Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Giang Hàn hiện giờ đang ở trong thời kỳ đối với hết thảy đều tràn ngập lòng hiếu kỳ, một khi nhìn thấy thứ gì đó chơi vui, là lại muốn tìm Ngụy Anh hoặc Giang Trừng hỏi cái rõ ràng, mới bằng lòng bỏ qua.

Hôm nay, hắn lại coi trọng Trần Tình nằm ở trên eo của Ngụy Anh, nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cây sáo đen tua rua đỏ kia.

"Phụ thân, cây sáo của ngươi tên là gì thế? Có thể cho ta mượn chơi một chút được không?"

Ngụy Anh cởi xuống sáo trúc đeo ở bên hông, nắm nó ở trong tay, nói với Giang Hàn: "Nó gọi là Trần Tình. Ngươi chơi thì cẩn thận một chút, đừng làm hỏng, đây chính là vũ khí của ta đó."

"Phụ thân vì sao lại muốn lấy cây sáo làm vũ khí? Ta thấy vũ khí của người khác đều là kiếm a."

Giang Hàn vặn đầu ngón tay, từng bước từng bước mà nói: "Vũ khí của cha là Tam Độc, vũ khí của biểu ca là Tuế Hoa...... A không đúng, Tử Điện cũng là vũ khí của cha!"

"Ta cũng có bội kiếm, chính là Tùy Tiện đó."

Ngụy Anh vỗ vỗ vỏ kiếm của Tùy Tiện, than thở nói: "Nhưng mà, Tùy Tiện và Trần Tình...... Ý nghĩa của hai linh khí này với ta, là hoàn toàn không giống nhau."

"Vì sao lại không giống nhau a?"

Giang Hàn ngửa đầu nhìn Ngụy Anh, chớp mắt.

Ngụy Anh không có trực tiếp trả lời hắn, mà là nói đến một chuyện khác: "Ngươi hẳn là biết, mười mấy năm trước ta đã từng thân chết ở bãi tha ma."

Giang Hàn gật đầu. "Vâng, cha đã nói với ta."

"Nhưng hắn khẳng định không nói cho ngươi, sau khi ta chết, hắn cầm đi cây sáo của ta, giấu gần mười ba năm. Thẳng đến sau khi ta trở về rồi, hắn mới trả lại Trần Tình cho ta."

Ngụy Anh vuốt ve phần tua rua màu đỏ rũ xuống từ thân sáo, nhớ tới lúc trước khi y nhận được cây sáo này từ trong tay của Giang Trừng, cái loại cảm giác chấn động mà chua xót này, ánh mắt hơi ảm.

Giang Hàn nhìn Trần Tình liếc mắt một cái, hỏi: "Phụ thân, con người sau khi chết đều có thể được trọng sinh như ngươi sao?"

Ngụy Anh lắc đầu thở dài. "Không phải. Hầu như đa số mọi người, đã chết rồi thì rốt cuộc không về được nữa —— ông ngoại, bà ngoại, dì, dượng của ngươi, đều là cái dạng này."

Giang Hàn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Cha biết phụ thân sẽ trọng sinh sao?"

"Hắn không biết. Nhưng mà, hắn vẫn như cũ nguyện ý chờ ta."

Ngụy Anh vuốt ve dấu vết lưu lại ở trên thân sáo, lẩm bẩm nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi..... Ta còn tưởng rằng nó đã sớm hỏng rồi kia, không nghĩ tới còn được bảo tồn khá tốt."

"Cha nhất định rất yêu phụ thân, cho nên mới nguyện ý chờ ngươi mười ba năm."

Giang Hàn sau khi biết được tầm quan trọng của Trần Tình đối với Ngụy Anh và Giang Trừng rồi, cũng không lại ồn ào muốn chơi cây sáo nữa, chỉ là nói thẳng rằng: "Nếu là ta, khẳng định chờ không nổi. Mười ba năm thật sự lâu lắm."

"Ta cũng thà rằng hắn không đợi ta."

Ngụy Anh thấy Giang Hàn không có ý duỗi tay đi lấy Trần Tình, liền đem sáo trúc một lần nữa treo ở trên eo. "Giả như ta thật sự không về được, hắn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn lẻ loi mà thủ Trần Tình cả đời sao?"

Y nghĩ đến loại khả năng này, liền cảm thấy ngực buồn đau không thôi, chỉ hận mình không thể sớm một chút mà trở về bên cạnh Giang Trừng.

