Chương 20
Khi Tiêu Chiến rời khỏi nhà ông nội, ông nội tiễn anh ra tới sân.
Anh mở cửa nhưng chưa lên xe: "Ông nội, ông có chuyện gì muốn nói với cháu đúng không ạ?"
"Không có gì muốn nói." Ông nội thở dài với chút xúc động: "Kể từ khi cháu học trung học, hình như cháu chưa để trong nhà giúp đỡ cháu việc gì."
Lần đầu tiên trong những năm qua anh tìm kiếm sự giúp đỡ, đó là mấy cây cần tây sắp chết.
Ông nội phất phất tay, giục anh nhanh lên xe:"Lái xe chậm thôi."
Tiêu Chiến hiểu câu nói của ông nội có ý nghĩa gì, anh không phải là người đa cảm, không thể nói ra những lời tình cảm: "Ông nội vào nhà đi ạ." Anh từ từ lái xe ra khỏi sân.
Ông nội vẫn luôn nhìn theo ánh đèn ở đuôi xe cho đến khi chiếc xe khuất dạng.
Tiêu Chiến trở lại căn hộ đã gần rạng sáng, không biết là anh xui xẻo hay là Trác Thành may mắn, anh vừa xuống xe, Trác Thành được Hạ Vũ dìu ra khỏi thang máy.
Hạ Vũ nhìn thấy Tiêu Chiến trước: "Tiêu tổng, anh mới về sao?"
"Ừ."
Tiêu Chiến đóng cửa xe lại, nhìn Trác Thành: "Em làm sao vậy?"
Trác Thành thắt lưng không sao đứng thẳng dậy được, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến: "Đau chết mất, em đau dạ dày."
Tiêu Chiến nhìn bộ dạng này của hắn, không đành lòng: "Lên xe đi, tôi đưa em đến bệnh viện."
Hạ Vũ đỡ Trác Thành đi về phía cửa sau xe, Trác Thành khoát tay, ý bảo Hạ Vũ ngồi lên, còn hắn đi vòng về phía ghế lái phụ.
Hắn cũng không dám để Tiêu tổng này làm tài xế.
Tiêu Chiến khởi động xe: "Sao lại thành thế này?"
Trác Thành đau đến mức không muốn nói chuyện: "Đừng hỏi nữa." hắn thở dài một hơi.
Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe dừng lại. Tiêu Chiến đặt tay trái bên ngoài xe, một tay dựa vào tay lái, có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khi Hạ Vũ nhìn đèn tín hiệu, hắn nhân tiện liếc nhìn Tiêu Chiến một chút, khuôn mặt đẹp ở gần ngay trước mắt, từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy đường xương hàm hoàn hảo của anh.
Trác Thành đến một lời cũng không muốn nói, không khí trong xe hơi trầm lắng.
Tiêu Chiến tùy tiện bật nhạc trong xe, Trác Thành giật nảy người khi âm thanh phát ra, hắn đột nhiên mở mắt: "Từ khi nào anh chuyển sang nghe nhạc trẻ vậy?"
Tiêu Chiến: "Nhất Bác thích nghe."
Nhắc đến Vương Nhất Bác, ánh mắt của Hạ Vũ lại lướt qua sườn mặt Tiêu Chiến.
Thật vất vả cũng chịu đựng được đến bệnh viện, Trác Thành như sắp chết vì đau đớn. Hạ Vũ lo chân chạy việc lặt vặt, đi liên hệ đưa Trác Thành vào cấp cứu.
Tiêu Chiến đứng sang một bên, lúc Hạ Vũ không ở bên cạnh, anh hỏi: "Không phải ở trong đoàn làm phim à? Sao nửa đêm em lại chạy đến nhà Hạ Vũ?"
Trác Thành: "Đêm nay không phải quay, qua đây ăn lẩu, ai biết là anh sống ở đây." hắn biết hàm ý của câu vừa rồi anh nói: "Yên tâm, em sẽ không dẫn người khác đến chỗ của anh."
