của ngọc
sau này, lan ngọc mới biết sống với hai trái tim là điều khó khăn đến nhường nào. thuỳ khi yêu em là một thuỳ trang thuộc về em.
mà nàng cười vì tất cả. tất cả những điều đó, trong mắt thuỳ trang lại hoá thành sự sắp đặt của số phận.
hoá ra, mọi thứ đều là do duyên số đưa đẩy. nên thuỳ trang cứ lần lữa mãi. nàng cứ nghĩ, nếu là định mệnh thì ắt sẽ có sự an bài.
thuỳ trang coi đó là điều hiển nhiên, không thể thay đổi được. xuất phát điểm của em không trùng lặp với nàng, nên nàng sẽ lợi dụng định mệnh để đưa em cùng về.
rằng lan ngọc dù có rong ruổi với bao khúc hoan ca ngoài kia, chúa sẽ bắt em gọi vọng từ ngoài vào "em về rồi đây" với nàng như bao lần trước. nên thuỳ trang cứ lần lữa mãi như mọi lần.
nên lần nào nàng cũng đoán trật.
định mệnh đuổi không kịp với thời gian, mà cũng không đo được lòng người. nên nàng đâu thể chạy mãi?
thuỳ trang coi lan ngọc là tất cả. tất cả đều là định mệnh.
nhưng rốt cuộc cái gì mới là của ngọc? là thuỳ trang? hay toàn bộ sự toan tính đầy dằn vặt kia của em?
nơi em và nàng đến là một nơi đẹp nhưng dối lừa. thời tiết tưởng chừng đã ấm áp hơn chút, nhưng thật ra vẫn đang là mùa đông. làm cho những nụ hồng còn đang e ấp tưởng bở mùa xuân đã đến rồi.
đông chờ xuân thì chỉ trong một cái chớp mắt.
như xuân chờ đông, tình ta còn xa quá.
nên em chờ anh chẳng biết đến bao giờ?
lần này lâm bảo ngọc hỏi "nắng có còn xuân," nhưng thuỳ trang đã biết câu trả lời.
có lẽ, thuỳ trang phải vượt qua bộ sưu tập những cái tên chiếm một nửa bảng chữ cái kia.
vì nó thật sự là của lan ngọc.
còn thuỳ trang thì chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com