Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Tiêu Chiến và Vu Bân có khá nhiều bạn chung với nhau, bọn họ bình luận qua lại, anh hiển nhiên có thể nhìn thấy được.

Bạn bè: [Tôi chỉ muốn biết, đây là người nào, có thể khiến cậu cúi đầu gọi là hoàng tử.]

Vu Bân trả lời: [Một hoàng tử có khả năng khuất phục được ba mẹ tôi.]

Một người bạn khác: [Bánh mì được hoàng tử giới thiệu có phải là bánh mì hoàng gia không? Một túi bao nhiêu tiền?].

Trong khi Vu Bân đang ăn bánh mì, anh ta vẫn kiên nhẫn phản hồi một cách nghiêm túc: [Tôi không rõ, Hoàng tử mua nó, cậu ấy có thẻ hội viên nên được giảm giá, khi nào quay lại tôi sẽ hỏi nó bao nhiêu tiền.]

Bạn bè trêu: [Sao hôm nay cậu hoạt bát thế? Sôi nổi đến độ giống như tài khoản giả mạo, có thật là cậu không đấy? Nào, cho tôi xem chút.]

Vu Bân: [Cút sang một bên đi!]

Tiêu Chiến dập tắt điếu thuốc, rồi thoát khỏi vòng bạn bè.

Bên kia, tin nhắn của Vương Đình Khang lại tới: [Thực sự không tới uống rượu à?]

Tiêu Chiến vẫn là câu trả lời kia: [Không rảnh, không đi.]

Vương Đình Khang mượn chuyện này để làm lý do: [Còn thiếu cậu chai vang đỏ, không muốn lấy lại nó à?]

Tiêu Chiến: [Chuyển phát nhanh cho tôi.]

Tiếng gõ cửa vang lên, nhận được câu trả lời, trợ lý mở cửa bước vào, mười phút trước anh ta đã phạm phải một sai lầm, Trác Thành đã gọi điện cho anh ta, cậu ấy cùng bạn bè muốn lập một quỹ đầu tư tư nhân, cậu ấy muốn anh ta đưa ra vài gợi ý.

Anh ta nói cùng Trác Thành: Tôi sẽ báo cáo với sếp ngay khi anh ấy rời khỏi cuộc họp, chờ đến buổi tối về nhà anh ấy sẽ gọi lại cho cậu.

Trác Thành ngạc nhiên: [Không phải các anh đi công tác à?]

Lúc này anh ta mới nhận ra mình đã lỡ lời, chắc là ông chủ lấy lý do đi công tác để từ chối Trác Thành, anh ta vội vàng sửa lại: Có công chuyện đột xuất, đổi lại chuyến bay vào sáng mai.

Sau khi Tiêu Chiến nghe xong: "Không có gì, cậu cứ làm việc của mình đi." Anh nói thêm một câu: "Hôm nay bọn họ cùng nhau ăn tối."

Trợ lý hiểu rằng, vết thương ở miệng ông chủ vẫn chưa lành hẳn, nhất định sẽ không đến buổi hẹn.

Tăng ca cho đến chín giờ, Tiêu Chiến mới quay về.

Trên đường đi, anh nhận được điện thoại từ Trác Thành.

"Nếu không phải đi công tác, anh có muốn qua đây không? Em vẫn để dành vị trí danh dự cho anh."

Tiêu Chiến đỡ đầu, thản nhiên nói: "Mọi người cứ chơi đi."

Trác Thành gọi cuộc điện thoại này không phải để mời anh đến, cậu ấy biết khi anh đã quyết định sẽ không thay đổi. "Em muốn anh cố vấn về chuyện đầu tư, lúc trước em đã gọi điện cho trợ lý, vì anh không đi công tác, em vẫn muốn hỏi trực tiếp anh."

Tiêu Chiến đã nghe trợ lý nói qua một chút, Trác Thành cùng một người bạn của cậu ấy muốn lập một quỹ đầu tư tư nhân: "Tôi sẽ nói giám đốc quỹ gọi điện cho em."

Trác Thành vẫn một mực nói: "Anh không phải chuyên nghiệp hơn sao?"

Tiêu Chiến trả lời không chút lưu tình: "Tôi không có thời gian."

Trác Thành hỏi lại: "Số tiền phải trả để ông chủ lớn như anh đích thân tiếp đãi khách hàng, cần phải trả con số rất lớn sao? Vải triệu chắc hẳn là không đủ, vài chục triệu?"

Tiêu Chiến: "Vài trăm triệu."

Trác Thành dường như nghẹn lại không nói nên lời: "Tiêu tổng, anh đừng có gây chuyện vặt."

"Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy."

"Mấy chục triệu có được không?" Sợ anh ngắt điện thoại trước, Trác Thành vội vàng nói thêm một câu.

"Không được."

Ngay sau đó cuộc gọi bị ngắt.

--

Khi xe của Tiêu Chiến về tới phía dưới lầu khu căn hộ, tài xế từ từ dừng lại, không đi thẳng vào bãi đậu xe dưới tầng hầm: "Tiêu Tổng, xe của anh Vương."

Tiêu Chiến quay đầu lại, xe của Vương Đình Khang đã ở cổng, còn anh ấy đứng dựa vào cửa xe nghe điện thoại.

