Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11. Lo lắng thầm lặng

Tâm ngồi trên giường, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn khiến căn phòng thêm phần u ám. Mỗi ngày trôi qua, nỗi lo lắng trong lòng cô lại dâng cao. Đã hơn một tuần kể từ khi cô và Tuấn chính thức ly hôn, và cô vẫn không thể liên lạc được với anh. Đầu óc Tâm như rối bời với hàng triệu câu hỏi, không biết Tuấn đang ở đâu, liệu anh có ổn không?

Mặc dù quyết định ly hôn là điều cần thiết, nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hụt hẫng. Tâm nhớ những ngày còn bên nhau, những lần cãi vã và cả những khoảnh khắc hạnh phúc. Cô tự hỏi liệu Tuấn có đang tự chăm sóc bản thân hay đã rơi vào những suy nghĩ tiêu cực như cô?

Cô cầm điện thoại trong tay, mắt lướt qua danh sách liên lạc, nhưng không đủ can đảm để gọi cho anh. Sợ rằng giọng nói của mình sẽ làm mọi thứ trở nên khó xử hơn. Tâm thở dài, đôi tay nắm chặt, cảm giác bất an cứ như một cái bóng đeo bám không rời.

Cô quyết định gửi cho Tuấn một tin nhắn, nhưng mỗi lần viết xong, lại xóa đi. Cô không biết phải nói gì, chỉ muốn anh biết rằng cô đang nghĩ về anh, rằng cô vẫn quan tâm.

Nhìn vào màn hình, trái tim Tâm thắt lại khi thấy Tuấn không hoạt động. Cô không thể thoát khỏi cảm giác lo lắng, như một chiếc lá trôi dạt giữa dòng đời, không biết sẽ về đâu. Tâm ngả người ra ghế, nước mắt lăn dài trên má. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng mặc dù đã quyết định chia tay, nhưng tình cảm dành cho Tuấn vẫn không dễ gì phai nhạt.

Hôm nay bố cô vì ốm nặng nên cô phải thay bố gánh vác việc họp sắp tới. Tâm trong lúc rối tung lên vì đống giấy tờ và cả tiền bạc, địa vị thì nhớ đến anh, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại nhói lên một cách đau đớn. Chợt rơi nước mắt, cô đưa tay lau vội nó đi rồi tiếp tục với công việc của mình.

"Tâm này, cuộc họp ngày mai con hãy giúp bố nhé, thằng Bi để bố trông"

"Vâng ạ"

Và cuộc họp diễn ra với một mình cô là nữ, dù vậy nhưng cô rất giỏi và quyền lực. Khi kết thúc buổi họp, mọi người nén lại trò chuyện với nhau. Không phí công cô ngồi đó nghe, cuối cùng cũng có người nhắc đến Tuấn.

"Dạo này em ít thấy sự xuất hiện của ngài Tuấn"

"Đột nhiên biến mất luôn, y chang ngài Kim (bố của Tuấn) lúc trước"

"Có chuyện gì nghiêm trọng không?"

"Không đâu, mọi người cứ yên tâm, tôi nghĩ Tuấn vẫn ổn" Long lên tiếng để mọi người yên tâm hơn.

"Anh Long có biết ngài Tuấn đang ở đâu không?"

"Tôi nghĩ Tuấn cần một mình"

Sau đó mọi người giải tán, cô chỉ nắm được vài chi tiết nhỏ, anh không ở Việt Nam, anh làm vậy là để trốn tránh cô, thật không thể ngờ anh lại chọn như thế.

Ba ngày tiếp theo cô rất rảnh, định đi đâu đó cho khuây khỏa tinh thần và đương nhiên cô không định ở Việt Nam. Niềm hi vọng nhỏ nhoi sẽ gặp được anh ở đâu đó, dù biết phần trăm sẽ rất thấp nhưng cô vẫn có hi vọng.

Vô tình xem được story của một người đàn em của Lâm Gấu làm việc ở Úc, tên này chuyên chia sẻ đời sống của mình lên mạng. Hôm nay ở story thứ ba của hắn đang quay đi dạo gần bờ hồ, Tâm bắt gặp được một bóng dán rất quen thuộc đang xảy bước trên đường, tay cho vào túi quần. Chỉ là bóng lưng nhưng cô rất có linh cảm đó là Tuấn.

"Này Linh"

"Hả?"

"Nhìn xem có giống Tuấn không"

Tâm gửi hình ảnh qua cho Linh.

