Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Trước lúc đi ngủ, Vương Nhất Bác có thói quen lướt một vòng dòng trạng thái, nhìn thấy hàng trăm lượt thích và thông báo bình luận, nhưng mấy hôm nay cậu không đăng trạng thái mới.

Trước lúc đi tắm, cậu chỉ đăng trạng thái chỉ mình cậu có thể thấy về câu chuyện yêu thầm của mình.

Quách Thừa liên tiếp oanh tạc: [Đm]

[Có chuyện gì vậy?]

[Vậy mà cậu đã rời khỏi cuộc sống độc thân rồi.]

[Thành thật khai báo, người đó là ai? Tớ có biết không? Còn tự mình xuống bếp nấu cơm, tớ thật ngưỡng mộ.]

Vương Đình Khang: [...đây là...]

Mẹ Vương: [Cục cưng, đầu tháng này, chi phí sinh hoạt sẽ tăng lên gấp đôi, mẹ sẽ đưa nó vào quỹ hẹn hò, đúng rồi, người đó có đẹp không? Bao nhiêu tuổi rồi?]

Vương Nhất Bác bỗng có linh tính chẳng lành, còn chưa kịp lau đầu, cậu đã nhanh chóng nhấn vào dòng thời gian, đập vào mắt chính là bài viết về chuyện tình yêu thầm kín của cậu, nổi bật xuất hiện xen lẫn vào các dòng trạng thái đầy sôi động của bạn bè.

'Bùm' một tiếng, đầu cậu cảm giác muốn nổ tung.

Vừa rồi đầu óc bị rỉ sét, cậu đã quên thiết lập trạng thái hiển thị chỉ riêng mình, và thế là cậu đã trực tiếp đăng lên dòng thời gian. Như vậy là đã rất nhiều người đã nhìn thấy nó.

Không biết Tiêu Chiến đã nhìn thấy nó chưa.

Cảm xúc của cậu bây giờ là: Tôi chỉ muốn chửi thề.

Máu từ khắp người dồn lên não, chỉ trong chớp mắt mọi thứ trước mặt cậu biến thành một màu đen, không biết phải làm thế nào, hai tay không nghe theo sự điều khiển của cậu nữa.

Vương Nhất Bác nhắm mắt, hít một hơi thật sâu hai lần. Bên tai như văng vẳng một giọng nói: 'Không thể xóa dòng trạng thái này được, nếu không mọi người đều sẽ biết cậu đang muốn giấu diếm.'

Cậu đọc lại từ đầu đoạn văn thêm một lần nữa, chắc không sao đâu, chỉ là có một chút sến sẩm, không có gì phải xấu hổ, cũng không giống nhật ký yêu thầm của cậu.

Trong mấy bức ảnh đính kèm, khó mà chứng minh được cậu cùng người trong ảnh có liên quan đến nhau.

Một ảnh là cậu chụp chiếc bánh kem trong lòng bàn tay của Tiêu Chiến, còn ảnh kia chụp bữa ăn sinh nhật anh làm.

Vương Nhất Bác hoàn toàn không có chút cảm giác, chẳng qua là vì cậu không rảnh để quan tâm đến sự ẩm ướt khó chịu đó.

Một phần cậu lo lắng không biết Tiêu Chiến có nhìn thấy hay không, một phần cậu phải suy nghĩ làm sao cứu chính mình khỏi sự chất vấn của bạn bè.

Trong nửa phút tưởng chừng như kiệt sức, có người để lại lời nhắn. Đồng nghiệp Lê An của cậu đã muộn thế này mà vẫn chưa ngủ: [Woa, người yêu em thật là lãng mạn.]

Không thể giày vò thêm được nữa.

Vương Nhất Bác sử dụng chút tỉnh táo còn sót lại của mình để vào phần cài đặt của WeChat, đưa Tiêu Chiến vào phần 'chặn xem' trạng thái của bạn.

Dòng trạng thái của cậu được cài đặt chỉ có thể nhìn thấy trong ba ngày. Ba ngày sau, cậu sẽ trả lại sự tự do cho Tiêu Chiến.

Cậu kiểm tra lại tin nhắn, một số bạn học thắc mắc: [Có chuyện gì thế? Lỡ tay đăng nhầm à?]

Vương Nhất Bác quyết tâm không để chút kiêu ngạo của bản thân rơi xuống đất, cậu kiên quyết vớt vát, cuối cùng đã đưa ra một câu trả lời thống nhất: [Bởi vì tớ không thích ăn bánh kem, cho nên tớ đã tự vẽ một cái. Chúc ngủ ngon. Cảm ơn tất cả những lời chúc sinh nhật của mọi người.]