Thật nhanh sau đó, Hạ Vũ đăng ký xong rồi quay lại. Tiêu Chiến không đi cùng Trác Thành vào văn phòng của bác sĩ, anh đứng đợi ở hành lang bên ngoài. Trác Thành không bị gì nghiêm trọng, bác sĩ chỉ kê đơn thuốc chống viêm.
Tiêu Chiến: "Tôi về đây."
Trác Thành gật đầu, hiếm khi nói chuyện khách khí nói với anh một câu: "Em thật sự xin lỗi vì tối nay làm phiền anh, anh nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."
Một giờ sáng, Tiêu Chiến rời khỏi bệnh viện. Bận rộn cả một đêm, lúc này mới tạm thời dừng lại.
- -
Ngày hôm sau, trời nắng.
Vương Đình khang gửi tin nhắn đến: "Cháu dậy chưa?"
Vương Nhất Bác: [Dậy lâu rồi ạ.]
Vương Đình khang: [Đang làm gì vậy?]
Vương Nhất Bác không trực tiếp trả lời, đến phòng ngủ tìm giấy bút bắt đầu vẽ tranh.
Hơn hai mươi phút mới hoàn thành bức tranh, cậu chụp ảnh gửi qua cho Vương Đình khang.
Sau khi Vương Đình khang xem xong, anh đã chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện, gửi sang cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đang trên đường đến công ty, trợ lý nhìn thấy hotsearch thi bắt đầu nổi trận tam bành, đây là chuyện riêng tư của ông chủ, trợ lý hỏi ý kiến ông chủ, có phải vẫn xử lý lạnh lùng như những lần trước hay không.
Tiêu Chiến: "Cậu nói với Trác Thành, để quản lý của cậu ấy tự trả lời, nếu xử lý không tốt, cậu ấy biết tôi sẽ làm gì."
Trợ lý hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông chủ khi đối diện với kiểu tin tức như thế này, anh ấy đáp lại, lập tức liên lạc với Trác Thành.
Tiêu Chiến bấm vào tin nhắn của Vương Đình khang, trong ảnh chụp màn hình là nét vẽ đơn giản của Vương Nhất Bác, vẽ phiên bản của chính bản thân cậu, hai tay ôm một cái bình, cái bình còn lớn hơn so với toàn bộ cơ thể cậu.
Cậu ngửa đầu lên, miệng đặt vào bình để uống.
Trên bình có dòng chữ: Giấm tinh
Tiêu Chiến nhìn bức tranh, bỗng bật cười.
Trợ lý từ ghế phụ quay mặt sang, muốn báo cáo với ông chủ một tiếng, anh ấy đã truyền đạt ý của anh đến Trác Thành, không ngờ lúc ngoảnh lại liền thấy khóe miệng của ông chủ nở một nụ cười. Anh ấy không dám phá hỏng bầu không khí, yên lặng quay mặt lại.
Tiêu Chiến phản hồi Vương Đình khang: [Cậu đưa bản gốc bức tranh cho tôi.]
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, tìm số điện thoại của Vương Nhất Bác rồi gọi qua.
Vương Nhất Bác nằm sấp trên bàn, đang lần theo những nét của chữ 'giấm' trên bức tranh.
Điện thoại di động rung lên, cậu lập tức ngồi dậy.
"Chiến ca, sao anh lại có thời gian gọi cho em?"
Tiêu Chiến đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã xem bức tranh của em."
Vương Nhất Bác híp híp mắt, Vương Đình khang rõ là mắc nợ.
"Em không biết tôi và Trác Thành chỉ là bạn sao?"
"Biết thì sao ạ, em còn chưa trưởng thành." Vương Nhất Bác không cần phải che giấu lòng dạ hẹp hòi của bản thân trước mặt anh, dù sao thì anh cũng đã nhìn thấy bức tranh đó.
"Chiến ca, anh có thể không biết rằng, lúc còn trẻ chúng ta đều phải lòng một ai đó, đừng nói họ đi cùng người khác đến bệnh viện lúc nửa đêm, chỉ cần họ khen người khác, chúng ta đều sẽ "chua lè" mất mấy ngày, còn có thể suy diễn thêm mấy tập những câu chuyện cẩu huyết."
