Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38. Anh cần em

Hôm nay, Tuấn trở về nhà trong tình trạng say xỉn, không còn biết mình đang ở đâu. Cảm giác lâng lâng sau vài ly rượu khiến anh lảo đảo từng bước, nhưng trong lòng lại tràn ngập hình ảnh của Tâm. Mặc dù anh không muốn uống nhiều, nhưng khi cùng những người bạn tụ tập, những câu chuyện và kỷ niệm về Tâm cứ hiện lên như một đoạn phim không thể dừng lại, khiến anh càng lúc càng uống nhiều hơn để quên đi nỗi nhớ.

Khi Tuấn về đến cửa, Pam đã đứng sẵn ở đó, ánh mắt rạng rỡ và đôi bàn tay nhỏ xíu giơ ra, háo hức chờ đón bố. Cô bé chạy tới ôm chầm lấy anh, nhưng sự bất ngờ và cơn say khiến cả hai cùng ngã ra đất. Tuấn cười khúc khích, không thể cưỡng lại được sự đáng yêu của con gái.

"Bố xin lỗi, Pam!" anh nói, trong khi cố gắng đứng dậy nhưng lại thấy chóng mặt.

"Con không muốn bố ngã đâu!" Pam vừa cười vừa nói, nét mặt lo lắng hiện rõ. Tuấn muốn bế con lên, nhưng cảm giác nặng nề và chóng mặt khiến anh không thể giữ vững.

“Để bố bế con một chút nào” anh nói với giọng nũng nịu, nhưng Pam lại la lên.

“Không! Bố sẽ ngã mất!”

Sau một hồi chật vật, Pam đòi xuống, và Tuấn đành thả con bé xuống, lưng dựa vào cửa. Pam nắm lấy tay anh, vừa đi vừa kéo, cặp mắt to tròn ngập tràn sự yêu thương và lo lắng cho bố. Cảm giác say xỉn khiến Tuấn không thể tỉnh táo để nhận ra rằng cô bé đang cố gắng giữ cho anh không ngã.

Mới vừa vào trong nhà, Tuấn đã gặp phải Gia Mỹ, người phụ nữ mà anh đã cố gắng phớt lờ trong suốt thời gian qua. Mỹ đang đứng trong bếp, tay cầm một cốc nước, có vẻ như đã chờ anh về. Khi nhìn thấy Tuấn trong tình trạng như vậy, cô liền tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần lo lắng.

“Anh làm sao vậy? Anh uống nhiều quá rồi!”

Tuấn, trong cơn say và bực bội, chỉ thẳng tay về phía cô.

"Cô không cần phải lo cho tôi! Tôi không cần sự quan tâm của cô!” Anh gắt lên, những từ ngữ thốt ra như vô thức, không hề biết rằng mình đang làm tổn thương cô. Mỹ không ngờ rằng mình chỉ muốn chăm sóc anh lại bị phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Nhưng em chỉ muốn tốt cho anh! Em lo lắng cho anh thôi!” Mỹ đáp lại, cố giữ bình tĩnh trước sự tức giận của Tuấn.

“Lo lắng? Hay chỉ muốn làm trò hề trước mặt tôi?!” Tuấn quát, giọng anh vang vọng khắp căn phòng. Pam đứng gần đó, cặp mắt to tròn đầy ngơ ngác nhìn bố và người phụ nữ trước mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mỹ sững lại, cảm giác tủi thân len lỏi vào lòng, nhưng cô không để cho bản thân mình gục ngã.

“Em không phải là kẻ xấu, Tuấn. Em chỉ muốn giúp đỡ anh!” Giọng cô yếu ớt, nhưng trong đó vẫn có sự kiên định.

“Giúp đỡ cái gì? Để tôi phải xa Tâm và đến đây sống với cô? Không đời nào!” Tuấn đáp lại với giọng điệu không hề kiềm chế. Anh tức giận không phải vì Mỹ, mà vì chính bản thân mình, vì những gì anh đã làm, vì những lựa chọn sai lầm.

Pam đứng giữa không gian căng thẳng, cánh tay nhỏ bé vẫn nắm lấy tay bố.

“Bố ơi, đừng cãi nhau…” Cô bé nói, giọng trong trẻo và ngây thơ, nhưng chỉ càng làm cho Tuấn cảm thấy tồi tệ hơn.

Tuấn quay lại, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Pam, lòng bỗng nhiên chùng lại.