Để chứng minh rằng cậu đã đọc bình luận và lượt thích của mọi người.

Để chứng minh rằng cậu không phải vì một phút nhầm lẫn mà đăng dòng trạng thái này. Cậu muốn cho dòng trạng thái này yên ổn trong vòng ba ngày. Cậu sẽ không xóa nó.

Ngay sau khi cậu trả lời, chiều hướng của tin nhắn trở thành thế này:

[Hóa ra đây là thông báo sinh nhật chính thức, thứ lỗi cho cẩu độc thân chưa hiểu rõ được sự đời, tớ muốn biết người bắt cóc cậu là ai, có phải là nam, nữ thần trường chúng ta không (icon im lặng mỉm cười).]

[Woa! Hóa ra là cẩu lương! Đã hơn nửa đêm, cậu có còn nhân tính không vậy ~~]

[Tay của người yêu cậu sao lại đẹp thế.]

[Rốt cuộc là thần tiên nào có thể khiến người đẹp của chúng ta yêu đến vậy.]

[Tại sao không có ai vẽ bánh cho tớ, không có ai tổ chức sinh nhật cho tớ (icon khóc lớn).]

[Ai có WeChat người có bàn tay đẹp không, nhanh chóng thông báo cho họ đến xác nhận có phải bánh kem do họ vẽ không, tớ muốn chứng kiến quá trình thất tình đau tận tim gan của họ!]

[Đã thông báo đến các bạn nữ trong lớp bọn họ.]

[Còn lớp trưởng nữa, lớp trưởng đâu rồi, tới đây xem xem một chút, ha ha ha (tự thêm hai trăm icon mặt cười).]

...

Sau vài phút, với sự chuyển hướng của mình, cậu đã trở thành trung tâm cuộc trò chuyện của bạn cùng lớp và cùng trường, tin nhắn spam một cách điên cuồng.

Ai đó còn cho rằng cậu vô tình mắc sai lầm, suýt chút nữa giải thích một cách vụng về, còn không trả lời tin nhắn. Bây giờ nhìn qua thì như thông báo chính thức, tất cả đều đang sôi sục bỗng chốc được xoa dịu, tụ tập ở đó ồn ào.

Đây có lẽ là cách làm truyền thông thành công nhất về trạng thái đáng xấu hổ nhất trong lịch sử. Cậu thầm khen mình mưu trí dẹp yên được bàn tán. Điều này cũng vừa lúc giúp cậu chặn được không ít vận đào hoa, thật tốt, cực tốt. Giảm bớt được không ít phiền toái.

Cậu tạm thời có thể nhặt lại chút mặt mũi mà mình đã đánh rơi xuống đất.

Nhưng... Tiêu Chiến có thấy không? Vương Nhất Bác tắt đèn, nằm sấp trên giường gảy gảy ga trải giường.

Trong lòng không ngừng giao chiến, mâu thuẫn đan xen nhau, hô hấp của cậu ngày càng trở nên nặng nề. Về mặt tình cảm, cậu hy vọng Tiêu Chiến có thể nhìn thấy và biết rằng cậu thích anh rất nhiều.

Nhưng về mặt lý trí, cậu lại không muốn anh nhìn thấy nó. Bởi vì một khi anh không có chút cảm giác nào với cậu hoặc không có dự định gì cùng cậu, cậu và anh sẽ trở thành những người xa lạ.

Hai thứ cảm xúc giằng xé, nhanh chóng xé nát con người cậu.

Vương Nhất Bác lăn qua lộn lại, lăn từ bên này sang bên kia, thiếu chút nữa thì rơi xuống giường, cậu mới giật mình một cái, lăn người quay lại.

Đến lúc nhìn thời gian, đã hai giờ rưỡi sáng.

Điện thoại rung lên, mẹ Vương gửi đến: [Cục cưng, mẹ phấn khích quá mà tỉnh luôn rồi.]

Vương Nhất Bác nghĩ rằng, mẹ chắc là đang muốn nói đến về ba của cậu, ông chưa từng ngủ sớm.

mẹ Vương: [Đứa bé trong câu chuyện của con, tìm mãi không ra một tật xấu, điều hiếm gặp nhất là, món quà sinh nhật mà người ta tặng con không thể mua được bằng tiền. Họ là bạn học hay đồng nghiệp hay là người nào đó của con vậy?]