Điện thoại im lặng một lúc lâu. Vương Nhất Bác biết, đối với những câu nói nửa đùa nửa thật của cậu, anh sẽ không trả lời.
Tiêu Chiến hỏi: "Ở nhà à?"
Vương Nhất Bác dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc trên giấy: "Dạ, thanh niên thất nghiệp. Nhàn rỗi đến đáng sợ, lấy giấm chua làm bạn đồng hành, để tâm vào mấy chuyện vụn vặt."
Tiêu Chiến tưởng những lời cậu nói là sự thật: "Để tôi giới thiệu đơn vị thực tập cho em."
Vương Nhất Bác vừa rồi vẫn viết lung tung, nhìn lên tờ giấy, cậu trong vô thức viết một chữ "Chiến."
Cậu từ chối ý tốt của Tiêu Chiến: "Cảm ơn Tiêu tổng, không cần đâu, em không thiếu nơi để thực tập. Em đang đợi thầy Lập tìm được chỗ làm việc mới, sẽ tiếp tục cùng thầy ấy lập thành một tổ."
Tiêu Chiến dừng lại một chút mới nói: "Nếu em thật sự buồn chán, thì đến Chiến Vũ đi, ăn trưa trong nhà ăn."
Vương Nhất Bác hùa theo: "Nhà ăn chỗ anh có món gì ngon?"
Tiêu Chiến: "Cua, để trung hòa với giấm chua trong dạ dày của em một chút."
Qua thêm một ngã tư khác phía trước là tòa nhà Chiến Vũ, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn sang bên đường: "Buổi sáng tôi còn có cuộc họp, em đến thì cứ đi thẳng đến phòng làm việc của tôi."
Cua ngâm giấm, dù có là thời đại nào, vẫn rất hợp nhau. Nếu đổi lại là trước đây, Vương Nhất Bác có muốn cũng không được.
Cậu đặt điện thoại bên cạnh tay, dùng bả vai kẹp lấy, thả lỏng bàn tay để vẽ lên những nét vẽ đơn giản, cầm cục tẩy lên xóa đi chữ 'Chiến' vừa được vẽ nguệch ngoạc. Cậu đã tẩy sạch sẽ, đến gần cũng chỉ còn thấy vài vết bút chì, không đoán ra được là chữ gì.
"Em thích ăn cua, nhưng em chỉ ăn cua mà người yêu em mời." Cậu nhẹ nhàng thổi tờ giấy, những mảnh vụn tẩy lăn sang một bên.
"Bên ngoài trời nóng quá, em sẽ ở nhà ngồi điều hòa. Nhưng đối với những câu vừa rồi anh nói, giấm trong dạ dày của em gần như bị trung hòa rồi."
Tiêu Chiến nắm lấy điện thoại, phản ứng lại, cậu hỏi anh ở nhà ăn có món gì ngon, và rồi thậm chí cậu còn không định đến. Cậu nói không quấy rầy anh nữa, cậu muốn đi ngủ tiếp, liền cúp điện thoại.
Tiêu Chiến nhấn vào khung tin nhắn với Vương Đình khang, bản phác thảo đơn giản ban đầu của bức tranh vẫn chưa được gửi sang đây. Anh không thúc giục, mà kiên nhẫn chờ đợi.
Mười phút sau, Vương Đình khang mới có thời gian đọc tin nhắn trên điện thoại di động, vừa rồi thư ký đến tìm anh ấy ký tên, ngay sau đó là điện thoại của cháu trai gọi đến.
Cũng may là thư ký đến tìm, nếu không anh ấy sẽ gửi bản phác thảo bức tranh cho Tiêu Chiến, cháu còn chưa cho phép gửi cho cậu ấy.
[Bức ảnh gốc sẽ không được gửi cho cậu.]
Tiêu Chiến: [Sao vậy?]
Vương Đình khang nói sự thật: [Tiểu Bác không cho gửi.]
Tiêu Chiến phải mất mấy giây mới tiêu hóa được, mấy nét đơn giản, anh không muốn khiến Vương Đình khang khó xử.
Vương Đình khang là nhắn tới: [Đúng rồi, Tiểu Bác còn nhờ tôi nhắn cậu vài lời, tin nhắn đã được sửa lại, tôi đã cắt bỏ những lời ban đầu mà cháu ấy gửi cho tôi.]
Một đoạn văn khá dài, Tiêu Chiến đọc từng chữ một.
[Chú à, lúc nào rảnh rỗi có thể nói chuyện cùng với Tiêu Chiến, để anh ấy không cần ép bản thân quan tâm đến tâm trạng của cháu. Cháu xin lỗi vì khoảng thời gian này đã mang đến cho anh ấy không ít rắc rối. Nếu không phải lần đó có sự cố trong vòng bạn bè, có lẽ cháu sẽ vẫn chỉ yêu thầm, sẽ không bao giờ thổ lộ với anh ấy.
Cháu đột ngột thổ lộ, giận dỗi dọn đi nơi khác, trả lại món quà sinh nhật anh ấy tặng, lại còn muốn cùng anh ấy cả đời không qua lại với nhau, rồi vì chuyển nhà mà nửa đêm bị người ta uy hiếp, hẳn anh ấy phải chịu áp lực rất lớn.
Hãy khiến anh ấy yên tâm rằng, cháu sẽ không vì anh ấy từ chối mình, mà cháu trở nên càn quấy chú, gây ảnh hưởng đến mối quan hệ và sự hợp tác của hai người. Tình cảm là chuyện tình cảm, công việc là chuyện công việc, cháu vẫn còn chịu được.
Hôm nay cháu ghen, anh ấy cũng không cần lo lắng vì điều đó, trước khi thổ lộ anh ấy cũng dính nhiều tin đồn nhảm, cháu cũng ghen tị, gần như trở thành cầm tinh quả chanh. Đây là niềm vui của riêng cháu, cháu cũng không sao kiểm soát được.
Sẽ thật tuyệt nếu đầu óc có thể kiểm soát được những gì cháu đang suy nghĩ.
Cháu tình nguyện rằng cháu chưa bao giờ thích anh ấy.
Nhưng điều này lại không thực tế.
Chờ thêm một thời gian nữa, cháu cũng sẽ bận rộn, cháu sẽ không còn thời gian để nghĩ về anh ấy.
Từ từ cũng sẽ phai nhạt.
Tối qua cháu về căn hộ lấy trái cây mẹ mua, gặp anh ấy ở thang máy, những lời anh ấy nói trong căn hộ cháu đã nghe rõ, cháu sẽ không phải cắt đứt mọi liên lạc với anh ấy như trước nữa, nhưng cũng sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với anh ấy, sau này nếu có gặp anh ấy trong dịp nào đó, cháu vẫn sẽ chào hỏi anh ấy.
Giống như anh ấy đã nói, cũng không phải ở ngày đêm ở bên nhau nhiều năm, làm sao có thể có tình cảm sâu đậm, không phải là cháu không thể sống thiếu anh ấy.
Cũng đúng là như vậy.
Tối qua anh ấy bưng trái cây cho cháu, cháu rất thoải mái, nhưng sau đó cháu đã có thể tự mình mang thùng trái cây nặng như vậy về nhà.]
Vương Đình khang: [Chuyện này đến đây kết thúc. Tôi đã chụp ảnh màn hình bức tranh của cháu ấy gửi cho cậu, cậu có thể đã hiểu nhầm, tôi không mượn cậu an ủi thằng bé, nhưng tôi muốn nói với cậu rằng lúc nào cháu ấy ghen đều hài hước như vậy, chắc sẽ không sao đâu, cậu không cần phải lo lắng.]
Anh ấy đâu có biết, mình biến khéo thành vụng. Càng không ngờ, Tiêu Chiến lại gọi cho Vương Nhất Bác nhanh như vậy.
Tiêu Chiến: [Tôi đang vội.]
Xe chạy vào bãi đậu xe của Chiến Vũ. Có một cuộc họp vào lúc chín giờ, Tiêu Chiến vừa đến văn phòng đã bận rộn, thậm chí còn không nhấp vào để xem hotsearch của Trác Thành.