Vương Đình Khang nói chuyện điện thoại: "Tôi đã nhìn thấy anh trai cậu rồi, vẫn sống, còn mang khẩu trang."

Tiêu Chiến xuống xe, chỉ kịp nghe mấy chữ 'vẫn sống, còn mang khẩu trang', anh liếc nhìn Vương Đình Khang: "Cậu không nói tiếng người được à?"

Vương Đình Khang cúp điện thoại: "Tôi đang báo cáo tình hình của cậu cho em trai cậu, cậu ấy lo lắng không biết cậu bị thương có nặng không, mà mấy hôm nay cậu luôn kiếm lý do để không về nhà."

Anh ấy mở cốp xe, lấy ra hộp đựng chứa cháo được nấu bởi các thành phần thượng hạng bên trong: "Tôi với em cậu có một chút tấm lòng, cậu dưỡng thương cho tốt."

Tiêu Chiến không muốn trả lời, mặt không chút cảm xúc: "Ai nói cho các cậu biết?"

Vương Đình Khang lấy từ trong túi ra một quả quýt, bóc vỏ ăn: "Vu Bân, nói rằng cậu bị đau miệng, để tôi và em cậu đến hỏi thăm sức khỏe cậu."

Anh ấy lại ăn một miếng quýt: "Bây giờ quýt là rẻ nhất, các loại trái cây khác đắt thật."

Tiêu Chiến: "...Mang theo trái cây của cậu, cút nhanh đi."

Vương Đình Khang cau mày nuốt nhanh múi quýt xuống, quá chua, không quan tâm đến phản ứng của Tiêu Chiến, anh ấy gửi tin nhắn chuyển nhượng hai cân quýt trong nhóm.

Anh ấy bỏ phần còn lại của quả quýt lại vào túi: "Hôm nay tôi đến cũng không phải cố ý thăm cậu." Anh ấy vừa nói, vừa cất những thứ kia vào lại cốp xe.

"Tiểu Bác cắn cậu thành thế này, lúc đó trong lòng cháu ấy cũng sẽ rất khó chịu."

Điều khiến anh ấy đau lòng chính là cháu của mình.

Nhắc đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến im lặng không nói gì.

Vương Đình Khang rốt cuộc cũng nói một câu tiếng người: "Bị thương không nhẹ sao?"

Giọng điệu của Tiêu Chiến cũng trở nên bình thường: "Sắp lành rồi."

Vương Đình Khang không nhắc đến nữa, mặc kệ như thế nào, đều là do cháu anh ấy cắn người khác bị thương: "Tối mặt gặp nhau đi, em cậu, Vu Bân, dù sao bọn họ cũng biết cậu vì sao lại bị như vậy, vừa lúc dành chút thời gian nói về chuyến công tác lần này của tôi."

Tiêu Chiến: "Tôi cũng không thể uống rượu, mọi người cứ tụ tập đi, chỉ cần chọn những vấn đề quan trọng nói lại với tôi là được."

"Không uống rượu, nói chuyện công việc." Vương Đình Khang mở cửa xe ngồi vào trong: "Đến lúc đó sẽ nhắn địa chỉ quán cho cậu." Sau đó, lái xe nghênh ngang phóng đi.

--

Vương Nhất Bác đã tắm xong và lên giường nằm, chú của cậu vừa gọi điện, nói rằng chú ấy đang ở dưới tầng căn nhà cậu thuê.

"Chú về bao giờ ạ?"

"Lúc tối."

Vương Nhất Bác ngồi dậy: "Chú, bạn cháu đang ở nhà, cháu còn đang xem TV trong phòng khách, bây giờ chú lên có chút không tiện, chú đợt một lát, cháu xuống lầu tìm chú."

"Không cần phiền toái như thế, cháu ra ban công đi."

Vương Nhất Bác tìm một bộ quần áo mặc vào, cầm điện thoại di động đi ra ban công. Ở dưới lầu, Vương Đình Khang vẫy vẫy tay với cậu: "Tiểu Bác, ở đây."

Vương Nhất Bác nhìn thấy chú của mình, trong lòng ấm áp, giống như ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, mong mỏi cả ngày chỉ để đợi buổi chiều tan học, nhìn thấy chú đứng đợi ở cửa, tâm trạng lúc ấy hẳn cũng như thế này.

Vui mừng, lại không biết lý do vì sao, trong nháy mắt bao nhiêu ấm ức chợt trào ra.

Vương Nhất Bác xua xua tay với Vương Đình Khang, nở nụ cười, khoảng cách đến chỗ anh ấy hơi xa, ánh sáng lại không được rõ, anh ấy có lẽ không nhìn thấy được.

Vương Đình Khang không yên tâm về tâm trạng của cháu mình, sau khi rời đi từ chỗ Tiêu Chiến liền trực tiếp đến đây.

Anh ấy hỏi qua điện thoại: "Mới có mười giờ mà, sao cháu đi ngủ sớm thế?"

Cậu không muốn chú phải lo lắng: "Sáng mai cháu phải dậy sớm để đi phỏng vấn. Nếu không đi ngủ sớm, ngày mai sẽ không có tinh thần ạ."

Mặc kệ cậu có phỏng vấn thật hay phỏng vấn giả, Vương Đình Khang một chữ cũng không tin: "Quà sinh nhật chú tặng cháu, nghe nói cháu không muốn nó nữa."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, chú của cậu chắc chắn hiểu rõ cậu có ý gì, cậu không muốn cổ phần của Chiến Vũ, điều đó cũng hợp tình hợp lý.

Vương Đình Khang hỏi: "Vậy cháu muốn cái gì?"

Vương Nhất Bác cũng không biết, đang nhìn xuống lầu, cậu bỗng nhiên nhỏ giọng nói vào điện thoại: "Cháu muốn được nghe giai điệu do Tiêu Chiến đàn. Cháu không thể để anh ấy biết rằng cháu muốn nghe anh ấy đàn, chú có thể phát sóng trực tiếp cho cháu."

Cậu giải thích: "Không phải cháu ngày càng lún sâu, chỉ là có một chút tiếc nuối nho nhỏ, từ lâu cháu đã muốn nghe rồi."

Điều này có thể là khó cho Vương Đình Khang, khiến Tiêu Chiến đàn cho người khác nghe, để hiện thực hóa giấc mơ này không khác gì việc tìm được một chỗ ngồi trên tàu điện ngầm trong giờ cao điểm.

"Tiểu Bác, thật ra chú cũng có thể chơi đàn, mấy năm nay chú bị người yêu chú ảnh hưởng, trình độ khá tốt."

Vương Nhất Bác: "Chú có thể để dành biểu diễn cho chú dâu tương lai của cháu nghe."

Cậu nói cho chú đỡ buồn: "Chú không cần sốt ruột đi nhờ anh ấy đàn, sau khoảng thời gian này, cháu vượt qua được, đến lúc đó anh ấy có muốn đàn cho cháu nghe, chưa chắc cháu đã muốn nghe."

Chẳng qua ngay bây giờ, là lúc cậu rất nhớ anh.

--

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác bị Quách Thừa đánh thức. Tối qua sau khi chú của cậu rời đi, cậu ở ngoài ban công thêm một lúc lâu.

Quách Thừa đã rửa mặt sạch sẽ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cậu ấy liếc nhìn Vương Nhất Bác: "Tối qua không phải cậu đi ngủ sớm à, sao nhìn bơ phờ uể oải thế?"

Vương Nhất Bác: "Chắc tớ chưa quen được với chỗ ở mới."

Cậu xách balô cùng đi xuống lầu với Quách Thừa. Có một cửa hàng ăn sáng phía dưới lầu, hai người gói mỗi người một phần, vừa đi vừa ăn.

Quách Thừa đến chỗ làm phải mất nửa giờ đi bộ, ngày nào cậu ấy cũng đi bộ đến và tan tầm về nhà, trên đường vừa ngắm cảnh vừa nghe nhạc, thoải mái hơn nhiều so với chen chúc trên xe buýt. Bây giờ Vương Nhất Bác đã chuyển đến đây ở, hai người có thể đi cùng nhau một đoạn đường.

"Này, đúng rồi, tin tức mà cậu và giáo viên hướng dẫn làm lên hotsearch đấy."

Vương Nhất Bác thức dậy còn chưa kịp lướt điện thoại: "Nhanh vậy à?"

Quách Thừa hút sữa bò: "Là nhãn hiệu lớn như vậy, đại diện phát ngôn lại là Trác Thành, giới truyền thông lại thích kiểu tin tức nóng hổi này. Hơn nữa, đài truyền hình của cậu là đài đầu tiên đưa tin, nên không cần lo lắng về độ xác thực."

"Vương Nhất Bác." Một giọng đàn ông cất lên.

Vương Nhất Bác và Quách Thừa cùng quay lại, xe của Lập Trình chậm rãi đi tới: "Lên xe đi, đỡ phải đi bộ qua đó." Anh nhận ra người đi cùng Vương Nhất Bác, lần trước trời mưa to, người này đón Vương Nhất Bác từ xe của anh để đi ăn cơm tối.

"Chỗ làm việc của bạn em thuận đường đi ngang đài truyền hình đúng không?"

Anh hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Vừa vặn đi ngang con đường trước đài chúng ta ạ."

Lập Trình ra hiệu cho mọi người lên xe.

Ở đây không được dừng xe lâu, Vương Nhất Bác vỗ vỗ vai Quách Thừa: "Nhanh lên xe đi."

Sau khi Quách Thừa đóng cửa xe, vô thức mím chặt môi, hẳn là không nên có sữa bò hay vụn đồ ăn sáng còn dính trên miệng.

Đầu tiên cậu ấy nói lời cảm ơn, sau đó tự giới thiệu: "Chào thầy, em là bạn học đại học của Vương Nhất Bác, em tên là Quách Thừa."

Lập Trình từ kính chiếu hậu nhìn ra phía sau: "Chào em."

Sau đó anh hỏi Vương Nhất Bác: "Em chuyền nhà à? Tôi nhớ lúc trước nhà em ở không phải ở hướng này." Mỗi lần tăng ca anh định đưa cậu về, cậu đều không cho, nói là không tiện đường.

Vương Nhất Bác: "Dạ, em và bạn học cùng thuê một chỗ để tiện chăm sóc lẫn nhau, còn có thể cùng nhau đi làm."

Lập Trình gật đầu, anh không muốn nói nhiều về chuyện riêng tư, bắt đầu tập trung vào việc lái xe.

Vương Nhất Bác lơ đễnh nhìn sang Quách Thừa, Quách Thừa cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mỉm cười, cậu ấy nhấc chân lên đá Vương Nhất Bác.

Lập Trình ở ghế lái không hề biết những động tác nhỏ đang xảy ra ở ghế sau.

--

Lúc tới gần đài truyền hình, Lập Trình để Quách Thừa xuống xe, bây giờ anh mới nói với Vương Nhất Bác về tin tức được phát sóng ngày hôm qua: "Nếu có ai đó của bên bộ phận trang điểm gọi điện cho em, em không cần phải nói gì cả, cứ để cho họ tìm tôi, em không có kinh nghiệm đối phó với mấy loại chuyện như thế này."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Suốt cả ngày hôm nay, cậu không nhận được cuộc gọi lạ nào, nhưng lại nhận được điện thoại của Lam Đại, buổi sáng Lam Đại không đến đài, có lẽ hắn có buổi phỏng vấn trực tiếp.

Lam Đại qua điện thoại chỉ nói một câu: Tin tức tối qua lời lẽ rất sắc bén, đúng là hậu sinh khả úy, chúc mừng em.

Tuy nhiên giọng điệu lại không giống như đang chúc mừng, xen lẫn trong đó là sự thù địch khó tả.

Sau này cậu mới biết được rằng, người phụ trách đứng đầu Cục mỹ phẩm, chính là chồng chưa cưới của Lam Đại.

Lần này đúng là hoàn toàn đắc tội với Lam Đại. Lúc cậu chuẩn bị tan làm, tổng biên tập thông báo, buổi tối sẽ phải tăng ca, rất muộn.

Đêm nay toàn thành phố khởi động mạnh mẽ chương trình chấn chỉnh việc lái xe khi say rượu, đài truyền hình sẽ sang đó phỏng vấn.

Tổng biên tập nhắc nhở bọn họ: "Đừng có đăng lên vòng bạn bè, đừng để lộ thông tin nào trong nhóm, nếu ai đó không quản được miệng mà bị tra ra được, sẽ lớn chuyện đấy."

Vương Nhất Bác và Lập Trình ở cùng một nhóm, việc kiểm tra lái xe khi say rượu sẽ bắt đầu lúc chín giờ, bọn họ đến đó khá sớm để đợi.

Chín giờ mười lăm, con đường bị kẹt lại thành một hàng dài.

Đêm nay là buổi thực thi pháp luật của nhiều lực lượng cảnh sát, một khi tiến vào đoạn đường bị kẹt xe, có muốn lùi cũng không lùi được.

"Phía trước có phải kiểm tra say rượu lái xe không vậy?" Tiêu Chiến từ xa thấy ánh đèn cảnh sát nhấp nháy không ngừng ở ven đường.

Tối nay anh lái xe, ngồi ở ghế phụ là em trai anh Tiêu Thắng.

Tiêu Thắng từ góc này không thể nhìn thấy, xe cũng đứng yên một lúc lâu, anh ấy hạ cửa xuống xem xét: "Ừ, chốt được đặt phía trước, có lẽ cũng còn sớm, cứ từ từ chờ thôi."

Tiêu Chiến nghĩ đến việc lát nữa thổi kiểm tra nồng độ cồn, như vậy sẽ phải tháo khẩu trang xuống, quay người thương lượng với Tiêu Thắng: "Em lên đây lái xe đi."

Tiêu Thắng dựa lưng vào ghế, tất nhiên anh không có ý định lái xe: "Buổi trưa em có uống rượu, ai biết bây giờ nồng độ cồn bây giờ còn bao nhiêu. Nếu lỡ không đạt tiêu chuẩn, anh có thể gánh hết trách nhiệm này không? Em còn muốn về nhà với Tiểu Hải."

Tiêu Chiến nghe nói buổi trưa em trai có uống rượu, không dám mạo hiểm, đành phải bỏ cuộc.

Tối nay bốn người đi ăn, hai người còn lại là Vu Bân và Đình Khang. Phía sau bọn họ là xe của Vu Bân, Vu Bân không uống rượu, cũng không mang tài xế theo, Đình Khang có tài xế, nhưng xe anh ấy còn không biết đang ở chỗ nào.

Tiêu Thắng biết anh đang nghĩ gì: "Không phải chỉ là thổi vào máy kiểm tra nồng độ cồn thôi à, cũng không lấy mạng của anh, anh tháo khẩu trang tới thổi một cái là được, không ai chụp ảnh đâu."

Tiêu Chiến nghĩ lại, cũng đúng. Tuy nhiên, mọi chuyện lại không như mong muốn.

Khi xe bọn họ đến gần, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng cạnh cảnh sát giao thông, cậu mang theo camera, quay vào từng chiếc xe được kiểm tra.

Tối nay Tiêu Chiến lái xe của Tiêu Thắng, Vương Nhất Bác không quen với biển số xe này nên không chú ý. Đến khi cửa sổ xe từ từ được hạ xuống, bốn mắt nhìn nhau, cậu mới sửng sốt.

Vu Bân cũng nhìn thấy Vương Nhất Bác, cũng không xem đó là phiền phức lớn, chính mình chạy ra khỏi xe, cảnh sát giao thông còn tưởng anh muốn thả xe bỏ chạy: "Anh làm gì vậy?"

Thái độ của Vu Bân cực kỳ tốt: "Tôi là một công dân tốt, lái xe tuyệt đối không uống rượu, uống rượu tuyệt đối không lái xe." Anh ta chỉ chỉ về phía trước: "Tôi tới để xếp hàng để chờ thổi kiểm tra nồng độ cồn."

Anh ta đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, hai tay đút vào túi quần, thì thầm: "Em cứ nhắm vào mặt cậu ấy mà quay."

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến vẫn chưa tháo khẩu trang xuống, cảnh sát giao thông cũng không cho anh biết anh đang gặp rắc rối gì, chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao ở trong xe mà anh còn mang khẩu trang.

Vương Nhất Bác không nghe Vu Bân đứng ở bên đường nói vớ vẩn, cậu lặng lẽ đi tới trước máy quay.

Tiêu Chiến trước khi thổi vào máy kiểm tra nồng độ cồn bỗng nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, em tắt máy quay đi."

Cảnh sát giao thông sửng sốt, không ngờ phóng viên và chủ xe quen biết nhau.

Tiếng gọi Nhất Bác đã lâu cậu không được nghe, giống như đã xuyên qua không gian và thời gian.

Vương Nhất Bác: "Đã tắt lâu rồi."

Tiêu Chiến lại liếc nhìn cậu một lần nữa, lúc này anh mới tháo khẩu trang ra.

Khi cảnh sát giao thông nhận ra Tiêu Chiến, họ cũng bị sốc vì sao môi của một người lại có thể bị thương một cách khủng khiếp như vậy, dường như cả môi trên và dưới của anh đều bị kết vảy.

Máy đo nồng độ cồn không có phản ứng, cảnh sát giao thông ra hiệu, ý bảo Tiêu Chiến có thể lái xe đi.

Vu Bân chờ xem náo nhiệt không xếp hàng chờ thổi đo nồng độ cồn, anh ta quay lại xe, lái xe đậu ở lề đường, dừng phía sau xe của cảnh sát.

"Sao anh lại đậu xe ở đây?" Một cảnh sát giao thông đi theo hỏi.

Vu Bân xuống xe: "Tôi là người nhà của cậu ấy." Anh ta chỉ vào Vương Nhất Bác rồi nói.

"Mọi người nửa đêm mới tan làm à? Tôi đợi để đón cậu ấy." Vu Bân tự giác đi đến thổi vào máy đo nồng độ cồn.

Tiêu Chiến nâng cửa sổ ô tô, từ từ cho xe chạy đi.

Vương Nhất Bác ngoảnh mặt nhìn theo chiếc xe, nhưng đã bị anh cảnh sát giao thông bên cạnh che mất tầm mắt, cậu lùi lại một bước nhỏ, nhường đường cho cảnh sát giao thông.

Khi Tiêu Chiến nhìn vào gương chiếu hậu, anh thấy Vương Nhất Bác.

"Này, hoàng tử điện hạ, tôi chờ em ở trong xe." Vu Bân vỗ vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đột nhiên quay lại, chậm rãi: "Không cần đâu, anh về trước đi."

Vu Bân phớt lờ lời cậu nói, đi thẳng về phía xe. Anh ta cũng không phải cố ý đợi Vương Nhất Bác, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền.

Bởi vì kiểm tra say rượu khi lái xe, đoạn đường này tắc đường xe cộ chật như nêm, anh ta cũng không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, thà rằng nằm trên ghế ngủ một giấc, nghỉ ngơi lấy lại năng lượng để buổi tối tăng ca.

--

Tiêu Chiến trở về nhà, trong nhà đèn vẫn sáng, dì giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp.

Bởi vì miệng bị thương, anh cho cả dì giúp việc và đầu bếp nghỉ, muốn họ nghỉ ngơi nhiều hơn rồi hẵng đi làm lại, nhưng dì giúp việc ở nhà nhàn rỗi cũng thấy khó chịu, nên quay lại sớm.

Nghe tiếng động, dì giúp việc đi ra, lau tay vào tạp dề, thấy Tiêu Chiến vẫn còn mang khẩu trang: "Bị cảm thế nào sao vẫn chưa đỡ vậy? Con không đi khám bác sĩ sao? Bị cảm không thể kéo dài như vậy được."

Tiêu Chiến kéo khẩu trang xuống: "Không sao ạ, cũng sắp lành rồi."

"Này...này..." dì giúp việc nhìn thấy miệng Tiêu Chiến bị kết vảy, một lúc lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh, mãi mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra: "Cháu xem trong người cháu bị nóng đến thế nào, cả miệng thành ra thế rồi, nghiêm trọng như vậy, con còn bảo là không việc gì."

"Cháu đã uống thuốc chưa?"

"Rồi ạ." Tiêu Chiến ném chìa khóa xe lên bàn trà.

"Dì sẽ làm ngay cho cháu một món canh thanh nhiệt giải độc, cái đứa nhỏ này, bữa giờ, dì cứ nghĩ là cháu bị cảm lạnh, chứ có biết gì đâu."

Trên bàn trà có một chiếc ly thủy tinh trong suốt, bên trong ly chứa đầy những thân cây xanh cao khoảng năm sáu phân, được cắt tỉa gọn gàng, trơ trụi, không có lấy một chiếc lá.

Rễ cây màu nâu đất bị ngâm trong nước, Tiêu Chiến nhất thời không nhận ra đó là cái gì: "Dì ơi, trong ly trồng loại cây gì vậy?"

"À, là rễ cây cần tây."

"Cần tây?"

"Ừ, mấy hôm trước Nhất Bác có hỏi dì, cần tây có trồng trong nước được không, còn đặc biệt nhờ dì tìm cho thằng bé cần tây có rễ, loại cần tây ở chợ rau đều đã được làm sạch cắt rễ rồi, cuối cùng dì phải nhờ chủ quầy rau tìm giúp ít cần tây có rễ."

"Tối nay dì đi chợ mua thức ăn, ông chủ đã để lại cho dì mấy ngày, không trồng sẽ héo ngay. Suốt buổi tối dì sang gõ cửa nhà Nhất Bác, chắc là tăng ca vẫn chưa về."

Tiêu Chiến lúc này mới nói với dì giúp việc: "Em ấy chuyển nhà rồi."

"Hả?" Dì giúp việc sửng sốt: "Đang êm đẹp sao lại dọn đi rồi? Trường học khai giảng rồi à?" Hỏi xong mới cảm giác không đúng lắm, bây giờ mới đầu tháng tám.

"Dì già nên hồ đồ rồi."

"Nhất Bác chuyển đi đâu vậy?"

Tiêu Chiến cũng không rõ lắm: "Cháu không hỏi ạ."

Dì giúp việc ngẩng đầu nhìn chiếc ly chứa gốc cần tây trên bàn trà: "Để hôm nào Nhất Bác rảnh, dì sẽ đưa cho nó."

Tiêu Chiến: "Không cần gửi đâu, bây giờ em ấy không cần nữa."

Dì giúp việc trả lời, có lẽ những người trẻ tuổi chỉ là muốn trồng rau cần theo sở thích, ý tưởng mới mẻ, đột nhiên lại không có hứng thú nữa.

"Vậy để lát nữa dì dọn dẹp rồi vứt nó đi."

Dì vội vàng đi nấu cho Tiêu Chiến một ít canh thanh nhiệt giải độc.

Tiêu Chiến nhìn gốc cần tây trong chiếc ly, nói với dì giúp việc, rồi cầm chiếc ly đi lên lầu.

--

Mười giờ rưỡi tối, Vương Nhất Bác mới kết thúc công việc trở về.

Vu Bân ở trong xe ngủ được một giấc, bây giờ tinh thần tràn đầy năng lượng. Cửa sổ xe mở toang, thỉnh thoảng có ngọn gió đêm quét qua mặt.

"Hoàng tử của tôi, em không muốn ở căn hộ, ra thuê nhà ở bên ngoài, lời chú của em nói em không thể một sớm một chiều đặt trong lòng à?"

Vương Nhất Bác đỡ đầu, dọc đường đi ngáp không dưới mười lần, đứng suốt một đêm, bây giờ cậu chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ, lơ đễnh nói: "Chú của tôi biết tôi thuê ở đây."

Sự khác nhau giữa Vương Đình Khang và ba mẹ của cậu chính là, chú ấy dung túng cho mọi quyết định của cậu, chỉ cần là điều cậu muốn, chú chắc chắn sẽ ủng hộ.

Vu Bân nhìn bên ngoài xe: "Hoàng tử thuê nhà bên ngoài, càng phải chú ý an toàn nhiều hơn."

"Khu phố này không có gì là không an toàn cả." Vương Nhất Bác chỉ vào ngã tư phía trước: "Rẽ vào đây chính là đồn công an khu vực, phòng tôi thuê chỉ cách chỗ này hơn trăm mét."

"Vậy thì tốt." Vu Bân không quen với điều kiện giao thông phía trước, cho xe dừng ở ven đường.

Vương Nhất Bác xuống xe: "Cảm ơn, hôm nay làm phiền anh quá."

"Đợi tôi xuống xe, tôi đưa em vào tới cửa nhà."

"Không cần đâu, quanh đây có mấy cửa hàng mở cửa hai mươi bốn giờ, ba bốn giờ sáng vẫn có người ăn đồ nướng, không có việc gì cả."

Vương Nhất Bác lê từng bước chân mệt mỏi đi vào bên trong.

Vu Bân vẫn cảm thấy không yên tâm, đậu xe ở nơi không cản trở gì, rồi đuổi theo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đút tay vào túi quần, ngắm nhìn cảnh tượng con phố đơn độc vào ban đêm. T rên đường thưa thớt người, thỉnh thoảng có vài ba nhóm đi với nhau.