Bà không thể nào đoán được đó là Tiêu Chiến, trong suy nghĩ vẫn cho rằng Tiêu Chiến cũng giống như chú của cậu, sẽ không có khả năng tự mình xuống bếp nấu ăn, và tất nhiên không có cái kiên nhẫn để vẽ một cái bánh trong lòng bàn tay.

Vương Nhất Bác: [Mẹ, đi ngủ sớm một chút. Chú đã gặp qua người ta, thỉnh thoảng tình cờ gặp và chú ấy ủng hộ con trong chuyện tình cảm. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, tương lai sẽ có chuyện gì còn không ai biết được. Nếu mọi người quan tâm như vậy, con cảm thấy rất áp lực. Có thể phù hợp với mắt nhìn của con chưa chắc đã đáp ứng được yêu cầu của ba, đến lúc đó mọi người không đồng ý, sẽ rất hoang mang. Không phải mẹ muốn con thử cảm giác tình yêu sao? Lúc nào đến thời gian bàn chuyện cưới hỏi, con chắc chắn sẽ thông qua ý kiến với mẹ.]

Mẹ Vương nghe thấy Vương Đình Khang có quen biết người này, còn gặp qua, trong lòng yên tâm hơn hẳn.

[Mẹ không phải vì quá hào hứng thôi sao, nhớ ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon. Chúc tất cả điều ước sinh nhật của con trở thành hiện thực.]

- -

Vương Nhất Bác không biết mình mơ màng ngủ từ lúc nào, sau đó đắm mình trong giấc mộng vô tận.

Cậu lại đến phòng tập leo núi, nhân viên an toàn vẫn Tiêu Chiến. Chỉ mới leo được nửa chặng đường, cậu quay đầu nhìn lại, Tiêu Chiến không biết đã đi đâu.

Một đầu khác của dây ăn toàn được nối vào một chiếc bánh kem.

Cậu sợ rằng chiếc bánh sẽ không chịu đựng nỗi trọng lượng của cậu.

Một lúc lâu sau, cậu tập trung leo lên phía trên một cách chăm chú và thận trọng, dùng hai tay nắm chặt mô đá nhất có thể.

Quay lại lần nữa, Vu Bân đáng ghét đang ngồi bên cạnh chiếc bánh kem, tư thế nhàn nhã, cầm cái thìa, múc bánh ăn từng thìa một. Khuôn mặt biểu cảm sự hả hê khi thấy cậu gặp họa.

Nhìn thấy chiếc bánh kem đã bị anh ta ăn mất một nửa, cậu lo sợ dây thừng từ chiếc bánh kem sẽ bị rơi ra, cậu lớn tiếng hét lên với Vu Bân, rằng anh không được ăn bánh nữa.

"Tiêu Chiến!" Cậu lo lắng, hét to tên anh.

Cùng với đó chính là tiếng rung của chuông báo thức.

Vương Nhất Bác ôm chặt gối, chỉ là một giấc mơ. Đây là lần thứ hai cậu mơ thấy Tiêu Chiến. Cậu nheo mắt đưa tay sờ soạng xung quanh, cầm lấy điện thoại, vuốt vuốt màn hình vài cái, chuông báo thức đã tắt. Lúc này là sáu giờ, cậu đã ngủ ba tiếng đồng hồ? Hoặc có thể còn chưa đến.

Vương Nhất Bác lăn lộn năm lần bảy lượt, thật không dễ dàng để ngồi dậy. Tiêu Chiến rốt cuộc có nhìn thấy lời tỏ tình của cậu không? Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu cậu hết lần này đến lần khác.

Anh bận rộn như vậy, tối qua cùng cậu đi bộ quay về chắc chắn sẽ phải kiểm tra email, anh sẽ không có thời gian để theo dõi dòng thời gian, những trạng thái mà cậu đăng lên dòng thời gian trong năm ngày vừa rồi, anh chỉ xem qua có một lần.

Với tần suất như vậy mà nói, tối qua chắc chắn anh sẽ không thể nhìn thấy. Sau khi tự an ủi bản thân một phen, Vương Nhất Bác rời giường rửa mặt đánh răng. Ra ngoài ngồi lặng im mất một đoạn thời gian. Hôm nay đã bị trễ hơn mười phút.

Bình thường vào thời điểm này, cậu đã sớm ngồi trong nhà Tiêu Chiến ăn sáng. Trước khi gõ cửa, Vương Nhất Bác gần như nín thở.

Tới mở cửa chính là Tiêu Chiến: "Hôm nay đến muộn thế?" Anh nói với giọng điệu không chút khác thường.

