CHƯƠNG 74
Nam nhân như con mèo lớn cuốn chặt người Tử Thao hơn, tùy ý mang cơ thể nhỏ bé của cậu trở thành gối ôm, hai thân thể trần trụi bên dưới chăn bông không ngừng cọ vào nhau. Hoàng Tử Thao còn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của Ngô Diệc Phàm, đặc biệt là bộ vị đang dán vào chân cậu kia
"Khụ khụ..."
Định mở lời kháng nghị, thế nhưng cổ họng khô khóc nửa chữ cũng không thể thoát ra chỉ có thể khó khăn ho khan
-" Sao nào? Đêm qua rên rỉ nhiều quá, hiện tại không nói được sao? "
Ngô Diệc Phàm bàn tay bên dưới đã không yên phận, bắt đầu mò mẫm trên người Hoàng Tử Thao, miệng cũng không quên thốt ra mấy câu trêu chọc cậu
Nam nhân khí tức phương cương trải qua một đêm ngọt ngào mãnh liệt thể lực không có suy giảm mà ngược lại rất cao hứng, tâm tình tốt vô cùng. Thế nhưng Hoàng Tử Thao lại một dạng đáng thương, cả cơ thể rã rời, đau đớn hệt như một đống bùn loãng vương vãi, muốn dụng lực đẩy Ngô Diệc Phàm ra nhưng mà một chút khí thừa cũng không có chỉ có thể để mặc cho hắn muốn chạm bao nhiêu thì chạm, sờ bao nhiêu liền sờ
Ngô Diệc Phàm ban đầu chỉ là muốn đùa giỡn một chút, có điều bắt đầu rồi lại không thể dừng, mang chăn bông trên người cả hai xốc lên, xoay người một cái liền áp đảo Tử Thao bên dưới
-" ngô...an...h..."
Muốn nói thế nhưng mở miệng thì cổ họng lại kháng nghị, bên trong khô rát đến động tác nuốt xuống cũng khiến cậu khó chịu
Bỗng nhiên bụng cậu vô cùng đau đớn, từ vị trí có thể đoán ra là dạ dày cậu có vấn đề, không quá mười giây Hoàng Tử Thao cơ hồ đau đến xuất hồn lạc phách
-"Tiểu yêu nghiệt, em làm sao thế? "
Ngô Diệc Phàm nhìn thấy bộ dáng nhịn đau của cậu, liền phát giác ngồi bật dậy, rất nhanh từ phòng tấm lấy ra hai áo choàng tắm, một cái tự mình vận vào, cái còn lại vứt lên tủ đầu giường
-"..." Hoàng Tử Thao nhíu chặt đôi mày thanh tú, hai tay ôm chặt bụng mình, cả người đều co lại
Ngô Diệc Phàm từ y phục dưới sàn lấy ra di động gọi điện cho Kim Chung Nhân tìm ngay bác sĩ đến, sau đó xoay người xuống lầu
_______________
Vừa đến phòng bếp Ngô Diệc Phàm đã thấp thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé của Triều Ca ở gần tủ lạnh, dường như đang lục tìm thứ gì đó
-"Ba ba, sữa tươi mà bảo bối thích hình như đã hết rồi, chỉ còn lại nước trái cây thôi, người mau đến nấu canh trứng cho bảo bối đi, con đói lắm nha"
Triều Ca nửa thân trên chui vào tủ lạnh, nghe tiếng bước chân thì nghĩ là Hoàng Tử Thao nên không xoay đầu ra nhìn, cứ như vậy luyên thuyên
Ngô Diệc Phàm không nói, nhìn đứa trẻ loay hoay ở trong tìm đồ ăn, bộ dáng hảo đáng yêu thì khẽ cười, tiến tới bàn ăn rót một ly nước
-"...Di? Chú...à không, cha, sao...sao người lại ở đây? "
Mãi vẫn không thấy Tử Thao đáp lại nên Triều Ca bất đắc dĩ chui ngược ra, định hình được nam nhân to lớn, phi thường hoàn mỹ đang đứng cạnh bàn lớn, bàn tay ưu nhã đang rót nước là Ngô Diệc Phàm thì kinh ngạc
-" Ta là cha của con, ở nhà của con thì có gì lạ? "
Ngô Diệc Phàm cầm trên tay ly nước lọc chậm rãi hướng đứa nhỏ cười nhẹ
-" Không, không có lạ...mà...Anny xinh đẹp của con đâu? "
Nhìn Ngô Diệc Phàm một thân áo choàng tắm màu trắng, không phải tây trang thương nhân như mọi khi thì Triều Ca tâm bắt đầu rục rịch, nghĩ đông nghĩ tây, không ngừng rào trước đoán sau
-" Em ấy không khoẻ đang ở trên phòng, à một lúc nữa sẽ có bác sĩ đến, con giúp cha mở cửa rồi đưa người ta vào phòng có được không? "
Nam nhân tiến tới vuốt tóc đứa nhỏ, nhận được cái gật đầu đồng ý của nó liền chậm rãi nói tiếp
-" Có lẽ hôm nay con phải ăn đồ bên ngoài rồi, để cha gọi nhà hàng mang đến, còn bây giờ ngoan ngoãn ra sô pha ngồi không được chui vào tủ lạnh như vừa rồi nữa, cẩn thận không sẽ bị cảm đó! "
Giọng nói trầm thấp nghiêm khắc, Ngô Diệc Phàm mang tủ lạnh đóng lại, nắm tay đứa trẻ dắt ra phòng khách
-" Cha, Triều Ca đã hiểu, vậy người chăm sóc cho Anny xinh đẹp hộ con nha"
Lần đầu tiên khi buổi sớm thức dậy, nhóc con mới cảm nhận được cái gì gọi là đủ đầy, vui sướng, cái gì mới gọi là không khí gia đình. Sự xuất hiện của Ngô Diệc Phàm làm cho không khí ngôi nhà trở nên khác hẳn và đây chính là những gì Triều Ca bao năm muốn đi tìm
-" Được rồi, đừng lo lắng, một lúc sau bác sĩ khám cho em ấy xong thì con có thể vào phòng gặp em ấy rồi"
Không phải hiện tại Triều Ca không vào được, mà hắn không thể để đứa trẻ 6 tuổi nhìn thấy bãi chiến trường trong phòng, còn có Hoàng Tử Thao thân thể trần trụi nằm trên giường, dấu tích ám muội trải khắp người, thằng bé chính là không thích hợp nhìn thấy a
_________
Sau khi dặn dò mọi thứ với Triều Ca, Ngô Diệc Phàm quay trở lại phòng
Hoàng Tử Thao không một chút khí lực nằm vùi trên giường lớn, gương mặt tái đi, đôi môi đỏ khô nức khẽ mở
-" Hoàng Tử Thao mau tỉnh uống nước đi"
Khẽ lay động con búp bê trước mặt, thế nhưng một tia phản ứng cũng không có, Ngô Diệc Phàm liền một tay kéo người dậy, mang nước đưa đến để cậu uống
Hoàng Tử Thao ánh mắt mông lung, chậm rãi mang nước trong ly nuốt xuống, cổ họng từ từ dịu đi qua một lúc đã có thể uống dễ dàng
-" Em con mẹ nó ngày hôm qua không có ăn gì mà uống rượu phải không? Liều mạng uống nhiều như vậy để làm gì, ngại mình sống quá lâu sao? "
Ngô Diệc Phàm hung hăng đặt mạnh chiếc ly thủy tinh xuống bàn, thô bạo kéo con búp bê đến gần mình
-" Hừ, không phiền anh quan tâm " quả nhiên ly nước vừa rồi đặc biệt hữu dụng, hiện tại cậu đã có thể nói chuyện, mặc dù giọng có chút biến dạng khàn khàn
-" Mở miệng liền khiến người khác sinh khí, em tốt nhất đừng bức tôi nổi giận hành hạ em"
Nói rồi cúi người đem Hoàng Tử Thao bế lên một đường đi vào nhà tắm
-" Ngô Diệc Phàm, Anh thả tôi ra, muốn làm gì? "
Miệng tuy la hét thế nhưng Hoàng Tử Thao cả cơ thể yếu ớt, không thể nhúng nhích nằm ngay ngắn trên cánh tay rắn chắc của nam nhân
Ngô Diệc Phàm mang Hoàng Tử Thao đặt vào bồn tắm, vươn tay xả nước vào bồn, dòng nước ấm áp ôm lấy cơ thể, Tử Thao cơ hồ thở ra một hơi, cơ thể căng cứng, đau nhứt không chịu nổi chầm chậm thả lỏng
-" Anh ra ngoài đi "
Bản thân không một mảnh vải cứ như vậy bị Ngô Diệc Phàm nhìn không chớp mắt, cho dù bọn họ có xảy ra bao nhiêu lần quan hệ thì cũng khiến cậu mất tự nhiên, Tử Thao một tay ôm bụng một tay vươn tới muốn kéo rèm ngăn cách bản thân với người nọ thì liền bị tóm lại
-" Nằm im cho tôi"
Nói rồi, nam nhân không thừa thải hướng ngay mật động phía sau muốn chen ngón tay vào, một chút kháng cự ngu ngốc của cậu hoàn toàn không làm gì được hắn
-"A..."
Khớp ngón tay thon dài nương theo dòng nước chui tuột vào bên trong u cốc mềm mại, so với tối qua thì đã dễ dàng thâm nhập hơn
-" Hừ, vẫn là cái miệng nhỏ bên dưới nghe lời hơn"
Hậu đình co dãn khéo léo hút chặt ngón tay Ngô Diệc Phàm, Hoàng Tử Thao tận mắt chứng kiến liền đỏ mặt quay đầu không muốn nhìn nữa, trong lòng không ngừng mắng chửi bản thân
Ngô Diệc Phàm nhếch môi, ác ý đút mạnh một ngón tay khác vào liền nghe thấy Tử Thao kịch liệt hít sâu, hai ngón tay bên trong chậm rãi tách ra đem hậu đình kéo căng, bên trong lập tức chảy ra chất lỏng trắng đục dâm mỹ kèm theo tơ máu
Hoàng Tử Thao nhíu mày, trên cơ thể chổ nào cũng không thoải mái kèm theo hành vi bất chính của nam nhân trên người cậu chơi đùa tất nhiên tâm tình không tốt lên được, cắn răng chịu đựng, đè xuống cảm giác muốn nói móc hắn
Hiện tại bản thân là bị động, nằm trong tay ma vương rồi tất nhiên không thể chọc tới hắn được, tránh cho bản thân chuốt lấy đau khổ, cậu hiện tại đã không còn là cậu của nhiều năm trước, cậu có lí do để sống còn phải sống thật tốt a
_____________
#PiN#
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com