''THƯ TÌNH DẠNG THỂ PHƯƠNG TRÌNH VÔ ĐỊNH''
(hay còn gọi là: Khi Andrew Young tỏ tình bằng một thứ mà chỉ có khoa học và một trái tim mọt sách biết yêu mới hiểu nổi — hệ phương trình tình cảm bậc cao 😔📐💌)
"Anh yêu em."
3 chữ này quá đơn giản.
Vì vậy Andrew Young đã viết lại nó dưới... 9 trang giấy A4,
toàn phương trình, ký hiệu, chú thích, và định nghĩa logic học thuật.
— Trích nhật ký hoảng loạn của Luke Davis
Bối cảnh:
Luke mở ngăn bàn ký túc xá.
Phát hiện một phong thư màu kem.
Không có tên người gửi, chỉ có dòng tiêu đề cực nhỏ ở góc trái:
[Dự thảo nội bộ – Không công bố]
"Biểu thức định lượng và định tính cho khái niệm 'Anh yêu em'."
— Tác giả: Andrew Young
Trang 1: Đặt vấn đề
"Tình yêu" là khái niệm mơ hồ, đa tầng, đa nghĩa.
Do đó, ta cần một phương pháp nghiêm túc, logic để diễn giải tình cảm hiện tại của tác giả dành cho đối tượng L.D (Luke Davis).
Mọi dữ kiện, biểu thức sau đây đều là nỗ lực tuyệt đối để diễn đạt những gì không thể viết bằng lời thường."
Trang 2: Giả thiết và định nghĩa
Gọi:
LLL là Luke Davis
AAA là Andrew Young
ttt là thời gian tiếp xúc (theo giờ)
f(L)f(L)f(L) là mức độ ảnh hưởng của Luke lên tâm lý Andrew tại thời điểm ttt
h(A,L)h(A,L)h(A,L) là chỉ số nhịp tim Andrew khi nhìn thấy Luke
D(A,L)D(A,L)D(A,L) là khoảng cách vật lý giữa hai cá thể
Giả thiết:
limt→∞f(L)=∞\lim_{t \to \infty} f(L) = \inftylimt→∞f(L)=∞
→ Tức là: Tác động của em lên anh càng lúc càng tăng, không có điểm hội tụ.
Trang 3: Phương trình cảm xúc
dhdt=k⋅f(L)\frac{dh}{dt} = k \cdot f(L)dtdh=k⋅f(L)
Trong đó:
dhdt\frac{dh}{dt}dtdh là tốc độ biến thiên nhịp tim
kkk là hệ số tương tác ánh mắt Luke
→ Kết luận: Mỗi lần em nhìn anh lâu hơn 2 giây, nhịp tim anh tăng vượt ngưỡng an toàn theo WHO.
Trang 4: Phân tích thống kê
Trung bình mỗi ngày, Andrew nhìn Luke 87 lần.
Mỗi lần Luke cười, Andrew mất 14 giây để lấy lại khả năng suy luận logic.
93% giấc mơ gần đây có Luke là nhân vật chính (7% còn lại do máy não bị lag).
Trang 5: Phương trình tối ưu hóa
minD(A,L)⇒maxh(A,L)\min_{D(A,L)} \Rightarrow \max_{h(A,L)}minD(A,L)⇒maxh(A,L)
→ Tức là: Khi khoảng cách giữa anh và em nhỏ nhất, nhịp tim anh đạt đỉnh.
Dẫn đến hiện tượng không thể nói tròn câu.
Trang 6: Lý thuyết trò chơi
"Nếu em giả vờ không thích anh, và anh giả vờ không biết...
...thì cả hai sẽ mất lợi ích cảm xúc (utility loss).
Nhưng nếu một trong hai thành thật → hệ thống sẽ đạt trạng thái Nash Equilibrium cảm xúc."*
Luke đọc đến đây thì suýt thốt lên:
"Anh... vừa tỏ tình bằng... thuật toán?!"
Trang 7: Bằng chứng thực nghiệm
Đính kèm:
Hóa đơn quán trà sữa lần đầu gặp
Tờ ghi chú cũ Luke viết "đừng học quá khuya" dán lên laptop
Một sợi tóc (?!?!) kẹp giữa sách với chú thích: "Mẫu DNA chứng minh lòng trung thành."
Trang 8: Kết luận
"Em là biến số duy nhất trong tất cả phương trình đời anh mà anh không muốn giải xong."
"Vì nếu giải xong... sẽ không còn gì để nghĩ tới mỗi đêm."
"Nên anh chấp nhận... tiếp tục yêu em như một chuỗi lặp vô hạn."
L(A)=L(A+1)=L(A+2)=...=L(∞)L(A) = L(A+1) = L(A+2) = ... = L(\infty)L(A)=L(A+1)=L(A+2)=...=L(∞)
Trang 9: Tái bút viết tay, lệch nét như run tay
"Nếu em đọc đến đây...
thì cảm ơn vì đã kiên nhẫn giải một phương trình không có đáp án dễ dàng."
"Và nếu được, em có thể... gật đầu...
để anh biết... rằng biểu thức này không phải là hàm vô nghiệm?"
Luke gập thư lại.
Ngồi im.
Mắt đỏ hoe.
"Anh điên thật đấy."
"Điên... theo cách khiến người ta muốn giữ cả đời."
[END OF CHAPTER] (Một chương không có "Anh yêu em" nào... mà lại là lời yêu rõ ràng nhất từ đầu truyện đến giờ.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com