Vương Nhất Bác nhận định rằng, anh chắc chắn không nhìn thấy cái trạng thái kia trên dòng thời gian. Bây giờ cậu đã thiết lập cài đặt để chặn anh, chỉ cần chú của cậu không nói, anh sẽ không thể biết.

Mà chú của cậu thì không có khả năng nào để nói với anh.

Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng có thể quay về trạng thái bình thường.

"Tối qua em đi ngủ muộn." Cậu cố gắng nói với giọng nói bình thường, tỏ ra tự nhiên hơn, cậu chỉ rằng mình sẽ vô tình để lộ những suy nghĩ đã được che giấu cẩn thận.

Vương Nhất Bác đi thẳng đến phòng ăn, ngồi xuống phía đối diện Tiêu Chiến, lúc này cậu mới để ý thấy Tiêu Chiến đang mang một chiếc áo sơ mi trắng, nút tay áo cũng đã đeo khuy măng sét.

"Hôm nay anh có kế hoạch gì không?"

Có thể là vị chột dạ, đến nhìn cậu cũng không dám dừng mắt khi nhìn anh.

Tiêu Chiến: "Buổi tối về nhà, hôm nay em trai tôi đăng ký kết hôn."

Thật không dễ dàng gì, Vương Nhất Bác chúc mừng: "Cho em gửi lời chúc phúc."

Bữa sáng đầu tiên sau 'thao tác đáng xẩu hổ' của mình, hai người câu được câu mất kết thúc cuộc trò chuyện. Vương Nhất Bác lúc đầu còn chưa thể cảm thấy thoải mái, khi uống đến ngụm sữa cuối cùng, mới hoàn toàn được thả lỏng.

"Chiến ca."

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến rút hai tờ khăn giấy, đưa một tờ cho cậu.

Không có gì.

Chính là chỉ cần có thể tiếp tục ăn cơm cùng bàn với anh, thật là tốt.

Cậu tùy ý nói một câu: "Em dạo gần đây hơi bận, một số thủ tục chuyển nhượng cổ phần, có khi phải sang tháng sau mới xử lý xong, còn không thì đợi đến lúc em học xong."

Tiêu Chiến đeo đồng hồ lên: "Được rồi, lúc nào tiện thì cứ liên hệ với trợ lý."

Hôm nay hai người cùng nhau xuống lầu.

Lúc này Vương Nhất Bác mới bắt đầu bình tâm trở lại, trong thang máy, cậu đứng bên cạnh Tiêu Chiến: "Chiến ca, cho em xem lại bàn tay vẽ chiếc bánh kem tối qua một chút, còn tí dấu vết nào trên đó không vậy?"

Tiêu Chiến chần chừ nửa giây, cuối cùng vẫn đưa tay trái qua.

Lòng bàn tay sạch sẽ, chỉ còn một ít vệt mực màu xanh nhạt chưa rửa sạch sót lại trên các ngón tay.

"Anh có biết chiếc bánh kem trong lòng bàn tay anh ở đâu không?"

Vương Nhất Bác khóe miệng mỉm cười: "Đây này, nhìn xem." Cậu đã vẽ lên bàn tay trái của mình từng chút một, chiếc bánh màu xanh ba chiều dường như bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt.

Nó thật sự giống như một chiếc bánh nhỏ, nắm giữ trong lòng bàn tay. Vương Nhất Bác giơ tay lên, bước đến gần anh: "Đây là một chiếc bánh kem ma thuật."

Tiêu Chiến biết tài nghệ vẽ tranh của cậu rất lợi hại, nhưng hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy: "Vẽ cái này phải mất bao lâu?"

"Em không nhìn thời gian, cũng khá lâu. Vì thế nên sáng nay em dậy muộn." Vương Nhất Bác nắm tay lại, xòe tay ra, chiếc bánh kem như thoắt ẩn thoắt hiện.

Tối qua cậu nằm bò lên giường mãi không ngủ được, drap giường suýt chút nữa bị cậu móc thủng một lỗ, cứ nghĩ mãi về chiếc bánh kem mà anh vẽ, cậu liền đứng dậy vẽ đơn giản để xóa tan đi nỗi lo lắng và phiền muộn trong lòng.

Vẽ xong rồi cậu lại không muốn rửa, cứ vậy cậu ôm nó suốt một đêm. Có lẽ trong giấc mơ đêm qua cậu thấy Tiêu Chiến buộc đầu kia của sợ dây bảo hộ vào chiếc bánh, chính vì lý do này.

Khi rửa mặt vào buổi sáng, cậu còn cẩn thận hơn, chỉ sợ chiếc bánh bị trôi mất.

