Chap 12: Tuyệt vọng không thể giấu
Net Siraphop - POV
Anh khép mình dưới cơn mưa cố giữ mình không run rẩy dõi theo em. Phải thừa nhận James Su của anh vốn mạnh mẽ như thế thật sự khó.
James Su là bé cưng của anh, là búp bê sứ xinh đẹp nhất, là công chúa ngang ngược đáng yêu nhất. Dáng vẻ nào của em anh cũng đều muốn nhìn ngắm, ngoại trừ dáng vẻ dứt khoát lạnh lùng khi em rời bỏ anh.
Anh tin em sẽ làm được mọi thứ, ngoại trừ rời khỏi anh. Đến bây giờ anh vẫn chưa thể chấp nhận rằng em dám.
Sau cái đêm mưa gió đó, anh không biết sức mạnh nào đã đưa anh về. Anh căm phẫn, bất lực, anh điên tiết muốn em phải trả giá.
Rồi anh tự cho mình một tát để tỉnh lại, anh biết, anh biết em vô tội, anh mới chính là kẻ phải trả giá.
Nhưng từ khi quen em yêu em, em đã cho anh được làm một người bình thường nhỏ bé, có thể ngang tàng cũng có thể yếu đuối trước cuộc đời gian truân.
Em nói mà, anh cũng là cục cưng của em mà. Anh bé bỏng như vậy sao có thể trưởng thành chỉ sau một đêm?
Nên anh trẻ con vậy đó, anh quá bướng bỉnh để chấp nhận số phận, nhưng cũng lại chưa đủ lớn để bắt những thứ khốn nạn đó phải cút.
Em bảo anh phải làm sao đây?
Em bảo anh hãy chấp nhận số phận đi? Không được. Anh đây chưa bao giờ chịu cúi đầu.
Vậy thì anh thay đổi số phận đi? Xin lỗi em. Anh chỉ là một kẻ tham lam mà yếu ớt thôi em.
Những gì anh có thể làm là hờn giận, đổ lỗi cho hoàn cảnh, làm một đứa trẻ hiếu thắng và ích kỷ.
-----
Sau khi em đi, anh cao ngạo tin rằng anh sẽ ổn lại sớm thôi, ngay và luôn.
Đúng vậy, anh thấy anh rất ổn. Công việc của anh vẫn thuận lợi, mỗi ngày anh đều được làm những việc anh thích, mọi thứ vẫn nằm trọn dưới sự kiểm soát của anh. Anh ổn.
Cuộc sống một mình không có em vẫn tốt lắm. Thích đi với ai thì đi, thích chơi kiểu gì thì chơi, không phải báo cáo với ai, không phải lo ai giận dỗi nữa. Anh rất ổn.
Rồi anh đi tới những những nơi ngày ấy anh và em thường hay lui tới, có lúc anh đi một mình, có lúc anh đi cùng bạn bè đông đúc, vẫn không sao cả.
Hay đấy, anh từng cho rằng mình sẽ nhớ em lắm, sẽ nhớ em lâu lắm mới đúng. Nhưng hóa ra anh cũng không nhớ em nhiều như anh nghĩ.
Nói ra nghe không hay lắm, nhưng có lẽ anh cũng không yêu em cho lắm? Lẽ nào người ta nói đúng rồi, anh thật sự là một thằng tồi.
...
Khi ai đó kể anh nghe về em, nói với anh rằng cuộc sống của em không được tốt cho lắm, anh cảm thấy... ừ, nghe cũng hay.
Sợ mình chưa đủ khốn nạn, sợ em sống còn dễ dàng, anh còn không ngại đẩy thêm cho em vài tảng đá ngáng đường. Hi vọng em sẽ thích!
James Su của anh bây giờ sao lại ngoan ngoãn như vậy? Từ khi nào mà anh nói gì em đều nghe răm rắp thế? Bình thường em thích chống đối thích cãi lời lắm mà!
Anh tức giận, chỉ nhìn thấy tên em thôi đã muốn nổ tung.
...
Chỉ cần bầu trời trước mắt anh trở về màu xanh vốn có, trong lòng anh là tuyệt vọng hay là căm thù cũng được. Miễn là đừng gắn tên em kèm theo lưu luyến nữa, anh nhất định có thể buông tay.
Thế mà khi anh gặp lại em, lần nữa cùng em đứng dưới một bầu trời, lần nữa nhìn thấy em cười, nghe lời em nói,... Anh liền không cách nào tách biệt được quá khứ và hiện tại.
Tại sao em ở ngay trước mắt anh mà anh lại nhớ em thế này? Anh tự hỏi bao lâu rồi anh chưa được gặp em? Sao càng nhìn em lại càng nhớ em thế này?
Anh vẫn cho rằng anh rất ổn cho đến khi anh gặp lại em đấy! Nhưng ở đâu có em, anh liền không thấy bất cứ điều gì khác ngoài em. Cả người anh từ thể xác đến linh hồn đều không ngừng kêu gào bắt anh phải nhớ rằng anh vẫn không ngừng yêu em và nhớ em tha thiết.
Không được, anh không cam tâm. Tội tình gì mà anh phải nhớ em? Tội tình gì mà chỉ có anh mãi bận lòng về chuyện xưa cũ? Vậy thì anh sẽ không gặp em nữa.
Dứt khoát không gặp em thì sẽ không thấy nhớ em, sẽ không thấy tội lỗi, không còn bị mớ cảm xúc chết tiệt này giày vò nữa.
Nguyên một tuần liền anh tự bế, tự đi qua cơn giông của chính mình. Anh không cố thuyết phục mình rằng anh đã sai, anh cho phép mình đau khổ tới tận cùng, cho phép mình chìm sâu xuống đáy hồ. Chờ đến khi sinh mệnh gần như đứt phực, anh sẽ ngoi lên.
...
Nhưng chỉ cần gặp lại em, anh sẽ lại hào hứng như xác chết sống dậy.
Anh dường như không thể kiểm soát được lý trí của mình nữa rồi. Mỗi lần được dịp gặp em, anh lại vội vàng lật tìm một giấc mơ nào đó trong tập hồi ức đã xém ngả màu, vội vàng cho kịp mơ thêm một lần nữa.
Anh vờ như mình đang mơ, vờ như cái người đang đứng trước gương trau chuốt lại bản thân không phải là anh của ngày hôm nay. Trong tấm gương đó trông anh tuyệt lắm. Vì anh phải đi gặp người anh yêu nhất, vì người anh đó cũng đang chờ được gặp anh.
Anh cố chấp đẩy hết thực tại vào một giấc mơ, hào hứng đến gặp em, nhưng bóng lưng lạnh lùng của em đã đập tan giấc mơ đó. Em buộc anh phải tỉnh lại giữa hiện thực đang vây quanh chúng ta.
Xung quanh chúng ta mọi người vẫn vậy, mọi việc vẫn diễn ra theo đúng trình tự của nó, mà theo đúng trình tự thì em sẽ không còn ở đó mong chờ anh nữa.
Anh ngồi một góc cố gắng trấn tĩnh lại, cố nhớ ra trình tự đã được định trước cho tất cả những điều này. Anh cố rất nhiều nhưng vẫn không ngăn được mình hướng về em. Muốn biết em đang làm gì, muốn hỏi thăm em vài câu, muốn em nhìn thấy anh cũng đang khóc.
Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa. Biết rằng không nên cứ nhìn em như này, anh sợ em thấy nhưng cũng giận vì em không thấy. Anh giận rồi, anh rất khó chịu, sao em còn không tới dỗ dành anh?
Anh bắt đầu khao khát được em nhìn thấy, khao khát được em cười với anh dù chỉ một cái. Khó khăn lắm sao em?
Anh thấy em vẫn cười với mọi người quanh em mà, anh thấy em có kiệm lời với ai đâu. Sao họ thì được còn anh thì không?
Không ai nghĩ rằng em vẫn còn yêu anh sao? Mọi người bị làm sao vậy? Ai đó hãy nói với anh rằng em vẫn còn nhớ thương anh đi có được không!
Hay là James Su của anh thật sự hết yêu anh rồi?
---End Chap 12---
Annie: Xong phần dạo đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com