Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap cuối

Có phải… đáng ra, ta nên đi theo umma lúc đó?

Cố sống, cố kéo dài sinh mạng của mình, nên bao năm phải sống với một trái tim không có hạnh phúc trọn vẹn?

Vậy, ta phải làm gì bây giờ?

Chỉ cần buông xuôi tất cả, nhường cơ thể này cho ta…

Chẳng phải ngươi sẽ không còn cảm nhận thấy sự không trọn vẹn nào nữa, khi chìm sâu vào trong giấc ngủ sao?

Ác mộng? Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi nó…

Tất cả những gì ngươi mơ thấy, sẽ chỉ là ký ức ngọt ngào hiếm hoi của ngươi thôi…

Đúng thế… thả lỏng cơ thể… nhắm mắt lại… không suy nghĩ điều gì nữa…

Ngủ đi… và chìm vào trong những giấc mơ tuyệt đẹp…

Cậu nhóc của ta…

Ngươi thua rồi…

.

.

.

_ Rốt cuộc là có thấy không hả?

_ …

_ Ngươi…!!!!

_ Junsu ah, hay là thôi đi, chắc là nó không…

_ NGƯƠI CÂM MIỆNG LẠI CHO TA!!!

_ Được được… – Yoochun vừa cười vừa gật gù cam chịu, lạnh lùng quá, dữ dẵn quá. Có lẽ, đêm qua gã đã hơi quá tay…

_ Nếu ngươi còn nhìn ta bằng ánh mắt đó… – Junsu gằn giọng, gầm gừ đe doạ khi thấy vẻ mặt cảm thông xen lẫn ăn năn mà gã đang dành cho mình – … ta sẽ cắt…

_ Ấy chết, sao lại nói thế chứ…

Yoochun vội lao đến bịt tai nhóc con đang ngồi chọc kiến gần đó, thầm nghĩ Junsu quả thật đối với chuyện đêm qua đã bị ám ảnh quá mức. Nếu gã không nhanh chóng giải quyết thì những cảm giác tuyệt vời khi ấy e rằng sẽ không được hưởng lại lần nữa thì khổ.

_ HỨ…

Junsu bực tức quay mặt sang chỗ khác, trong đầu từ lúc đó đến giờ đã tự nguyền rủa bản thân ngu ngốc cả ngàn lần, không dưng ngoan ngoãn dâng thân lên miệng sói. Về vấn đề đó, Junsu tuy rằng nghe thì nghe thấy rất nhiều, nhưng trực tiếp chứng kiến thì chưa bao giờ, từng trải thì thôi khỏi nhắc đến làm gì, vậy nên nó mới hoàn toàn tin vào những gì Yoochun chỉ dẫn.

Yêu cầu của Junsu trong việc đó là “muốn làm vị trí mà Yunho hyung làm”, Yoochun sau vài giây suy nghĩ đã gật đầu lia lịa hiểu hiểu, bảo Chúa tể chắc chắn sẽ nằm yên để búp bê hầu hạ, vậy nên Junsu cũng nhắm mắt nằm yên tận hưởng. Phải đến khi cái đau buốt từ thân dưới xộc thẳng lên óc, Junsu mới vừa gào lên vừa tự nhủ trong lòng, từ nay về sau sẽ không bao giờ tin lời tên nham nhở kia nữa…

_ Junsu, là đàn ông đừng nên hẹp hòi thế, ngươi phải hiểu tình trạng của ta lúc đó chứ, sao kiềm chế nổi… – Vừa kiểm tra xem đã bịt kín tai Donghae chưa, Yoochun vừa nhẹ giọng dỗ dành Junsu.

_ Ra chỗ khác cho ta làm việc… – Mà Dã Vương của gã lại chẳng hề mềm lòng trước chất giọng trầm ấm ngọt ngào như đường ấy, trực tiếp chỉ tay đuổi. Sau đó thì quay mặt tiếp tục chất vấn oan hồn trong tay – Nói mau, rốt cuộc có thấy quỷ nữ nào đi qua đây không????

Yoochun tự biết giờ chưa phải lúc làm hoà nên ngoan ngoãn ngậm miệng đứng nhìn Junsu, lúc này đang túm cổ một linh hồn hỏi tung tích của quỷ nữ cùng gươm bạc. Chuyện là thế này, con người mỗi ngày chết không ít, mà trong số đó có khá nhiều những oan hồn vì còn vương vấn cuộc đời nên chưa thể tiêu tan, lúc nào cũng vất vưởng bay bay trong không gian. Hơn nữa đây lại là khu vực xung quanh lâu đài Vampire, bên ngoài có một nghĩa trang bỏ hoang, bên trong có những con quỷ hút máu người, bởi vậy oan hồn ở nơi này là khá nhiều.

Vì lẽ đó mà Junsu đã nghĩ ra cách tìm nơi trốn của quỷ nữ bằng việc dò hỏi mấy linh hồn ấy, vốn dĩ ban đầu cũng hỏi rất nhẹ nhàng, tiếc rằng oan hồn trong tay nó hiện giờ rất không biết điều, cứ câm nín sợ sệt giương mắt ếch nhìn, khiến Junsu tức điên lên, rồi lại vạ lây sang gã. Chắc hẳn đây là một người chết dưới tay Vampire, vậy nên mới có thể sợ Junsu như thế, Yoochun gật gù nghĩ thầm.

_ Có nói không thì bảo?? Còn lo sợ cái gì nữa, đằng nào chả chết rồi!!

Junsu vừa hét lên như vậy, linh hồn kia lập tức ngẩn người, đúng, chết thì cũng chết rồi, tỏ ra sợ sệt thế này đâu có ý nghĩa gì đâu. Vậy là bình tĩnh gạt tay Junsu đang đặt trên cổ mình ra, chỉ tay về một hướng.

_ Thấy… họ đi theo hướng đó… ba quỷ nữ…

_ Hừm, nói sớm vậy có phải tốt không! – Junsu thoả mãn nở nụ cười, tâm tình vì biết được thông tin quan trọng mà tốt lên không ít, liền quay ra phía Yoochun và Donghae phẩy tay – Chúng ta đi thôi…

Trên đường đi cũng phải hỏi thêm vài linh hồn nữa, cuối cùng mới có thể tìm đến nơi, thế nhưng đến lúc vào ngôi nhà hoang mà quỷ nữ đã từng ẩn nấp trong đó, Junsu lại nhất thời câm lặng không nói nên lời.

_ Cái này… – Yoochun cau mày nhìn sàn nhà bê bết máu cùng đống thịt bầy nhầy đang dần phân huỷ trên đó, cảm thấy thật may mắn vì đã để Donghae ở bên ngoài.

_ Ai đã làm chuyện này? – Junsu lấy lại bình tĩnh, đến gần nơi bê bết đó, nhặt một cái lông đen vấy máu đỏ lên – Giết quỷ nữ…

Đôi mắt lại nhìn khắp phòng dò xét, sau đó chợt khựng lại trước một khối đá có vết cắm trên đấy.

_ Và lấy gươm bạc…

_ Chẳng nhẽ…

Yoochun chợt rùng mình trước suy nghĩ vừa lướt qua đầu mình, cho dù đã biết trước chuyện này rồi sẽ xảy ra, nhưng khi nghĩ đến vẫn thấy thật đáng sợ. Phải chăng, Hunter Vương… ngài đã thức dậy?

_ OA AAAA… – Trong khi không khí bên trong đang căng thẳng như vậy thì Donghae từ bên ngoài đột nhiên kêu ầm lên, khiến cho gã và Junsu vội vàng giật mình lao ra.

_ DONGHAE!!?? – Gã hốt hoảng chạy đến chỗ nhóc, cho dù đã xác định là không có nguy hiểm gì đáng kể thì vẫn ôm lấy nhóc, sờ nắn kiểm tra một lượt – Làm sao vậy?

_ Bên kia… – Donghae chỉ chỉ tay vào một bụi cây – Có ai đó…

_ Ai?! – Junsu thở phào khi thấy nhóc con không có việc gì, sau đó lại cau mày hỏi, có người ư?!

Donghae bặm môi lắc đầu, chỉ là lúc nhóc đang đứng chơi ngoài này, bên ấy đột nhiên có tiếng động, rồi đến khi nhóc nhặt một hòn đá ném vào chỗ đó, có tiếng “á” kêu lên rất to. Rõ ràng là có người mà.

_ Hừm, để ta xem nào… – Junsu nhếch mép nhìn vào bụi cây Donghae chỉ, sau đó khẽ rút cái roi da của mình ra, từ từ giơ lên.

Vút vút vút…

Sợi roi da mềm mại theo sự chỉ huy của Junsu rất linh hoạt uốn éo, quất lên quất xuống liên tiếp vào bụi cây nọ. Tiếng xé gió vun vút cùng tiếng xoàn xoạt của lá cây vang lên không ngừng khiến Yoochun thoáng rùng mình, thầm nghĩ thật may mắn khi từ trước đến giờ gã chỉ toàn bị ăn đấm của nó thôi.

_ Á ĐAU CHẾT ĐAU QUÁ ĐAU ĐAU…

Ngay khi Junsu cảm thấy sợi dây trên tay mình vừa quất phải một thứ gì đó, thì một bóng đen từ bụi cây tơi tả ấy đã phóng ra, nằm trên mặt đất lăn lộn kêu gào liên tục.

_ Ngươi…?! – Là một thằng nhóc, Junsu nghiêng đầu chăm chú nhìn kẻ đang giãy giụa trên đất sau khi bị trúng một roi của mình, sau đó thì mắt bỗng sáng rực lên – Ngươi là phù thuỷ???

_ Cái gì?? – Hongki hét toáng lên, cái này phải trách mùi phù thuỷ trên cơ thể nó quá dễ nhận ra hay nên trách bọn Vampire này có cái mũi quá nhạy đây??

_ Phù thuỷ sao? Chẳng nhẽ là phù thuỷ mà lúc trước chúng ta muốn giết?

Yoochun đang trong trạng thái bất ngờ nên không hề làm chủ được câu nói của mình, cũng không để ý đến vẻ mặt trắng bệch của ai đó khi nghe thấy hai từ “muốn giết” mà gã vừa phát ra.

_ Các ngươi… các ngươi… – Hongki ngồi bệt trên đất nhìn hai kẻ đang đứng nhìn chằm chằm vào mình, biết chắc bản thân hôm nay khó lòng chạy thoát khỏi bọn họ, liền bất lực gào rống lên – SAO CÁI SỐ TA LẠI KHỔ THẾ NÀY CHỨ?? HẾT QUỶ NỮ, HUNTER LẠI ĐẾN VAMPIRE… THÔI MUỐN CHÉM MUỐN GIẾT GÌ THÌ LÀM LUÔN ĐI, TA CHỊU HẾT NỔI RỒI!!!

_ …

Junsu khó hiểu nhìn thằng nhóc đang nằm nhắm mắt xuôi tay trên mặt đất, đảo mắt suy nghĩ một hồi, đoạn đột nhiên kêu lên – Đúng rồi, chắc chắn ngươi biết chuyện gì xảy ra với quỷ nữ!!!

_ Sao cơ? – Yoochun sau khi nghe nói vậy thì mắt cũng sáng rực lên, vội vàng lao đến túm cổ Hongki hỏi – Ngươi đã thấy những gì? Có thấy ngài không? Có thấy Hunter Vương không????

_ Hunter Vương là ai, ta chả thấy ai hết… – Đoạn ký ức chết chóc nọ bỗng dưng ùa về khiến Hongki bị kích động, mạnh mẽ đẩy Yoochun ra, sau đó lập tức cắm đầu chạy.

_ Đứng lại! – Đương nhiên là Junsu không để thằng nhóc ấy dễ dàng thoát như thế ,nhất là khi nó tin rằng tên phù thuỷ này đã nhìn thấy cái gì đó về quỷ nữ và Hunter Vương – Bọn ta sẽ không giết ngươi, nếu như ngươi thành thật nói xem ngươi đã nhìn thấy những gì…

Hiện giờ nó gần như chắc chắn rằng Hunter Vương đã thức dậy, vậy nên giết thằng nhóc này đâu còn ý nghĩa gì nữa. Tuy nhiên bởi vì có thể nó đã nhìn thấy mặt Hunter Vương, nên Junsu định bụng sẽ mang tên này về lâu đài, tránh tình trạng Hunter Vương không công khai khiêu chiến mà lẳng lặng trà trộn vào trong lâu đài. Tên nhóc phù thuỷ này, hẳn là có thể nhận ra Hunter Vương…

.

.

.

_ Haishhh… – Jaejoong chống cằm nhìn Changmin, lúc này đang dùng sức trút giận vào đám đồ ăn đến căng mồm trợn mắt, không nhịn được lại thở dài thêm phát nữa – Phùuuuu ~

_ Ya… – Changmin chán nản buông đũa, dùng cái miệng căng phồng thức ăn của mình nói – Hyung muốn nói gì thì nói luôn đi, đừng có thở dài não nề như vậy, em ăn mất cả ngon…

_ Ờ… – Thấy thằng em đã khôi phục lại chút tinh thần, Jaejoong đánh bạo hỏi – Rốt cuộc thì em đã chọc giận Kibum ra sao vậy?

Theo kinh nghiệm của cậu, ắt hẳn Kibum đã bị thằng em mình chọc đến nổi điên lên, sau đó mới quẫn trí mà có hành động muốn sở hữu chà đạp lên nó.

_ Em chả làm gì cả… – Changmin căm hận xiên đũa vào một miếng trứng, nhét nó vào trong miệng mình nhồm nhoàm nhai – …đang nói rất bình thường, tự nhiên mắt cậu ta sáng quắc lên…

Rồi còn “ngươi phải thuộc về ta” nữa chứ, nhảm nhí, hoang đường!!!

_ Nhưng như vậy có nghĩa là Kibum thích em, từ bao giờ thế? Sao hyung chẳng biết gì cả?? – Jaejoong vẫn còn một đống câu hỏi muốn xả ra, nhưng mà Changmin lại không có vẻ gì là muốn trả lời cả.

_ Thôi, không nuốt nổi nữa… – Min buông đũa buông bát, vớ lấy cốc nước tu ừng ực, sau đó đưa tay về phía cậu xua xua – Hyung ra ngoài đi, em muốn ngủ một giấc.

_ À à…

Jaejoong nghệt mặt gật gù, nhưng đây là phòng cậu mà. Thôi kệ, dù sao thằng bé cũng vừa phải chịu một chấn động tâm lý không nhỏ, để nó nghỉ ngơi chút cũng tốt – Vậy em ngủ đi, giờ hyung sẽ tìm tên Kibum kia giáo huấn một trận!!!

_ Tuỳ hyung…

Chưa gì đã lên giường đắp chăn ngay được rồi, Jaejoong chép miệng lắc đầu, thắc mắc không rõ lúc trước khi bị hắn ấy ấy, cậu có rơi vào tình trạng bơ phờ thê thảm thế này không nữa…

Cộc cộc cộc…

_ Kibum, ngươi có ở trong phòng không? Jaejoong đây, chúng ta cần nói chuyện!!!

Cộc cộc cộc…

Gõ thêm vài phát nữa mà không thấy có động tĩnh gì, Jaejoong nản lòng thả tay xuống, có lẽ cậu Kibum ấy đang ngồi trong xó nào đó tự kỉ rồi. Cậu đứng suy nghĩ một chút rồi quyết định xoay người, đi tìm Yunho nói chuyện.

Bốp ~

Đột nhiên sau gáy bị một lực cực mạnh đánh vào, Jaejoong lập tức choáng váng đến mơ hồ, sau đó lại cảm thấy cả cơ thể mình bị nhấc bổng lên, bên tai còn có tiếng cười thoả mãn khe khẽ.

Lại chuyện gì thế này???!!!…

CHAP 42

_ Tuổi trẻ nông nổi, có lẽ đó chỉ là một phút không kiềm chế được thôi, vẫn có thể tha thứ được, đúng không?  Hơn nữa…

_ Ta có nói là sẽ trừng phạt cậu ta sao? – Hắn vì chịu không nổi sự lải nhải của người đang theo sau mình mà đứng khựng lại, quay đầu nheo mắt nhìn Heechul.

_ Không nói… – Y bĩu môi lắc đầu – Thế nhưng thái độ của em đã tố cáo hết cho ta biết rồi…

_ Vậy hả…

Hắn không hề phủ nhận, quả đúng là hắn đang rất khó chịu về việc Kibum đột nhiên trở nên nổi loạn như vậy, đặc biệt đối tượng để cậu ta nổi loạn lại là em của Jaejoong. Kibum luôn là một thuộc hạ trung thành và được việc, vậy nên không thể trừng phạt cậu ta quá nặng, nhưng nếu chỉ đưa ra hình phạt qua loa e rằng cũng không ổn lắm. Lâu đài có mấy trăm Vampire sinh sống thế này, nếu kỉ luật không nghiêm thì sẽ rất nguy hiểm, những kẻ đứng đầu như hắn và y phải luôn là kẻ mạnh nhất và nghiêm khắc nhất!!!

_ Thế tóm lại em định xử lý Kibum như thế nào đây? – Cảm thấy hắn không có chút hứng thú nghe mình biện hộ giùm người ta, y chán nản khoanh tay hỏi – Dù gì cũng phải nể mặt Junsu đó!

_ Ta định…

_ Hở…

Đột nhiên Heechul lại cắt ngang lời hắn bằng một từ không thể ngớ ngẩn hơn. Hắn nhíu mày kỳ quặc nhìn y, kẻ mà lúc này đang nghển cổ lên trời, thậm chí còn đưa một bàn tay lên phía trước để ngăn ánh sáng mặt trời làm chói mắt.

_ Gì thế?! – Theo phản xạ, hắn cũng đưa mắt theo hướng mà y đang nhìn chăm chú.

_ Đây là…

Cánh tay vươn cao đỡ lấy thứ đang chầm chậm rơi xuống, Heechul ngơ ngác nhìn cái lông đen vấy máu đỏ yên vị trên tay mình, sau đó đầu ngẩng phắt lên lần nữa. Để rồi đôi mắt xinh đẹp trợn to lên, khi ánh nhìn bắt gặp hình ảnh một dòng máu đỏ men theo bức tường sừng sững trước mặt từ từ chảy xuống.

Trong khi y đang đứng cau mày suy nghĩ, thì hắn lại nhanh chóng lùi ra phía sau vài bước để có thể có tầm nhìn rộng hơn, giúp hắn quan sát được rõ hơn những gì đang diễn ra phía trên. Cả hai vốn đang ở bên ngoài lâu đài, vừa định bước vào thì Heechul phát hiện ra cái lông đen kia, tiếp theo là vệt máu đỏ kỳ lạ. Thời điểm Heechul giật mình bật ra hai từ “quỷ nữ” cũng là lúc hắn nhún người bay lên trên cao. Bởi vì hắn đã phát giác ra được điều gì đó, việc mờ ám kỳ quái đang diễn ra phía trên kia, tầng thượng cao nhất trong lâu đài.

.

.

.

_ Ưmh…

Đôi mắt nặng trĩu khó khăn mở ra, tiếp theo liền gắng gượng chớp vài cái để có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Jaejoong đưa tay ra đằng sau xoa gáy, trong lòng liên tục nguyền rủa cái tên đã phang vào gáy cậu một phát để đến giờ nó vẫn đau nhức không thôi như thế này.

_ Chủ nhân…

_ Hả?! – Một tiếng nói đột nhiên phát ra từ phía sau, tuy rất nhẹ nhàng thôi nhưng cũng đủ khiến Jaejoong lập tức giật nảy mình thoát ra khỏi trạng thái mơ màng. Cậu vội vàng đứng dậy, nhưng lại cảm thấy bên tay phải mình nằng nặng, Jaejoong nghi hoặc nâng tay lên – Cái gì thế này?!

_ Đó là gươm bạc!

Lại một lần nữa tiếng nói nọ vang lên, lúc này Jaejoong buộc phải tạm dời sự chú ý đối với thanh gươm kỳ lạ trong tay, mà chuyển hướng sang nhìn kẻ chống gối quỳ nãy giờ trước mặt mình, cực kỳ thắc mắc hỏi.

_ Ngươi là ai? – Một người lạ, và chắc chắn không phải là Vampire.

_ Thuộc hạ là Taekoong, Hunter Vương, người không nhớ thuộc hạ sao?

Nhẽ ra câu nói đó có thể khiến Jaejoong choáng váng ngay tức khắc, đáng tiếc là lúc này cậu lại đang bận đưa mắt tò mò nhìn quanh nơi mình đứng mà lỡ bỏ qua câu trả lời hay ho ấy. Đây chính là tầng thượng quen thuộc mà cậu và hắn thường đến ngồi, chỉ là… vết máu… máu ở đâu ra thế này? Trên áo cậu, trên tay cậu, trên cả thanh gươm cậu đang cầm, và… thật nhiều trên hai cái xác đang nằm bất động nơi mặt đất.

_ Quỷ nữ?!!

Jaejoong ngạc nhiên hô to, cho dù cậu thậm chí còn không hề nhớ rõ tên họ, thế nhưng đôi cánh đen đặc trưng cùng gương mặt xinh đẹp này lập tức giúp Jaejoong nhận ra đó chính là hai trong bảy quỷ nữ của toà lâu đài. Nhưng mà… tại sao hiện giờ cả người họ lại bê bết máu thế kia – Ai đã giết họ??

_ Chính là ngài… – Taekoong từ từ đứng lên, tiến gần về phía cậu – Hunter Vương, ngài đã hồi sinh rồi, đã đến lúc đi quyết đấu với Chúa tể Vampire…

_ Ngươi nói linh tinh cái gì thế?!! – Đôi mắt Jaejoong trợn to lên, hung dữ đẩy Taekoong ra – Hunter Vương cái gì? Quyết đấu cái gì? Ta không hiểu!!!

_ Gươm bạc đã chấp nhận ngài sử dụng nó, chính nó đã cùng ngài giết hai quỷ nữ phá đám kia, ngài chính là truyền nhân của Hunter Vương! Sứ mệnh của ngài chính là tiêu diệt Chúa tể Vampire!!! – Taekoong kích động nói một tràng, sau đó lại kính cẩn quỳ sụp xuống trước cậu.

_ Ngươi điên rồi…

_ JAEJOONG??!!!

Hắn hoàn toàn không thể khống chế được tiếng kêu kinh ngạc của mình khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cậu đứng đó, trong tay nắm chặt thanh gươm bạc năm xưa đã từng găm vào tim hắn. Cơ thể cậu vấy máu, thế nhưng ai nhìn cũng có thể nhận ra đó không phải máu của cậu, mà là của hai cái xác nằm rũ rượi trên mặt đất kia. Còn kẻ đang quỳ trước mặt cậu lúc này, hắn đương nhiên có thể xác định được ngay, đó chính là một Hunter.

Cầm gươm bạc, giết quỷ nữ, được Hunter quỳ gối trước mặt… Jaejoong của hắn… rốt cuộc là ai?!

_ YUNHO!!!

Thấy hắn đột nhiên từ phía dưới phóng lên như vậy, Jaejoong có chút giật mình mà đứng sững người, tuy nhiên ngay sau đó cậu liền khôi phục lại tinh thần, chạy vội về phía hắn. Jaejoong không hiểu gì hết, tại sao tự dưng lại bị bắt lên đây, đến khi tỉnh lại đã thấy cơ thể đầy máu của quỷ nữ. Vì cớ gì kẻ kia lại nói rằng cậu đã giết họ, rồi còn bảo, sứ mệnh của cậu là phải giết hắn?!

Hunter Vương và gươm bạc, Yunho luôn không nói quá nhiều về vấn đề đó cho Jaejoong biết. Bởi thế cậu rất hoang mang trước những gì đang diễn ra, đặc biệt là với thanh gươm cậu đang cầm trên tay. Jaejoong vừa chạy về phía hắn vừa giơ cao gươm bạc lên…

_ Yunho, thanh gươm này…

_ DỪNG LẠI!!!

Trên tầng thượng đột nhiên lại xuất hiện thêm cả đám người, rất nhiều Vampire, mà kẻ đi đầu là Kibum. Cậu ta sau khi thấy Jaejoong giơ gươm bạc xông về phía Chúa tể đã lập tức hét lên, sau đó lao ra tấn công cậu.

_ Không được!!

Hắn vốn muốn đứng yên xem Jaejoong định làm gì khi tiến về phía mình với thanh gươm đó trên tay, vốn muốn đứng yên phân tích một lần nữa những gì vừa tiếp nhận được để có thể xoá đi mối nghi ngờ vừa lướt qua trong đầu mình. Tuy nhiên đúng lúc này thì Kibum xuất hiện và có ý muốn tấn công cậu, mặc kệ cậu có phải kẻ kia hay không, hắn không thể để cậu bị thương được.

_ CHỦ NHÂN!!

Thế trận vốn đang căng thẳng là thế, tên Hunter Taekoong lại nhảy vào giữa, không phải để tấn công Chúa tể Vampire, mà là lấy thân bảo vệ Jaejoong, ngăn không cho hắn chạm vào cậu.

Bốp!

Ngay khi hắn còn đang bận đối phó với tên Hunter to gan kia thì Heechul đã từ đâu bay tới, dùng cây gậy dài trong tay mình đánh mạnh vào cổ tay Jaejoong, khiến cho thanh gươm bạc trên tay cậu tức khắc rơi xuống đất.

_ DỪNG LẠI!!

Hắn dồn sức vào cả hai tay để nhanh chóng xé toang cơ thể của tên Hunter nọ ra, vậy mà vẫn không kịp ngăn cản Kibum vung tay đập mạnh vào gáy cậu. Jaejoong trước khi ngất đi vẫn không thể hiểu rõ toàn bộ chuyện này. Cậu chỉ biết rằng, mình đang vướng phải một rắc rối nào đó, khiến cho gương mặt hắn khi ấy, bàng hoàng đến đau đớn…

_ Jaejoong!!! – Hắn vội vươn tay đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cậu, ôm vào lòng, thế nhưng lại bị Heechul giằng ra.

_ Buông cậu ta ra Yunho, đó chính là Hunter Vương!!!

Y vừa gào lên vừa gỡ tay hắn tách khỏi cậu, những gì đã và đang được bày ra trước mắt là quá rõ ràng rồi, ai có thể không hiểu chứ?! Y đã lên từ lúc nhìn thấy Jaejoong giơ gươm lao đến chỗ hắn, nhưng vì quá bàng hoàng nên chẳng thể cử động nổi, phải đến lúc Kibum hét to lên, y mới lấy lại được ý thức mà vung gậy tước vũ khí của Jaejoong, trước khi cậu ta lần nữa cắm nó vào tim hắn.

_ Không đúng!!

Hắn gằn giọng với Heechul, cũng là gằn giọng với chính bản thân mình, cậu không phải kẻ đó. Cậu là búp bê của hắn, là người yêu của hắn, là phu nhân của hắn, tuyệt đối không thể là kẻ thù của hắn được!!!

_ Như vậy còn chưa rõ sao?? NÓ CÓ THỂ SỬ DỤNG GƯƠM BẠC, CÒN ĐƯỢC HUNTER BẢO VỆ, CÒN CHƯA RÕ SAO???!!!

Y bất lực gào lên, y hoàn toàn không muốn tin vào những gì mình vừa nói, thế nhưng chuyện này đâu thể dễ dàng nói muốn hay không muốn tin được. Jaejoong là Hunter Vương, vậy thì cậu cần phải bị loại trừ ngay lập tức, nếu không không chỉ Yunho gặp nguy, mà toàn bộ Vampire trong lâu đài này cũng sẽ bị đe doạ. Heechul vòng tay ôm cổ Yunho, dùng sức giữ hắn thật chặt để Kibum cùng những Vampire còn lại gỡ Jaejoong ra khỏi vòng tay hắn.

_ KHÔNG ĐƯỢC, JAEJOONG…

Hắn đang lồng lên đau đớn, hắn vẫn chưa chấp nhận chuyện này, hắn vẫn chưa thể tin được, vậy nên hãy để hắn nói chuyện cùng cậu. Tại sao lại tách cậu ra khỏi hắn? Tại sao???

_ Yunho…

Heechul dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi tay, cùng những Vampire khác ghì chặt hắn cho đến khi Kibum đem Jaejoong đi khuất. Hắn đau đớn, vậy y không đau đớn sao? Phải chăng bi kịch mà Sungyoung nói chính là đây? Người yêu thương nhất của Chúa tể lại chính là kẻ thù của ngài…

Chuyện này sẽ phải giải quyết thế nào? Rồi Yunho sẽ ra sao? Rồi Jaejoong sẽ ra sao? Và đứa cháu bé bỏng của y, nó sẽ ra sao?

Tầng thượng sau khoảng thời gian kinh hoàng đó hiện đã trở lại yên ắng như trước. Có chăng khác ở chỗ, lúc này trên đây đang có ba cái xác bê bết máu. Những Vampire trong toà lâu đài này vì vừa phải trải qua một cú sốc quá lớn nên chẳng ai có thời gian bận tâm đến việc đi lau dọn cả. Bởi vậy ba cái xác đó tạm thời cứ phải nằm phơi nắng ngoài này, thật là thê thảm không để đâu cho hết.

Tuy nhiên, có lẽ chỉ hai trong ba kẻ nằm chết nơi đây cảm thấy thấu hận cuộc đời vì sự thê thảm ấy. Kẻ còn lại, chính là tên Hunter Taekoong, chắc hẳn đã có một sự thoả mãn đáng kể trước khi chết. Vì sao hả? Vì gã đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, đánh lạc hướng lũ Vampire ngu ngốc đó, khiến chúng tin rằng, Kim Jaejoong chính là truyền nhân Hunter Vương… Giây phút trước khi chết, lúc mặt đối mặt với Chúa tể Vampire, Taekoong đã cảm thấy vô cùng hả dạ trước sự hỗn loạn bối rối hiện rõ trên gương mặt của hắn ta. Để rồi xem… ngươi sẽ xử lý thế nào, khi kẻ thù truyền kiếp của ngươi và toàn bộ Vampire, lại chính là người ngươi yêu thương nhất?

Hunter Vương không những đã có lớp vỏ bọc tốt nhất, mà còn vừa thành công trong việc tạo ra cho mình một kẻ thế thân tội nghiệp…

Kế hoạch này có thể thực hiện suôn sẻ như vậy, một phần chính là nhờ sự kiêu ngạo cùng khinh địch của Vampire. Bọn chúng tự tin rằng tất cả những thông tin lén thu thập được từ Hunter là chính xác, hơn nữa còn rất vô tư để tên Vampire duy nhất hiểu rõ mọi chuyện rời khỏi lâu đài. Mà bên cạnh tên Vampire Vương đó, còn có kẻ phản bội biết rõ những bí mật của Hunter…

Nói vậy, chỉ cần hai kẻ kia không quay trở về lâu đài trong khoảng thời gian này, thì kế hoạch mà Hunter Vương vất vả lập ra, chắc chắn sẽ thành công mĩ mãn…

.

.

.

_ Ngươi nói gì? Không đi cùng??? – Junsu quắc mắt nhìn về phía Yoochun, dồn dập chất vấn, cuối cùng thì sau một hồi dùng dằng, gã cũng đã nói ra câu từ chối – Tại sao???

_ Ngươi hiểu mà Junsu…

Yoochun vừa nói vừa quay mặt sang chỗ khác. Giây phút phát hiện ra tên nhóc phù thuỷ kia chính là người mình đã từng vất vả tìm kiếm, cảm xúc của gã không đơn giản chỉ có vui mừng như Junsu. Đương nhiên rồi, hiện giờ Hunter Vương đã tỉnh dậy, và Junsu đang định đem tên nhóc đó đi nhận mặt ngài… Yoochun thừa nhận, trong đầu gã đã từng xuất hiện ý định thủ tiêu phù thủy Hongki, để không ai có thể gây khó dễ cho Hunter Vương trong nhiệm vụ tiêu diệt Chúa tể Vampire của ngài.

Tuy nhiên nếu gã làm thế, người đang đi bên cạnh gã sẽ có phản ứng thế nào? Yoochun không thể ngăn nổi ý nghĩ đó lớn dần trong đầu mình, lại càng không muốn làm Junsu đau lòng. Vậy nên, tốt nhất là gã sẽ không đi cùng nó nữa, gã và nó tạm thời tách nhau ra, cho đến khi Junsu đem nhóc phù thuỷ kia trở về lâu đài và quay lại. Khi ấy cả hai sẽ chẳng còn phải bận tâm gì đến Hunter hay Vampire nữa…

_ Ai mà hiểu chứ…

Junsu nhăn mày càu nhàu, nó biết cho dù gã đã đứng về phe Vampire, nhưng dòng máu Hunter vẫn luôn chảy trong người gã, làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ với việc này được?! Hơn nữa nếu như Hunter Vương thực sự thức dậy, để cho tên đó giáp mặt với Yoochun, e rằng sẽ còn có nhiều việc rắc rối hơn. Bởi thế Junsu không còn cách nào khác là phải một mình đem tên phù thuỷ ấy về lâu đài. Quỷ nữ đã chết rồi, hiện giờ phù thuỷ này là thứ duy nhất nó có thể giúp Yunho hyung trong cuộc chiến dai dẳng đó. Junsu định bụng, sau khi đem Hongki giao cho hai huyng, nó sẽ lập tức trở về bên Yoochun, chính thức bắt đầu cuộc sống vô tư tự do với gã cùng Donghae, chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm…

Gã lưu luyến vuốt ve gương mặt nó, không biết đã bao nhiêu lần tự hỏi lòng mình, vì kẻ này mà phản bội lại toàn bộ Hunter, rốt cuộc có đáng không? Câu trả lời bao giờ cũng chỉ có một, nhưng trái tim thì không cách nào bằng lòng với từ “đáng” đó cả. Hunter và Vampire, yêu nhau khó đến thế sao?

_ Junsu… hứa với ta, chỉ đưa tên nhóc kia đến lâu đài thôi, ngươi tuyệt đối không được tham gia vào trận chiến kia…

_ Humh… – Junsu bặm môi gật đầu, nắm lấy bàn tay đang áp vào má mình, đột nhiên trợn trừng mắt – Ngươi cũng không được phép chạy lung tung đâu, ở yên đây chờ ta! Phải như vợ ngóng chồng ấy, biết chưa?!

_ Rồi rồi…

Có ai đó vẫn còn để bụng chuyện xấu hổ đêm nọ, giờ cứ khăng khăng yêu cầu gã phải là vợ. Yoochun cười xoà, mạnh mẽ kéo đầu nó lại, áp môi xuống.

_ Ya!! – Hai thằng nhóc ngồi xổm cách đấy không xa vì hành động phát sinh bất ngờ này mà giật nảy mình một cái. Sau đó thì thằng nhóc lớn há miệng chăm chú xem, thằng nhóc nhỏ liếc nhìn một chút rồi nhăn mặt vươn tay che mắt thằng nhóc lớn – Không được xem!!!

_ Yên nào, anh mày đủ tuổi rồi…!!!

.

.

.

Hãy cứ vui vẻ khi còn có thể…

Trước lúc trận chiến này chính thức bắt đầu…

.

CHAP 43

.

.

.

Hãy cứ vui vẻ khi còn có thể…

Trước lúc trận chiến này chính thức bắt đầu…

.

.

.

_ Bá khí Hunter càng ngày càng đậm, chẳng nhẽ cậu Jaejoong thực sự là kẻ đó sao?

_ Cái đấy còn phải hỏi nữa hả, ta đã tận mắt thấy cậu ấy cầm gươm bạc định đâm Chúa tể…

_ Thật không ngờ… Chúa tể thực sự rất yêu Jaejoong… giờ phải làm sao?

_ Ai biết, nghe nói từ lúc đó đến giờ bên trong sảnh chính căng thẳng vô cùng, một bên đòi giết, một bên không cho giết…

_ Rắc rối quá, mà này… ai là người đã bắt cậu Jaejoong về đây nhỉ?

_ Dã Vương chứ ai, toàn bắt về những nhân vật nguy hiểm, Dã Vương thật đáng sợ…

_ E hèm…

Một tiếng ho khẽ phát ra từ phía sau lập tức khiến đám Vampire canh ngục ngậm miệng. Cả đám lấm lét quay đầu lại, đến khi nhìn rõ là ai vừa xuất hiện thì mới thở phào một cái, còn tưởng là Huyết Vương hay Chúa tể mới sợ chứ.

_ Cậu Kibum…

Kibum trong lâu đài này không phải một Vương, nhưng cũng chẳng phải một Vampire thuộc hạ bình thường. Đơn giản vì cậu ta là kẻ có mối liên hệ đặc biệt với Dã Vương, hơn nữa còn rất được Huyết Vương tín nhiệm, vậy nên vị trí có cao hơn những kẻ khác một chút.

_ Các người ra chỗ khác đi, ta sẽ canh chừng nơi này! – Kibum khẽ gật đầu chào lại, sau đó thì phất tay với mấy Vampire kia.

_ Cậu chắc chứ?!

Một Vampire ngạc nhiên hỏi, canh chừng Hunter Vương là việc mà chẳng Vampire nào muốn làm, ai biết khi nào cậu Jaejoong đó sẽ phá cửa ngục xông ra giết tất cả bọn chúng đâu. Cho dù Jaejoong đã bị nhốt vào căn phòng chắc chắn nhất, nhưng nhỡ đâu cậu ta vẫn có thể thoát ra thì sao? Gì chứ sức mạnh của Hunter Vương đâu thể xem thường được.

_ Không sao… – Kibum xua tay – Cứ yên tâm, ta sẽ trông chừng cậu ta cẩn thận!

_ Vậy được! – Thực ra chỉ hỏi lấy lệ thế thôi, chứ mấy Vampire này đã muốn chạy nhanh ngay khi Kibum vừa đưa ra yêu cầu rồi – Bọn ta đi đây!

Kibum vừa nhìn theo bóng mấy Vampire đó vừa nhếch môi cười. Quả nhiên trong lòng bất cứ Vampire nào, Hunter Vương luôn là một nỗi ám ảnh sâu đậm. Cũng giống như đối với mỗi Hunter, Chúa tể Vampire là một ác mộng vậy, và cơn ác mộng đó đã đem toàn bộ Hunter ba khu quét sạch. Hận cũ hận mới chồng chất, Hunter Vương đột nhiên lại cảm thấy dường như việc khiến tên Chúa tể ấy đau khổ thông qua con búp bê của hắn ta vẫn còn hơi nhân đạo thì phải…

_ Kibum, ngươi ở bên ngoài phải không?

Một giọng nói mệt mỏi từ căn ngục gần đó phát ra. Có thể nói đây chính là nhà tù của Vampire, nơi giam giữ những kẻ phạm phải trọng tội. Thường thì trong toà lâu đài này, phạm phải tội lỗi nghiêm trọng nhất chưa chắc đã phải chết, bị nhốt trong căn hầm u ám và tăm tối này đôi khi mới chính là sự trừng phạt lớn nhất. Cái chết chỉ đau đớn trong thoáng chốc rồi qua đi, nhưng giam giữ trong ngục tối sẽ buộc kẻ chịu phạt phải đối diện với sự cô đơn lạnh lẽo cả đời. Vậy nên hình phạt giam trong ngục, nghe tưởng là khoan dung, nhưng thực ra lại chính là một sự trừng phạt không khoan nhượng.

Nhắc tới mới nhớ, chẳng phải đã từng có một quỷ nữ bị đem nhốt trong chiếc lồng sắt này rồi sao? Đó chính là Ririn, kẻ mà từ khi biết tin Kim Jaejoong đang bị nhốt tại đây đã cười như điên dại đến kiệt sức mà ngất đi.

Phải, Kim Jaejoong đang bị nhốt ở đây, trong căn ngục rộng lớn nhất, vững chãi nhất, và tăm tối nhất.

_ Đúng thế… – Kibum bước dần đến gần căn ngục ấy, nhướn mắt ngó vào qua những thanh sắt phía trên cánh cửa, bên trong hoàn toàn tối om – Jaejoong, ngươi đã tỉnh lại rồi sao?

_ Ngươi… – Giọng nói có chút run rẩy, thật đáng thương, chắc hẳn cậu ta đang lạnh và sợ lắm – Có thể cho ta biết, ta đang bị hiểu lầm về chuyện gì không? Hunter Vương…

_ Đó không phải hiểu lầm, mà là sự thật… ngươi chính là Hunter Vương…

Ngài thật sự rất biết ơn cậu nhóc Kibum đó, cậu ta quả là lớp vỏ bọc hoàn hảo mà ông trời đã ban cho ngài. Không những có thể tự do hoạt động trong lâu đài mà không ai nghi ngờ, còn có được lòng tin của tất cả mọi người, kể cả con người tội nghiệp đằng sau cánh cửa kia.

_ Ta không phải!! – Sự kinh ngạc hoảng hốt được thể hiện rõ qua âm thanh và hơi thở cậu, khiến cho Kibum mặc dù không thể nhìn thấy mặt cũng biết rõ rằng cậu đang hoang mang thế nào – Hunter Vương là kẻ thù của Yunho, ta không phải kẻ đó!!!

_ Tất nhiên ngươi sẽ nói thế! – Nói chuyện với một con người đang trong trạng thái như thế thật sự rất tuyệt, giống như mình hoàn toàn có thể làm chủ được câu chuyện vậy – Nhưng Jaejoong, Hunter Vương tồn tại bên trong cơ thể ngươi, và kẻ đó đã thức dậy. Hiện giờ hắn ta đang ẩn nấp trong ngươi, cố tìm cách tiếp cận Chúa tể, sau đó sẽ điều khiển đôi tay ngươi cầm gươm bạc đâm vào trái tim ngài…

_ Ta sẽ không để việc đấy xảy ra! – Gươm bạc đâm vào tim Yunho?! Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy thật khó thở.

_ Ngươi không thể ngăn cản được, Jaejoong, hiện tại không phải ngươi thậm chí còn không cảm nhận thấy sự tồn tại của một kẻ khác trong cơ thể mình sao?

Chính vì không cảm nhận được nên mới càng hoang mang, chính vì không hiểu rõ nên mới càng thêm sợ hãi. Thế thân tội nghiệp của ta, có trách hãy trách bản thân ngươi tại sao lại yêu Chúa tể Vampire, hãy trách bản thân ngươi sao lại làm hắn yêu ngươi đến thế. Ta bảo vệ con người khỏi nanh vuốt của Vampire, chứ không bảo vệ những con búp bê có trái tim tràn ngập bóng hình ác quỷ như ngươi.

_ Không đúng, không đúng… chẳng có cái gì trong cơ thể ta cả… không có kẻ nào hết… không có… – Giọng nói bất chợt to lên, những câu chữ lặp đi lặp lại và âm thanh dần lạc đi. Ngài biết, cậu đang bị ảnh hưởng bởi những gì ngài vừa nói.

_ Ngươi chính là Hunter Vương, và ngươi phải chết thì Chúa tể mới có thể sống!!! – Kibum bám cả hai tay vào phần song sắt trên cánh cửa, lấy hơi hét thật to vào bên trong.

_ KHÔNG PHẢI!!! ĐỪNG NÓI NỮA…

_ Chúa tể, xin hãy dừng bước!!!

_ Chúa tể…

Phía bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng ồn ào và hỗn loạn, Kibum vội chạy ra xem, là hắn cùng rất nhiều Vampire đang tiến đến đây.

_ Yunho, hãy nghĩ lại cho kỹ đi, đó không phải cách giải quyết khôn ngoan đâu!!! – Heechul vừa khổ sở chạy theo vừa túm áo hắn kéo lại.

_ Đúng đấy Chúa tể, vì một con ngươi mà phải làm vậy có đáng không?? – Những Vampire khác cũng dồn dập ùa theo.

_ CÚT HẾT CHO TA!!! – Áo thì bị túm lấy, bên tai thì bị lải nhải không ngừng, vì sao bây giờ muốn đi gặp người ấy lại khó đến vậy? Hắn điên tiết gầm lên, trừng mắt với tất cả những kẻ đang bám theo mình, kể cả y.

_ Yunho…

_ CÚT!

Có vẻ như hắn đã nổi điên thật sự, chỉ một tiếng quát đã khiến toàn bộ Vampire có mặt rụng rời. Cả bọn quay đầu nhìn nhau, không đi nhưng cũng không dám lên tiếng hay tiến thêm bước nào nữa.

_ Hừ… – Hắn bực mình thở hắt ra, đoạn xoay người bước nhanh về phía những căn ngục tối tăm phía trước.

_ Chúa tể…

Kibum lập tức cúi đầu khi thấy hắn đi về phía mình. Không chỉ đơn giản vì đây là nghi lễ mà bất cứ kẻ nào trong toà lâu đài này phải làm khi gặp hắn, Kibum cúi đầu còn vì không muốn ánh mắt tràn đầy sự căm hận của mình bị hắn phát hiện.

_ Jaejoong…

Hắn đương nhiên chẳng còn tâm trí nào chú ý đến Kibum, khuôn mặt lộ rõ vẻ sốt sắng bước đến xem xét từng cánh cửa ngục. Mùi của Hunter Vương ngày càng rõ, thế nhưng lại có sự mơ hồ kỳ lạ. Giống như không phát ra từ một cơ thể xác định nào đó, chỉ lưu lại mùi và bá khí đặc trưng nơi không khí, vất vưởng khắp mọi ngóc ngách trong toà lâu đài này. Cứ luôn mơ hồ và dai dằng khiến cho thính giác của Vampire như bị tra tấn vậy.

Kibum đưa mắt nhìn theo từng cử động của hắn, cố gắng kìm nén khao khát mãnh liệt được giao chiến với kẻ này. Hiện giờ với sức mạnh còn lại của Hunter Vương, trực tiếp chiến đấu là một việc quá mạo hiểm, và ngài không đời nào đi làm chuyện dại dột đó, nhất là khi lúc này phần thắng dường như đang dần nghiêng về phía Hunter Vương. Nhìn xem, con người kia thực sự quá quan trọng đối với Chúa tể Vampire, và tên si tình ấy sẽ làm gì để chống lại ý muốn tiêu diệt Hunter Vương của hầu hết các Vampire trong toà lâu đài này? Thật tò mò quá đi…

_ JAEJOONG!!!

Khi đã cảm nhận được mùi của cậu qua lớp cửa dày, hắn vội vã đạp tung cánh cửa ra, không chút chậm trễ xông thẳng vào trong.

_ A??!! – Ánh sáng từ bên ngoài bỗng dưng chiếu rọi khiến cậu giật mình đưa tay lên che mắt, sau đó vài giây mới nhìn rõ kẻ đang kích động đứng trước mặt mình – YUNHO!!!!

Vốn đã đứng dậy thật nhanh muốn lao vào vòng tay hắn, tuy nhiên đến khi sắp chạm đến lồng ngực kia rồi, cậu đột nhiên lại đứng sững lại, rồi rất nhanh lùi mình ra phía sau.

_ Jaejoong?! – Hắn sững sờ nhìn cậu, hai cánh tay bàng hoàng dừng lại giữa không trung.

_ Không thể, đừng đến gần em…

Nếu như cậu đúng là Hunter Vương như lời Kibum vừa nói, nếu như kẻ đang tồn tại bên trong cậu thực sự sẽ mượn tay cậu để làm hại Yunho… thế thì sao? Mặc dù hiện giờ Jaejoong chưa hoàn toàn tin vào việc mình chính là Hunter Vương, thế nhưng đôi chân cậu vẫn tự giác lùi vào góc tường, cả cơ thể ngồi thu lu lại. Không thể làm hại Yunho, cho đến khi mọi việc sáng tỏ, tốt hơn hết là cậu không nên ở gần hắn.

_ Chết tiệt! – Làm sao hắn có thể chịu được cảnh cậu cố nép mình tránh xa hắn như thế. Hắn bước nhanh về phía cậu, một tay phất lên để những ngọn đuốc nơi bốn góc phòng bùng lửa sáng, tay còn lại kéo Jaejoong lên đối mặt với mình – Em đang làm cái gì vậy??!!!

_ Yunho… – Đôi mắt Jaejoong khẽ híp vào khi căn phòng đột ngột sáng bừng lên như thế, nhưng lại nhanh chóng mở to ra khi Jaejoong thấy hắn đang cố túm lấy cậu – Không được, nhỡ em là Hunter Vương thì sao Yunho, nhỡ em làm tổn thương anh thì sao??!!

Bàn tay siết chặt trong giây lát, sau đó thì vô cùng gấp gáp mà kéo con người bướng bỉnh đang vùng vẫy kia ôm vào lòng. Jaejoong ngốc của hắn, lo sợ sẽ làm hắn tổn thương sao? Vậy cậu nghĩ hắn thấy cậu như thế sẽ thoải mái lắm ư? Bị nhốt ở nơi tối tăm lạnh lẽo này một lúc lâu vậy, đôi mắt cậu cho hắn hiểu cậu đang sợ hãi thế nào, cơ thể cậu cho hắn biết cậu đang run rẩy ra sao. Mặc kệ cậu có phải Hunter Vương hay không, giờ hắn phải ôm cậu thật chặt, và từ giờ cho đến lúc mọi chuyện kết thúc, cậu nhất định phải ở bên hắn.

_ Yunho!!!

Jaejoong vốn muốn vùng ra thoát khỏi đôi tay vững chắc kia, thế nhưng cậu lại quá lưu luyến hơi ấm quen thuộc của hắn. Cuối cùng đành nhắm mắt buông tay, để cơ thể hoàn toàn thả lỏng dựa vào lồng ngực hắn. Trái tim cậu giờ rất cần sự an toàn ấm áp này làm liều thuốc trấn tĩnh…

Kibum quay đầu thôi không nhìn hình ảnh hai kẻ đang dính vào nhau bên trong nữa. Còn tưởng khi Yunho nghĩ Jaejoong là Hunter Vương, hắn ta sẽ có phản ứng nào đó điên cuồng một chút, nào ngờ chỉ xông vào ôm con người kia thôi. Mà thế cũng tốt, càng thắm thiết chứng tỏ hắn sẽ càng yếu đuối khi mất đi cậu ta. Kibum biết đám Vampire ngoài kia không ít kẻ đã quá tin vào việc Jaejoong chính là Hunter Vương, và số lượng Vampire yêu cầu Chúa tể diệt trừ Hunter Vương ngay tức khắc cũng không hề nhỏ, vậy nên ban nãy hắn ta mới mặt nổi gân xanh quát tháo ầm ĩ như vậy.

Có lẽ nên dừng việc xem trộm ở đây thôi, mà gọi là xem trộm chứ thực chất Hunter Vương chả có hứng thú với những gì đang diễn ra bên trong kia cả. Chỉ vì thời điểm này ngài cần xác định một việc, chính là về vấn đề bá khí đặc trưng của Hunter. Vầ kết quả thu được? Hiển nhiên là tên Chúa tể ấy một chút cũng không nhận ra…

Những kẻ mạnh như Chúa tể Vampire và Hunter Vương đều có thể dễ dàng điều khiển độ mạnh yếu về bá khí của bản thân, ví dụ như lúc chiến đấu hay tức giận, bá khí sẽ toát ra mạnh mẽ để thể hiện thái độ và uy lực chẳng hạn. Tên nhóc Kibum thực sự đã ngủ lâu rồi, Hunter Vương cũng đã chiếm được cơ thể cậu ta một thời gian, vậy mà chẳng ai trong toà lâu đài này có thể nhận ra mùi Hunter từ ngài. Cơ thể này ngay từ đầu đã có thứ mùi hỗn tạp của con người và Vampire. Khi Hunter Vương thức giấc, bản thân ngài cũng vô cùng khó chịu với mùi Vampire tại nơi mình đang trú ẩn. Dòng máu Vampire làm sức mạnh Hunter giảm đi, đồng thời cũng át đi khá nhiều mùi Hunter trên cơ thể Kibum, vậy nên chỉ cần Hunter Vương điều chỉnh một chút, bá khí của ngài đã gần như không còn nữa. Tuy nhiên lý do này cũng chẳng vẻ vang gì, bởi vì nói đi nói lại, bá khí có thể dễ dàng che giấu cũng chỉ vì sức mạnh đã bị giảm đi mà thôi.

Dù rằng Hunter Vương rất căm hận vì truyền nhân của mình lại là một kẻ nửa người nửa Vampire, thế nhưng như đã nói, cơ thể tên nhóc Kibum đúng là một lớp vỏ bọc hoàn hảo, khiến cho ngài cũng được an ủi phần nào. Dễ dàng giấu đi bá khí, mà lúc muốn nó phát ra lại không bị người khác biết mình chính là thực thể phát ra. Sở dĩ kế hoạch của Hunter Vương diễn ra thuận lợi thế là bởi bá khí Hunter trong toà lâu đài này lúc nào cũng mơ hồ không xác định, điều đó làm cho Chúa tể Vampire hay Huyết Vương, cho dù có chút nghi hoặc cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Vậy nên tất cả khúc mắc đều nhắm vào kẻ tình nghi Jaejoong kia, âu cũng là lẽ thường tình…

Có lẽ hiện giờ, ngài nên đi xem xét gươm bạc, thanh gươm mà Huyết Vương đã giao cho Kibum, cũng là chính ngài, trông chừng…

_ Yunho… – Từ ngực hắn khẽ phát ra một tiếng gọi, âm thanh nhỏ mềm mại nghe không rõ thái độ – Anh có tin em là Hunter Vương không?

_ Không biết…

Cơ thể hắn hơi cứng lại khi nghe thấy hai từ “Hunter Vương”, lúc đưa ra câu trả lời không thể không kèm theo một hơi thở dài. Nói không tin sẽ là dối lòng, còn nói tin sẽ làm đau lòng chính mình. Tóm lại là, vẫn không thể đưa ra kết luận gì…

_ Vậy… nếu đó là sự thật, họ sẽ làm gì em?

Lúc ở trên sân thượng không những nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của Yunho, Jaejoong còn thấy được ánh mắt sợ hãi kinh hoảng của những Vampire ở đó. Thái độ của bọn họ khi chứng kiến những cảnh đó còn không đủ quyết liệt sao? Hơn nữa cậu không chỉ bị tách ra khỏi hắn, mà còn bị nhốt tại nơi đây. Chỉ riêng vậy đã đủ để Jaejoong nhận ra rằng việc này sẽ chẳng dễ dàng giải quyết chút nào.

_ Theo lẽ thường, khi Hunter Vương rơi vào tay Vampire, kẻ đó sẽ bị chặt đầu – Làm vậy có thể bảo đảm rằng kẻ thù sẽ thực sự chết và không còn linh hồn trọn vẹn.

_ Haha…

Jaejoong ngớ ngẩn cười lên hai tiếng, vô thức đưa tay sờ cổ mình, trở thành ma không đầu chính là ác mộng của bất kỳ người xinh đẹp nào, tất nhiên cậu cũng không ngoại lệ.

_ Nhưng vì em là người yêu của ta.. nên sẽ không bị làm vậy… – Đôi mắt mở to tràn đầy mong chờ và hi vọng của cậu tự dưng khiến hắn nghẹn lời, ngúc ngắc mãi mới có thể nói tiếp được – … mà dùng cách khác…

_ Cách gì? – Cậu mờ mịt hỏi lại.

_ Hoả thiêu…

Hắn vừa trả lời vừa đau lòng vuốt má cậu. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao kẻ đó lại là cậu? Vampire không phải những kẻ nhát gan, thế nhưng đối với nhân vậy nguy hiểm có thể lấy mạng họ chỉ bằng một nhát kiếm, thậm chí còn khiến lâu đài này trở thành rắn không đầu trong 5000 năm, bảo Vampire sao tha thứ cho Hunter Vương được?!

_ Yunho… – Cậu cười khổ nói – Em sẽ chết mà không nhắm mắt mất…

Trở thành một cái xác đen thui chắc hẳn sẽ kinh khủng lắm, cách này cũng đáng sợ chả khác gì bị chặt đầu. Jaejoong thật không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào nữa. Tự dưng vào một ngày, cái danh “Hunter Vương” từ trên trời rơi xuống và nhắm trúng vào người cậu, sau đó thì Jaejoong bị đánh ngất, bị đem nhốt vào đây, cuối cùng thì là bị thiêu chết. Từ phu nhân Chúa tể, thành Hunter Vương, cuối cùng làm xác chết khô… thực sự thì…

_ Không sao! – Gương mặt cậu đang trở nên méo mó hơn bao giờ hết, biểu tình ai oán khiến hắn đau lòng không thôi – Chúng ta có ba ngày… ba ngày để chứng minh em không phải Hunter Vương.

_ Nhưng nếu em đúng là Hunter Vương thì sao? – Jaejoong ngước mắt nhìn hắn, chẳng phải chính hắn cũng không xác định rõ chuyện này ư?!

_ Vậy thì… Jaejoong, thực ra người đưa ra chủ ý hoả thiêu là ta… – Nhẽ ra phải giải đáp khúc mắc cho cậu, thế nhưng đột nhiên hắn lại nói một câu tưởng như chẳng ăn nhập gì.

_ Umh… – Cậu hơi nhíu mày, cố liên hệ câu nói đó vào với vấn đề mà hai người đang bàn.

_ Bởi vì, đâu thể cùng lúc chặt đầu hai người đang ôm nhau, phải không?

_ … – Jaejoong ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mở to nhìn hắn.

_ Hơn nữa… – Hắn đưa tay lên, yêu thương mơn trớn khuôn mặt cậu – Sẽ chẳng còn chút thể diện nào nếu kẻ đứng đầu lâu đài này chết vì bị chặt đầu…

_ Yunho!!! – Cậu hốt hoảng kêu lên, sống mũi bất chợt cay sộc và vành mắt bắt đầu nóng lên.

_ Jaejoong, Chúa tể Vampire và Hunter Vương, chỉ một người được phép tồn tại… thế nhưng nếu Hunter Vương là em, thì trong hai kẻ đó, sẽ chẳng ai có thể tồn tại…

_ … Không được đâu… Yunho… – Cậu không muốn chết, và cũng hoàn toàn không muốn hắn chết cùng mình. Hiện giờ chính bản thân cậu cũng nửa tin nửa ngờ vào cái việc kia, nhưng nếu nó là sự thật, chẳng nhẽ không còn cách giải quyết nào khác sao? Nếu như bắt buộc phải chết, nếu như bắt buộc bị hoả thiêu, thế thì… – Ơ… vậy còn nó…

Jaejoong thẫn thờ nhìn hắn, tuy rằng cậu chỉ nói vài từ cụt ngủn như vậy, nhưng cũng đủ để hắn hiểu cậu đang nói đến cái gì rồi. Là về đứa bé phải không? Về đứa trẻ mà dù cậu luôn nói rằng thật quái dị khi cậu có nó, nhưng thỉnh thoảng lại ngẩn người cả tiếng đồng hồ chỉ để nhìn xuống bụng mình rồi ngốc nghếch mỉm cười. Cậu không còn, sao nó có thể ra đời được…

_ Jaejoong… – Hắn lần nữa siết chặt cậu vào trong lòng, không ngừng đặt môi lên hôn lên những giọt nước mắt đang lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt cậu.

Không sao, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chẳng phải đến cuối cùng, ba người chúng ta vẫn ở bên nhau sao?…

.

.

.

Trên dãy hành lang dài, tiếng nện chân xuống sàn ngày càng trở nên gấp gáp, chứng tỏ chủ nhân của những bước chân đó đang vội vã thế nào. Cánh cửa đột nhiên bị mở bung ra khiến người đang ngồi trong phòng giật mình giương mắt lên nhìn.

_ Sungyoung – Heechul kích động xông vào, không kiềm chế được cảm xúc của mình mà kêu to – Ngươi đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra phải không?

_ Sao cơ?! – Sungyoung nghiêng đầu nhìn y, khuôn mặt nhợt nhạt lộ rõ vẻ khó hiểu.

_ Bi kịch mà ngươi luôn nói… chính là việc Kim Jaejoong là Hunter Vương phải không?

_ …

Một khoảng lặng đáng sợ diễn ra, Sungyoung mấp máy môi định nói gì đó, tuy nhiên cuối cùng lại chỉ im lặng cúi đầu.

_ Vậy là thật sao…? – Y choáng váng lùi ra phía sau vài bước. Nếu như Hunter Vương thực sự là Kim Jaejoong, vậy thì những gì Yunho tuyên bố lúc ấy sẽ xảy ra…

Chúa tể Vampire và Hunter Vương… sẽ cùng chết…

_ Oppa… – Sungyoung khẽ lên tiếng – Thật ra ta cũng không chắc kẻ đó có phải là cậu Jaejoong không… ta nhìn không rõ…

Sungyoung chưa đủ khả năng để nhìn rõ nét những việc diễn ra trong tương lai. Huống chi lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, con bé lại đang bị thương nặng. Trong cơn hôn mê, những gì Sungyong thấy được chỉ là những tiếng gáo thét khó hiểu cùng vài bóng hình mập mờ, đặc biệt đến cuối cùng, nó đã thấy có người ngã xuống… bởi gươm bạc…

_ Vậy giờ hãy nhìn lại lần nữa đi, xem xem có thể rõ hơn chút nào không? – Y sốt ruột ngồi xuống giường, nơi Sungyoung đang nửa nằm nửa ngồi trên đó.

_ Oppa, nhìn đây… – Đôi môi trắng bệch buồn buồn nhếch lên, Sungyoung đưa một ngón tay lên chỉ vào mắt mình – Nó đã không còn trong như trước kia nữa, em không thể nhìn thấy tương lai thêm lần nào đâu…

Thứ lửa người ta muốn dùng để thiêu chết nó quá manh, Sungyoung cảm thấy mình vẫn còn giữ được cái mạng này là quá may mắn rồi. Con bé đưa mắt nhìn kẻ đang bặm môi nhíu mày trước mặt, bật cười nói.

_ Oppa đang thầm nguyền rủa Hanyeon sao? – Dù không thể nhìn thấy tương lai nữa, nhưng trông thấu tâm tư người khác thì nó vẫn có thể đấy.

_ Hừ… con nhỏ đó sớm muộn gì cũng bị ta bắt được, nhất định phải trừng phạt thật nặng!!!… – Y phẫn nộ đập tay vào đùi, quỷ nữ đáng ghét đó, nhẽ ra y phải trừng trị ả từ lâu rồi mới phải.

_ …

Sungyoung không nói gì mà chỉ cúi đầu cười cười, Hanyeon làm ra bao nhiêu chuyện như vậy chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Với lại hiện giờ cô ta ra sao đâu còn quan trọng nữa, giờ việc cần quan tâm đến nhất chính là việc búp bê của Chúa tể đã đùng một cái trở thành Hunter Vương. Sungyoung không nghĩ Kim Jaejoong là Hunter Vương, ngày ấy khi Chúa tể bế cậu ta để con nhỏ nhìn, nó chẳng hề thấy điều gì khác lạ cả. Nhưng thế thì sao chứ, Sungyoung không muốn tham gia vào việc tìm hiểu xem Jaejoong có phải Hunter Vương hay không, nó chỉ đang chờ đợi những diễn biến tiếp theo của câu chuyện này. Người có khả năng nhìn trước tương lai, không phải là người có nghĩa vụ làm thay đổi hiện tại để tránh đi những bi kịch mà số phận đã sắp xếp sẵn. Họ chỉ là người làm giảm mức độ bi thương của những bi kịch đó thôi.

Và có thể lý do mà Sungyoung không mất mạng dưới phép thuật của Hanyeon, là vì nó vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng phải làm…

CHAP 44

Thanh gươm đáng sợ không ngừng phát ra thứ ánh sáng màu bạc, lại luôn luôn lơ lửng như muốn thoát khỏi tầng tầng lớp lớp dây xích đang trói quanh thân nó. Kibum nhẹ nhàng đi đến, mỉm cười với thứ vũ khí đắc lực của mình, bàn tay giơ lên.

Tách!

Một mắt xích bị chặt đứt, không làm cho toàn bộ dây xích bao quanh rơi ra, nhưng đủ để gươm bạc có thể tự thoát được. Bởi vì bên ngoài còn có khá nhiều Vampire đang đứng canh nên Hunter Vương không thể mang gươm bạc ra ngoài. Ngài chỉ kín đáo giải thoát cho nó như vậy, để lúc nào ngài ra lệnh, gươm bạc sẽ tự giải thoát mà bay đến chỗ ngài. Giữa chủ nhân và vũ khí luôn có một mối rằng buộc, chính là ở những lúc như thế này.

Kibum chậm rãi đi về phòng, không che giấu nổi đắc ý mà nhếch mép cười. Mọi việc đều thật thuận lợi, gần như cả toà lâu đài đã tin Kim Jaejoong là Hunter Vương, Chúa tể Vampire đang tuyệt vọng dò tìm sự thật, Huyết Vương hoang mang không biết xử trí mọi việc ra sao… Dường như chỉ còn mình Kibum là người bình tĩnh nhất ở đây, thế nên mới được giao xử lý nhiều việc quan trọng. Ví dụ như việc đi kiểm tra gươm bạc ban nãy vậy…

Tất cả đều rất thuận lợi, chỉ trừ một việc…

Mà Hunter Vương đã hoàn toàn quên mất…

_ Kibum… – Cánh cửa vừa mới mở ra, còn chưa kịp bước chân vào đã bị gọi giật lại. Kibum bực mình quay đầu, sau đó thì cả cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.

Là thằng nhóc đó, kẻ đã gián tiếp khiến Kibum thực sự chìm sâu vào giấc ngủ.

_ Ngươi…

Changmin bặm môi nhìn người phía đối diện. Vì gần đây giữa hai người có xảy ra vài chuyện chẳng hay ho gì nên cả hai đều cố tránh mặt nhau. Tuy nhiên đến giờ thì Changmin có muốn cũng không thể tiếp tục tránh được nữa.

_ …

Thằng nhóc đó vừa mới lên tiếng, cơ thể đã bắt đầu phát run. Chẳng nhẽ chỉ vừa nghe giọng nói của nó, tên Kibum kia đã xao động mạnh vậy sao? Hunter Vương khó chịu ôm ngực, nhíu mày một cái rồi đi thẳng vào phòng, còn giơ tay đóng cửa thật mạnh.

_ Đừng… ÁAAAA…

Chẳng nhẽ mình đã bị người ta ghét đến thế? Changmin thấy cánh cửa kia dần sập lại thì vội vàng xông lên. Vốn định dùng cả người để ngăn cản, tiếc rằng lúc ấy chỉ có bàn tay là kịp thời với tới. Và rồi cửa đóng ập lại, chèn luôn lên cả vật thể vô duyên đang cố thò vào trong, thế là Changmin gào toáng lên.

_ Sao rồi???!!!!

Đúng ba giây sau tiếng hét ing tai của Changmin, cánh cửa bật mở, người trong phòng nhanh chóng lao ra nắm lấy bàn tay Min, khuôn mặt sốt sắng nhìn xuôi nhìn ngược bàn tay đang mềm oặt ấy.

_ Kibum, cuối cùng ngươi cũng chịu gặp ta… – Changmin vừa cười vừa rớt nước mắt. Cười là vì vui khi Kibum chịu đối mặt với mình, còn rớt nước mắt là vì bị kẹt tay vào cửa thật sự rất đau.

_ A… – Như bị điện giật mà giật nảy lên, Hunter Vương vội buông bàn tay Changmin ra, trợn mắt đứng sững người.

Vừa rồi, hoàn toàn là phản xạ… Khi ngài còn chưa kịp suy nghĩ điều gì, cơ thể đã lao ra, đến khi định thần lại thì thấy bản thân đang cầm tay thằng nhóc ấy xoa xoa vuốt vuốt. Hunter Vương kinh ngạc nhìn vào hai bàn tay mình, cho dù chỉ là trong chốc lát thôi, nhưng cơ thể này đã không theo sự điều khiển của ngài. Thằng nhóc kia… chết tiệt, thằng nhóc Kibum kia vẫn chưa hoàn toàn chìm xuống. Nó vẫn còn vương vấn cái gì??? Đồ ngu ngốc đó vẫn còn nuôi hi vọng gì sao???

_ Kibum… -  Changmin hơi cau mày trước thái độ của Kibum, nghĩ nghĩ một chút rồi coi như không có gì, đoạn tiến đến gần, khẽ chạm tay vào cậu ta – Ngươi có thể cho ta đi gặp Jaejoong hyung được không?

Tất nhiên Changmin biết chuyện gì đang diễn ra với hyung mình, nó rất muốn đến thăm cậu, tuy nhiên Huyết Vương và Vampire trong toà lâu đài này lại một mực từ chối. Họ không muốn cho Changmin gặp Jaejoong, có thể là vì sợ nó sẽ dẫn Jaejoong hyung bỏ trốn lần nữa chăng? Changmin cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng giờ nó chẳng thể biết được hyung mình đang ra sao, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn chỉ còn cách là đến đây tìm sự giúp đỡ của người này mà thôi.

Phần cơ thể bị Changmin chạm vào bất chợt nóng lên, vẻ mặt buồn buồn cầu xin của nó làm trái tim đập dồn dập, yêu thương lưu luyến đang trỗi dậy thật mạnh mẽ. Hunter Vương căm tức nghiến răng, những cảm xúc này nếu không phải từ kẻ yếu đuối kia thì còn có thể từ đâu??? Rõ ràng đã ngủ say rồi, rõ ràng đã chìm vào những giấc mộng ngọt ngào ở sâu trong cơ thể này rồi, vì sao còn mơ màng tỉnh dậy? Là vì nhìn thấy Changmin, vì nghe tiếng Changmin nói, vì chạm vào nó? Kibum, thật không hiểu nên nói cậu ta là yếu đuối hay mạnh mẽ đây. Dễ dàng để Hunter Vương lợi dụng chiếm đoạt thể xác, nhưng lại không dễ dàng buông xuôi để thể xác này trọn vẹn thuộc về ngài. Hunter Vương có cảm giác, chỉ cần có một biến cố nào đó liên quan đến thằng nhóc Changmin này, Kibum sẽ chính thức tỉnh dậy, thậm chí còn có thể đẩy linh hồn ngài ra ngoài không biết chừng.

_ Được không?? – Changmin thấy Kibum mãi chưa trả lời thì sốt sắng lay lay – Cho ta đi gặp hyung ấy, chỉ nói chuyện một chút thôi cũng được…

_ NGƯƠI!!!!…

Hunter Vương đột nhiên lồng lên, dùng sức túm chặt vào hai bả vai Changmin, đôi mắt ánh lên những tia tàn độc. Muốn giết thằng nhóc này, muốn giết nó, mối hiểm hoạ lớn nhất khiến kế hoạch của ngài thất bại, ngài muốn giết nó ngay lập tức!!!

Thế nhưng, sức mạnh vốn dĩ đã dồn cả vào hai tay, đến lúc muốn xuất ra lại cứng đơ hết cả. Lý trí buộc cơ thể ra tay, nhưng cơ thể lại ngoan cố ngăn lại sức mạnh căng tràn ấy. Thằng nhóc đó đang bảo vệ Changmin, nó dám công khai chống lại ngài. Hunter Vương lại càng thêm điên cuồng, sử dụng thật nhiều sức mạnh để có thể điều khiển cho hai bàn tay kia siết vào cổ Changmin.

Cho dù Hunter Vương đang phải đấu tranh dữ dội như vậy thì nó cũng chỉ diễn ra bên trong cơ thể ngài, bên ngoài lại giống như đang run rẩy, mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ.

_ Kibum…

Changmin ngơ ngác nhìn những biểu hiện kỳ lạ của người trước mặt, ánh mắt đó nửa như muốn giết nó ngay lập tức, nửa lại tràn ngập yêu thương muốn ôm nó vào lòng. Đôi tay đặt tại hai vai siết chặt đến đau nhức, Kibum đang phải đấu tranh cái gì sao? Kibum… mà… đây có phải là Kibum không?

Phụt!

Cuộc chiến giữa hai linh hồn cuối cùng cũng kết thúc, Hunter Vương bụm miệng phun máu, linh hồn kia sau khi náo loạn một hồi đã chìm xuống, để lại cho ngài cơ thể bị tổn thương không nhỏ.

_ Kibum!!! – Changmin hốt hoảng vươn tay đỡ.

_ CÚT ĐI! – Phải tránh xa thằng nhóc này, càng xa càng tốt. Hunter Vương đẩy mạnh khiến cho Changmin ngã dúi xuống đất, sau đó thì chui nhanh vào phòng khoá chặt cửa lại.

Ngồi trong phòng vừa cố hồi phục phần sức mạnh mới mất đi, Hunter Vương vừa rối loạn suy nghĩ. Lúc trước ngài đã nghĩ, ba ngày mà Chúa tể Vampire yêu cầu là không có gì đáng lo, đó chỉ như càng kéo dài thời gian đau đớn của kẻ đó mà thôi. Thế nhưng lúc này, sau khi vừa chạm trán với Changmin, Hunter Vương mới hiểu ra thời hạn ba ngày là quá nhiều. Ai biết được trong ba ngày ấy thằng nhóc Changmin kia còn đến tìm Kibum bao nhiêu lần, và ai biết được rằng linh hồn Kibum trong cơ thể này sẽ trỗi dậy bao nhiêu lần nữa?

Trước ngực vẫn còn hơi đau, như để chứng minh cho Hunter Vương thấy, nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian thế này thì hậu quả ngài nhận được sẽ ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí nghiêm trọng đến mức Kibum thật thức dậy và đẩy linh hồn của ngài ra khỏi cơ thể này. Điều đó không thể xảy ra được…

Hay ít nhất là, trước khi Chúa tể Vampire bị thiêu chết, nó không thể xảy ra được…

.

.

.

Jaejoong sốt ruột đi qua đi lại bên trong căn phòng, sau cùng lại cảm thấy hơi choáng váng mà nằm vật xuống giường, thở dài một hơi miên man suy nghĩ.

Yunho chỉ có thể giúp cậu không phải tiếp tục ở trong ngục tối nữa, chứ để cậu tự do như trước thì không thể. Vậy nên giờ Jaejoong mới phải buồn chán ngồi trong căn phòng cửa khoá chặt như này. Dù hắn đã nói sẽ không rời khỏi cậu, nhưng mà vì thời gian để tìm ra sự thật không nhiều trong khi mọi chuyện vẫn rất mờ mịt, nên hắn buộc phải để Jaejoong bị nhốt một mình ở đây. Ba ngày àh?! Liệu có tìm được Hunter Vương thật sự trong ba ngày không đây?!…

_ Haishhh…

Lại lần nữa chán nản thở dài, Jaejoong buồn bã vươn tay lên cái tủ đầu giường lấy một quả táo xuống gặm. Cái này có lẽ là Hankyung chuẩn bị cho cậu, chứ hắn chưa đạt đến mức chu đáo với tâm lý đến vậy. Thế mới nói, cho dù trong toà lâu đài này ai cũng khiếp sợ tránh né khi biết cậu là Hunter Vương, nhưng sự quan tâm và lo lắng bao lâu nay đâu thể dễ dàng biến mất như vậy. Tỉ như việc họ chưa bao giờ làm Jaejoong đau, chưa bao giờ để cậu đói hay khát, thậm chí thức ăn bổ dưỡng vẫn được mang đến đều đều. Jaejoong tự dưng lại lạc quan nghĩ, như này cũng chẳng khác gì đang nằm một chỗ dưỡng thai cả. Nếu như ba ngày tới không bị đem lên dàn nướng chín, thì đây chính xác là một kiểu dưỡng thai!!!

Rột rột rột…

Cái miệng không ngừng chuyển động trái phải, dập lên dập xuống, năng suất rất hiệu quả mà đem cả đĩa táo trên đầu giường giải quyết hết. Ngay khi Jaejoong đang thoả mãn bò xuống giường đi lấy tăm xỉa răng thì bỗng dưng “phụt” một phát, căn phòng tối om.

_ A… gì vậy…

Bầu không khí đáng sợ chợt ập đến bao phủ khắp nơi khiến Jaejoong rùng mình, cậu vội vàng nhảy lên giường, túm chăn quấn quanh người.

_ Ai… ai tắt đèn thế… Yunho, anh đến hả?!

Không một âm thanh đáp lại, cả căn phòng chìm vào sự yên lặng đáng sợ.

Cạch!!!

Cánh cửa đột nhiên bật mở, Jaejoong giật mình chui hẳn vào trong chăn nhắm tịt mắt lại. Thế nhưng bầu không khí vẫn im lìm một cách kỳ quái, và sau đó cũng chẳng xảy ra chuyện gì nữa. Cậu thò mặt ra khỏi chăn, cẩn thận đưa mắt nhìn khắp phòng. Chẳng có gì cả, vì vốn dĩ tối đến mức chẳng nhìn thấy được gì!!!

Jaejoong hít một hơi lấy dũng khí, sau đó bước xuống giường, nếu chỉ nằm im vậy chờ diễn biến tiếp theo chắc cậu sẽ đau tim mà chết mất. Tốt nhất là không nên để bị động, cậu cần tìm hiểu xem có cái gì đang diễn ra với căn phòng của mình.

_ Có ai không?!

Vampire đứng canh trước phòng đâu mất rồi?! Jaejoong giơ hai tay lên phía trước quơ quào, không có ai cả. Mà sao không chỉ phòng cậu, cả những phòng khác cũng tối om om vậy? Mất điện toàn lâu đài hả? Nhưng trong lâu đài còn có rất nhiều chỗ thắp lửa cơ mà? Sao cũng tắt hết cả vậy??

U… u…

_ AI?!!!

Cảm giác có thứ gì đó vừa lướt qua mình, Jaejoong vội kêu lên một tiếng rồi đem cả người nép chặt vào tường. Yunho… Yunho… Yunho… trong miệng không ngừng lẩm nhẩm tên hắn. Nếu đổi lại là hắn, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ đứng tại chỗ chết nhát thế này đâu, hắn rất mạnh mẽ, rất dũng cảm, rất ra dáng đàn ông… Nghĩ vậy cậu như được tiếp thêm sức mạnh, quyết tâm dằn lòng đi tiếp. Rốt cuộc là ai đang trêu đùa cậu? Trong tình trạng hiện nay, người của toà lâu đài này sẽ chẳng ai có tâm tư mà bày mấy trò này cả. Vậy tức là đây không phải một trò đùa! Tắt điện, mở cửa, dụ cậu ra khỏi phòng và lần mò trong đêm tối thế này, đều là cố ý… Nhưng mà vì mục đích gì chứ?

Vì mục đích gì?

 

 

Câu hỏi đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu Jaejoong, cho đến khi dãy hành lang nơi cậu đang đứng phụt lên lửa sáng.

Jaejoong chết sững nhìn người đang nằm rạp phía trước mặt mình, bên cạnh người đó còn có thanh gươm bạc vấy máu đỏ.

_ KIBUM!!! – Heechul thất thanh kêu lên, vội vã nhào về phía Kibum, khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh hoàng.

_ Cậu ấy… – Kibum khó nhọc nói từng từ, đôi môi nhợt nhạt không ngừng run lên – Cậu ấy… muốn bỏ trốn…

Trong phút chốc Jaejoong như hiểu ra tất cả…

Cậu không phải Hunter Vương!

Hunter Vương không phải cậu, mà là kẻ đã hai lần giăng bẫy cậu, khiến cho mọi người tin vào những gì kẻ đó sắp đặt.

_ Chúa tể, Huyết Vương, bốn Vampire canh cửa đều bị hạ bởi gươm bạc rồi!!!

Một Vampire từ đâu chạy tới kích động hét lên thông báo. Vết chém từ gươm bạc rất đặc biệt, từ nơi bị chém, cơ thể Vampire sẽ dần rữa ra, lan khắp toàn thân, sau đó thì tan biến…

Hắn từ từ bước đến gần cậu, không giống như những Vampire khác đang rất nổi giận cùng hoang mang, hắn vẫn thật bình tĩnh.

_ Yunho… – Jaejoong đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Tất nhiên không phải vì sợ, cậu đã biết mình không phải Hunter Vương, vậy thì còn gì đáng sợ hãi nữa. Nhìn sâu vào mắt hắn, không phải để giải thích, chỉ muốn hỏi một câu – Anh có tin em không?

_ Tin…!

Hắn nắm lấy bàn tay Jaejoong, đưa lên miệng và đặt một nụ hôn vào đó. Hắn tin, bàn tay này chưa từng đụng vào gươm bạc.

_ Vậy thì tốt rồi…

Jaejoong mỉm cười nhìn hắn. Không cần để ý tới những ánh mắt căm tức mà Vampire đang dành cho mình, không cần để ý đến nét mặt điên cuồng của Heechul, chỉ cần một từ “tin” từ hắn…

_ LẬP TỨC CHUẨN BỊ DÀN HOẢ THIÊU!!!

Huyết Vương phẫn nộ, thật đáng sợ!

.

.

.

Thật may vì cơ thể Kibum có một nửa là người, vậy nên cho dù có bị gươm bạc đâm phải cũng không đến mức thê thảm hơn những Vampire khác. Hơn nữa vết chém kia không quá nghiêm trọng, chỉ mới sượt qua bụng một chút. Đấy là những gì người ngoài nghĩ.

Còn với Kibum, dù chẳng có nửa dòng máu con người cậu ta cũng chẳng hề hấn gì khi bị gươm bạc đâm phải. Hơn nữa vết chém kia sao có thể nghiêm trọng được, khi nó là tự cậu ta gây ra cho mình. Đấy chỉ là cách để đá phăng cái thời hạn ba ngày kia đi thôi. Tên Huyết Vương đó, tuy rằng nhiều lúc rất đáng ghét, nhưng bản chất vẫn là một vị Vương vô cùng yêu thuộc hạ. Biết tin Vampire bị Jaejoong cầm gươm bạc đâm chém lung tung thế làm sao không nổi giận cho được?! Chỉ tiếc rằng tên Chúa tể ấy, phản ứng của hắn thật sự làm người khác khó hiểu. Không lẽ vì quá yêu nên đã trở nên mù quáng rồi, đến một chút tức giận cũng chẳng thấy, còn ngu xuẩn mỉm cười với con người đó nữa.

_ Kibum, cậu đừng cử động nữa, sẽ rất khó bôi thuốc… – Hankyung khó hiểu nhìn vẻ mặt đăm đăm của Kibum, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.

_ Ừmh…

Thực ra chẳng cần phải bôi thuốc cũng sẽ tự khỏi được, thậm chí nếu cần Kibum có thể làm cho vết thương này lành lại ngay tức khắc. Tuy nhiên làm vậy sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ, bởi vậy vẫn phải bày ra bộ dáng đau đớn khổ sở một chút…

Hankyung vừa loay hoay với hộp đựng thuốc vừa không ngừng thở dài. Không ngờ mọi việc lại tiến triển đến mức này rồi, bây giờ chắc dàn thiêu cũng được chuẩn bị gần xong. Hẳn là Heechul đang rất tức giận, nhiều Vampire như vậy chết bởi gươm bạc, mà lại ngay trong lâu đài…

Lúc đó toà lâu đài đột ngột bị bóng tối bao trùm, anh đã cảm thấy có chuyện gì đó không ổn rồi. Heechul và Chúa tể thấy sự việc kỳ quái bỗng dưng phát sinh thì vội vã đi tìm hiểu nguyên nhân. Ai dè lúc Heechul vung tay đem ánh sáng trở lại đã thấy Kibum đang nằm quằn quại dưới đất, còn Jaejoong thì đứng sững ngay gần đó. Mà thanh gươm bạc, không hiểu sao đã được canh phòng cẩn thận vậy rồi mà vẫn thoát ra ngoài…

Dạo này trong lâu đài xảy ra nhiều chuyện không hay quá, Hankyung nén một tiếng thở dài, sau đó cúi người đến gần Kibum, giơ tay tiếp tục bôi thuốc.

_ …

_ …

_ …

Bàn tay bỗng dừng lại, đôi mày nhíu thật sâu.

_ Sao vậy? – Kibum thấy Hankyung dừng lại thì ngạc nhiên hỏi.

_ Kibum… cậu nặng mùi quá…

Nặng mùi sao? Kibum quay trái quay phải ngửi ngửi cơ thể mình, gương mặt hơi đanh lại.

_ Mùi gì?

_ …

Hankyung không trả lời, chỉ im lặng suy nghĩ, sau đó thì đột nhiên đứng bật dậy lao ra ngoài cửa.

RẦM!

Cơ thể Hankyung bị quăng mạnh lên trên cánh cửa, bàn tay cứng rắn của Hunter Vương vươn ra, siết chặt lấy cổ anh.

_ Đúng là hơi nặng mùi thật, nhưng ngươi cũng không cần phải chạy trốn như thế chứ?! – Có lẽ vết thương mà gươm bạc gây nên đã làm ảnh hưởng đến dòng máu Vampire trong người, khiến nó tạm thời yếu đi, để sức mạnh Hunter lấn áp.

_ Ngư…ơi… ng… ươi… ch…ính… là Hun…ter Vươ…ng…

Hankyung vừa vùng vẫy khỏi gọng kìm đáng sợ kia vừa cố gằn ra từng tiếng. Cái mùi không dễ chịu chút nào ấy, cái mùi bấy lâu nay chỉ phảng phất trong không khí, thật chẳng ngờ được lại phát ra từ cơ thể này. Kibum… vậy là không phải Jaejoong… mà là Kibum…

_ Đúng vậy… – Đôi mắt độc ác trầm xuống, bàn tay lại dùng thêm lực, từ từ nhấc bổng cả người Hankyung lên – Thế thì sao?!

_ Ng… ư… ơ… i…

Phần cổ bị siết chặt đến không thể thở nổi, Hankyung cho dù đã giãy dụa thật mạnh nhưng vẫn không thể thoát ra được. Trong đầu chỉ kịp hiện lên hình ảnh của người mà anh yêu thương nhất, sau đó thì dần dần nhoè đi, rồi trắng xoá…

Phịch!

Cơ thể mềm oặt đổ ập xuống sàn nhà lạnh lẽo, Kibum cũng cùng lúc đó loạng choạng không thể đứng vững. Trái tim nhói lên thít chặt một cái, hẳn là thằng nhóc kia đang đau lòng lắm…

Chịu thôi, ai bảo tên Hankyung này lại lắm chuyện như vậy…

Kibum nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, hiện giờ tất cả mọi người đều tập trung hết tại khu nghĩa trang bên ngoài lâu đài, vậy nên chắc phải một thời gian nữa mới có người phát hiện ra cái xác bên trong. Mà “một thời gian nữa” đó, hẳn là đã đủ để kết thúc cuộc chiến này rồi.

CHAP 45

_ Chuyện gì thế này? Đi đâu hết rồi?? – Junsu vừa khó hiểu ngó nghiêng khắp toà lâu đài vừa không ngừng thắc mắc.

_ Có lẽ… có lẽ Vampire đi chơi hết rồi… vậy… ngươi mau thả ta về…

_ IM!!!

Một cái trừng mắt cùng tiếng quát to của Junsu khiến Hongki lập tức im bặt, ngoan ngoãn cúi đầu đi theo Vampire Vương đáng sợ ấy. Vốn dĩ tính Junsu đã chẳng dễ chịu gì, vậy mà còn gặp phải tên nhóc phù thuỷ rắc rối này. Nó đã nói đi nói lại rằng chỉ bắt thằng nhóc đến lâu đài Vampire để nhận mặt một người thôi. Thế mà thằng nhóc không biết tốt xấu ban đầu gật gù hiểu hiểu, sau đó thừa lúc nó không chú ý thì lẻn trốn mất. Tất nhiên là bị Junsu bắt lại, cơ mà dường như khát khao chạy trốn của Hongki quá mãnh liệt, nên mặc dù lúc Junsu tức giận nhe nanh dữ tợn trước mặt cậu ta, Hongki đã rất ăn năn hối lỗi, vậy mà chỉ cần có cơ hội, cậu ta sẽ lập tức chạy ngay!!!

Nghĩ đến đấy lại thấy nóng đầu, nếu không phải tên phù thuỷ này cứ năm lần bảy lượt bỏ chạy thì hai người đã đến lâu đài sớm hơn rất nhiều rồi. Và như vậy thì ngày được gặp lại tên nham nhở kia cũng mau đến. Đúng đấy! Junsu thừa nhận, nguyên nhân khiến nó sốt sắng kéo Hongki về lâu đài không chỉ vì muốn mau chóng vạch mặt Hunter Vương nếu kẻ đó đã thức dậy, mà còn để nhanh nhanh gặp lại Park Yoochun. Junsu thích gã, và nó cũng chỉ mới nhận ra điều đó thôi, vậy mà đã phải vướng vào chuyện này.

Junsu không thể làm lơ khi gặp một manh mối rất quan trọng về Hunter Vương như thế này được, nhưng cũng chẳng muốn rời xa Yoochun chút nào. Nó biết, trong mối quan hệ của mình với Yoochun luôn có một chữ “hối hận” đằng đẵng bám theo, chỉ cần một trong hai người quay đầu lại, e rằng sẽ không thể tiếp tục ở bên nhau nữa. Bởi vì nó là Vampire, còn Yoochun là Hunter. Gã không chịu nổi mỗi khi nó hút máu người, nó cũng vô cùng khó chịu khi gã luôn nâng niu khẩu súng bạc của mình. Giờ bên Yoochun chỉ còn mỗi Donghae, và gã cũng không tiếp tục liên lạc với những Hunter nơi khác. Junsu thì đã quyết định không ở trong lâu đài nữa mà đi theo Yoochun. Cả hai đều từ bỏ thân phận của mình để đến với nhau, việc đó chẳng dễ dàng gì, vậy nên Junsu mới lo sợ, nhỡ có một ngày Yoochun nghĩ lại, hay chính nó sẽ nghĩ lại…

Nó chưa bao giờ yêu, nên không biết được rằng liệu tình cảm của mình và Yoochun có thể sâu đậm giống như của Yunho hyung và búp bê của hyung ấy không? Bởi thế Junsu cần thật nhiều thật nhiều thời gian ở bên Yoochun để xác định điều đó, phải rời xa nhau như này Junsu rất sợ. Sợ rằng khi trở về sẽ không tìm thấy Yoochun, sợ rằng gã sẽ nghĩ lại và chọn cùng đồng đội sống dưới thân phận Hunter, chứ không phải cùng sống với nó như một người đàn ông bình thường.

Rắc rối và dài dòng quá!!! Nhưng mà mấy ngày nay nó chỉ có thể nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này thôi!!! Tên Yoochun chết tiệt, không biết đã bỏ bùa mê gì khiến đầu óc nó trở nên lũ lẫn như vậy. Chẳng nhẽ khi yêu ai cũng phải đau đầu thế sao? Dù gì cũng không thể thoát ra, hiện giờ Junsu chỉ còn biết tự nhủ, lát nữa gặp Kibum nhất định sẽ khuyên thằng bé đừng có dại mà đâm đầu vào yêu đương mới được! (==”)

_ Ê, ngươi nhớ chồng hả? – Hongki đi cạnh thấy khuôn mặt Junsu biến đổi sắc thái liên tục, không khỏi thắc mắc hỏi bậy một câu.

_ Tên oắt này, ngươi muốn chết lắm phải không??? – Junsu mặt đỏ tưng bừng giơ nanh vuốt tấn công Hongki.

_ Á Á, ta đâu nói sai…

_ Jun…su…

Tiếng thều thào yếu ớt từ phía sau vang lên khiến cả Junsu lẫn Hongki đang ồn ào phải giật mình quay đầu nhìn.

_ Ngươi?!!! Hankyung?? – Junsu vội buông Hongki ra mà lao về phía anh, kịp thời đỡ lấy cơ thể đang sụp xuống của anh, ánh mắt lại vô tình lướt lên trên cổ Hankyung – Cái gì thế này?

Vết thâm chói mắt in rõ hình những ngón tay trên cổ Hankyung khiến Junsu phẫn nộ quát lên. Đây là ai chứ? Búp bê của Heechul hyung mà cũng dám động vào hả?

_ Hankyung, có kẻ muốn giết ngươi sao?

Sắc mặt nhợt nhạt và cơ thể mềm nhũn của anh có thể khiến Junsu dễ dàng hiểu ra, nếu không phải năm đó người này có uống máu Heechul, e rằng hiện giờ đã chết vì bị siết cổ rồi.

Kẻ uống máu của Heechul chỉ có thể bị chết bởi hai cách, đó là chặt đầu và hoả thiêu. Có lẽ tên muốn giết Hankyung không biết điều này nên mới dùng cách siết cổ để hại anh.

_ Mau… mau đến khu nghĩa trang… – Hankyung không trả lời câu hỏi của Junsu, ngược lại chỉ khó nhọc nói một câu.

_ Đến đó làm gì?

Khu đất ấy Vampire chỉ dùng khi có một sự kiện lớn gì đó thôi. Mà theo Junsu biết thì thời điểm này lâu đài làm gì có hoạt động ngoài trời đặc sắc nào đâu?!

_ Hunter Vương… đã thực sự xuất hiện rồi…

_ HẢ???!!!

.

.

.

Kẻ uống máu Huyết Vương chỉ có thể bị chết bởi hai cách, đó là chặt đầu và hoả thiêu…

 

Heechul bặm môi hết nhìn hai người trên dàn hoả thiêu lại nhìn đến tên Vampire đang run run cầm bó đuốc làm nhiệm vụ châm lửa trong tay. Rõ ràng lúc ra lệnh thuộc hạ chuẩn bị dàn hoả thiêu thì hùng hổ như thế, quyết tâm như thế, cơ mà dàn hoả thiêu càng hoàn thành thì sự kiên định đó lại càng xìu xuống. Để rồi đến khi cần một tiếng hô châm lửa, y lại nghẹn họng không thể nói được gì. Đứng ở trên đó không chỉ có em trai y, còn có cháu y nữa, đứa cháu vẫn chưa ra đời…

_ Huyết Vương…

Vampire thuộc hạ cầm bó đuốc khổ sở gọi y cầu cứu. Chả ai muốn lãnh nhiệm vụ châm lửa thiêu Chúa tể cả, đùn đẩy một hồi cuối cùng Heechul đành chỉ bừa một tên, kẻ mà hiện giờ đang đứng run cầm cập bên dàn hoả thiêu đây.

_ Hai người các ngươi… – Heechul hắng giọng ngẩng đầu nhìn lên, cố lấy lại phong thái uy nghiêm của một Vampire Vương mà dõng dạc nói – Còn lời cuối nào muốn nói không?

_ Umh… – Cuối cùng cũng đến lúc rồi sao? Jaejoong nhắm mắt siết chặt tay hắn – Yunho…

_ Sao?

Dường như lúc này hắn là người bình tĩnh nhất, không run rẩy như những Vampire thuộc hạ đứng xem, không có đôi mày nhăn tít giống như Huyết Vương, cũng chẳng cảm thấy khó thở như cậu.

_ Em… em yêu anh…

Khuôn mặt Jaejoong hơi đỏ lên sau khi nói mấy từ ấy, đầu hơi cúi xuống. Biểu hiện đó hình như không thích hợp lắm trong trường hợp này, nhưng mà lời cuối cùng cậu muốn nói… chỉ có vậy thôi…

_ Umh… – Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi hắn, nhưng cũng chỉ có thế.

_ …

Ơ… Jaejoong tròn mắt nhìn, hắn không định nói gì đáp lại lời yêu của cậu sao???

_ Bắt đầu đi! – Hắn làm như không thấy vẻ mặt nhăn nhó phụng phịu của cậu mà liếc nhìn Heechul, dứt khoát ra lệnh.

_ Yunho…

Tình hình đột nhiên đảo lộn hết cả. Y, người đã ra lệnh chuẩn bị dàn hoả thiêu này lại trở nên do dự và níu kéo, còn hắn, người sắp bị thiêu cháy đến nơi lại vô cùng ung dung và thoải mái, thậm chí còn ra lệnh cho người ta mau mau châm lửa.

_ Chuyện… chuyện này…

Bàn tay đang cầm đuốc của Vampire tội nghiệp nọ càng run tợn, phải châm lửa thiêu Chúa tể vĩ đại, Vampire nào có thể làm được đây?

Vụt!!

Phừng!!!!!!!!!

Nhận thấy không ai trong những kẻ đứng phía dưới có ý định châm lửa, hắn nhíu mày không hài lòng một chút, sau đó bàn tay tự vung lên, điều khiển cho ngọn đuốc trên tay Vampire kia bay vào cái bục gỗ đã được tưới đầy dầu hoả, bên dưới nơi hắn và cậu đang đứng. Ngay lập tức, ngọn lửa mãnh liệt cháy bùng lên, còn vì dầu hoả xung quanh mà mau chóng lan rộng ra, tham lam bắt cháy tất cả những gì có thể. Chỉ trong chốc lát, dàn hoả thiêu có hắn cùng cậu đứng bên trong đã bị lửa đỏ bao trọn.

_ Jaejoong, chịu khổ một chút…

Hắn dang rộng vòng tay từ phía sau ôm cậu vào lòng, để ngọn lửa đỏ dữ dội bên ngoài chỉ có thể liếm vào người hắn mà không thể chạm tới cậu.

_ Yunho… – Jaejoong đưa cả hai tay lên nắm cánh tay hắn, thở mạnh một cái – Em không sợ!

Cho dù có phải đối mặt với ngọn lửa đáng sợ thế này, cho dù sắp phải mất mạng vì một lý do từ trên trời rơi xuống, nhưng chỉ cần có hắn ở bên, cậu sẽ vô cùng thanh thản mà đón nhận tất cả.

_ Đúng rồi Jaejoong… em chỉ an toàn, khi ở bên ta mà thôi…

Khi những đốm lửa vướng lên vạt áo hắn và bắt đầu bốc cháy, đôi mắt Yunho thậm chí còn đỏ hơn cả màu lửa. Jaejoong có thể cảm nhận được sức nóng kinh khủng từ mọi phía, đặc biệt là phía sau lưng. Nhiệt độ nơi lưng cậu áp vào, ngực hắn, đang tăng nhanh một cách đáng sợ. Sống mũi Jaejoong lập tức cay xè khi nghĩ rằng, cơ thể hắn nóng lên như vậy là vì hắn phải che chắn cho cậu và một mình hứng chịu hết ngọn lửa đó. Hắn đang bốc cháy!!!

_ Đừng Yunho!! Để em cháy cùng anh… để em cùng đi với anh… – Jaejoong đột nhiên quay người lại ôm chầm lấy hắn, để mặc cả cơ thể chìm hẳn trong cái nóng đến rát người kia mà ôm chặt hắn gào to. Tại sao lại bảo vệ cậu khỏi ngọn lửa đấy? Chẳng phải cuối cùng cả hai vẫn sẽ bị thiêu chết sao? Nếu cứ như thế này hắn sẽ cháy trước cậu mất. Nhỡ như Jaejoong không thể đuổi kịp hắn thì sao? – CHO EM CHÁY CÙNG ANH!!

_ ĐỒ NGỐC!!

Hắn gầm lên một tiếng rồi cúi xuống áp mạnh vào đôi môi cậu. Hắn cứ thế trao cho cậu một nụ hôn cuồng nhiệt còn nóng hơn cả không khí lúc bấy giờ. Ngọn lửa lan ra toàn thân hắn, bén lên tóc, quần áo, tất cả mọi thứ, và cuối cùng là bao trùm lên cả cậu.

_ KHÔNGGGGG!!!

Heechul đứng sững người từ lúc hắn tự châm lửa, trơ mắt nhìn ngọn lửa từng chút một phủ lên hắn và cậu. Để rồi đến lúc cả hai thân hình kia bị ngọn lửa nuốt sạch, y mới sực tỉnh mà gào lên.

_ Huyết Vương, đừng!! Lửa cháy quá lớn!!

Không nói đến tiến vào, ngay cả việc tới gần ngọn lửa khổng lồ nóng rực đó đã là không thể rồi. Tất cả Vampire đều cay đắng lắc đầu, sau đó từng người từng người một, quỳ gối trước bó đuốc đang hừng hực cháy trước mặt.

Cảnh tượng thật là đẹp…

 

Kẻ duy nhất không quỳ xuống trước cột lửa đang bốc cao kia, trái ngược hẳn với tâm trạng đau khổ của mọi người, hiện giờ đang rất mãn nguyện. Hunter Vương đã đứng ở góc này quan sát nãy giờ và không thể giấu nổi nụ cười vui sướng, khi tận mắt thấy Chúa tể Vampire bị thiêu chết như vậy. Thật tội nghiệp, đến lúc chết vẫn cố ôm lấy con búp bê kia, đúng là một kẻ si tình ngu ngốc! Hunter Vương lắc đầu cười khẩy, đang định quay người bước đi thì đột nhiên có một tiếng gào to khiến ngài giật mình.

_ CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ NÀY??!!!

Junsu trợn mắt nhìn cảnh tượng toàn bộ Vampire thê lương quỳ sụp xuống, còn có một ngọn lửa khổng lồ đang bốc cháy dữ dội phía chính giữa.

_ Không… dừng lại…  – Hankyung kinh hoàng lao ra, sắc mặt trắng bệch nhìn ngọn lửa đỏ đó mà không ngừng kêu lên – …dập lửa, mau dập lửa…

_ Hankyung!! – Heechul thấy anh định xông vào lửa thì sốt sắng chạy ra ngăn cản – Đừng tới gần…

_ Chulie… – Anh vội nắm chặt vào cánh tay Heechul, khẩn trương lắp bắp – Đừng thiêu Jaejoong… cậu ấy… không phải Hunter Vương…

_ Sao cơ?? – Heechul nhăn mặt hỏi, đôi mắt đảo nhanh một hồi, cuối cùng dừng lại ở những vết bầm trên cổ anh – Hannie, kẻ nào…

_ Chulie… Kibum… Kibum mới là Hunter Vương, không phải Jaejoong… chính là cậu ta… – Hankyung vừa gấp gáp nói vừa đưa mắt tìm kiếm, vừa bắt được hình ảnh Kibum đang đứng ngẩn người gần đó liền lập tức giơ tay lên chỉ – CẬU TA CHÍNH LÀ HUNTER VƯƠNG!!!

_ Cái gì?

_ Kibum?

_ Hannie??

Heechul trợn to mắt nhìn Kibum, rồi lại quay ra nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của anh. Nếu kẻ khác nói điều này, chưa chắc y đã tin. Nhưng đây là Hankyung nói, người mà sẽ không bao giờ lừa dối y nói.

_ Áaaa…

Trong khi tất cả Vampire còn đang sững sờ nhìn Hankyung và Kibum thì đột nhiên có một tiếng hét hoảng sợ vang lên. Đó chính là từ thằng nhóc vừa đến cùng Dã Vương.

_ Chính hắn ta… – Hongki run rẩy chỉ tay vào Kibum, khuôn mặt vì sợ hãi mà méo mó đến đáng thương – Chính hắn ta đã giết quỷ nữ… hắn cầm một thanh gươm… và bổ đôi ả ra… a a a …

Junsu ngây người nhìn Hongki đang run rẩy trốn sau lưng mình. Tên nhóc phù thuỷ này cũng hoảng sợ như vậy mỗi lần nó gạ hỏi về Hunter Vương. Junsu ngẩng đầu nhìn Kibum, vậy chẳng lẽ…

_ Hừ…

Hunter Vương nhếch mép cười một cái, sau đó từ từ bước lên phía trước. Lộ thì lộ, đằng nào Chúa tể Vampire lúc này hẳn là đã bị cháy đến tận xương tuỷ rồi. Cho dù bọn chúng có xông ra cứu cũng chẳng còn kịp nữa. Nhưng ngài không hài lòng lắm, vì đáng lẽ ra ngài phải uy nghiêm đứng lên tự tiết lộ thân phận mình mới đúng, chứ không phải bị đến tận hai kẻ vạch mặt thế kia. Thằng nhóc lạ hoắc nọ thì ngài không biết, nhưng Hankyung, nhẽ ra lúc ấy nên dứt khoát xuống tay mới phải. Ngài đương nhiên biết tên đó đã uống máu Huyết Vương, đương nhiên biết chỉ có chặt đầu hay đốt cháy mới giết được. Nhưng Hunter Vương lại chỉ đơn giản siết cổ cho đến khi Hankyung ngừng thở thôi. Bởi ngài nghĩ không cần phải giết, chỉ cần tạm thời ngất đi đừng cản trở kế hoạch của ngài là được rồi…

Tuy nhiên việc đó giờ chẳng còn quan trọng nữa…

_ Kibum… thì ra… ngươi chính là Hunter Vương??? – Đôi mắt Junsu long lên, vừa kinh ngạc vừa giận dữ mà rống to.

_ Đừng gọi ta là Kibum… thằng nhóc đó đã sớm chẳng còn tồn tại nữa…

Hunter Vương khẽ giơ cánh tay phải lên, lập tức một đốm lửa đỏ rực bay đến đáp xuống tay ngài. Đó chính là gươm bạc.

Vốn dĩ gươm bạc bị Vampire đặt vào dàn hoả thiêu để cùng đốt cháy với hai kẻ kia, vậy nên hiện giờ nó cũng đang bốc cháy. Bàn tay Hunter Vương nhẹ nhàng nắm vào chuôi gươm bạc, dùng phép để xua tan ngọn lửa bao quanh vũ khí bảo bối của mình.

_ Ngươi… ngươi… – Heechul há mồm lắp bắp, sau đó thì giật nảy mình chạy về phía dàn thiêu – YUNHO!! JAEJOONG!!!!

_ Ha ha ha… giờ này e rằng bọn chúng đã cháy sạch rồi… – Hunter Vương nhìn ngọn lửa rực sáng cao ngút trời kia mà sảng khoái cười to.

_ Kibum… – Một thân hình nhỏ bé từ trong đám Vampire đang đứng hoá đá bước ra, nhìn Kibum nở nụ cười – Chúng ta hãy cùng cố gắng nhé…

_ Cái gì? – Hunter Vương khó hiểu nhướn mày nhìn Changmin, thằng nhóc ấy… vừa nói gì?

ẦM ẦM ẦMMMMMMMM!!!

Mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, kèm theo đó là những tiếng động to đến nhức óc liên tiếp nổ ra, khiến cho tất cả trở nên vô cùng nhốn nháo.

_ Chuyện gì vậy?

_ Nhìn kìa!!!

Một Vampire bất ngờ thét lên, khiếp đảm chỉ tay về phía dàn hoả thiêu nọ, nơi mà mặt đất hai bên đã tách ra tạo nên những vết nứt sâu hoắm.

Tách tách tách!

Lúc này gươm bạc trong tay Hunter Vương, vốn dĩ đã được ngài dập tắt lửa, lại bùng cháy dữ dội.

_ Cái gì?

Hunter Vương ngẩn người nhìn thanh gươm đang bốc cháy trong tay mình, nếu là lửa bình thường, hẳn là ngài có thể dứt điểm dập tắt!

PHỪNGGG!!!

_ LỬA ĐỊA NGỤC??!!

Toàn bộ những Vampire có mặt trong khu nghĩa địa lúc đó đã không khống chế nổi sự kinh hoàng mà đồng thanh hét lên. Ấy là khi từ vết nứt dài xung quanh dàn hoả thiêu bắn lên những tia lửa đỏ rực màu máu, chưa đầy một giây sau đã bao trùm lên toàn bộ phần lửa trên dàn thiêu trước đó. Và ngay lúc tất cả còn há hốc mồm kinh ngạc, ngọn lửa địa ngục đang cháy điên cuồng ấy lại từ từ tách thành hai, để lộ ra một thân hình quen thuộc bên trong.

_ CHÚA TỂ??!!!

_ YUNHO…

Những âm thanh kinh ngạc cùng sửng sốt đồng loạt vang lên khi hình ảnh hắn hoàn toàn nguyên vẹn và đang đứng sừng sững ngay giữa dàn hoả thiêu dần hiện rõ. Ngọn lửa đỏ bao quanh người hắn chỉ giống như một lớp áo khoác ngoài kiêu ngạo, không những chẳng hề làm hắn bị tổn thương mà còn tăng thêm uy phong cho vị Chúa tể vĩ đại này.

Hiện thân của quỷ dữ, bước ra từ lửa địa ngục…

 

_ Sao rồi?!

Hắn nhếch mép coi thường, liếc mắt nhìn kẻ thù truyền kiếp chết sững đằng xa một cái, sau đó cúi đầu dịu dàng nhìn vợ yêu đang thút thít trong lòng mình.

_ Anh dám lừa em… anh muốn em chết vì đau tim đây mà…

Hắn dám làm cậu nghĩ rằng hắn sẽ chết, dám làm cậu nghĩ rằng cả hai sẽ chết, dám làm cậu nghĩ rằng hắn, cậu và bé con sẽ cùng chết. Thật sự là quá đáng!!! Nghĩ đến đây lại càng thêm ấm ức, Jaejoong mặt ướt nhẹp ngẩng đầu lườm hắn.

_ Không phải đã nói rồi sao, lát nữa sẽ giải thích rõ ràng cho em…

_ Yunho!! Em có sao không??? – Heechul vừa mừng vừa sợ đến gần dàn hoả thiêu gào to lên.

_ Hừ… – Hắn không trả lời, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Dàn hoả thiêu gồm những bục gỗ cao dần dần vì không chịu nổi sức cháy quá mãnh liệt của ngọn lửa hắn đang chi phối mà dần dần sụp xuống. Hắn ôm cậu đáp xuống đất, để lại phía sau là cảnh dàn hoả thiêu vừa bốc cháy dữ dội vừa đổ ập xuống. Những vết nứt trên mặt đất vẫn không ngừng phát ra tia lửa đỏ, mà hắn cũng vẫn thản nhiên đứng giữa biển lửa, đôi mắt sắc lạnh găm thẳng về phía kẻ thù.

_ Được lắm…

Hunter Vương nghiến răng căm tức khi thấy hắn không những không có chút thương tổn nào, ngược lại còn gọi được lửa địa ngục lên toan tính muốn hạ ngài.

Muốn thiêu chết ngài, vậy chắc chắc cũng phải thiêu chết cả thân xác lẫn linh hồn của Kibum. Hunter Vương có chút tự tin rằng, Chúa tể Vampire sẽ không trực tiếp dùng thứ lửa đáng sợ được hình thành từ oán hận của những thây ma sâu trong lòng đất đấy để đối phó với ngài, hay ít nhất là khi ngài vẫn còn ở trong thân thể Kibum. Dùng loại lửa nguy hiểm này làm vũ khí tấn công có thể gây tổn hại không ít cho người sử dụng. Nếu Hunter Vương có thực sự bị thứ lửa đó bao quanh thì Kibum sẽ là kẻ chịu đau đớn đầu tiên, mà khi ấy thì sức mạnh của Yunho cũng bị ảnh hưởng rồi.

Bởi vậy, chỉ cần Hunter Vương còn núp trong lớp vỏ bọc hoàn hảo mang tên Kibum mà ngài luôn tâm đắc, thì Chúa tể Vampire, đừng hòng đánh bại được ngài!!!

Vụt ~

Hunter Vương quắc mắt cầm gươm bạc lao thẳng về phía hắn, quyết tâm dùng thanh gươm mang theo lửa địa ngục đâm thẳng vào tim hắn, và lần này chắc chắn sẽ không có chuyện hắn chỉ ngủ thôi đâu.

_ A… Yunho…

Jaejoong hoảng hốt khi thấy thanh gươm đáng sợ đó chĩa thẳng về phía hai người, vậy mà hắn vẫn đứng im, chẳng có vẻ gì là muốn tránh ra hay phản kháng lại.

_ Nguy hiểm!! – Cả Junsu và Heechul đều đồng thanh kêu lên, cố sức chạy đến ngăn cản Hunter Vương, dù biết rằng cũng chẳng kịp nữa.

Mũi gươm sáng loé, mang theo sự căm hận truyền kiếp mạnh mẽ phóng lên phía trước.

_ KHÔNG!

Jaejoong hét to lên một tiếng, sau đó quay người ôm chầm lấy hắn, giơ lưng ra đỡ.

Phập!

Máu đỏ tí tách rơi xuống…

Gươm trắng đổi màu, thê lương nhiễm hồng…

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…

CHAP 46

=====>>>>> FLASHBACK <<<<<=====

_ Ngươi chắc chứ?!

Hắn nhíu mày nhìn thằng nhóc trước mặt, tuy rằng có nghĩ đến nhưng đấy vốn chỉ là một giả thiết rất nhỏ đã từng lướt qua đầu hắn mà thôi.

_ Không chắc đó có phải Hunter Vương hay không, nhưng chắc chắn cậu ta không phải Kibum…

Changmin bặm môi gật đầu, cho dù Kibum có thay đổi thái độ với nó sau hàng loạt chuyện không hay giữa hai người thì cũng không thể thay đổi quá nhiều như vậy. Trước đấy Changmin đã ngờ ngợ rồi, và đến khi chứng kiến cảnh Kibum phát điên rồi ho ra máu ban nãy, nó đã có thể khẳng định, đây không phải Kibum mà Min từng biết.

_ … – Khuôn mặt hắn trầm xuống, không rõ là đang ngạc nhiên hay giận dữ, lúc sau thì chỉ nói hai từ ngắn gọn – Đã biết!

_ A… – Nói xong liền lập tức lướt đi, Changmin thấy vậy vội vàng túm áo lại hắn hỏi – Ngươi định làm gì Kibum?

_ Chẳng phải bảo đó không phải Kibum sao? Ngươi lo lắng? – Hắn nhướn mày hỏi Changmin, trong đầu đã bắt đầu suy tính đến những biện pháp trừng phạt nặng nhất đối với kẻ đang đội lốt Kibum.

_ Ngươi có thể chỉ giết kẻ không phải cậu ấy thôi… ý ta là dường như Kibum thật sự vẫn còn tồn tại bên trong… – Changmin khua tay loạn lên, gấp gáp nói – … khi đó ánh mắt cậu ấy nhìn ta… có nhiều lúc rất quen thuộc… aishh, tóm lại ngươi đừng giết cậu ấy!!

_ …

Hắn nghiêng đầu khoanh tay nhìn Changmin, im lặng không nói gì, như để chờ đợi sự giải thích rõ ràng cho những câu chữ vô nghĩa phía trên.

_ Thì đó, không phải ta đã kể chuyện ban nãy rồi sao? Tên ấy định tấn công ta, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương chính bản thân mình. Ngươi có thấy chuyện này kỳ lạ không?

Khoảnh khắc đó, khi ánh mắt và hành động của Kibum liên tục thay đổi, Changmin không thể nào quên được. Vừa quen thuộc vừa xa lạ, yêu thương và căm hận, an toàn mà nguy hiểm… sau khi bị Kibum bỏ lại phía ngoài, Min đã tập trung suy nghĩ rất kỹ về chuyện này. Không bình thường, rất không bình thường, đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại, khi mà Jaejoong hyung đang vướng phải rắc rối mang tên Hunter Vương. Hai chuyện này, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể thấy ngay mối liên hệ trong đó, không phải sao?

_ Kỳ lạ… – Như vậy là khẳng định được rồi, hắn nheo mắt lại, gằn từng chữ – Kibum hiện tại chính là kẻ thù truyền kiếp của ta…

Chẳng phải Junsu đã từng nói, Hunter Vương rất có thể là những người ở ngay trong lâu đài, hơn nữa còn giống như kiểu hai linh hồn cùng tồn tại trong một thể xác. Tất cả những dấu hiệu đó xét trên người Kibum đều hoàn toàn trùng khớp. Chỉ là tại sao hắn lại không nhận ra điều này sớm hơn? Không thể sớm vạch mặt kẻ đó và khiến cậu phải chịu dằn vặt khi mang trong mình cái danh “kẻ thù truyền kiếp của người yêu” như vậy? Hắn thật hận bản thân mình đã quá thiếu tỉnh táo, nếu lần này Changmin không đến chỉ điểm, không biết chuyện này sẽ được giải quyết ra sao nữa.

Không những nhắm vào hắn, còn dám lôi Jaejoong vào trận chiến này, đôi mắt Yunho đỏ rực lên. Hắn nhất định sẽ khiến kẻ ấy phải chịu sự trừng phạt đáng sợ nhất. Lần trước không thể hoàn toàn cắt đứt sự sống của kẻ thù mà để tên đó chuyển kiếp hồi sinh, nhưng lần này sẽ không có chuyện đó đâu! Hắn chắc chắn sẽ dùng cách khiến kẻ kia không bao giờ đầu thai được, hoàn toàn dứt điểm mớ hỗn loạn liên quan đến hai từ “Hunter Vương” này mới được!!!

_ Này…

Changmin quan sát vẻ mặt đáng sợ biến đổi liên tục của hắn, không khỏi lo lắng bật ra một tiếng.

_ Trận chiến nào cũng có người phải hi sinh, đừng luyến tiếc cậu ta nữa…

Hắn hiểu Changmin đang hoang mang điều gì, nhưng tiếc rằng hắn không đủ nhân từ để nương tay với Kibum, cả linh hồn và thể xác, nhất định phải làm biến mất khỏi thế gian này.

_ Ngươi…!! – Dù đã biết tên này là máu lạnh và vô tình, nhưng Changmin vẫn nghẹn họng trước lời nói nhẹ nhàng thản nhiên của hắn, nó căm phẫn dậm chân quát lên – … ta nói cho ngươi chuyện này không phải để ngươi giết cả Kibum!!!

_ Vậy ngươi muốn gì? Có thể cứu được cậu ta sao?

Cứ cho là Kibum thực sự vẫn còn tồn tại đâu đó bên trong thể xác ấy, rồi sao? Cậu ta là thuộc hạ của hắn mà lại yếu đuối đến nỗi để cho kẻ khác chiếm thân thể mình. Kẻ vô dụng như thế tốt hơn hết là không nên tồn tại trong thế giới của những kẻ mạnh này.

_ Ngươi… ngươi phải nghĩ cách cùng ta chứ!

Changmin trợn mắt tức giận, bảo sao nó chưa bao giờ ưa kẻ này, lạnh lùng quá độ! Tại sao Jae hyung lại có thể yêu hắn ta được?! Thật không thể chịu nổi!

_ Ngươi muốn cứu thì tự nghĩ cách cứu, ta muốn giết nên sẽ nghĩ cách giết sao cho toàn vẹn nhất… – Không thèm để ý đến biểu hiện cau có của Changmin, hắn vẫn khoanh tay bình thản nói. Xem nào, cách gì có thể hoàn toàn triệt hạ linh hồn và thể xác kẻ kia đây? Lửa… được không?

_ Phùuu…

Cảm thấy bày ra bộ dáng tức giận cũng không thay đổi được gì, Changmin vừa tự vuốt ngực vừa nhắm mắt trấn an bản thân. Có lẽ tên Chúa tể lạnh lùng này chỉ để ý đến tâm tình của duy nhất Jaejoong hyung thôi, những kẻ khác sao hắn có thể để vào mắt được. Vậy nên thay vì phùng má trợn mắt với hắn, Changmin lại cúi đầu im lặng suy nghĩ. Hắn nói đúng, nếu muốn cứu thì nó phải tự nghĩ cách, Changmin có cảm giác mãnh liệt rằng việc Kibum bị kẻ khác chiếm cơ thể cũng có một phần lỗi là do nó. Min không hiểu nó sai ở đâu, chỉ mơ hồ cảm nhận được điều đó… Gương mặt tổn thương của Kibum lúc hai người còn ở trong nhà Changmin và Jaejoong, Min nghĩ Kibum đã trở nên yếu đuối từ đấy…

Là vì Kibum nghĩ, Min lợi dụng cậu ta để thực hiện cho kế hoạch bỏ trốn…

Là vì Kibum tưởng, Min vờ chơi đùa với cậu ta chỉ để đánh lạc hướng, khiến cậu ta không chú ý vào Jaejoong hyung lúc đó…

Đối với một ngươi nhạy cảm như Kibum, những việc ấy chẳng phải rất đau đớn sao?

Chuyện đã qua lâu rồi, tại sao có thể khiến Jaejoong hyung và người hyung yêu được ở bên nhau, mà lại làm cho Bum với Min ngày càng xa cách thế này?

Rốt cuộc là gì của nhau… mà lại bị dằn vặt như vậy?

Chẳng phải… không là gì sao… ?

Không là gì cả…

_ Ta sẽ giúp Kibum lấy lại được thân thể của mình… – Cuối cùng thì sau một hồi im lặng, Changmin mới khẽ thở dài rồi lên tiếng – Vậy nên trước đó đừng hại cậu ấy…

_ Bằng cách nào?

Hắn vốn không phải kẻ kiên nhẫn, hơn nữa trong khoảng thời gian gấp gáp này kiên nhẫn là một thứ quá xa xỉ. Thế nhưng hắn lại vẫn cố nán lại chờ thằng nhóc trước mặt nói ra cách có thể cứu Kibum. Ờ thì hắn vẫn rất máu lạnh, chỉ là ở gần Jaejoong lâu quá nên có trở nên tốt bụng chút thôi.

_ Ta nghĩ, dường như Kibum chỉ trở nên… – Changmin nheo mắt, cố tìm từ lột tả biểu cảm của Kibum lúc ấy – … hoảng loạn… đúng thế, hoảng loạn với những việc liên quan đến ta…

_ Thì sao? – Cái đấy hắn biết, từ sau vụ lùm xùm giữa hai tên này, hắn đã nhận ra rồi.

_ Ờm… là thế này… – Changmin hơi cúi đầu, đôi mắt tối đi một chút, sau đó nó đột nhiên ngẩng phắt đầu, mắt sáng lấp lánh, vui vẻ cười với hắn – Ngươi đã bao giờ làm một người hùng chưa?

Nụ cười có sự sợ hãi, cũng có rất nhiều quyết tâm. Hắn lẳng lặng nhìn Changmin, nhìn đến lúc thằng nhóc không cười nổi nữa mới nói.

_ Những người yêu thương ngươi sẽ đau lòng…

Thực chất hắn chả quan tâm đến những người yêu thương Changmin có bao nhiêu và đau lòng thế nào, vấn đề là Jaejoong của hắn cũng nằm trong số đó, và cậu chắc chắn sẽ rất đau khổ.

_ Umh… – Changmin đưa tay gãi đầu, tự nhủ hắn thật thông minh, nói vậy đã hiểu – Ta cảm thấy có lỗi với Kibum… ờm… cha mẹ ta thì rất mong được bế cháu… còn Vampire các ngươi… thực chất ta cũng rất quý…

Hắn im lặng nghe những lời nói đứt quãng tưởng chừng chẳng hề liên quan đến nhau của nó, sau đó lặng lẽ vươn tay, để thằng nhóc đang sụt sịt kia tựa vào vai mình, vỗ lưng nó.

_ Ngươi rất dũng cảm…

_ Cám ơn ngươi… anh rể…

=====>>>>> ENDFLASHBACK <<<<<=====

Hai tiếng “anh rể” Changmin nói khi ấy, Yunho nghĩ, nó như sự chấp nhận giao Jaejoong cho hắn chăm sóc của thằng nhóc.

Gươm bạc xuyên qua da thịt Changmin, trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, trừ hắn.

Phụt ~

Thanh gươm rất nhanh được rút ra, đem theo máu tươi bắn tung toé khắp nơi.

Changmin ngã xuống, trên khuôn mặt nhợt nhạt dính đầy máu hiện lên một nụ cười yếu ớt.

_ Kibum, đến lượt ngươi…

Ánh mắt đó nhìn thẳng vào Hunter Vương, đột nhiên khiến ngài không thể thở nổi.

_ AAAAAAAAAAAAAAAA…

Kibum như phát cuồng mà ôm đầu rống lên, thanh gươm bạc trong tay chỉ chực rơi xuống. Cả người run rẩy không ngừng, trái tim, khối óc, cơ thể, tất cả đều như muốn nổ tung.

_ Changmin!!!

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến ai cũng ngây người đứng sững sờ. Jaejoong vốn nghĩ rằng thanh gươm đó sẽ đâm vào mình, nào ngờ tiếng gươm bạc xuyên qua da thịt kêu rõ như vậy mà cậu lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Đến lúc quay đầu nhìn, tại sao… tại sao Changmin lao ra đỡ gươm… tại sao… tại sao… lại là Changmin…?!

Bất chấp ngọn lửa nóng rực bao quanh, Jaejoong cả người lạnh toát nhanh chóng chạy đến chỗ Changmin đang nằm. Khi hai tay run rẩy nâng thằng nhóc lên, cổ họng như bị chặn lại, không thể phát ra một tiếng nào.

_ Changmin… – Junsu là người sực tỉnh tiếp theo, nhìn Changmin, nhìn Jaejoong, lại nhìn đến Kibum. Tiếp theo liền gào lên thật to – KIBUM, NGƯƠI ĐIÊN RỒI!!!

Không, đó vốn không phải Kibum, đó là Hunter Vương. Kẻ mà Junsu đã mang về nuôi dưỡng bao năm nay, cũng chính là kẻ thù mà nó mất công tìm kiếm bao lâu nay.

Là lỗi của nó, đem Kibum về, đem kẻ thù về lâu đài… tất cả đều là lỗi của nó…

_ HUNTER VƯƠNG! CHẾT ĐI!!!

Sự hối hận cùng căm tức đan xen trong đầu khiến Junsu hoàn toàn mất lý trí mà xông vào tấn công một Hunter Vương đang phát điên. Bởi vì sau khi đâm Changmin, Hunter Vương gần như không thể kiểm soát được cơ thể mình. Kẻ vốn đã ngủ say trong cơ thể ngài hiển nhiên vì chấn động quá lớn ấy mà thức tỉnh, linh hồn đó đang phẫn nộ, và đang cố trút sự phẫn nộ đó lên ngài. Hunter Vương cảm thấy mình thực sự không còn nhiều thời gian nữa, ngài cố gắng dồn sức vào đôi tay, nắm chặt lấy gươm bạc, nhắm thẳng đến Chúa tể Vampire mà lao lên.

Vào thời khắc cả cơ thể đang đấu tranh điên cuồng như thế, phải khó khăn lắm mới dồn được phần sức mạnh còn lại để tấn công kẻ thù truyền kiếp lần cuối như thế, bất cứ ai xông ra ngăn cản, Hunter Vương nhất định sẽ thẳng tay giết chết.

_ Không được!! JUNSU MAU TRÁNH RA…

Heechul cũng vì diễn biến quá nhanh của sự việc mà đứng hoá đá trong chốc lát, đến khi bừng tỉnh đã thấy Junsu đang tức giận lao đến tấn công Hunter Vương, mà tên Hunter đó cũng đang hung tợn giơ gươm bạc sẵn sàng hạ xuống. Y hốt hoảng chạy ra chỗ hai kẻ kia sắp giao nhau, nhưng cho dù có kịp thời chạy đến, thì sao? Bất cứ Vampire nào, trừ Chúa tể ra, bị gươm bạc chém phải đều sẽ mất mạng.

_ HUYẾT VƯƠNG…

_ DÃ VƯƠNG!!!!!

Không phải hắn không muốn cứu hai người anh em mình, chỉ vì ngay từ lúc Jaejoong buông hắn chạy đến chỗ Changmin, hắn đã dồn hết sức mạnh của mình vào ngọn lửa đỏ màu máu đang phừng phừng cháy xung quanh, khiến cho nó bùng thật mạnh, dâng cao như sóng biển, gào thét hừng hực, cuộn lên ngút trời. Hắn đã hạ quyết tâm sẽ khiến cho linh hồn Hunter Vương hoàn toàn biến mất, và cách duy nhất là phải dùng ngọn lửa địa ngục cực kỳ tàn độc này thiêu rụi nó. Hắn tin Changmin một lần, vì vậy vẫn đứng chờ thời khắc linh hồn Hunter Vương bị đẩy ra khỏi thân xác Kibum.

Thế nhưng nếu như Kibum không thể kịp thời làm những gì Changmin hy vọng, hắn đành phải để cậu ta theo Hunter Vương, cháy rụi không còn một dấu vết.

Và khi ấy, tất nhiên sự hi sinh của Changmin sẽ là vô ích…

Đoàng đoàng đoàng…

Ngay lúc Yunho cảm thấy bản thân không thể đứng yên chờ đợi được nữa, lúc này đột nhiên lại vang lên ba tiếng súng khô khốc. Từng viên đạn đều nhắm vào thanh gươm đang bổ xuống đầu Junsu, kịp thời cứu Junsu thoát khỏi một kết thúc bi thảm.

_ Yoochun…!!!

Junsu vội vã quay đầu hét lên một tiếng, mọi cảm xúc trong tim như vỡ oà khi hình bóng quen thuộc kia hiện ra trước mắt. Yoochun mắt đỏ hoe chạy tới ôm chặt lấy Junsu, khuôn mặt nhăn nhúm biểu lộ thật nhiều cảm xúc. Dường như gã đã phải rất khó khăn mới có thể đưa ra quyết định, quay trở lại đây, và đứng về phía chống lại Hunter Vương.

Keng!

Gươm bạc cùng lúc bị ba viên đạn xé gió găm vào, lực đẩy bất ngờ như vậy là quá lớn đối với một người đang cố chống chọi như Hunter Vương. Sức chịu đựng đã đến giới hạn cuối cùng, bàn tay Hunter Vương không còn cầm nổi gươm bạc nữa, chỉ có thể bất lực buông ra, cơ thể sụp xuống.

_ Hộc… – Một ngụm máu tươi từ miệng Kibum phun ra, rồi ngay khi Heechul định tiến tới tấn công, Kibum bất chợt ngẩng cao đầu, thét lên thật lớn –AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Phụttttt…

Một cái bóng trắng không rõ hình dạng theo tiếng thét thảm thiết ấy bật ra từ người Kibum, phóng thẳng lên trời. Mà dường như mối quan hệ giữa cơ thể Kibum và linh hồn đang phóng thích ra đó quá chặt chẽ, vậy nên lúc cả hai tách ra, tựa như một phần cơ thể bị cắt rời, mùi tanh nồng của máu tươi xồng lên khiến tất cả những người đứng chứng kiến phải rùng mình. Để rồi đến khi cái bóng trắng hoàn toàn thoát li khỏi cơ thể Kibum, cả người cậu đã thấm đầy máu đỏ, máu chảy ra từ hai mắt, hai tai, lỗ mũi, miệng, và rải rác trên những vết xước ngọt xớt trên khắp người Kibum…

Thật thê thảm…

Nhưng rất đáng…

Kibum nằm rạp trên mặt đất, thoả mãn mỉm cười với Dã Vương, Huyết Vương cùng toàn bộ Vampire đang mở to mắt nhìn mình. Khẽ cử động cơ thể tàn tạ mềm nhũn, Kibum dùng hai khuỷ tay cố lết về phía người nào đó, cũng đang trong tình trạng thê thảm tương tự.

_ Changmin… Changmin…

Ta làm được rồi…

_ AAAAA…

Cái bóng trắng mới thoát ra đó đương nhiên chính là Hunter Vương, hiện giờ đã trở thành một thực thể không định hình, chỉ có linh hồn vất vưởng như vậy. Hunter Vương bi thống hét lên, sau đó liều chết xông vào Chúa tể Vampire, quyết dùng chút sức lực cuối cùng của mình sống mái với kẻ thù.
_ Hừ!

Cuối cùng cũng đến lúc này, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, đôi mắt đột nhiên trừng lên đỏ rực, đồng tử thu hẹp mang một màu trắng dã. Bá khí theo thứ lửa tàn độc quanh người toả ra mạnh mẽ, hắn nhẹ nhàng nhún người lên, dùng toàn bộ sức mạnh mình có được, lao thằng vào cái bóng trắng cũng đang dồn sức bay về phía mình kia.

ẦM ẦM ẦMMMMMM

Trên không trung tựa như đang diễn ra trận chiến giữa hai mãnh thú, một vì tuyệt vọng mà phát cuồng dùng sức, một vì căm phẫn mà hung tàn ra tay. Hunter Vương lúc này dù chỉ là một linh hồn không thể xác, thế nhưng chính tại giờ khắc sinh tử một sống một còn vậy sức mạnh mới được thể hiện rõ nhất. Không có gươm bạc như mất đi một nửa sức mạnh, sự tấn công cùng chống trả của ngài hiện giờ chỉ hoàn toàn dựa vào những tia lý trí cuối cùng.

Phừng!!!!!!!

Lửa địa ngục mang theo hơi nóng hầm hập theo sự chỉ huy của hắn mau chóng vây lấy Hunter Vương. Ngọn lửa đỏ rực dữ dội cháy, điên cuồng thiêu hủy tất cả những gì nó bao quanh. Như con rắn khổng lồ uốn lượn với sức nóng chết người, thít chặt lấy linh hồn kẻ thù, hắn dùng sức mạnh của chính mình làm mồi lửa, để ngọn lửa bùng cháy càng thêm dữ dội, nuốt sạch từng chút từng chút một linh hồn kẻ kia.

ĐÙNGGGGGG…

Một tiếng nổ rầm trời phát ra khi Hunter Vương không cách nào thoát khỏi ngọn lửa tàn độc từ hắn, buộc phải nhắm mắt để nó huỷ hoại linh hồn mình. Tiếng nổ đó lớn đến nỗi khiến cho tất cả những người phía dưới choáng váng khụy chân ngã xuống. Chỉ có thể ngồi trên mặt đất ngước lên nhìn linh hồn Hunter Vương theo tiếng nổ ấy mà tan rã trên nền trời thê lương đỏ rực.

Kết thúc rồi…

_ CHÚA TỂ!!

Vampire thuộc hạ vừa kêu lên vừa nhanh chân chạy đến đỡ hắn, lúc này vừa từ trên cao ngã xuống. Sử dụng lửa địa ngục có thể đem lại kết quả kinh hoàng tuyệt đối, và tất nhiên người sử dụng nó cũng bị ảnh hưởng không ít.

_ Ta không sao…

Hắn đẩy Vampire đang đỡ mình ra, từ từ đứng dậy. Cho dù có hoàn toàn tiêu diệt được kẻ thù, hắn vẫn cảm thấy không vui vẻ chút nào. Đó là bởi vì, Hunter Vương đã khiến cho quá nhiều người bên cạnh hắn đau khổ.

Jaejoong ngồi lặng người bên cạnh Changmin, cuộc chiến ác liệt kia cậu rất chăm chú theo dõi. Và phải đến khi chắc chắn rằng người mình yêu thương sẽ không lần nữa ngã xuống, khuôn mặt cậu mới dãn ra một chút, sau đó lại cúi đầu nắm tay em trai.

_ Jaejoong…

Hắn chầm chậm bước đến đằng sau cậu, đôi tay vẫn còn hơi nóng dang ra ôm lấy hai bả vai đang run run của cậu. Hắn đã biết trước cậu sẽ đau khổ vậy, nhưng lại chẳng thể làm được gì ngoài việc chờ điều đó xảy ra. Thở một hơi thật dài, trầm mặc nhìn những giọt nước không ngừng chảy xuống…

_ Changmin…

Không phải không có người muốn đỡ Kibum dậy, chỉ là cậu muốn tự mình bò đến chỗ người ấy. Mất nhiều thời gian hơn, nhưng dù sao cũng là tự Bum làm. Lúc đó đã không thể tự mình vượt qua, và giờ Bum không được phép như thế nữa…

_ Umh…

Hơi thở đã yếu lắm rồi, những lời an ủi Jae hyung nãy giờ cũng đã nói xong, lúc này chỉ cần dùng chút hơi tàn còn lại để nói chuyện với Kibum thôi.

Changmin yếu ớt vươn một bàn tay ra, để Kibum nắm lấy.

_ Kibum… mừng ngươi trở về…

Vậy mới đúng là Kibum mà Min từng biết chứ, ánh mắt này, nụ cười này, cho dù đều rất yếu ớt nhợt nhạt, nhưng đấy mới chính là Kibum thực sự.

_ Changmin… xin lỗi… xin lỗi…

Giá như Bum đừng quá yếu đuối như thế, giá như có thể sớm đẩy được Hunter Vương ra khỏi cơ thể mình, giá như khi ấy có đủ dũng khí theo đuổi con người này…

_ Hic…

Cảnh tượng hai người nằm trên đất nắm chặt tay nhau khiến cho không ít Vampire phải sụt sịt. Kibum và Changmin đều là những người họ yêu quý. Mặc dù sau vụ đốt lâu đài, Min đã khiến không ít Vampire mất thiện cảm, nhưng vừa rồi chính nó đã dùng tính mạng mình làm cho Hunter Vương lộ mặt, từ đó Chúa tể mới có thể nhanh chóng hạ kẻ kia đến thế… Vậy mà hiện giờ, máu chảy thật nhiều, nhưng lại chẳng ai cứu được…

_ Đúng rồi… – Đôi mắt Jaejoong bỗng dưng sáng lên, nhẹ nhàng đặt Changmin xuống, rồi thì lao tới túm áo Heechul, khuôn mặt tràn đầy hi vọng – Máu của ngươi… máu của ngươi có thể…

_ Có thể chữa khỏi tất cả, trừ vết thương do Hunter Vương gây ra…

Heechul nhắm mắt khẽ lắc đầu, nếu máu y có thể giúp cho hai người kia thoát khỏi những vết thương đấy, vậy thì nãy giờ sao y phải đứng ôm Hankyung chảy nước mắt thế này? Changmin là vì gươm bạc, Kibum là vì linh hồn Hunter Vương… thực sự không còn cách nào nữa rồi!

Cậu thở hắt ra một hơi, bàn tay đang nắm chặt áo Heechul dần trượt xuống.

_ Yunho… – Jaejoong đột ngột quay đầu, chạy đến chỗ hắn, túm tay hắn lắc thật mạnh, không khống chế được cảm xúc mà gào to – ANH BIẾT PHẢI KHÔNG? ANH ĐÃ BIẾT TRƯỚC SẼ NHƯ THẾ NÀY!! LÚC ĐẤY ANH ĐÃ ĐỨNG YÊN MÀ, SAO LẠI LÀM THẾ?? NÓ LÀ EM TRAI EM… NÓ LÀ CHANGMIN CỦA EM…

_ Jaejoong!!

Hắn kêu lên một tiếng rồi ôm chầm lấy cậu, cậu càng giãy giụa thì hắn càng siết chặt vòng tay. Bởi vì đó là sự lựa chọn của Changmin, hắn sẽ không bao giờ ngăn cản sự lựa chọn của người khác, đặc biệt là khi nó dính đến người trong lòng của kẻ đó.

_ Chết tiệt!

Junsu làu bàu một câu rồi xoay người áp mặt vào ngực Yoochun, làm thế là để không Vampire thuộc hạ nào thấy được biểu tình mất mặt của nó bây giờ. Dã Vương vốn lạnh thật lạnh, vậy mà giờ cũng biết sụt sịt vì người khác rồi.

_ Kibum… – Nhiệt độ của hai bàn tay đang đan vào nhau dần trở nên lạnh băng, Changmin đã định nhắm mắt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu – … có phải… ngươi… thích ta… không?

_ Ha… – Cố nuốt xuống ngụm máu tươi đang chực xộc ra, Kibum khẽ mỉm cười, thều thào – Có lẽ… vậy…

_ Ta thì… còn chẳng thể… xác định được… – Nếu còn có cơ hội nữa, Changmin chắc chắn sẽ cố dùng cả trái tim mình, để xác định điều đó.

Cũng vốn định mắng Kibum, ta anh dũng hi sinh vậy, cuối cùng sao ngươi lại thành ra thê thảm như thế? Nhưng nghĩ lại, ừ thì cùng đi, biết đâu ở bên Bum lần nữa, Min sẽ xác định được tình cảm của mình với tên đó thì sao?…

Nụ cười thấm máu đỏ đồng thời nở rộ, hai bàn tay lạnh toát đồng thời siết chặt, mà hơi thở vốn dĩ yếu ớt, cũng đồng thời đình chỉ…

Bầu không khí như trùng xuống, thời khắc tất cả đều nghẹn lời không thể phát ra tiếng nào. Có chăng chỉ là tiếng rấm rức rất nhỏ bị nén chặt trong lòng ngực hắn, tiếng sụt sùi đứt quãng đâu đó… Nhưng ngay khi mọi người đang có những biểu cảm thê lương như vậy, đám Vampire thuộc hạ đột nhiên dần rẽ ra, ngơ ngác nhường đường cho một quỷ nữ còn khóc thê thảm hơn họ rất nhiều.

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, mà có nhiều nước mắt đến thế?

_ Soochan? – Heechul quẹt quẹt mắt một chút, sau đó khó hiểu nhìn quỷ nữ đang tiến đến gần hai cái xác bất động kia.

Hai viên ngọc tròn vo không ngừng toả ra thứ ánh sáng thuần khiết tột độ, cho dù có máu dính ở bên ngoài cũng không thể làm mất đi cái trong veo tinh khiết của nó. Soochan lần lượt đưa hai viên ngọc đó vào miệng Kibum và Changmin, mở miệng lầm bầm.

_ Thân xác được giữ trong băng, linh hồn được giữ trong ngọc… còn bao giờ tỉnh lại, tự họ sẽ quyết định!

_ Soochan, chuyện này là thế nào?

Ánh mắt Junsu chợt sáng lên khi thấy khuôn mặt hai người kia sau khi ngọc được đưa vào miệng đã không còn trắng bệch nữa. Tự dưng có cảm giác rằng, Kibum và Changmin sẽ không chết!!!

_ Oppa… – Nhìn thấy Junsu, Soochan lại càng khóc to hơn, sau cùng vừa lau nước mắt vừa đến gần Junsu, nghẹn ngào nói – Có người muốn gửi lời với oppa…

Soochan đưa tay lên, chạm vào ngực Junsu.

_ Xin hãy dành một góc trong trái tim oppa… để nhớ về Sungyoung…

Sungyoung?

Người không xuất hiện, nhưng cái tên lại khiến cho tất cả phải giật mình. Biểu hiện đau thương của Soochan, hai viên ngọc trong veo thuần khiết, cùng khả năng đáng kinh ngạc của nó…

_ Chẳng lẽ…

Đôi môi Heechul run run mấp máy, lần cuối cùng gặp mặt đó, con bé dường như đã tự quyết định hết mọi việc. Có phải, tuy không nhìn rõ ai sẽ ngã xuống, nhưng Sungyoung có thể thấy được những kết quả về sau không? Changmin và Kibum ngã xuống, Jaejoong sẽ đau khổ tột cùng, Junsu sẽ không ngừng dằn vặt… Nhiệm vụ giảm đi bi thương mà tương lai mang lại, phải chăng chính là con bé sẽ dùng tính mạng mình thế vào?

Không biết người khác nghĩ ra sao, chứ Heechul biết rõ, cho dù có phải thay người hi sinh như vậy, nhưng Sungyoung vẫn rất thoả mãn. Vì… đổi lại, nó sẽ luôn được Junsu nhớ tới, mà không chỉ Junsu, tất cả những người trong lâu đài này, ai cũng mãi nhớ tới nó…

Chắc hẳn từ giờ trở đi, Sungyoung sẽ luôn mỉm cười dõi theo bọn họ…

Từ nơi dành cho những thiên thần…

Rào!!!

Một cơn mưa bất chợt đến khiến cho tất cả mọi người rùng mình thoát khỏi sự trầm mặc. Jaejoong vội vàng chạy tới nâng Changmin lên, hắn theo sau giúp cậu, Heechul và Junsu thì đỡ Kibum dậy, đem hai người đó vào trong lâu đài. Hongki vẫn luôn đứng im lặng theo dõi định mở miệng hỏi khi nào mình có thể về, nhưng nghĩ gì lại thôi, chẳng mấy khi có một bữa, nó sẽ ở toà lâu đài của Vampire chơi vài ngày vậy.

Cơn mưa ngày càng trở nên xối xả, những giọt nước nhỏ bé như mang theo một sức mạnh nào đó, dập tắt tàn lửa địa ngục đang bập bùng cháy, rửa trôi vết máu rùng rợn dính khắp mặt đất.

Khung cảnh điêu tàn ở khu đất đó, cứ như thế được gột rửa bằng một trận mưa to. Để rồi đến ngày mai, ánh sáng sẽ quay trở lại, bắt đầu một ngày mới…

.

.

.

_ Yoochun hyung, sao họ cứ chạy rồi đâm sầm vào nhau vậy?

Donghae vừa ngồi giữa vườn ăn táo vừa bật cười khanh khách trước cảnh tượng ngộ nghĩnh kia.

_ Ấy… – Yoochun vội bịt mồm nhóc lại, ngón trỏ đưa lên đặt trước miệng, biểu tình nhắc nhở nhóc không được cười nữa – Bọn họ đang rất hoảng loạn, đừng có cười trên nỗi đau của người khác như thế!!

Donghae nghiêng đầu cắn một miếng táo, rất ngoan không cười nữa. Đầu cúi xuống cẩn thận suy nghĩ, sao lại là nỗi đau nhỉ? Nghe Hyukie bảo, hôm nay phu nhân Chúa tể sinh em bé, thế thì mọi người phải rất vui mừng mới đúng chứ? Nghĩ mãi không ra vì sao, cuối cùng nhóc quyết định sẽ đi hỏi mấy bạn Vampire. Mới “bịch” một cái nhảy xuống, chớp mắt đã chạy mất hút. Yoochun vừa quay đầu lại đã không thấy đâu, trong lòng không khỏi ảo não nghĩ. Nếu Donghae cứ chơi thân quá với lũ trẻ Vampire thế này thì đến lúc gã và Junsu tiếp tục đi bay nhảy khắp nơi, làm sao lôi thằng nhóc theo được đây? Haishh, không hiểu Vampire có cái gì tốt, sức thu hút thật là lớn, ngày trước là gã lỡ dính vào, giờ lại đến Donghae tội nghiệp…

_ Hâyyy~ – Yoochun lắc đầu cảm thán một lần nữa, sau đó thì vừa ngó ngang ngó dọc vừa đi tìm nhóc.

Lúc đi ngang qua hang động băng giá nơi góc vườn, Yoochun không khỏi rùng mình một cái. Đưa hai bàn tay lên xoa vào nhau, trong lòng dù không muốn cũng phải tấm tắc khen sức mạnh của Chúa tể Vampire, quả thực không thể xem thường. Chẳng những điều khiển được lửa, ngay cả băng cũng tạo ra được, lại còn nguyên cả một cái động như này nữa. Bởi vì thân xác của Kibum và Changmin phải được giữ trong băng, thế nên ngoài việc đem hai người bọn họ đặt vào quan tài băng, còn phải để cả hai nằm trong một nơi lạnh giá như vậy. Yoochun vừa bước tiếp vừa nghĩ lại tình cảnh ngày đó, tuy không thân quen gì với họ, nhưng cũng cảm thấy thật đáng tiếc.

Hi vọng một ngày nào đó, cả hai có thể tỉnh lại…

Donghae nói rất đúng, hôm nay là ngày cục cưng của Chúa tể chào đời, Vampire trong toà lâu đài này không mừng đến phát điên thì thôi chứ đau khổ cái gì. Thế nhưng mừng là mừng lúc cục cưng lòi ra ấy, chứ còn hiện tại, nó vẫn còn đang nằm trong bụng phu nhân đạp tới đạp lui mãi không chịu ra, tất cả lại chẳng không méo mặt lo lắng thì là gì? Chạy tới chạy lui như vậy là để chuẩn bị đồ cho bác sĩ Han mổ, vốn đã được thực tập từ trước, vậy mà đến lúc xảy ra thật vẫn toán loạn hết cả lên. Vampire bảo mẫu ngày thường đảm đang bao nhiêu hôm nay tự dưng run tay run chân hết lượt, vừa ôm đồ đến phòng mổ vừa va vào nhau côm cốp. Cũng không trách được, cái toà lâu đài này lâu lắm rồi mới có một ngày như thế này…

Nhân vật phụ đã vậy, nhân vật chính thì khỏi nói. Hắn sắc mặt đổi màu liên tục, lúc đen lúc trắng đi đi lại lại phía ngoài hành lang. Đi lại nhanh và nhiều đến nỗi Junsu bị hoa mắt váng đầu không chịu nổi, phải gào toáng lên phản đối. Ấy vậy mà vẫn không tác dụng, đi đi, quay lại, bước bước… lại tiếp tục đi đi… Cơ thể dường như quá căng thẳng mà phát ra bá khí kinh người, thực là khủng bố không để đâu cho hết. Có lẽ Heechul đã lường trước được rằng hắn sẽ có những trạng thái không bình thường vậy, nên đặc biệt phái Junsu đến trông chừng, phòng cho tên sắp được làm appa này không khống chế được cảm xúc mà làm bậy…

Còn cậu, hiện giờ đang nằm mê mệt trên bàn mổ. Vốn dĩ Hankyung định tiêm cho Jaejoong một liều thuốc mê trước khi bắt đầu, tuy nhiên Jaejoong vừa nhìn thấy con dao mổ sáng loáng trên tay Hankyung, cùng đôi mắt sáng quắc và vẻ mặt không rõ biểu tình (vì được bịt khẩu trang) của anh, đã trực tiếp ngất xỉu mà không cần tiêm gì hết. Hankyung dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn quyết định tiêm thuốc cho chắc chắn.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, người mổ tưởng như có thể tắm qua một lượt bằng mồ hôi trên cơ thể, người chờ đợi lại muốn nổ tung lên vì hồi hộp mấy lần.

Tất cả đều đang nín thở chờ đợi… sinh linh bé bỏng đó chào đời…

_ Oe oe oe oe…

 

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: