Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Bắt đầu viết truyện của bạn Lớp 12 trôi qua nhanh đến mức tôi còn chưa kịp nhận ra. Những ngày ôn tập dày đặc dần trở thành thói quen, nhịp điệu hằng ngày cứ đều đều như một bài nhạc nền bất tận: sáng học, chiều giải đề, tối ôn bài muộn. Tôi cùng Hoàng, Thu và Minh thường tụ tập trong phòng trống lớp học hoặc căn phòng nhỏ của Thu, trải sách, lật đề, trao đổi mẹo làm bài. Không khí căng thẳng, nhưng không hẳn áp lực; vẫn xen lẫn những nụ cười nhẹ, ánh mắt tinh nghịch và vài trò đùa bất chợt của Thu hay Minh, khiến những phút giây này trở nên đáng giá hơn cả những thành tích học tập.

Những buổi tối ôn bài muộn, tôi thường ngồi cạnh Hoàng. Chúng tôi ít nói, nhưng chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ nhỏ cũng đủ hiểu nhau. Hoàng vẫn như mọi khi, bình tĩnh, nghiêm túc, nhưng đôi khi lại để lộ một nụ cười hiền, khiến tôi thấy nhẹ nhõm giữa đống kiến thức căng thẳng. Thu và Minh tạo ra những tiếng cười bất ngờ, một câu chuyện vụn vặt, hay một trò đùa nhỏ, và bầu không khí căng thẳng tự dưng dịu lại. Tôi học được cách tập trung tuyệt đối, nhưng cũng học cách tận hưởng những khoảng giây bình yên, gắn kết với những người bạn đồng hành mà tôi yêu quý.

Dần dà, thời gian như trôi nhanh hơn cả dự đoán. Chúng tôi cùng nhau ôn luyện suốt buổi sáng, bữa trưa vội vàng rồi lại tiếp tục giải đề, tối về nhà còn kiểm tra lại từng công thức, từng kiến thức còn lơ mơ. Hoàng luôn kiên nhẫn, đôi lúc nghiêm nghị nhắc nhở tôi khi thấy tôi mệt mỏi hoặc mất tập trung, nhưng chỉ vài câu nhẹ nhàng, đủ để tôi nở nụ cười và lại hứng khởi. Tôi nhìn những người bạn bên cạnh, Thu với ánh mắt tinh nghịch, Minh với nụ cười rạng rỡ, và tự nhủ: dù tương lai có thế nào, ít nhất giờ đây tôi không đơn độc.

Ngày thi cuối cùng cũng đến, và buổi sáng ấy, tôi thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm. Tôi bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí đầu tháng nắng nhẹ, lòng vừa rộn rã vừa lắng dịu. Hoàng đứng chờ tôi trước cổng, dáng người nghiêm trang nhưng vẫn thoáng vẻ dịu dàng. Tôi nắm tay cậu, và chỉ bằng một cái siết nhẹ, cả hai chúng tôi dường như trút đi một phần lo lắng. Thu và Minh đứng bên cạnh, vỗ vai, cười khích lệ, ánh mắt họ nói lên tất cả: "Cố gắng hết mình, sẽ ổn thôi."

Trong phòng thi, tôi hoàn toàn tập trung vào đề. Mỗi câu trả lời là một nỗ lực, nhưng trong đầu vẫn thoáng qua hình ảnh những buổi học cùng Hoàng, những tiếng cười khúc khích của Thu, ánh mắt tinh nghịch của Minh. Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, không chỉ nhờ kiến thức, mà nhờ sự đồng hành, sự ấm áp vô hình từ những người bạn đã ở bên tôi suốt những ngày dài. Mỗi khi mắt tôi chạm đến đồng hồ, tôi lại nhủ: "Thôi, chỉ cần cố gắng hết sức, mọi chuyện sẽ ổn."

Khi buổi thi kết thúc, ánh nắng chiều rọi xuống sân trường. Tôi thở phào, cảm giác mệt mỏi nhưng trọn vẹn. Nhìn Hoàng đứng đó, nụ cười hiền hòa và ánh mắt dịu dàng, tôi đáp lại bằng một nụ cười khẽ. Chúng tôi không nói nhiều, chỉ đi cạnh nhau, và tôi nhận ra rằng mọi căng thẳng, lo lắng, mệt mỏi suốt cả năm qua giờ đã lắng lại. Trong trái tim tôi, một cảm giác vững chãi nở ra, ấm áp và bình yên.

Những ngày sau kỳ thi, khi kết quả chưa công bố, tôi vẫn sống chậm lại một chút, tận hưởng khoảnh khắc yên bình với Hoàng và những người bạn thân. Chúng tôi đi dạo, cười đùa, kể nhau nghe những câu chuyện vụn vặt, và thỉnh thoảng, trong ánh mắt Hoàng, tôi lại thấy sự nhẹ nhõm và ấm áp — như thể cả hai đều biết rằng, dù thử thách trước mắt có thế nào, chúng tôi sẽ bước tiếp cùng nhau. Tôi mỉm cười, tự nhủ rằng tuổi học trò, những ngày ôn luyện mệt mỏi nhưng tràn đầy tình bạn, tình cảm, chính là thứ quý giá mà tôi muốn lưu giữ mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: