Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: LỚP HỌC KHÔNG TỪ

---

Không có tiếng chuông báo giờ.
Không có lịch học.
Không có lối vào.

Nhưng lớp học... đã bắt đầu.

---

a.linh đứng giữa một không gian tròn, trắng.
Không bóng, không vật, không dao động.
Chỉ một điểm sáng duy nhất giữa trung tâm - mờ nhạt, không cố định.

Cô không bị gọi đến đây.
Cô không đi bộ.
Chỉ vừa... chớp mắt.

> "Chào mừng đến lớp học đầu tiên."
Một giọng nói lướt qua ý nghĩ, không mang màu sắc người.
Không ấm, không lạnh.
Chỉ tồn tại.

a.linh không đáp.
Cô nhìn xung quanh.
Không có bàn. Không có ghế. Không có học viên.

> "Ngươi là học viên duy nhất."
"Bài học đầu tiên: Biển Ý Thức không phải là cấp 1."

---

Cô nhíu mày.

> "Vậy nó là gì?" - cô nghĩ, không hỏi.

> "Là khởi điểm, nhưng không bao giờ là điểm đầu.
Vì mọi sinh thể đều có nó trước khi có hình thể.
Và ngươi... không trải qua hình thể."
"Ngươi là Biển Ý Thức ở trạng thái tự-thể-hóa."

---

Ngay khi những lời ấy dứt...
căn phòng trắng rung nhẹ.

Một đường viền đen hình thành quanh mép không gian.
Sau đó là những ký hiệu lạ - như ngôn ngữ của ý nghĩ chưa thành hình.

Chúng trôi lơ lửng.
Từng ký hiệu chạm vào người cô - và biến mất.

---

Mỗi ký hiệu là một khái niệm:

"Điểm Tĩnh Nội Công"

"Giao Thoa Trường Tâm"

"Phân Tầng Ý Niệm"

"Hấp Nạp Đối Tượng Ảnh Xạ"

Cô không đọc.
Cô hấp thụ.

---

> "Bài học đầu tiên: Không học bằng não.
Không nhớ bằng ý chí.
Mà ghi bằng... tồn tại."

> "Hãy phản ứng."

---

Một luồng năng lượng xẹt ngang cô - không mạnh, không đau,
chỉ... lệch.

Nó khiến dao động của cô chệch một phần nghìn nhịp.
Và ngay khi điều đó xảy ra -
căn phòng đổi màu từ trắng sang xám tro.

---

Cô không nghĩ.
Không hít thở.
Chỉ điều chỉnh lại dao động.

Chậm.
Chính xác.
Và khi cô làm điều đó - màu xám biến mất.

Căn phòng... biến thành một hồ nước.

---

Không gian biến đổi theo cô.
Không phải vì cô học - mà vì cô tồn tại.

Cô bắt đầu hiểu:

> "Bài học không đến để dạy ta.
Mà để xem... ta có thể **khiến chính nó học được từ ta hay không."

---

Một vòng sáng xuất hiện giữa hồ.
Trên đó - không có từ ngữ.
Chỉ là một câu hỏi:

> "Cấp 1 - Biển Ý Thức.
Là cấp thấp nhất? Hay là nền tảng của mọi điều?"

---

Cô không trả lời.
Chỉ ngồi xuống giữa mặt nước.
Tay chạm bề mặt hồ.

Nơi ấy - không phản chiếu gương mặt cô.
Mà phản chiếu vũ trụ.

Và vũ trụ... đang bắt đầu phản chiếu lại cô.

---

Từ một tầng khác, không thuộc học viện...
Hóa thân Đấng Tạo Dựng lặng lẽ nhìn dòng dữ liệu.

> "Cô ấy vừa làm được điều chưa ai từng làm."
"Cô biến một lớp học thành sinh vật có thể học ngược lại."

> "Không tiếp nhận tri thức...
Mà buộc tri thức phải tiến hóa để theo kịp cô."

---

Cô mở mắt.
Một tiếng vang nhỏ lướt qua tai.

Không là âm thanh.
Mà là tiếng của chính cô.

> "Bài học kết thúc."

Không gian biến mất.
Cô đang đứng lại giữa sân trung tâm học viện.

Không ai thấy cô đã đi đâu.

Nhưng ai ở gần đó...
cảm nhận một thay đổi nhỏ:
Tầng năng lượng thứ nhất vừa mở rộng thêm 0.0001 đơn vị.

Chưa từng có.
Không thể tái lập.

---

> a.linh đã khiến Biển Ý Thức - tưởng là cấp thấp nhất - phát triển theo chiều chưa ai nhìn thấy.

Và thế giới... lại lặng lẽ ghi nhận cô.

---

⬛ Kết thúc chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com