Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

An....nó đi rồi

An biết sai là sai không thể viện lý do cho bản thân. Em càng không muốn mọi người bị kéo theo do mình, An cảm thấy bản thân mình đã rất tệ lại còn liên luỵ mọi người, làm fans đứng ngồi không yên vì em. Cái giây phút quá phấn khích của em, cái quá khứ không thể chấp nhận của em. Thật xin lỗi.

"Alo, An. Mày ổn không?"

"Tao ổn mà... không sao. Xin lỗi mày với Hiếu nha, vì tao mà bị liên lụy"

"Thằng điên này, đừng có suy nghĩ như thế"

"Tao mệt quá, ngủ một giấc đã cúp máy nha Khang"

"Ừ, chiều qua Hiếu làm nhạc bài của tao với mày sắp hoàn thành rồi"

"Ừa"

Em thấy tệ quá, bản thân em cũng chẳng muốn làm gì cả. Hôm qua thằng Khang kéo lắm em mới rời khỏi nhà qua nhà Hiếu để làm nhạc. Sáng hôm sau concert, em bị mọi người lên án việc vạ miệng nhưng thật sự ý em không phải như thế. Em chỉ muốn mẹ yên tâm hơn về mình mà thôi. Em lên tiếng giải thích nhưng những mũi nhọn vẫn cứ chỉa vào em, liên luỵ đến các anh đến concert đến mọi người và đến mẹ em. Kìm nén không nên khóc để tránh làm ảnh hưởng đến mọi người, lần đầu tiên các anh thấy An thu mình ngồi một góc, fan muốn chụp hình thì vẫn mỉm cười chụp hình xong lủi thủi về góc ngồi

"Gíp, em ổn không?"

"Dạ, em không sao đâu. Hùng đừng lo nha, chắc em hơi mệt thôi"

"Cố lên em nha"

Mỉm cười gật đầu với người anh. Ngồi một xíu em liền xin phép về trước. Tối đó em không thể ngủ, sáng hôm sau em cũng đi gặp bác sĩ, lấy thuốc. Bác sĩ tăng liều mạnh hơn cho em, còn dặn khi nào không ổn hãy gọi bác đừng làm dại dột. Em bị chứng rối loạn thần kinh thực vật thì mọi người ai cũng biết nhưng chứng rối loạn lo âu em đã giấu và không để ai biết. Từ lúc quay hành trình rực rỡ em đã cảm thấy mình không ổn, nên lén đi khám. Bác sĩ nói em bị bệnh rối loạn lo âu mức độ vừa và em phải điều trị bằng thuốc và đến khám mỗi tuần vì em có xu hướng tự hành hạ bản thân và tự t*.

Ngồi nhà, đọc những bài viết tiêu cực về em. Mọi người chửi em là đúng lắm vì em sai em đáng bị như thế. Từ căn phòng em nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hoá ra vẫn trong xanh thế, nhưng sao lòng em toàn giông bão. Em luôn là gánh nặng là lỗ hỏng của mọi người. Em không xứng đáng được nhận những lời yêu thương, đáng ra em không nên tồn tại, sự xuất hiện của em chỉ làm hỏng mọi việc mà thôi. Em bấm vào tin nhắn mess và ig, fans anh chị em nhắn tin an ủi em rất nhiều. Em rất cám ơn nhưng em không xứng có được nó. Trả lời những tin nhắn
"Dạ em cám ơn anh/chị ạ, xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng mọi người"

Nhắn xong cho mọi người, em nhắn cho mẹ. Người đã một đời vì em, em cứ nghĩ mẹ đã đỡ lo hơn nhưng....
"Mẹ, An xin lỗi mẹ nha. An hư quá, làm mẹ phiền lòng mãi. An rốt cuộc vẫn chưa làm tốt, mẹ à"

Nhắn xong, em đi ra bếp định ăn gì đó để uống thuốc, nhìn túi thuốc ngơ ngẩn vài giây, em lại chẳng muốn uống nữa. Em bỏ hết thuốc đi. Sau đó chạy qua nhà Hiếu, tranh thủ làm nốt bản nhạc của mình và Khang. Cũng tranh thủ viết thêm 1 bản nhạc cho mình.

"An hả? Qua làm nhạc hả mày?"

"Hong, qua thăm Hiếu"

"Khùng"

"Vậy sao hỏi người ta, Hiếu hong có này kia An nha"

"Rồi rồi vào nhà đi"

An mới bước vào nhà đã nghe giọng Judy "á à chướng khí của anh đến rồi à"

"Chướng khí cái đầu mày"

An luôn có cảm giác an toàn khi quay về "nhà" này. An thật sự không nỡ rời xa nó. Nhưng có An, hình như An đang kéo cả tổ đội đi xuống vì nó. An bỏ lại Hiếu Đinh. Vào tự mình ngồi làm nhạc trước. An tập trung hết công suất làm xong phần mình ở bài chung với Khang. Sau đó dành tâm huyết cho bài mới này của mình. Tựa là "xin lỗi". Hiếu từ đâu lù lù đi đến

"Làm nhạc mới à?"

"Ừa"

"Cho xem coi"

"Nào final rồi coi luôn chời."

"Giấu kĩ quá, mà tí mày có đi ăn với mấy anh không"

"Không đi đâu, tao đi mắc công lỡ bị chụp thì ảnh hưởng mọi người"

"Thằng này, lại suy nghĩ gì nữa đây"

"Đừng có đánh taoooooo, đauuuu"

"Tội mày nghĩ linh tinh. Đi đi"

"Thôi dịp khác đi"

Hiếu đánh vào đầu An một cái rõ đau. Cái đồ ỷ cao ỷ mạnh đi bạo hành người nhỏ yếu thế. Thật bất công. An làm nhạc một xíu là Khang đến. Khang làm nhạc xong đến giờ hẹn các anh trong ATSH, cùng Hiếu đi ra ngoài. Vẫn không quên ngoảnh lại hỏi em

"Mày không đi thật hả thằng kia"

"Không đi đâuuu, đang gáng viết xong bài mới. Gửi lời xin lỗi đến mấy anh giúp tao"

Tối đó, em hoàn thành nhạc xong đưa Hiếu Đinh làm nhạc giúp mình rồi chạy về. Em lên tâm thư lần nữa xin lỗi khán giả và fans về những chuyện vừa qua. Cám ơn mọi người, và mong chuyện này là mình làm sai. Đừng kéo người không liên quan vào.

Em off mạng xã hội, lâu lâu lại lên nhắn fans để fans đỡ lo. Em từ chối khéo các cuộc đi chơi vì em biết khi mình xuất hiện cùng ai người đó sẽ bị liên luỵ rất nhiều. Em ngồi trong nhà với mớ suy nghĩ rối nùi của mình em bắt đầu viết thư tay cho những người em yêu quí: Hiếu, Khang, Hậu, Hiếu Đinh, anh Xái, anh Hùng, anh Gin, anh Sinh, anh Tú, bé Kiều, anh Wean, anh Nicky, mẹ Cam... viết cho mẹ cho ba và cho anh trai và một bức thư cho Embes, FC của em

Bài nhạc cuối cùng cũng final, em đặt lịch công chiếu 16h ngày xx.xx. Thông tin ngân hàng tiết kiệm em chuyển cho mẹ, quỹ chung của Gerdnang. Em biết mọi người đang muốn em rời khỏi Gerdnang, không tham gia concert. Nhưng cho em xin lỗi được ích kỉ một lần được rehearsal, được đứng trên sân khấu lần cuối cùng.

Em luôn vui vẻ với mọi người cười giỡn nhưng khi một mình bóng tối như nuốt trọn em. Em khó thở, mất ngủ, mệt mỏi nhưng em không muốn để ai vì em mà lo lắng, em không muốn trở thành gánh nặng

"Nẹt Ga, tí đi ăn không em"

"Bé già ơi, chắc do em đuối quá em ăn không nổi"

"Nhỏ Gíp của mẹ sao đi đâu vậy con"

"Bé Kiều hết muốn làm vợ anh gòi hả"

"Nề Gíp, dạo này em ốm quá"

"Anh thôi đi, anh ốm để tui mập quài sao Hùng"

Đây có lẽ là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất của em dạo gần đây. Cám ơn mọi người vì đã luôn bên cạnh em. Đêm concert vẫn diễn ra vẫn hoành tráng như mong đợi, fans đến vẫn chật kín. Giây phút cuối, em mỉm cười xin anh Thành được nói một xíu

"Dạ, chào mọi người em là Negav. Em cám ơn mọi người vì đã đến hôm nay. Đây là sân khấu đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của em. Cám ơn 30 anh trai, cám ơn Embes của em, cám ơn mọi người và cũng xin lỗi rất nhiều"

Em khóc vì trân trọng khoảng khắc này, cuối show em ôm từng người từng anh trai gửi lời cám ơn và xin lỗi đến họ. Hiếu Khang luôn cảm nhận được sự bất thường của em. Lén kéo em ra một góc hỏi

"Có sao không đó"

"Có sao là có sao ba, khùng quá. Giao lưu với fan đi"

Tối đó em vui chơi cùng mọi người vẫn vui vẻ hạnh phúc mỉm cười nhưng chỉ có em biết, bóng tối kia sắp nuốt trọn em rồi.

Sáng hôm sau nhờ trợ lý đi gửi quà cám ơn cho mọi người và có sẵn thư em tự viết trong đó. Hiếu nhận được trong lòng dấy lên một nỗi bất an không hình dung được, chạy xe đến nhà An. Gõ cửa mãi không ai mở cửa. Anh liền xuống nhờ bảo vệ mở, nỗi bất an trong lòng anh ngày một lớn. Cửa mở ra, anh chạy vào phòng, An vẫn nằm trên giường, nhưng...lọ thuốc trống rỗng kế bên.

"An, An, sao vậy? Tỉnh lại, anh mày không giỡn đâu nha. Không có vui đâu An"

Hiếu chạy đến lay em, nhưng lay mãi người vẫn nằm đó mắt nhắm nghiền không tỉnh lại. Hiếu thất thần gọi cho Khang

"Alo, liên lạc được với An chưa"

"Rồi"

"Nó sao rồi?"

"An....nó đi rồi"

Sao đó một dòng im lặng từ 2 bên, những tiếng píp thật dài. 16h ngày xx em lên ca khúc "xin lỗi" cũng đăng tải tâm thư gửi người hâm mộ và cũng rời đi rồi. Em kết thúc chuỗi ngày sống trong dằn vặt, em bỏ lại hết muộn phiền. Em chọn rời đi, rời Gerdnang, rời các anh, em đi mà không ai có cơ hội gặp em lần nữa.

"ngay xx thang xx nam xxxx
Nghệ sĩ N được phát hiện đã t* t* ở nhà riêng. Sự việc sẽ điều tra rõ hơn và thông báo đến mọi người"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com