cảm thấy trái tim mình thắt lại. Nàng cảm nhận được sự gần gũi của tiểu thư, cảm giác đó như thể không gian xung quanh họ bị thu hẹp lại. Mọi thứ trở nên im lặng, chỉ còn lại những tiếng thở đều đều, ấm áp giữa hai người.
Trong khoảnh khắc ấy, tình yêu của Sirilak đối với Kornnaphat đã được chấp nhận trong lòng nàng, mặc dù nàng chưa thể thổ lộ ra lời nào. Sự lo lắng khi Sirilak gặp nguy hiểm đã làm cho trái tim nàng đập loạn nhịp, và điều đó chỉ có thể được giấu kín trong ánh mắt thâm tình mà nàng dành cho người con gái ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com