Trợ lý thấy ông chủ có vẻ không ổn, suốt cuộc họp cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay, con chuột cũng không nhúc nhích, sau bao lâu vẫn giữ nguyên trang tài liệu đó.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, trang tài liệu đó vẫn chưa được lật.
Cuộc họp hôm nay bàn về một dự án đầu tư vào công nghệ sinh học, trước khi cuộc họp kết thúc, Tiêu Chiến nói: "Mỗi người trong số các anh chị sẽ cho ý kiến và đề xuất của mình về việc đầu tư vào dự án này vào một bản báo cáo, muộn nhất gửi cho Vương Nhất Bác trước lúc tan tầm ngày mai."
Giọng nói rơi xuống, dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong phòng họp. Mọi người nhìn nhau, không ai biết Vương Nhất Bác là ai.
Khi Tiêu Chiến nhận ra điều này, anh ý thức được mình vừa lỡ lời.
Trợ lý trong cái khó ló cái khôn: "Cứ vậy đi, mọi người cứ gửi trước cho tôi, tôi sẽ tổng hợp lại rồi gửi cho quản lý Vương."
Về phần người quản lý Vương này là ai, mọi người đều mờ mịt, thông tin nội bộ của bọn họ cần phải người ngoài xem xét sao?
Trở lại văn phòng, trợ lý rót một ly cà phê đá cho Tiêu Chiến. Sai lầm của ông chủ trong cuộc họp vừa rồi, là lần đầu tiên trong lịch sử. Vốn dĩ anh ấy có chuyện muốn nhắc ông chủ, cái này mới là mấu chốt, nhưng thời điểm có chút không thích hợp.
Tiêu Chiến nhìn ngày tháng trên máy tính, anh nhớ rõ điều đó, anh đã đưa ra quyết định sau khi Vương Nhất Bác tỏ tình với anh: "Tháng trước tôi đã nói với cậu, hôm nay tôi sẽ dọn về chỗ ở cũ."
Trợ lý: "Vâng ạ, tôi sẽ về bên kia sắp xếp rồi báo cáo lại với anh."
Tiêu Chiến cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, ý bảo trợ lý đi làm việc.
Trợ lý nhìn lướt qua tài liệu, không phải lúc sáng đã ký rồi sao? Anh ấy không nói lời nào, giả vờ như không nhìn thấy gì, rời khỏi văn phòng.
Kết thúc bữa trưa, Tiêu Chiến cũng không vào phòng nghỉ chợp mắt như mọi khi, anh bắt chéo hai chân, dựa đầu vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau vụ lùm xùm sáng nay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, để giải thích làm sáng tỏ, anh còn rủ Vương Nhất Bác đến Chiến Vũ ăn trưa, cứ như bị trúng tà vậy.
Trong kinh doanh, anh có thể tính toán lợi ích đến vài chữ số thập phân, nhưng duy nhất đối với Vương Nhất Bác, anh chưa bao giờ tính toán khoảng cách thích hợp với cậu. Luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu. Nhiều đến nỗi hiện tại anh rơi vào nó mà không còn bất cứ nguyên tắc nào.
Đêm qua ông nội nói rằng, anh chắc chắn không cứu được nữa.
Tiêu Chiến đứng dậy, đi tới bàn làm việc, lấy điện thoại gọi cho Vương Đình Khang.
"Tôi dọn về nhà cũ, về sau có chuyện gì thì qua bên đó tìm tôi."
Vương Đình Khang vừa mới chợp mắt, còn chưa ngủ say thì đã bị điện thoại đánh thức: "Tiểu Bác không còn ở đó nữa, cậu làm điều thừa thãi như thế làm gì?"
Tiêu Chiến đứng dậy vào cạnh bàn, châm một điếu thuốc: "Khi mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, phải tìm đường mà quay lại."
"?" Vương Đình Khang dường như đã hiểu, cũng không soi mói thêm.
Nếu đổi lại anh ấy là Tiêu Chiến, anh ấy sẽ không có suy nghĩ đùa giỡn với cháu của bạn mình, cháu nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, lại còn là hòn ngọc quý được cả nhà nâng niu.