“Xin lỗi con gái. Bố không có ý…” Anh ngập ngừng, cảm thấy xấu hổ khi thấy con gái phải chứng kiến cảnh này.

Mỹ, nhận thấy tình hình đang trở nên tồi tệ, hạ giọng xuống.

“Anh có thể nói cho em biết, có chuyện gì đã xảy ra với anh không? Em chỉ muốn giúp mà thôi”

Tuấn, mặc dù còn đang say, nhưng cảm giác bực tức trong lòng dần tan biến khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mỹ. Anh thở dài, cúi đầu một chút, nhưng vẫn kiên quyết.

“Tôi không cần sự giúp đỡ của cô, tôi chỉ cần Tâm!”

Sau đó, anh quay lại với Pam, ngồi xuống bên cô bé, và nhẹ nhàng ôm chầm lấy con, chợt nhận ra mình cần phải điều chỉnh lại mọi thứ. Những vấn đề giữa anh và Tâm, những mối quan hệ rối rắm, và cả sự phức tạp của cuộc sống hiện tại đều đang khiến anh mệt mỏi.

Pam cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của bố, cô bé nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

“Bố ơi, chúng ta hãy chơi một trò chơi nhé!” Câu nói của con như một liều thuốc an thần, làm cho lòng Tuấn ấm áp hơn một chút, dù anh vẫn còn trăn trở với những suy nghĩ không dứt.

“Được rồi, nhưng trước tiên, bố cần chút thời gian để nghỉ ngơi đã” Tuấn đáp, cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, không chỉ vì con mà còn vì những điều đang chờ đợi ở phía trước.

Pam ngồi trên giường, ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ chiếu sáng, tạo ra một không gian ấm cúng. Cô bé quấn chặt chăn, đôi mắt to tròn không muốn nhắm lại. Sau khi Tuấn đồng ý cho Pam ngủ cùng, cô bé cảm thấy rất vui, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Bố Pam đã uống rượu và có vẻ rất mệt mỏi.

“Bố ơi, bố đừng ngủ sớm nhé!” Pam khẽ nói, hy vọng rằng Tuấn sẽ tỉnh lại để cùng chơi với cô. Nhưng không, chỉ một lát sau, Tuấn đã lăn ra ngủ, hơi thở anh đều đều và sâu, cả cơ thể nặng nề ngã xuống giường, mặt úp vào gối, trong khi chăn đắp lộn xộn.

Pam nhìn bố, cảm giác vừa buồn cười vừa thương.

“Bố mà như thế này thì ai sẽ bảo vệ con?” con bé nghĩ thầm. Pam nhích lại gần, khẽ vuốt ve mái tóc rối bù của bố, cảm giác thật ấm áp khi được ở bên cạnh.

Khi trời dần tối hơn, không khí trở nên tĩnh lặng. Pam nhắm mắt, cố gắng ngủ, nhưng hình ảnh bố nằm bên cạnh vẫn khiến Pam không thể chợp mắt. Thỉnh thoảng, con bé lại quay sang nhìn Tuấn, thấy anh nằm sấp, khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, thở phì phò.

Bất ngờ, trong giấc mơ, Tuấn khẽ gọi tên Tâm.

“Tâm… em…” Một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại đầy nỗi nhớ. Pam nghe thấy và bất chợt giật mình. Con bé quay lại, thấy bố đang ngủ say, nhưng trong mơ, bố lại đang gọi tên mẹ.

Tim Pam đập nhanh, một cảm giác khó hiểu tràn ngập trong lòng.

“Bố gọi mẹ Tâm à?” con bé tự hỏi, một nỗi lo lắng dâng lên. Pam không biết tại sao bố lại gọi tên mẹ, nhưng trong lòng Pam cảm thấy bối rối.

Pam chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng chạm vào vai bố.

“Bố ơi… bố đang mơ hả?” con bé thì thầm, nhưng không có phản hồi. Tuấn vẫn đang say ngủ, gọi tên Tâm như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong giấc mơ của mình.

Cảm thấy không yên tâm, Pam đưa tay lên mặt bố, hạ thấp giọng.

“Bố, tỉnh dậy đi…” Nhưng không, Tuấn vẫn nằm im, hơi thở nhẹ nhàng vang lên, không hề hay biết rằng con gái đang lo lắng bên cạnh.