Giang Trừng hôm qua suốt đêm phê duyệt công văn, vẫn luôn thức đến giờ Dần mới chịu ngủ. Hắn tỉnh lại đã là chính ngọ, ngoài phòng mặt trời lên cao, bóng cây lắc lư.

Ngụy Anh không có quấy rầy hắn nghỉ ngơi, chỉ là để lại một ít thức ăn thanh đạm đặt ở trên bàn, để hắn tỉnh lại rồi có thể tùy thời dùng ăn.

"Ngô......"

Giang Trừng chống đỡ đứng dậy xuống giường, chợt thấy trước mắt một trận trời đất quay cuồng, vội vàng chống vào bàn ở bên cạnh, mới không đến nỗi té ngã trên mặt đất. Hắn đem mu bàn tay dán ở trên trán, phát giác có chút phỏng tay, chỉ là nhăn mày, vẫn chưa lộ ra.

Hắn tự rửa mặt chải đầu xong, khoác áo vấn tóc, thần sắc như thường mà đi ra phòng, tùy tay khép lại cửa phòng.

"Tông chủ, ngươi không sao chứ?"

Môn sinh canh giữ ngoài phòng thấy hắn sắc mặt không tốt, tiến lên quan tâm một câu.

"Không có việc gì."

Giang Trừng đi phía trước đi rồi vài bước, cái cảm giác choáng váng lúc mới đứng dậy đã biến mất, nên không đem việc này để ở trong lòng nữa. Hắn tuy là Thiên Toàn, lại là người tập võ, sao lại có thể yếu đuối mong manh như thế, hơi đau đầu phát sốt một chút là lại ăn vạ trên giường không chịu đứng lên sao được.

"Cha, ngươi đã đến rồi!"

Giang Hàn đang ngồi ở trong sảnh dùng cơm trưa, xa xa nhìn thấy thân ảnh của Giang Trừng, phất tay nói: "Mau tới ăn cơm đi, hôm nay có rất nhiều món mà ngươi thích!"

"Ừ."

Giang Trừng lên tiếng, ngước mắt quét qua các món ăn được bày biện ở trên bàn —— canh củ sen xương sườn, dấm lưu ngó sen, cá đồng làm thiêu...... Xác thật đều là những món mà hắn thích.

Ngụy Anh cũng thấy được Giang Trừng, lại ở lúc hắn đến gần mà nhăn lại mi. Y đứng dậy, giơ tay xem xét cái trán của Giang Trừng, oán trách nói: "Ngươi phát sốt sao lại không nói cho ta? Nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cháo cho ngươi."

"Không nghiêm trọng, không cần phải đại kinh tiểu quái đến thế đâu."

Giang Trừng vẫy vẫy tay, ý bảo Ngụy Anh ngồi xuống ăn cơm. "Không cần nấu cháo gì cả, ta ăn thanh đạm chút là được."

"Cha, ngươi bị bệnh hả?"

Giang Hàn cả kinh, lập tức bắt được tay Giang Trừng, muốn lôi hắn về phòng. "Cha thật không ngoan! Lúc ta bị bệnh đều phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, cha còn không có nghe lời bằng ta đâu!"

Giang Trừng không đứng vững, bị Giang Hàn túm đến lảo đảo vài bước, cái cảm giác chóng mặt choáng váng này lại ngày một rõ ràng hơn. Hắn sắc mặt trắng bệch, đỡ một bên chiếc ghế miễn cưỡng đứng vững, nhắm mắt một lúc, mới một lần nữa mở hai mắt ra.

"Giang Trừng, ngươi xem ngươi đứng còn đứng không vững, vậy mà vẫn mạnh miệng?"

Ngụy Anh xem đến lòng nóng như lửa đốt, vội vàng ôm Giang Trừng, nửa đỡ nửa ôm mà dẫn dắt hắn về tới phòng ngủ. Y ấn Giang Trừng xuống giường, đắp chăn cho hắn, không vui nói: "Ngươi thành thành thật thật mà nằm đi, ta đi kêu Giang Mặc đến khám cho ngươi."

Giang Trừng còn muốn nói gì, lại thấy Giang Hàn theo sát mà chạy vào, lớn tiếng nói: "Phụ thân ngươi đi kêu đại phu đi! Ta ở chỗ này nhìn cha, tuyệt đối không cho hắn xuống giường!"

"Các ngươi......"