"Anh muốn ăn không? Cho một miếng?" Vương Nhất Bác trêu anh.

Tiêu Chiến nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nét bướng bỉnh chỉ thuộc về riêng cậu, lại có một chút trẻ con. Anh bình tĩnh quay mặt đi, xem thang máy đã đi tới tầng nào.

"Đến tầng một rồi."

Anh nhấn giữ cửa, đợi cậu ra ngoài.

"Hẹn gặp lại vào buổi tối." Vương Nhất Bác vẫy tay với anh, đưa chiếc bánh cho anh nhìn thấy, cậu mỉm cười rồi nhanh chóng bước xuống.

Thang máy đi thẳng xuống hầm đậu xe. Ra khỏi khu căn hộ, là một ngày nắng chói chang, ánh nắng rực rỡ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Xe của Tiêu Chiến chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, anh ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ tập trung suy nghĩ, bỗng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Vương Nhất Bác không đi xe, vẫn đứng trên vỉa hè, đưa hai lòng bàn tay lên che trán, ngẩng đầu nhìn lên trời, cứ thế quay 360 độ.

Mãi cho đến khi xe chạy ra đến đường lớn, hình bóng của Vương Nhất Bác càng lúc càng xa, cho đến lúc anh không còn nhìn thấy, Tiêu Chiến vẫn chưa thể hiểu, vừa rồi cậu đang làm gì.

Vương Nhất Bác nhìn quanh một vòng, từ xa không có hướng nào có mây, dường như trời không có ý định sẽ mưa. Cậu lấy ra những chiếc giày đi mưa dùng một lần từ trong balo của mình, buồn bực không thôi.

Vì sao trời vẫn chưa mưa, cậu đã mang theo cái bọc giày. Tiêu Chiến tặng cho cậu cái để bọc bên ngoài giày, kết quả đã năm ngày trời đều nắng. Vài phút trước, cậu vừa mới cập nhật dự báo thời tiết, mười lăm ngày tới cũng không có mưa.

Hôm nay là ngày nóng nhất trong mùa hè, mặt trời treo lơ lửng trên thành phố như một quả cầu lửa.

Lập Trình muốn đi đến công trường xây dựng ở ngoại ô, anh ấy không định để Vương Nhất Bác đi cùng: "Em ở văn phòng tự nghiên cứu đi."

Đi được vài bước anh ấy sực nhớ: "Nếu phía bên kia có kết quả giám định, thì em đi qua đó một chuyến."

"Không thành vấn đề." Vương Nhất Bác mở máy tính ra, tìm thấy video mà Lập Trình trước đó phỏng vấn xong còn chưa biên tập, xem xét dưới góc độ bản thảo của chính mình, sau khi hoàn thành so sánh với bản thảo của Lập Trình, tìm ra điểm khác nhau.

"Đang xem tin tức sao?"

Cùng với âm thanh là một luồng hương nước hoa ngọt thanh, nhàn nhạt, quanh quẩn nơi đầu mũi. Vương Nhất Bác đang chăm chú nhìn video, bị giật mình vì âm thanh đột ngột vang lên.

Cậu bỗng ngẩng đầu lên, Lam Đại dừng lại bên cạnh cậu.

Vương Nhất Bác chỉ vào video: "Đang học."

"Không ra ngoài với thầy à?" Lam Đại không có ý rời đi, vẫn đứng ở đó tán gẫu.

Vương Nhất Bác giống như một người máy không có cảm giác, Lam Đại hỏi cái gì, cậu trả lời cái đó, không thiếu một câu nào.

Lam Đại: "Em làm tiếp đi, anh đi tìm tổng biên tập."

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng dáng của Lam Đại, rồi lại lướt chuột, cẩn thận suy xét không biết vì cái gì mà Lam Đại bỗng nhiên lại chào hỏi với cậu, còn 'báo cáo' với cậu rằng hắn muốn làm gì. Nửa ngày trôi qua cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Vương Nhất Bác tiếp tục xem video, rồi lấy bút ghi chép lại, những từ khóa mấu chốt trong video.

"Vương Nhất Bác." Giọng nói nhẹ nhàng lại lần nữa vang lên.

Vương Nhất Bác đang suy nghĩ một nửa thì bị cắt ngang, lúc cậu ngẩng đầu lên trên đã khoác lên một nụ cười chuyên nghiệp: "Anh Lam, sao vậy ạ?"

Lam Đại đeo máy ảnh lên lưng: "Thầy em không có ở văn phòng, em cùng anh ra ngoài phỏng vấn, đề tài được chọn có chút rắc rối, anh có nói với tổng biên tập rồi, anh sẽ đưa em đi cùng."

Vương Nhất Bác luôn cảm thấy từ chối người khác là một gánh nặng, thật khó để mở lời.

"Ôi tiếc quá, anh Lam, em đang đợi cuộc gọi của một người."

Lam Đại: "Cuộc phỏng vấn của anh khá đơn giản, chắc là sẽ kết thúc sớm, nếu bên kia gọi điện thoại cho em, anh có thể đưa em sang đó."

"Cảm ơn anh." Vương Nhất Bác bấm bấm máy tính: "Em còn muốn xem lại video phỏng vấn lần trước mấy lần nữa, nếu không em biết sẽ phải phỏng vấn gì khi nhận được điện thoại của người đó."

Lam Đại lại bị từ chối một lần nữa. Khóe miệng Lam Đại cong lên, khuôn mặt không có một chút ý cười: "Vậy thì em làm việc đi."

Hắn xách máy ảnh lên rồi rời đi.

Trong văn phòng không thiếu những ánh mắt soi mói rơi trên người Vương Nhất Bác, cậu có thể cảm nhận được, nhưng cậu nghĩ mình không cần phải lo lắng. Cậu đoán được ý đồ của Lam Đại, cũng làm biếng phải suy nghĩ đến.

- -

Đến mười giờ, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn của Tú Quỳnh, hỏi cậu sau khi tan làm có bận gì không, muốn cùng cậu và Lê An đi uống cà phê, sau khi ly hôn cô ấy có rất nhiều khúc mắc.

Sau khi hẹn xong, Tú Quỳnh tạo một nhóm ba người: [Vậy chúng ta sẽ gặp nhau sau khi tan làm, mọi người không cần vội đâu, khi nào đến cũng được.]

Sắp xếp lại bản thảo hai lần, Vương Nhất Bác nghỉ ngơi một lát, cầm ly lên đi về phòng trà bánh. Chỉ cần cậu rảnh rỗi, cho dù chỉ là một giây, cậu sẽ nhớ ngay đến Tiêu Chiến. Rót ly cà phê, Vương Nhất Bác đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm. Bầu trời không một gợn mây, trong xanh trải rộng.

Lúc này, tại tòa nhà Chiến Vũ.

Tiêu Chiến đang trả lời trước khung cửa sổ với vách kính nối sát xuống mặt đất, cũng nhìn lên bầu trời.

"Không rảnh."

"Thời gian do anh quyết định," Trác Thành sắp xuất viện, vì dưỡng bệnh một thời gian dài nên cậu ấy không thể uống rượu, cũng không thể hút thuốc lá trong phòng bệnh, suýt chút nữa khiến cậu ấy ngột ngạt mà chết.

Vài ngày trước mấy người bạn của cậu ấy tụ tập lại, mãi đến hôm nay cậu ấy mới rảnh. Nào có biết rằng Tiêu Chiến lại không có thời gian.

Trác Thành nhìn lịch làm việc được sắp xếp sau khi ra viện, dù sao người đại diện cũng còn chút lương tâm, tuần tiếp theo công việc không quá dày đặc, cậu ấy vẫn có chút thời gian để thở.

"Ngoại trừ thứ bảy tuần này, em muốn tham gia sự kiện của một hãng mỹ phẩm, ngày khác đều được."

Tiêu Chiến: "Tôi sẽ rảnh vào thứ bảy."

"...Ôi, cái người này thật là..." Trác Thành hiểu về Tiêu Chiến, cũng phần nào giải thích được tính cách của anh, anh ít khi đùa giỡn, lời đã nói ra khó mà có cơ hội xoay chuyển.

Nếu anh ấy đã nói rằng sẽ rảnh vào ngày đó, vậy chỉ có thể là ngày đó.

Trác Thành thay đổi lịch trình của mình: "Vậy thì tối thứ bảy đi, đến lúc đó tụ tập đến nhà anh, căn hộ của anh được quản lý nghiêm ngặt, nếu người ngoài bước vào, lọt vào tầm mắt của paparazzi, thì sẽ lại có một cơn bão đẫm máu khác, lưu lượng của em dạo này hơi thấp."

Tiêu Chiến vẫn nhắc lại câu trước kia: "Nhà là nơi riêng tư, không hoan nghênh. Mọi người tự chọn địa điểm tụ tập, đặt chỗ rồi gửi địa chỉ cho tôi."

"Được rồi, anh là lão đại, anh nói gì cũng đúng." Trác Thành hỏi lại: "Đúng rồi, bên anh có mấy người? Để em báo với trợ lý nhờ đặt bàn."

Tiêu Chiến mờ mịt hỏi lại: "Em nghĩ là có mấy người?"

Trác Thành: "Không phải gần đây nghe nói anh đang chăm sóc một đứa trẻ sao? Nếu muốn thì dẫn đến cho vui, dù sao cũng là cuối tuần, ai cũng muốn sôi động."

"Cậu ấy không đi." Tiêu Chiến từ chối mà không cần suy nghĩ. Anh vô thức nhìn vào bàn tay trái của mình, những đường sọc xanh trên ngón tay anh hiện ra một cách mờ nhạt.

Trác Thành không quan tâm: "Không dẫn thì không, nếu dẫn đến cũng sẽ kích thích em, em đã già như nào." Nói rồi, cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ: "Lần cuối cùng em gặp cậu ấy, là lúc em chỉ vừa mới xuất đạo, khi đó cậu ấy hình như mới chỉ mười hay mười một tuổi? Cậu ấy đứng chụp ảnh phía sau lưng em. Mẹ kiếp, bây giờ em đã hai mươi bảy tuổi."

Tiêu Chiến không rảnh để nghe chuyện hồi ức của Trác Thành lúc còn trẻ, anh ngắt lời cậu ấy: "Nếu em không còn việc gì nữa thì thôi, tôi bận rồi."

"Ơ, từ từ đã," Trác Thành có chút khó mở lời "Anh cho em thêm hai phút, một giây cũng không khiến anh chậm trễ. Chính là... em gần đây có chút bối rối, không biết phải nói chuyện với ai, dù sao anh cũng là người kín miệng, em có thể yên tâm mà tâm sự với anh."

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ: "Hai phút nữa, tôi bắt đầu tính giờ."

Đm. Trác Thành sắp xếp lời định nói: "Em có diễn một vai mấy tháng trước? Anh vẫn còn nhớ chứ?"

"Còn nhớ. Nói điểm chính đi."

"Lúc đóng phim, em có cùng nhà đầu tư ăn tối, Nhà đầu tư có dẫn theo con trai của một người bạn, anh ấy rất đẹp trai, dáng người thì khỏi phải bàn, tính tình cũng tốt."

"Nhắc nhở em một chút, một phút sẽ trôi qua nhanh thôi."

"..."

Trác Thành biết rằng anh sẽ cắt điện thoại trong vài giây nữa, nói liền một hơi: "Sau đó tụi em đã thêm WeChat, thỉnh thoảng cùng nhau trò chuyện, anh ấy đối xử với em rất đặc biệt, sau khi đóng máy, tụi em cũng có liên lạc với nhau. Lần trước lúc em bị tai nạn xe, ngoại trừ những người trong gia đình em và một vài người bạn, thực sự quan tâm đến em có bị thương không, có bị đau ở đâu không, cũng chỉ có mình anh ấy. Em thích anh ấy. Em biết rằng mình có thể, và sẽ kiểm soát được bản thân mình. Anh ấy kém em sáu tuổi, năm nay mới hai mươi mốt. Em phải làm sao bây giờ? Suốt ngày, tâm hồn em chỉ quanh quẩn nghĩ về chuyện này."

Tiêu Chiến: "Em có thể nói với tôi, tôi sẽ cho em vài lời khuyên." Ngừng một lát: "Nếu em không có chỗ nào để tâm sự, không biết nên làm thế nào, em có thể đăng ký một tài khoản để gửi bài, xin chút đóng góp ý kiến của cư dân mạng."

"Gửi bài?" Trác Thành xoa xoa trán, nói cái gì vô nghĩa vậy chứ.

"Ừ, tôi có biết một blogger rất giỏi."

"..."

Trác Thành ngạc nhiên thiếu chút nữa rớt cả cằm: "Anh có quen biết blogger tình cảm?"

"Tôi biết. Một người em trai trong nhà đã từng nhắc đến nó, sau khi em ấy thất tình thì thường xuyên gửi bài than thở." Tiêu Chiến nhìn đồng hồ lần nữa: "Đã hết thời gian, mười phút nữa tôi còn có cuộc họp."

Trác Thành tò mò blogger nào lại có thể khiến Tiêu Chiến khen ngợi: "Tên là gì? Giới thiệu cho em đi. Có khi em giải quyết được chuyện tương tư này."

Tiêu Chiến: "Nhìn nghiên là anh nhìn thẳng là em."