Hoặc là không bắt đầu. Khi đã yêu, nếu mối quan hệ diễn ra tốt đẹp thì không sao, nhưng nếu không suôn sẻ cuối cùng chia tay, lúc đó thực sự ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai người.
Có thể bức tranh bằng những nét vẽ đơn giản hôm nay đã trở thành chất xúc tác, khiến Tiêu Chiến bình tĩnh và thay đổi suy nghĩ, tất nhiên vẫn chọn cách lạnh lùng và nghe theo lý trí.
Sự chệch hướng trong tình cảm nhất thời, còn không đến mức khiến Tiêu Chiến từ bỏ cuộc sống hiện tại, để lựa chọn một người, và trói buộc sự tự do bởi một mối quan hệ.
- -
Tối hôm đó, Tiêu Chiến theo như kế hoạch ban đầu, chuyển về nơi ở trước đây. Anh về nhà sớm hơn thường lệ một tiếng, hành lý cũng không nhiều lắm, đều là quần áo mặc hàng ngày.
Trong tủ quần áo có một ngăn đặc biệt để đựng cà vạt, anh thỉnh thoảng chỉ mang nó trong những thương vụ quan trọng, hàng ngày không mấy khi dùng đến, chiếc nằm ngoài cùng là chiếc cà vạt mà anh được Vương Nhất Bác tặng.
Tiêu Chiến cầm lấy chiếc cà vạt lên nhìn, hôm đó anh phụ trách quay video, quay lại từng động tác của cậu, nhưng anh vẫn không nhớ được làm sao để xếp nó thành bông hoa hồng.
Khi hành lý được thu dọn, những chiếc cà vạt đó anh đều không mang đi, đều để lại căn hộ bên này.
Anh chuyển nhà rất đơn giản, tổng cộng hai cái va li, so với lúc chuyển đi không khác gì nhau.
Dì giúp việc ở dưới lầu vẫn chưa thu dọn xong, đồ ăn trong tủ lạnh cũng phải mang đi, để ở đây lâu dễ hết hạn sử dụng. Hầu hết chúng là đồ ăn vặt và đồ uống, lúc trước là mua cho Vương Nhất Bác.
Vẫn để ở đó đợi Vương Nhất Bác quay lại, nhưng đứa nhỏ này từ khi dọn đi không lại ăn cơm lần nào nữa.
Dì giúp việc thu dọn một túi lớn đồ ăn vặt: "Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có bận không? Cháu không thích ăn mấy món này, dì thì không dám ăn, đều chứa rất nhiều đường, nếu không thì cháu bớt chút thời gian đưa cho cậu ấy đi? Để hết hạn lại lãng phí."
Tiêu Chiến: "Em ấy không thiếu. Dì cứ mang cho ai đó đi ạ."
Dì giúp việc còn định nói gì đó, lời đến miệng lại đổi thành: "Được rồi." Bà không biết hai đứa nhỏ đã có chuyện gì, đang sống tốt, bỗng nhiên người nào cũng dọn đi.
- -
Vương Nhất Bác nằm ở nhà cả ngày, hết ngủ rồi ăn hết ăn rồi lại ngủ, khi tỉnh dậy cậu liền lướt danh sách tìm hotsearch.
Đang thất thần, tài xế của mẹ gọi điện thoại tới.
Ngày hôm qua tài xế đã lái xe của cậu mang đi bảo hưỡng, hôm nay đã quay lại, để tại bãi đổ xe ở căn hộ của cậu, người tài xế cho rằng cậu đang thất nghiệp ở nhà, muốn cậu bấm thang máy, để đem chìa khóa lên cho cậu.
Vương Nhất Bác từ trên sofa ngồi dậy:"Tôi vẫn đang ở bên ngoài, anh cứ đưa chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ."
Tài xế do dự một chút: "Được."
Vương Nhất Bác: "Chút nữa anh cứ đưa điện thoại cho nhân viên bảo vệ, tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng."
Người tài xế đang ở sảnh tầng một của căn hộ, bàn lễ tân cách thang máy không xa.