Có một con mèo hoang ở bồn hoa bên cạnh, một con tam thể, toàn thân trắng tinh, trên đầu có màu cam và màu đen, trên bồn hoa còn có thức ăn cho mèo của những người tốt bụng để lại, còn lại một ít, rơi rải rác xung quanh. Con mèo đang liếm móng vuốt một cách thỏa mãn.

Một mớ dây điện được kéo giăng giữa các tòa nhà, đan chéo nhau, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tạo thành một cái bóng giống như tấm lưới trên mặt đất.

Phía bên kia bồn hoa, một người đàn ông đang hút thuốc, một đống tàn thuốc trên nền đất. Người đàn ông có vóc dáng trung bình, buổi tối vẫn mang kính râm. Thấy người đến, mọi người nhìn nhau, ném tàn thuốc xuống, rồi dùng mũi chân nghiền nát.

"Vương Nhất Bác -- phóng viên, phải không?"

Vương Nhất Bác đang đi, đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông đi về hướng cậu, điềm tĩnh, khi cách cậu hơn một mét thì dừng chân.

Vương Nhất Bác nhanh chóng phán đoán mình có gặp nguy hiểm hay không, người này biết rõ tên của cậu, trọng điểm là phóng viên cơ, cậu chỉ vừa mới chuyển đi, bọn họ đã có thể tìm được chính xác nơi cậu ở.

Đây là con đường duy nhất cho một số tòa nhà, không có các góc khuất, hầu hết người dân ở tầng trên đều chưa ngủ, vẫn còn sáng đèn.

Do đó, cậu tạm thời vẫn được an toàn. Kể cả khi cậu bỏ chạy, cậu cũng không thể chạy nhanh bằng một người đã có sự chuẩn bị.

"Có chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác vẫn giữ tư thế hai tay đút túi, không hề chớp mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, tuy rằng không nhìn được ánh mắt, nhưng đường nét khuôn mặt hắn không phải người cậu quen.

Cậu hẳn chưa gặp gã trước đây.

"Chỉ là một đứa thực tập sinh, đừng có loanh quanh mãi ở vũng nước không nên lội, đừng lộn xộn với những phát những tin không nên phát, cậu chuyển lời lại cho hắn rằng, liệu hắn có đủ khả năng đảm bảo an toàn cho cậu không? Nếu ngày mai vẫn còn phát sóng, kết cục sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu."

"Nhớ cho kỹ."

Người đó lặp lại một lần nữa: "Nếu còn tiếp tục đưa tin vào ngày mai, tự cậu biết mình có thể bình an vô sự không."

Vương Nhất Bác hiểu ra, bọn họ đe dọa cậu không được tiếp tục đưa những tin tức về mỹ phẩm trang điểm, hôm nay cậu và Lập Trình đã phỏng vấn xác thực, dự định sẽ phát sóng vào ngày mai. Bọn họ là do ai sai đến?

Nhà máy mỹ phẩm, doanh nghiệp mỹ phẩm, hay là tổng công ty ở Bắc Kinh? Cả ba bên đều sẽ bị thiệt hại về mặt dư luận với tin tức lần này. Họ đợi dưới lầu để uy hiếp cậu, cảnh cáo cậu, thậm chí họ còn tìm ra nơi cậu sống, dễ dàng.

Vu Bân từ phía sau đi tới, anh ta nghe được đại khái người đàn ông uy hiếp Vương Nhất Bác.

Khi người đàn ông nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng yên không nhúc nhích, gã tưởng rằng cậu đã bị dọa.

Đang định rời đi, một người trong bọn họ bị Vu Bân túm chặt cổ xoay người lại: "Mày chán sống rồi đúng không hả, dám quấy rầy bạn trai của tao!"

Lợi dụng chiều cao của mình, anh ta cong chân đá mấy cái về phía người đàn ông.

Người đàn ông còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị ngã xuống đất.

'Rầm' một tiếng, con mèo sợ hãi lao vào bụi cây.

Vu Bân xách người đó lên, lại đánh tiếp. Một người khác thấy bạn của mình bị đánh, mặc kệ có đánh lại được hay không, cũng trực tiếp lao tới.

Vương Nhất Bác ngây người mất mấy giây, co chân định bỏ chạy, nhưng cậu không làm vậy, cũng nhào vào phụ Vu Bân đấm đá những người còn lại. Có người trông thấy lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Vài phút sau, cảnh sát có mặt tại hiện trường.

Người đàn ông sửng sốt, trong lòng không ngừng chửi rủa.

Chạy cũng không kịp nữa, Vu Bân đã giẫm chân lên một trong số bọn họ xuống đất, chỉ cần bắt được một người là đủ rồi.

Sắc mặt Vu Bân cũng thay đổi, bị đấm một cú vào khóe miệng.

Vương Nhất Bác đứng đối diện với cảnh sát, lợi dụng lúc người đàn ông chưa kịp chuẩn bị, liền đạp xuống, người đàn ông bị loạng choạng, ôm bụng nghiến răng lui lại phía sau vài bước.

Cảnh sát xoay người không làm gì, nhìn Vương Nhất Bác: "Mời tất cả về đồn cảnh sát."

Tại đồn cảnh sát, mọi chuyện trở nên rõ ràng. Khi người đàn ông làm khai báo lý do vì sao bọn họ ở trong tiểu khu chờ lâu như vậy, tìm Vương Nhất Bác có việc gì, thì bọn họ trả lời rất khác nhau.