"Cũng giống giống"

"Đi du lịch không? Tui bao"

"Gì chứ?"

Nghĩ là làm, cô và Linh đã có một chuyến du lịch tại Úc và Linh đã biết được tình trạng hiện tại của Tâm.

"Bây giờ biết ổng ở đâu mà tìm, nhưng chắc gì người trong ảnh là Tuấn"

Ngọn lửa như bị dập tắt, Tâm vẫn kiên trì đến cuối cùng. Tìm đến bờ hồ mà cô cho rằng Tuấn đã xuất hiện ở đó. Ban đêm, Tâm ở đó rất lâu, đi dạo cũng mấy vòng hồ lớn chỉ để mong gặp được anh.

Tâm đứng từ xa, ánh mắt đắm chìm trong khung cảnh thơ mộng của hồ nước ở Úc. Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu bầu trời xanh biếc và những hàng cây xanh tươi xung quanh. Nhưng giữa vẻ đẹp ấy, có một hình ảnh khiến trái tim cô như thắt lại. Y như định mệnh, Tuấn, người mà cô đã cố gắng quên, đang ngồi một mình bên bờ hồ.

Anh thả hồn vào không gian xung quanh, đôi mắt hướng ra xa, như đang tìm kiếm điều gì đó trong những suy tư hỗn độn. Trong tay anh là một điếu thuốc, khói trắng bay lên hòa cùng với gió, tạo nên một bức tranh buồn bã. Tâm không thể rời mắt khỏi anh, cảm giác như thời gian ngừng trôi. Hình ảnh của Tuấn, với vẻ ngoài tàn tạ và bất lực, khiến cô cảm thấy như trái tim mình bị bóp chặt.

Cô nhớ rõ những ngày hạnh phúc khi còn bên nhau, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã rạn nứt. Tâm muốn gọi tên anh, muốn chạy lại ôm chầm lấy anh, nhưng đôi chân cô như bị đóng băng. Cô không thể đối diện với anh trong khoảnh khắc này, khi mà mọi thứ vẫn còn quá đau đớn.

Tuấn không hề biết rằng cô đang ở đó, theo dõi từng động thái của anh. Cô chỉ có thể đứng im lặng, lặng lẽ dõi theo từng hơi thở, từng cái phì phà của điếu thuốc trong tay anh. Trong lòng Tâm dâng lên một nỗi xót xa khó tả, cô tự hỏi liệu có phải anh cũng đang nhớ về những gì đã qua? Dù đã quyết định chia tay, nhưng hình ảnh của Tuấn trong giây phút này khiến cô không thể ngừng nghĩ về anh.

Khi anh ngẩng mặt lên, Tâm bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nhưng rồi, cô lại rụt rè, quyết định không tiến lại gần, chỉ lặng lẽ đứng nhìn, như một bóng ma trong quá khứ. Cô không biết mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ biết rằng hình ảnh của Tuấn đang gợi lại trong cô những nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai.

Theo dõi Tuấn với những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Mỗi lần anh ngẩng đầu, ánh mắt vô định như đang lạc giữa những suy nghĩ u ám, khiến cô cảm thấy một nỗi xót xa dâng trào. Gió thổi nhẹ, mang theo hương vị của hồ nước, nhưng chẳng thể xua tan đi nỗi buồn trong lòng cô.

Tuấn cúi xuống, nhìn vào mặt hồ, như thể nước phản chiếu một thế giới khác mà anh đang muốn thoát khỏi. Cô thấy anh thả điếu thuốc xuống đất, đôi bàn tay run rẩy trong phút chốc, như thể một phần nào đó trong anh cũng đang gãy vụn. Tâm lùi lại một bước, trái tim cô như vỡ vụn trước hình ảnh ấy. Thực sự, Tuấn đã thay đổi rất nhiều, và nỗi cô đơn của anh hiện rõ hơn bao giờ hết.

Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu. Thời gian trôi qua như một dòng chảy vô hình, nhưng mọi khoảnh khắc đều ngập tràn sự luyến tiếc. Nếu không phải vì sự dũng cảm của anh trong quá khứ, có lẽ mọi chuyện đã không đến mức này. Tâm chỉ muốn đến bên anh, nhưng sự nhút nhát và nỗi sợ hãi ngăn cản cô lại. Họ đã không còn là những người yêu thương nhau như trước, mà giờ chỉ là hai người lạ, mỗi người mang trong mình một nỗi đau riêng.