Thật trùng hợp, Tiêu Chiến bước ra từ thang máy.
Người tài xế nhận ra Tiêu Chiến rồi chào hỏi: "Tiêu tổng."
Tiêu Chiến khẽ gật đầu, không có ấn tượng gì về người đang đứng trước mặt, còn tưởng rằng đó là một nhân viên bất động sản.
Người tài xế sải bước tới bàn lễ tân, Tiêu Chiến cũng đi đến, anh đưa thẻ kiểm soát ra vào nhà cho quản lý khu căn hộ, yêu cầu họ dọn dẹp căn hộ đúng giờ.
Lúc trước những việc này đều do trợ lý làm, nhưng hôm nay trợ lý không qua đây: "Có cần phải ký thỏa thuận ủy thác không?"
Tiêu Chiến hỏi nhân viên bảo vệ.
"Đúng vậy, thưa anh, chúng tôi cần phải đăng ký thẻ ra vào mà anh đã giao cho chúng tôi. Trong thời gian anh không có ở đây, có yêu cầu chúng tôi chăm sóc cây xanh nào hay không, những điều này chúng ta phải ghi chú cẩn thận. Anh đợi một lát."
Cuộc trò chuyện giữa Tiêu Chiến và nhân viên bảo vệ, Vương Nhất Bác có thể nghe rõ qua điện thoại của tài xế, anh chuẩn bị chuyển đi, chắc là đêm nay sẽ không ở lại đó.
"Cậu Vương, chào cậu."
Một vài giây trôi qua.
"Cậu Vương?"
Khi Vương Nhất Bác định thần lại, người tài xế đã đưa điện thoại cho một nhân viên bảo vệ khác, bảo vệ qua điện thoại Vương Nhất Bác vài lần, còn tưởng rằng do tín hiệu không tốt.
"Cậu Vương, cậu có nghe thấy tôi nói không?"
"Bây giờ nghe được rồi." Vương Nhất Bác sợ anh bảo vệ nói lỡ miệng, cậu lên tiếng trước: "Chào anh, gia đình tôi không biết tôi đã chuyển ra ngoài, phiền anh trước tiên lấy giúp tôi chìa khóa xe, hôm nào đó tôi sẽ qua lấy. Cảm ơn."
"Không có gì, đó là công việc của chúng tôi."
Vương Nhất Bác tiện tay đặt điện thoại lên bàn cà phê, nằm xuống một cách nặng nề. Bên ngoài, hoàng hôn đang dần buông xuống.
Những gì xảy ra trong khoảng thời gian này giống như một giấc mơ hoang đường của cậu, khi tỉnh dậy sau giấc mơ, cậu và Tiêu Chiến đã quay lại cuộc sống ban đầu của chính mình.
Nếu đó không phải là cuộc gặp có hẹn trước, sau này chắc rằng sẽ rất hiếm khi gặp nhau.
- -
Tối thứ sáu, gần mười giờ, Tiêu Chiến vẫn ở công ty.
Trợ lý đã sắp xếp báo cáo mà Tiêu Chiến đã yêu cầu trong cuộc họp lần trước, gửi bản điện tử vào hộp thư của ông chủ, các bản in đã được mang đến phòng làm việc của ông chủ.
Vài ngày trôi qua, mọi người thỉnh thoảng lại bàn tán xôn xao, hỏi quản lý Vương là người nào. Anh ấy chỉ có thể cười cho qua chuyện.
Ông nội gọi điện thoại tới, Tiêu Chiến đã rất nhiều năm không nhận được các cuộc gọi của ông nội, vì hầu như mọi việc đều được nói ra trong nhóm của gia đình.
"Ông nội, muộn thế này sao ông còn chưa ngủ?"
Ông nội trả lời: "Tiểu Chiến, ông rất xin lỗi, ông đã không thể cứu được cây cần tây của cháu."
Im lặng một lúc lâu, Tiêu Chiến: "Vâng ạ, cháu hiểu rồi."
Sau đó, anh mới nhớ ra là phải an ủi ông cụ: "Ông nội, không sao đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com