Nói rồi, anh trực tiếp ngắt điện thoại.

- -

Hôm nay lại là một ngày Vương Nhất Bác tan làm đúng giờ. Lê An cũng đã thu dọn sạch sẽ, đêm nay không định tăng ca, đi cùng Vương Nhất Bác hẹn Tú Quỳnh đến quán cà phê.

"Tiểu Bác, người yêu của em là bạn học à?" Lê An vẫn muốn xác thực bức thư tỏ tình tối hôm qua, trong nháy mắt trở về lúc cô ấy còn trẻ vừa mới biết yêu.

Vương Nhất Bác trả lời câu hỏi: "Em không muốn nhắc đến, không có gì cả. Tối qua em có uống một chút."

Lê An thở dài: "Em còn quá trẻ."

Cô ấy bỗng nhiên nhớ tới: "Đúng vậy, chị nghe nói hôm nay Lam Đại có gọi em ra ngoài lấy tin tức, em không đi sao?"

Vương Nhất Bác: "Em hiểu rõ anh ta, cùng thầy Lập của em vẫn còn vướng mắc."

"Ừ, cũng khá xấu hổ." Lê An không có đánh giá nào đối với Lam Đại, đều như nhau, cô ấy không có ý định nói xấu hắn, hay muốn bình luận về nhân phẩm sau lưng hắn.

Cô ấy nói cùng với Vương Nhất Bác: "Dù sao thì em cũng nên nhớ kỹ, nếu không có chuyện gì, không ai vô duyên vô cớ tiếp xúc với một người, cũng không ai lại tự dưng dễ dàng chấp nhận người khác, trừ khi em trả tiền cho người đó làm vậy."

Ngay lúc Vương Nhất Bác định nói gì đó, di động có tin nhắn đến.

Vương Đình Khang: [Đang bận à?]

Vương Nhất Bác: [Đang ở trên xe, gặp người phỏng vấn, sao vậy ạ?]

Vương Đình Khang thật ra muốn gọi điện thoại cho cháu trai, vừa nghe bên cạnh có người, liền từ bỏ: [Cháu với Tiêu Chiến thế nào rồi? Chiều hướng có lạc quan không?]

[Nếu như bị từ chối, sau này hãy đến chỗ chú ăn cơm, chú sẽ đi học nấu ăn, rồi chú sẽ tự tay nấu cho cháu. Đồ ăn nhà cậu ấy cũng chả ra gì đâu.]

Vương Nhất Bác hiểu rõ chú của mình đang ám chỉ điều gì: [Vận khí không tệ, Tiêu Chiến không nhìn thấy vòng bạn bè của cháu, cháu đã chặn anh ấy rồi.~]

Vương Đình Khang im lặng một chút: [Tiểu Bác, Tiêu Chiến đã nhìn thấy dòng trạng thái của cháu.]

Trái tim Vương Nhất Bác đột nhiên nhảy dựng lên: [Sao có thể được! Chú có chắc chắn không?]

Vương Đình Khang chưa bao giờ nhắn một tin nhắn dài như vậy để tự giải thích: [Tối hôm qua khi cháu đăng trạng thái lên dòng thời gian, vài phút sau thì chú nhìn thấy, chú nhắn cho cháu nhưng không thấy trả lời, liền gọi điện thoại cho cháu, sợ rằng cháu lỡ tay đăng nhầm, nhắc cháu nhanh xóa nó đi. Kết quả là cháu đã bỏ qua cuộc trò chuyện của chú, gọi cháu hai lần cũng nghe máy, khi đó cháu đã đăng trạng thái được hơn mười phút, bình thường cháu đi ngủ rất muộn, chắc chắn cháu vẫn chưa ngủ. Chú còn cho rằng cháu cố ý nghe điện thoại của chú, thú nhận với Tiêu Chiến đó chỉ là sự nhầm lẫn. Trước đây chú ủng hộ cháu tỏ tình, nhưng đọc bức thư tỏ tình của cháu, nói sao nhỉ, chú cảm thấy buồn, rất chạnh lòng. Chú sợ Tiêu Chiến nhìn thấy cái đó, vì thế chú đã gửi cho cậu ấy một bức ảnh chụp màn hình, hỏi cậu ấy có biết tối qua cháu đã tổ chức sinh nhật cùng với ai không... Sau đó chú thấy cháu trả lời trên dòng thời gian, chú không kịp xóa nó đi, chú nhận ra mình đã phạm một sai lầm không thể tha thứ. Tha lỗi cho chú.]

Vương Nhất Bác: "....!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com