Giang Trừng chán nản, bất đắc dĩ trên người thật sự không có chút sức lực nào, chỉ có thể bị bắt nằm ở trên giường, trơ mắt nhìn Ngụy Anh hấp tấp mà chạy ra khỏi phòng, đi về hướng phòng thuốc của Giang Mặc.

"Tông chủ chỉ là ngẫu nhiên cảm phong hàn, cũng không đáng ngại."

Giang Mặc vào nhà bắt mạch cho Giang Trừng, viết ra một phương thuốc, phân phó môn sinh đi lấy thuốc tới. "Lấy Ma Hoàng ba lượng đi tiết, quế chi hai lượng đi da, hạnh nhân 70 cái đi da tiêm, cam thảo một hai nướng, nấu lên uống là được."

Giang Hàn trầm mặc không lên tiếng mà nhìn về phía Giang Trừng, đánh giá hắn trên mặt mơ hồ ửng hồng, khẩn trương mà nhéo ngón tay của mình.

Hắn hiếm khi thấy Giang Trừng suy yếu như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi —— rốt cuộc thì Giang Trừng luôn ở trước mặt hắn biểu hiện ra ngoài, vĩnh viễn đều là tư thái cường thế mà lãnh lệ.

"Không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi. Bệnh này của hắn cũng chỉ là do mệt quá mà ra thôi."

Ngụy Anh vỗ vỗ tay Giang Hàn lấy đó làm trấn an, hai mắt lại trước sau nhìn chăm chú vào gương mặt nhợt nhạt của Giang Trừng, chưa từng dời đi một giây lát nào. Y ảo não do mình hôm qua dung túng Giang Trừng quá, lại không có biện pháp với cái tính cố chấp không chịu nghỉ ngơi kia của Giang Trừng, đành phải lựa chọn thỏa hiệp.

—— y nghĩ, bất luận kẻ nào đối diện với cặp mắt tràn đầy kiên định kia, chỉ sợ đều rất khó mà từ chối được.

Thuốc Ma Hoàng rất nhanh đã được nấu xong. Lúc Ngụy Anh bưng chén thuốc vào nhà, Giang Trừng đang nửa tỉnh nửa ngủ ngửi được mùi thuốc chua xót, theo bản năng mà nhăn mi.

"Giang Trừng, dậy uống thuốc."

Ngụy Anh biết Giang Trừng không thích uống thuốc. Cho dù hắn có thể cưỡng bách mình uống hết chén thuốc đen như mực trong một hơi, cũng không tránh được lộ ra thần sắc chán ghét.

Thôi, coi như là cho hắn một cái giáo huấn đi......

"Giang Trừng, Giang Trừng."

Ngụy Anh lại gọi hai tiếng, thấy Giang Trừng đơn giản chỉ là kéo cao chăn gấm, che lại đầu của mình, làm ra một bộ dáng không muốn lại nghe nữa, tức khắc buồn cười. "Bây giờ còn biết sợ đắng? Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước còn cố chấp?"

"Ai sợ?"

Giang Trừng tính tình hiếu thắng, vừa nghe Ngụy Anh nói hắn sợ đắng, lập tức chống đỡ ngồi dậy, duỗi tay nói: "Thuốc đâu?"

"Đừng ngồi dậy mạnh như vậy, coi chừng chóng mặt."

Ngụy Anh đỡ Giang Trừng một phen, sau đó đưa chén thuốc trong tay cho hắn. "Uống đi. Ta vừa mới thử qua, không nóng đâu."

Giang Trừng tiếp nhận chén sứ, cau mày, nín thở sau đó uống hết một hơi. Hắn mới vừa buông chén, trong tầm tay liền có thêm một chén nước lọc.

"Nào, súc miệng."

Ngụy Anh gác xuống chén nước, lại cầm lấy một viên mứt táo trong mâm trái cây, cười nói: "Coi như sư đệ nghe lời ngoan ngoãn uống thuốc, khen thưởng ngươi một viên mứt táo đi."

"Ta lại không phải con nít...... Ngô!"

Giang Trừng ghét bỏ một câu, lại thình lình bị Ngụy Anh đem mứt táo nhét vào trong miệng, còn kèm thêm một nụ hôn ngọt ngào.

"Nhớ kỹ cay đắng này chứ? Lần sau cũng đừng thức khuya như vậy nữa."

P.S. Phương thuốc xuất phát từ 《 Thương Hàn Luận 》.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com