Đột nhiên, Tuấn đứng dậy, bước đi dọc theo bờ hồ, nước dưới chân anh lấp lánh dưới ánh nắng. Tâm cảm thấy một nhói đau trong lồng ngực, như thể mỗi bước đi của anh là một dấu hiệu rõ ràng rằng anh đã rời xa cô mãi mãi. Cô muốn chạy theo, muốn gọi tên anh, nhưng chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ quan sát.

Khi Tuấn rời xa, cô cảm thấy một nỗi trống rỗng tràn ngập tâm trí. Hình ảnh của anh dần khuất xa, và Tâm biết rằng cô phải quay trở lại với thực tại. Cô chậm rãi quay lưng, nhưng những bước chân nặng nề như không thể nhấc lên nổi.

Đứng bên bờ hồ, giữa những người bạn cười nói rộn ràng, Tâm cảm thấy mình như một bóng ma, lạc lõng giữa đám đông. Ký ức về Tuấn vẫn còn vương vấn, và dù đã cố gắng quên, cô biết rằng trong lòng mình, anh sẽ mãi là một phần không thể xóa nhòa. Cô chỉ còn biết thở dài và nhắm mắt, để nước mắt rơi tự do giữa cảnh đẹp mê hồn của nước Úc.

Tâm lặng lẽ rời khỏi bờ hồ, những bước chân cô nặng nề như đang mang theo cả nỗi buồn không thể vơi đi. Cô cố gắng hòa mình vào không khí vui vẻ của nhóm Linh, nhưng tiếng cười của họ dường như chỉ càng làm nổi bật thêm sự tĩnh lặng trong lòng cô. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, như một bức tranh bị phai màu, chỉ còn lại hình ảnh của Tuấn vương vấn trong tâm trí.

Khi ngồi lại với bạn bè, họ bắt đầu bàn tán về những địa điểm thú vị mà họ có thể khám phá tiếp theo. Tâm gượng gạo cười, nhưng tâm trí cô vẫn đang bay lơ lửng theo từng khoảnh khắc mà cô đã thấy Tuấn bên hồ. Cô không thể ngừng nghĩ về vẻ mặt buồn bã của anh, và cảm giác tuyệt vọng trong đôi mắt anh khi nhìn ra xa. Có phải anh cũng như cô, đang cố gắng tìm kiếm một lối thoát khỏi những tổn thương trong quá khứ?

Một tiếng cười đùa từ bạn bè kéo Tâm trở lại thực tại. Cô chợt nhận ra rằng, mặc dù bên ngoài mọi thứ đều diễn ra bình thường, nhưng bên trong mình, cảm giác trống rỗng vẫn hiện hữu. Tâm quyết định rời nhóm, tìm một góc yên tĩnh để suy nghĩ. Cô lặng lẽ đi bộ ra khỏi khu vực đông người, ngồi xuống một bậc thềm gần đó, nơi có thể nhìn thấy hồ nước lấp lánh ánh nắng.

Từ vị trí này, cô có thể thấy mọi người đang vui vẻ tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau, nhưng ánh mắt cô lại vô tình hướng về phía bờ hồ, nơi mà Tuấn vừa đứng. Trong lòng cô, hình ảnh của anh vẫn còn đó, như một vết thương chưa lành. Tâm muốn gọi tên anh, nhưng cô biết rằng những gì đã qua không thể thay đổi.

Thời gian cứ thế trôi, và Tâm ngồi ngẩn ngơ, chìm trong suy nghĩ. Rồi một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương vị của hồ nước và không khí trong lành của nước Úc. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn. Nhưng dù có cố gắng thế nào, hình ảnh của Tuấn vẫn luôn lảng vảng, và nỗi lo lắng trong lòng cô không bao giờ nguôi ngoai.

Một lúc sau, khi cảm giác bất an vẫn chưa tan biến, Tâm quyết định quay lại với nhóm bạn. Cô biết rằng mình cần phải cố gắng sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, nhưng hình bóng của Tuấn vẫn như một cái bóng dài đeo bám cô. Khi trở về, cô chỉ hy vọng rằng một ngày nào đó, cả hai có thể tìm thấy hạnh phúc, dù có phải sống xa nhau. Cô sẽ luôn giữ những kỷ niệm đẹp trong lòng, nhưng cũng hiểu rằng không phải lúc nào mọi thứ cũng có thể quay trở lại như trước.






























































































































Ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com