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng đành khai báo một cách trung thực.

Bọn họ là những người làm công, chỉ thay mặt cho bạn của mình dọa Vương Nhất Bác một chút.

Bạn của bọn họ chính là người phụ trách kinh doanh của mỹ phẩm, tức là chồng chưa cưới của Lam Đại.

Khi đã biết được người đó là ai, cũng đã có bản ghi chép hồ sơ của cảnh sát, Vu Bân sẽ không lo bất kỳ hành vi phát sinh nào của phía bên kia, sự an toàn của Vương Nhất Bác có thể được đảm bảo.

Nhưng anh ta lại là người ra tay trước, còn khiến người khác bị thương, nên phải chi trả chi phí thuốc men.

Bên kia vì có hành vi đe dọa đến Vương Nhất Bác, song tình tiết lại không nghiêm trọng, cũng phải chịu xử phạt. Chồng chưa cưới của Lam Đại hiện tại không có mặt ở Bắc Kinh nên không bị cảnh sát triệu tập.

Lúc Tiêu Chiến đến đồn cảnh sát, bọn họ đang tiến hành hòa giải.

Hai mươi phút trước, anh nhận được điện thoại của Vương Đình Khang, muốn anh đến ngay đồn cảnh sát xem có chuyện gì xảy ra, Vương Nhất Bác bị người khác uy hiếp, Vu Bân vì thế mà đánh người, có vẻ người đó bị thương rất nặng.

Biệt thự của Vương Đình Khang cách khá xa chỗ này, ước chừng bây giờ vẫn đang trên đường đến.

Cửa phòng hòa giải được mở ra, Vương Nhất Bác quay lại bỗng nhìn thấy Tiêu Chiến, bao nhiêu lo lắng trong lòng cả đêm nay, chỉ cần nhìn thấy anh đã tan biến như làn khói.

Buổi tối khi kiểm tra việc lái xe trong tình trạng say rượu, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, lúc này anh đang mặc một chiếc sơ mi màu xám, đó là bộ quần áo mà anh vẫn thường mặc ở nhà. Anh đã vội vã tới đây mà không kịp thay quần áo.

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, nhỏ giọng hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Em không sao."

Kết thúc hòa giải, mọi người rời khỏi đồn cảnh sát.

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác:"Tin tức gần đây được phát sóng có phải đã đụng chạm đến người nào không?"

Vương Nhất Bác: "Là một tin tức nhạy cảm về mỹ phẩm. Họ uy hiếp em, không cho em tiếp tục đưa tin."

Tiêu Chiến liền nói: "Không sao, em cứ phát sóng tin của mình."

Vương Nhất Bác nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói gì.

Vu Bân cố tình bước tới xen vào giữa hai người, anh ta xoa vai Tiêu Chiến, nói với người đàn ông kia: "Đêm nay các anh may mắn đấy, tôi không mang theo cả tài xế lẫn vệ sĩ, nếu không các anh đã đến bệnh viện nằm rồi. Chỉ sợ là lần sau các anh sẽ không còn được may mắn như vậy đâu."

Không ai nói một lời nào. Đây mới chính xác là một lời đe dọa không cần che đậy.

Vương Đình Khang bây giờ mới vội vàng chạy đến, nếu không phải anh ấy về đến nhà gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, đối với việc lần này, nói không chừng Vương Nhất Bác sẽ không nhắc đến và giữ bí mật với anh.

Qua điện thoại anh ấy nghe thấy âm thanh ồn ào của một người đàn ông bên cạnh Vương Nhất Bác, cậu không còn cách nào khác là ghi âm lại, Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết gã là ai.

Lúc đó, cả người anh ấy chỉ toàn là sự sợ hãi.

"Có phải bị dọa rồi không?" Vương Đình Khang xoa xoa đầu Vương Nhất Bác.

"Không, vẫn tốt ạ." Vương Nhất Bác chỉ vào Vu Bân: "Anh ấy bị đánh, lát nữa cháu sẽ đi cùng anh ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút." Trong cuộc ẩu đả vừa rồi, anh ta chắc chắn bị đánh không nhẹ.

Vu Bân xua xua tay: "Không sao. Lúc đi học anh vẫn hay đánh nhau."

Trên người anh không có dấu vết bị thương, anh ta đã đánh nhau, nhưng mấy tên đó không phải đối thủ của anh ta. Chỉ là khi anh ta ấn một tên xuống đất, sơ ý để tên còn lại đánh một quyền ngay khóe miệng. Anh ta rất giỏi trong việc chống đỡ.

Tiêu Chiến nhìn Vu Bân: "Trong xe tôi có khẩu trang, sẽ tài trợ cho cậu vài cái."

Vu Bân: "Cảm ơn, cậu cứ giữ lấy mà tự dùng, tôi đoán có lẽ cậu vẫn chưa rời được cái khẩu trang một thời gian nữa." Nói rồi anh quay sang Vương Nhất Bác: "Hoàng tử điện hạ, anh tốt xấu gì thì cũng có công hộ giá, vì vậy hãy đi mua cho anh mấy cái khẩu trang."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com