Thời gian trôi qua, Pam không thể ngủ được. Con lại quay sang nhìn bố, vẫn nằm phì phò, khuôn mặt thoải mái trong giấc mơ. Mặc dù bị cơn say chi phối, nhưng hình ảnh của Tâm vẫn hiện lên rõ nét trong lòng Tuấn. Con chỉ có thể nằm bên cạnh, ôm chặt lấy bố, hi vọng sự hiện diện của mình sẽ khiến anh cảm thấy bớt cô đơn hơn. Cuối cùng, trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, Pam mơ màng nhắm mắt.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ. Pam từ từ mở mắt, cảm thấy có điều gì đó ấm áp và an toàn bao bọc quanh mình. Cô bé quay đầu và nhìn thấy Tuấn đang nằm bên cạnh, ôm trọn lấy mình. Thấy vậy, Pam nở một nụ cười hạnh phúc. Hình ảnh này khiến cô cảm thấy yên bình, như thể mọi lo lắng và buồn bã đều tan biến.

Tuy nhiên, trong không gian ấm áp ấy, một mùi hương không dễ chịu thoang thoảng xộc vào mũi Pam. Đó là mùi rượu, nhắc cô về tối qua khi bố đã uống nhiều. Cô bé khẽ nhíu mày, cảm giác khó chịu vì mùi rượu nồng nặc, nhưng lại không muốn làm phiền đến giấc ngủ của bố. Pam cố gắng ngọ nguậy trong vòng tay của Tuấn, nhưng vẫn không thể thoát ra được. Cuối cùng, cô quyết định nhẹ nhàng ngồi dậy.

Khi Pam nhích người, cảm thấy hơi ấm từ cơ thể Tuấn, nhưng không muốn đánh thức anh. Pam thận trọng di chuyển, cố gắng không làm động đậy chiếc chăn bọc quanh bố. Sau một vài giây, Pam đã thành công thoát ra khỏi vòng tay của Tuấn, nhưng vẫn cảm thấy một chút hụt hẫng khi không còn sự ấm áp đó bên mình.

Khi đứng dậy, Pam nhìn quanh phòng, ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ làm cho không gian trở nên sáng sủa và vui tươi hơn. Con bé khẽ mỉm cười, tự nhủ rằng hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp. Nghĩ rằng hôm nay bố không có việc gì bận rộn, Pam quyết định sẽ chuẩn bị một bữa sáng cho cả hai. 

Khi đang trong bếp, Pam quay lại và thấy Tuấn đã tỉnh dậy, anh dụi mắt và nhìn quanh như thể chưa hoàn toàn nhận thức được môi trường xung quanh. Ánh mắt anh lấp lánh, nhưng dường như vẫn còn vương vấn những giấc mơ chưa dứt.

“Bố ơi!” Pam gọi, giọng nói trong trẻo và vui vẻ.

“Con đang làm bữa sáng cho bố nè!”

Tuấn nghe tiếng con gái, bỗng chốc tỉnh táo hơn. Anh ngồi dậy, cử động khẽ, nhìn thấy Pam đang loay hoay trong bếp, nụ cười trên môi. Một cảm giác ấm áp xộc lên trong lòng, khiến anh quên đi mệt mỏi và hơi nhức đầu còn lại từ cơn say tối qua.

“Con làm gì vậy?” Tuấn hỏi, tiếng nói hơi khàn khàn, nhưng vẫn chứa đựng sự quan tâm.

“Con làm bánh mì và sữa!” Pam hớn hở trả lời.

“Bố chờ một chút nhé!”

“Để bố giúp con” Tuấn nói, đứng dậy mặc áo ngủ, đôi chân anh hơi chao đảo một chút. Anh tiến lại gần Pam, mỉm cười khi thấy con gái chăm chú vào việc bếp núc.

“Con làm rất giỏi đấy!”

“Cảm ơn bố!” Pam đỏ mặt, cảm thấy tự hào về những gì mình đã làm. Cô bé lại tiếp tục công việc nấu nướng, trong khi Tuấn đứng bên cạnh, quan sát và thỉnh thoảng giúp đỡ.

Cảm giác yên bình tràn ngập trong bếp, tiếng chảo xèo xèo hòa cùng tiếng cười trong trẻo của Pam khiến không khí thêm phần ấm áp. Tuấn nhận ra rằng dù cho những rắc rối bên ngoài có lớn đến đâu, thì khoảnh khắc đơn giản này với Pam lại là tất cả những gì anh cần.

Không khí trong bếp cứ thế trôi qua nhẹ nhàng, đầy sự ấm áp và tình thương, như một cái ôm thật chặt giữa hai cha con, khiến cho mọi nỗi lo lắng và khó khăn ngoài kia dường như tạm thời lùi lại một bước.

Với dư âm của cơn say tối qua, Tuấn cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Mặc dù ánh sáng mặt trời đã tràn ngập khắp phòng, nhưng sự khó chịu trong đầu khiến anh cảm thấy mệt mỏi, và một cơn buồn ngủ ập đến mỗi khi anh nằm xuống. Từng cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm dịu đi cái oi bức của buổi sáng, nhưng không thể xua tan đi cảm giác nặng nề trong người anh.

Gia Mỹ từ sáng sớm đã chuẩn bị bữa sáng và ngồi bên cạnh, chăm sóc anh với sự lo lắng trong ánh mắt. Cô thấy Tuấn nằm dài trên sofa, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đã không còn sức lực để phản kháng. Cô thỉnh thoảng đến gần, nhẹ nhàng hỏi.

“Anh có cần nước không? Hay là em nấu chút cháo cho anh ăn nhé?”

Nhưng Tuấn chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn nhắm chặt. Anh không muốn thấy sự chăm sóc của Mỹ, không muốn phải chịu đựng sự hiện diện của cô trong khoảnh khắc này. Mọi cử chỉ ân cần của cô khiến anh cảm thấy nặng nề hơn, như thể tất cả những kỷ niệm đau thương từ quá khứ lại tràn về trong tâm trí anh. Anh muốn lùi lại, tìm về khoảng không riêng của mình, nơi không có bất kỳ ai, kể cả Mỹ.

Cảm thấy bị từ chối, Gia Mỹ vẫn không bỏ cuộc. Cô đi vào bếp, nấu nước và chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ cho Tuấn.

“Nếu anh không ăn, anh sẽ không có sức để làm gì cả. Em chỉ muốn anh khỏe lại thôi” cô nói, giọng nói ngọt ngào nhưng cũng ẩn chứa sự kiên quyết.

Mặc dù rất muốn phản ứng và từ chối mọi thứ, nhưng Tuấn vẫn không thể hoàn toàn làm ngơ. Anh lặng lẽ nghe tiếng động trong bếp, cảm giác dằn vặt giữa mong muốn từ chối và trách nhiệm đối với Gia Mỹ. Một phần trong anh biết rằng cô có những ý định tốt, nhưng phần còn lại lại không muốn mở lòng.

Sau một hồi cố gắng ngăn cảm xúc, Tuấn nhắm mắt, tự nhủ rằng chỉ cần chợp mắt thêm một chút nữa thôi. Nhưng không biết từ bao giờ, tiếng lóc bóc từ bếp đã trở thành âm thanh ru ngủ, kéo anh vào một giấc mơ lơ đãng. Mặc cho những cuộc trò chuyện hay sự chăm sóc từ Gia Mỹ, anh dần dần bị cuốn vào giấc ngủ sâu.

Đến khi ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, Tuấn lại tỉnh dậy, nhưng không biết đã ngủ bao lâu. Anh cảm thấy đầu óc vẫn nặng trĩu và một cơn đau nhói xuất hiện ở thái dương. Gia Mỹ đã quay trở lại, cầm theo một bát cháo nóng hổi và một cốc nước.

“Đến giờ ăn rồi, anh phải ăn chút gì vào” cô nói, giọng điệu vừa dịu dàng vừa kiên quyết.

“Không, cô để đó đi” Tuấn nói, giọng khàn khàn và gắt gỏng. Anh ngồi bật dậy, mặc dù cơ thể vẫn còn không khỏe. Mỹ dừng lại một chút, đôi mắt thoáng buồn, nhưng vẫn kiên trì.

“Chỉ cần một chút thôi, anh sẽ thấy đỡ hơn rất nhiều”

Mỗi lời nói của cô lại càng khiến anh cảm thấy nặng nề.

“Mỹ, tôi không muốn ăn. Cô đừng ép tôi nữa” Tuấn nói với giọng sắc lạnh. Anh không muốn phải chịu đựng sự chăm sóc của cô, không muốn cảm thấy mình như một người bệnh tật, yếu đuối.

Gia Mỹ hơi chần chừ, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

“Em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà” cô thều thào, nhưng ánh mắt đã dần có chút tổn thương. Tuấn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, cảm giác như mọi thứ đều thật mệt mỏi.

Cuối cùng, Gia Mỹ thở dài, để bát cháo xuống bàn.

“Nếu anh không muốn ăn thì em sẽ không làm phiền anh nữa” Cô quay đi, nhưng ánh mắt vẫn đọng lại một nỗi buồn.

Khi tiếng bước chân của Gia Mỹ khuất dần, Tuấn lại chìm vào dòng suy nghĩ. Anh cảm thấy mệt mỏi, không chỉ vì cơn say, mà còn vì những mối quan hệ và cảm xúc lẫn lộn đang bao quanh mình. Cuộc sống lại một lần nữa trở nên ngột ngạt, và anh không biết phải làm gì để thoát ra khỏi nó.

Tuấn ngồi ở trong phòng, ánh sáng mờ mờ của buổi chiều len lỏi qua những khe hở của rèm cửa. Anh nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lòng đầy bồn chồn và lo lắng. Suốt cả ngày, anh đã gọi cho Tâm biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không nhận được hồi âm. Những tiếng đổ chuông kéo dài, nhưng chỉ kết thúc trong sự im lặng lạnh lẽo. Sự tĩnh lặng đó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim anh, khiến anh không khỏi hoang mang.

Mỗi lần gọi, anh lại hy vọng nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô. Nhưng sự im lặng kéo dài chỉ càng làm cho cảm giác bất an trong lòng anh gia tăng.

“Có chuyện gì với cô ấy không?” Anh tự hỏi, hình ảnh Tâm trong tâm trí anh lúc nào cũng rực rỡ, nhưng giờ đây lại trở nên mờ nhạt, xa vời.

Bất ngờ, một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Tuấn ôm chặt đầu, cảm giác như có hàng ngàn mảnh vỡ đang va chạm bên trong. Những ký ức, hình ảnh cứ ùa về như cơn sóng cuốn trôi tất cả. Anh nhớ rõ những khoảnh khắc ngọt ngào bên Tâm, những nụ cười hạnh phúc và cả những lúc họ giận dỗi. Nhưng giờ đây, tất cả đều trở nên hỗn độn, nhòe nhoẹt và không thể tách rời.

“Phải nhớ… phải nhớ…” Anh gượng gạo thốt lên, nhưng những ký ức cứ đan xen lẫn lộn, làm anh choáng váng. Bác sĩ đã dặn dò anh không nên cố gắng nhớ lại quá khứ, nhưng anh không thể kìm nén được cảm giác khát khao tìm về.

“Mình không thể mất cô ấy… không thể…”

Cơn đau đầu mỗi lúc một dữ dội hơn, anh cố gắng đứng vững, nhưng rồi mọi thứ bắt đầu quay cuồng. Những hình ảnh về Tâm lại hiện lên, nhưng không phải là những hình ảnh tươi đẹp, mà là những giây phút đau thương, những hiểu lầm và tổn thương mà cả hai đã trải qua.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại không thể giữ cô ấy bên mình?” Anh thầm khóc trong lòng, nhưng cũng không biết mình đang khóc vì cái gì, sự thất vọng, hay sự sợ hãi mất đi một điều quý giá.

Đột nhiên, đôi mắt anh tối sầm lại, cảm giác như mọi thứ xung quanh bị xóa nhòa. Trong giây phút đó, Tuấn không thể kháng cự lại cơn mệt mỏi. Anh ngã quỵ xuống sàn, chiếc điện thoại rơi khỏi tay, những âm thanh xung quanh trở nên xa xôi. Thời gian như ngừng trôi, và anh rơi vào một khoảng không vô tận, không biết sẽ ra sao khi tỉnh lại.

Khi ý thức dần trở lại, trong đầu anh vang lên những âm thanh lộn xộn, nhưng vẫn không có một giọng nói quen thuộc nào đáp lại. Tuấn cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, không thể nào nhấc nổi. Anh cố gắng mở mắt, nhưng ánh sáng lại khiến anh đau đầu dữ dội.

“Tâm… Tâm…” Anh thều thào, nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ bốn bề. Cảm giác cô đơn lại ập đến, làm cho lòng anh quặn thắt.

“Cô ấy đâu rồi?” Anh tự hỏi trong cơn mơ màng, và khi bóng tối lại kéo đến, Tuấn không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Tất cả những gì còn lại chỉ là một nỗi sợ hãi mơ hồ và một khát khao mãnh liệt tìm kiếm Tâm. Trong lòng anh, một điều duy nhất còn lại là mong muốn khắc ghi hình ảnh của cô, nhưng giờ đây, mọi thứ đều mờ nhạt, xa vời.





































































































































































































Đớn thêm xíu nữa nha:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com