Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 3

Nhà tôi, giờ đây, không còn yên tĩnh như thuở nào. Sáng ra, tiếng chân chạy rầm rập, tiếng cười, tiếng la hét của mấy đứa trẻ hòa lẫn với mùi bánh mì nướng và cà phê thơm nồng từ bếp. Hoàng ngồi ở bàn ăn, gõ nhẹ vào laptop, mắt vẫn dõi theo mấy đứa con nghịch ngợm. Tôi thì bận rộn pha trà cho tụi nhỏ, vừa trêu chọc, vừa dỗ dành để chuẩn bị cho một ngày dài năng động.

Con út của chúng tôi, Bình, mới lên ba, hay cười toe toét, cái gì cũng muốn ôm lấy. Mỗi lần nó chạy vòng quanh phòng khách, tôi phải chạy theo hốt bằng được. Con lớn nhất, Hạ, lên tám, đã biết đọc và thích tranh luận, đặc biệt là với Hoàng – cứ mỗi khi bố dạy bài tập, y như rằng Hạ sẽ tìm cách "bác bỏ" bằng cách này hay cách khác, khiến Hoàng vừa cười vừa thở dài. Con thứ hai, Lan, năm tuổi, thì tinh nghịch nhưng dịu dàng, thích bám vào tay tôi, hay nhõng nhẽo đòi kể chuyện về trường học của bạn.

Bữa sáng hôm nay, như mọi ngày, là một cuộc chiến nho nhỏ: ai ăn nhanh, ai kêu đói, ai thì đòi được bố đọc truyện. Hoàng lướt mắt qua từng đứa, nhoẻn miệng cười, rồi rúc vào từng cái ôm. Tôi thì đứng bên, vừa trêu, vừa nhắc nhở: "Bình ơi, con ăn kĩ một chút, đừng rơi vãi hết lên sàn!" Hạ nhảy cẫng lên, giọng đầy thích thú: "Mẹ ơi, bố bảo con đúng!" khiến Hoàng bật cười, còn tôi thì giả vờ nạt: "Thằng bố này, lúc nào cũng bênh con nó hết nhóc lớn!"

Khi mấy đứa trẻ xong bữa, chúng kéo nhau ra sân, nơi Hoàng chuẩn bị một bộ xích đu mới. Tôi đứng nhìn, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp tim. Hoàng vừa chơi với các con, vừa dõi theo tôi, ánh mắt âu yếm, vừa tinh nghịch vừa dịu dàng. Tôi tự nhủ, dù cuộc sống có bận rộn, dù công việc, học hành, và mọi thứ ngoài kia có thế nào, thì gia đình này – những đứa trẻ, Hoàng, và tôi – là nơi bình yên tuyệt đối.

Chiều xuống, tôi và Hoàng ngồi uống trà trong sân, nhìn mấy đứa con nô đùa. Tiếng cười vang khắp nhà, ánh nắng chiếu qua tán cây rọi lên mái tóc vàng nâu của Hoàng, khiến tôi bất giác mỉm cười. Tôi quay sang, nắm tay Hoàng: "Thật may mắn, nhỉ? Bao nhiêu năm qua, cuối cùng thì cũng có được gia đình này."

Hoàng nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán tôi, mắt cười: "Ừ, và chắc chắn còn nhiều ngày vui hơn nữa, cùng mấy đứa nhóc này."

Tôi thở ra, nhìn mấy đứa con đang chạy nhảy, và cảm thấy trọn vẹn. Một gia đình đầy ắp tiếng cười, yêu thương, và cả những khoảnh khắc hỗn độn đáng yêu – đó chính là điều mà tôi và Hoàng, sau bao nhiêu năm, cuối cùng mới có được.

Tình yêu của tôi và Hoàng không phải là những phút chốc bồng bột hay ngọt ngào chóng vánh. Nó bắt đầu từ những ánh mắt lén nhìn, những trò đùa vụn vặt tuổi học trò, rồi trải qua giận hờn, hiểu lầm, cả khoảng cách bốn năm xa cách. Mỗi lần tưởng như rời xa, trái tim lại nhắc nhớ rằng, những gì quan trọng nhất vẫn chưa hề phai nhạt.

Chúng tôi học được rằng, yêu không chỉ là cảm xúc, mà là sự trưởng thành, là biết lắng nghe, biết thấu hiểu, và biết trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau. Khoảng cách đôi khi khiến tình yêu thêm sâu sắc, còn những hiểu lầm hay giận hờn lại dạy chúng tôi cách kiên nhẫn, cách đối diện với chính cảm xúc của mình.

Yêu là một hành trình không hoàn hảo, nhưng vẫn đáng giá. Nó không chỉ là những nụ cười hay những cái ôm, mà còn là sự chia sẻ, là trách nhiệm, là sẵn sàng bên cạnh nhau dù thử thách có đến. Và cuối cùng, khi nắm tay nhau, xây dựng một gia đình, tôi hiểu rằng tình yêu đẹp không phải vì nó hoàn hảo, mà vì chúng tôi đã cùng nhau bước qua mọi sóng gió, và trái tim vẫn cùng nhịp đập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: