Nếu như chúng ta BE....
*[VisA]
"Châu Chấn Nam, anh sắp kết hôn rồi, em sẽ chúc phúc cho anh chứ?"
Mã Bá Khiên nhìn thẳng vào mắt của Châu Chấn Nam, hi vọng có thể nhìn ra được một chút hy vọng gì trong đó. Chỉ cần trong ánh mắt ấy có sự luyến tiếc, không nỡ hay bất cứ điều gì khiến anh còn chút hi vọng thì anh sẽ chấp nhận bỏ hết tất cả mà ở bên cậu. Nhưng Châu Chấn Nam bây giờ không còn là cậu bé mà tất cả tâm tình đều thể hiện rõ trên mặt nữa. Chỉ cần cậu không muốn thì không một ai kể cả Mã Bá Khiên có thể nhìn thấu được cậu đang nghĩ gì.
"Chúc mừng anh đã thoát kiếp độc thân. Có cần em làm phụ rễ cho anh không?"
Châu Chấn Nam nở một nụ cười bình thản mà đáp lời Mã Bá Khiên
"Em không sợ lúc đó anh tóm phụ rễ đào hôn hay sao?"
"Haha. Nếu anh có khả năng đó thì em chắc chắn sẽ theo anh."
Hai người cứ dùng những câu nói đùa ấy mà nói ra suy nghĩ thật trong lòng. Trong cái giới khắc nghiệt này bọn họ bắt buộc phải học cách để che giấu cảm xúc của bản thân. Dù trái tim họ đã tan vỡ, đã rỉ máu bao nhiêu lần thì họ vẫn phải mang lên mặt chiếc mặt nạ mang tên "mỉm cười".
-----TBC-----
Chương kế tiếp không lẽ tên Mã Bá Khiên này sẽ đi lấy vợ và sống hạnh phúc bên một người không phải Châu Chấn Nam ư?
"Huhu Nam Nam à, em sẽ không bỏ anh đúng không?"
Không biết tại sao Mã Bá Khiên lại kiếm được cái đồng nhân BE này để tự làm bản thân khó chịu, đọc xong rồi lại náo loạn hết cả lên. Cái truyện này dùng tên của anh, làm anh tưởng tượng đến tương lai của mình cùng Nam Nam. Huhuhuhu không muốn đâu!
Châu Chấn Nam ôm cậu bé lớn xác kia vào lòng, vỗ lưng anh như dỗ con nít
"Không đâu. Anh còn không biết tính em à? Em sẽ rộng lượng giao anh cho người khác chăm sóc hả? Ngoài em ra thì giao anh cho khac em không yên tâm xíu nào."
Mã Bá Khiên ngước mặt lên, hai con mắt hồng hồng nhìn Châu Chấn Nam
"Phải ở cùng với Châu Chấn Nam, Mã Bá Khiên mới có thể hạnh phúc!"
Châu Chấn Nam mỉm cười, cúi người xuống hôn vào trán Mã Bá Khiên một cái làm người kia ngơ ra. Mã Bá Khiên lấy lại được tự tin, vui vẻ ôm chặt Châu Chấn Nam. Còn Châu Chấn Nam một bên an ủi Mã Bá Khiên, một bên thì lấy di động của anh đi báo cáo tài khoản viết truyện.
Hừ, dám làm anh Tiểu Mã lo lắng, report cho bay nick luôn. Có biết Khiên Khiên nhà cậu nhạy cảm lắm không hả!
Mỗ tác giả: Mèo méo meo!! Việc này Liên quan gì tới tôi hả?
*[Diêu Nhan Tứ Khởi]
Thời gian trôi qua rất nhanh, lướt qua chỉ trong chớp mắt. Từ lúc còn trong doanh đến lúc ra mắt, lúc chuyển vào kí túc xá rồi lúc chuyển nhà.... Tới bây giờ cũng đã 10 năm kể từ khi R1SE giải tán.
Thì ra tôi cùng Diêu Sâm quen biết nhau lâu đến vậy rồi à. Hèn gì cậu ấy nhất quyết muốn tôi đi gặp mặt vị hôn thê ấy. Cô ấy là một cô gái rất tốt, giọng nói rất ngọt ngào, trước mặt Diêu Sâm luôn là bộ dáng ngoan ngoãn và sùng bái.
Thì ra cậu ấy thích kiểu con gái như vậy, tôi không lọt vào tầm mắt của cậu ấy là đúng rồi. Dù sao Tề Thiên Đại Thánh cũng là một thằng đàn ông thô kệch, không thể dịu dàng săn sóc như phụ nữ, cũng không thể chỉ biết nghe theo cậu ấy.....
Hai chúng ta... chỉ còn một chút nữa thôi, mỗi lần đều là như thế, không dám đối mặt. Nếu tôi can đảm hơn một chút thì có lẽ hôm nay sẽ không phải đi gặp vợ sắp cưới của cậu ấy, cũng không cần phải nhận lời mời làm phụ rễ.
Kỳ thực Diêu Sâm có ý với tôi, tôi có thể từ ánh mắt của cậu ấy mà nhìn ra. Nhưng mà... Xã hội không cho phép. Sự mong đợi của ba mẹ, sự kì vọng của Fan.... Bây giờ .... Không thể nữa rồi.
Ngày đám cưới hôm đó tôi lần đầu tiên mặc lễ phục, không phải muốn nổi bật mà là có mục đích riêng. Tôi biết mình thật đáng khinh. Khi Diêu Sâm thực hiện lời thề trên lễ đường, tôi cũng yên lặng đứng phía dưới mà nói không thành tiếng: "Tôi nguyện ý. Diêu Sâm, tôi yêu cậu."
Tôi ngồi chung bàn tiệc với các thành viên của nhóm, chỉ có thể lẳng lặng ngồi đó mà nhìn cậu ấy cùng cô dâu đi mời rượu khắp nơi. Lúc đến được bàn tôi, cậu ấy đã say rồi. Tôi đứng lên định đỡ cậu ấy, nhưng mà cậu ấy lại ở trong lòng tôi không chịu buông tay. Cô dâu cảm thấy như vậy không hay lắm, định tiến lên keo cậu ấy về
"Cậu ấy chắc mệt rồi. Em dâu à, đừng lo, tôi dìu cậu ấy một chút là ổn rồi."
Cô dâu ngoan ngoãn gật đầu rồi lại tiếp tục đi chiêu đãi khách khứa.
Cả hai bọn tôi đều yên lặng, thưởng thức khoảnh khắc cuối cùng ở bên nhau.........
------TBC------
"Phắc! Tại sao cách viết này y như cách viết nhật kí của mình vậy chứ!"
Trương Nhan Tề bực bội ôm đầu, càng nghĩ tới lại càng thấy khó chịu, đành đứng dậy đi đến phòng bếp tìm Diêu Sâm để tìm kiếm sự an ủi
Trương Nhan Tề từ phía sau ôm chặt lấy Diêu Sâm
"Làm gì đấy? Nếu đói bụng thì cậu chờ chút, tôi nấu sắp xong rồi."
Thấy Trương Nhan Tề lại bắt chơi xấu làm nũng, Diêu Sâm theo thói quen mà nói ngọt mấy câu nhưng mà người phía sau hoàn toàn không trả lời lại một câu. Diêu Sâm cảm nhận được sự khác thường, anh tắt bếp, quay lại ôm Trương Nhan Tề
"Cậu làm sao vậy? Hồi nãy không phải nói đi chơi game à? Sao lại xụ mặt rồi?"
"Tôi vừa đọc phải cái đồng nhân của tụi mình, BE, đã thế cách viết còn giống y như cách viết nhật kí của tôi. Tôi khó chịu....."
"Thật là.... Làm sao cậu có thể vừa kể chuyện vừa Freestyle vậy, đã thế còn gieo vần. Tôi phục cậu rồi đấy, sẵn tiện luyện tập khả năng rap của mình à?"
"Tôi không có nhát như vậy! Có cần phải viết tôi thảm thế không huhuhu. Nhìn cậu kết hôn thì thôi, còn đi làm phụ rễ..... công bằng ở đâu hả!"
Diêu Sâm mỉm cười, hôn Trương Nhan Tề một cái. Đồ ngốc này, sao cậu ấy có thể ngốc đến vậy chứ. Tình cảm của mấy anh chàng rapper đúng thật rất phong phú, đã thế còn nhạy cảm làm anh không biết phải cư xử như thế nào.
"Cậu biết rõ tôi sẽ không bao giờ làm thế."
"Hứ, cậu mà dám kết hôn thì tôi sẽ tới phá nát cái hôn lễ đó, cướp chú rễ rồi bỏ chạy, nếu được thì nhốt cậu lại cho cậu khỏi đi đâu luôn!"
"Ok ok, nếu tôi dám bỏ cậu đi cưới người khác, tôi cho cậu tới phá lễ cưới, cho cậu muốn xử tôi thế nào thì xử, được chưa?"
Nghe xong lời Diêu Sâm nói Trương Nhan Tề cảm thấy vui vẻ hẳn lên, trời quang mây tạnh. Cậu hôn Diêu Sâm một cái rồi bỏ chạy lên lầu bắt đầu chơi game.
Diêu Sâm: Đồ ngốc không có lương tâm này, tới đây tìm kiếm sự an ủi xong rồi bỏ chạy thế à? Thật tình....mày chiều cậu ấy quá rồi đó Diêu Sâm.
*[Tiểu Vương Tử ]
Triệu Lỗi ngồi trong phòng, yên lặng mà đánh đàn ghita. Trong căn phòng đen như mực ấy lâu lâu lại có một đoạn nhạc phát lên.
Triệu Lỗi đánh đàn để quên đi một chuyện, nhưng chuyện ấy cứ mãi hiện lên trong đầu anh
"Anh Lỗi, đây là bạn gái của em."
"Bảo bối, đây là Triệu Lỗi, là anh em tốt nhất của anh, người mà anh đã nhắc đến với em đó."
"Chào anh Lỗi. Anh ở ngoài đẹp trai hơn trên TV nhiều. Cảm ơn anh mấy năm gần đây luôn quan tâm giúp đỡ Gia Gia."
Cô gái đó diện mạo rất thanh tú, đang cúi đầu mà cảm ơn anh. Yên Hủ Gia thì đứng một bên, mỉm cười ôn nhu mà nhìn cô ấy.
"Phựt" một tiếng, dây đàn đứt, kéo Triệu Lỗi lại với hiện thực, ngón tay của anh cũng đã bị dây đàn cứa qua, máu từng giọt nhiễu xuống mặt sàn.
Không biết là vì đau hay nhớ đến cuộc gặp mặt hồi chiều, nước mắt anh không thể nhịn được nữa mà chảy ra. Triệu Lỗi ngạc nhiên, lấy tay lau đi những giọt lệ đó. Lúc đầu là nức nở, nhưng càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng thành gào khóc. Triệu Lỗi nỉ non nói
"Người cùng cậu ấy lớn lên là tôi, người chăm sóc cậu ấy cậu ấy cũng là tôi. Tại sao, tại sao cô vừa xuất hiện đã cướp lấy cậu ấy khỏi tôi như vậy!"
-----TBC-----
Yên Hủ Gia khó chịu cào cào tóc, để điện thoại sang một bên rồi ụp mặt vào ghế sô pha.
Từ phòng bếp bước ra, Triệu Lỗi cảm thấy khó hiểu: Tình huống gì đây.... Mình vừa mới đi lấy trái cây thôi mà ta, cậu bạn này làm sao trở nên khó ở rồi?
Triệu Lỗi đào Yên Hủ Gia từ ghế sô pha ra, dịu dàng hỏi
"Gia Gia à em làm sao thế?"
"Anh Lỗi, chắc chắn em sẽ không quen bạn gái đâu!"
".... Hả?"
Nhóc con này bị cái gì kích thích vậy?
"Em chỉ thích anh, không bao giờ thay đổi, không bao giờ có người khác cũng sẽ không bao giờ mang người đó đến làm anh buồn đâu!"
"Ờ..... Nhưng mà Gia Gia à, ai chọc gì em à?"
Triệu Lỗi bóp hai má bánh bao của Yên Hủ Gia, gặng hỏi. Yên Hủ Gia bất đắc dĩ kéo tay Triệu Lỗi xuống, đưa điện thoại đến trước mặt anh để anh thử đọc cái đồng nhân kia.
Triệu Lỗi cầm di động lướt sơ qua một lượt, bỗng bắt đầu phá lên mà cười
"Chỉ thế này thôi mà em khó chịu?"
Yên Hủ Gia buồn bực gật đầu.
"Em cảm thấy một người như anh có thể hành động nhu nhược như vậy à? Đã thế văn vẻ còn lủng củng, thế mà em cũng tin cho được."
"Không phải. Em lo lắng. Em lo khi anh đọc được truyện này sẽ khó chịu."
Triệu Lỗi nhịn không được nữa, phá lên cười thật to. Không hổ là giọng hát chính của nhóm, giọng đã lớn cột hơi còn dài, cười đến mức Yên Hủ Gia muốn đào một cái lỗ mà trốn luôn.
"Anh đừng có cười nữa. Em lo lắng thôi mà!"
"Đúng rồi nha. Thiết lập này không phù hợp với cool boy chút nào đâu hahahaha"
"Triệu Lỗi, em nghĩ chúng ta nên "giao lưu" một chút chứ nhỉ? Đi, chúng ta vào phòng rồi cùng nhau thảo luận nào"
Yên Hủ Gia mỉm cười dịu dàng, nắm cổ áo Triệu Lỗi lôi vô phòng.......
*[Cao Sơn Nguyên Dã]
Cuối cùng cả hai người do không chịu nổi áp lực từ dư luận nên đã chia tay trong hòa bình. Một năm này cả hai cãi nhau cũng không ít, tình cảm bao năm cũng đã dần bị bào mòn, thêm sự ngăn cấm của gia đình, những lời nói dối chất chồng như núi, ... những điều đó đều ép cả hai đến bước đường cùng.
"Từ từ, chị gái này viết văn sai chính tả nè, đã thế cách dùng từ còn dở. Thế nào là....."
Đang cùng bảo bối nhà mình đọc đồng nhân của hai người, thầy Cao sau khi đọc được mấy câu thì bắt đầu cằn nhằn
"Câm cái miệng của anh lại đi Cao Gia Lãng. Sao anh cứ lãi nhải miết thế? Có thể yên lặng để em đọc được hay không hả?"
"Ha ha.... Nhã Nhã, em đừng có giận mà."
Lưu Dã bắt đầu thu dọn quần áo trước mặt Cao Gia Lãng, không khí trong phòng thật ngột ngạt biết bao nhiêu. Trước kia khi Lưu Dã dọn dẹp, Cao Gia Lãng luôn luôn kiếm đủ trò để làm phiền y, giờ thì..... Cao Gia Lãng ngồi trên giường yên lặng mà nhìn Lưu Dã. Em ấy gầy.... Thân hình vốn đã mỏng nay còn mỏng hơn, sắc mặt tái nhợt, dưới đôi mắt còn có quần thâm. Nhìn Lưu Dã như thế, Cao Gia Lãng thật sự rất muốn đi đến ôm y vào lòng, nhưng tay vừa đưa ra lại lẳng lặng mà thả xuống.....
"Phắc, tên Cao Gia Lãng này bị ngu à????" Cao Gia Lãng căm giận mà nói bậy
"Ui, anh tự chửi mình luôn hả?"
"Rõ ràng tên đó bị ngu mà! Tại sao lại để Lưu Dã chịu ấm ức được chứ!"
Nhìn cặp mắt hồ ly của Lưu Dã cong lên, Cao Gia Lãng cảm thấy thật khó chịu. Lưu Dã tốt như vậy, sao tên kia có thể làm em ấy đau lòng như thế? Người tốt như tiểu Dã, tên đó đánh mất rồi thì đừng có mơ kiếm được người thứ hai!!!
Lưu Dã nắm ngón tay của Cao Gia Lãng mà bóp bóp
"Hay là chúng ta không đọc nữa ha?"
"Đọc! Anh phải xem xem tên này còn có thể ngu tới mức nào! Anh nhất định sẽ không bao giờ giống hắn!"
Lưu Dã thu dọn xong hành lí của mình, bắt đầu lên tiếng
"Nhiều năm như vậy, đồ tôi cần mang đi không tới một thùng. Những thứ còn lại, anh nếu thấy chúng chướng mắt thì cứ vứt đi, không cần giữ lại đâu."
Cao Gia Lãng khàn giọng trả lời
"Được."
"Chúc mừng anh, anh không cần phải vì tôi đối đầu với người nhà anh nữa. Anh có thể trở lại với cuộc sống bình thường, tìm một người phụ nữ xinh đẹp để kết hôn, có thể hát những ca khúc anh muốn. Anh muốn làm gì thì làm, muốn mặc gì thì mặc, sẽ không còn ai dám cằn nhằn anh nữa."
Sau khi nói xong Lưu Dã không nhịn được mà cúi đầu lau nước mắt, nhưng mà nước mắt càng lau càng chảy ra nhiều hơn. Cao Gia Lãng luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ đứng một bên mà đưa khăn giấy cho Lưu Dã, trơ mắt nhìn Lưu Dã vì khóc mà bả vai run lên
Lưu Dã cuối cùng cũng ổn định được tâm trạng, nâng mặt lên nhìn Cao Gia Lãng, đôi mắt do vừa khóc xong mà trở nên hồng hồng nhưng lại quật cường mà nở nụ cười
"Anh biết không Cao Gia Lãng, tôi vừa nghĩ tới một chuyện. Khi nãy, chỉ cần anh cho tôi một cái ôm thôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục tự nguyện mà theo anh. Nhưng mà... anh đã không làm thế. Không sao cả, như vậy cũng tốt. Chúng ta đều có thể trở lại cuộc sống ban đầu khi chưa biết nhau. À, còn chuyện này tôi vẫn chưa nói cho anh. Vào ngày anh nói chia tay với tôi, ba mẹ tôi đã đồng ý chuyện của chúng ta. Mà điều đó bây giờ.... Không còn quan trọng nữa. Tạm biệt."
Nói xong Lưu dã quay người mở cửa bước đi. Lúc Lưu Dã nói ra những lời cuối cùng, thực ra y đã nói rất chậm. Nếu Cao Gia Lãng đến ôm y một cái, có lẽ y vẫn sẽ vì anh ta mà trả giá hết tất cả. Chỉ tiếc... không có gì cả.
Cao Gia Lãng kéo Lưu Dã vào lòng mà ôm chặt lấy người ta. Động tác rất nhanh như sợ Lưu Dã chạy trốn khỏi hắn. Lưu Dã cũng thuận theo mà dựa vào người Cao Gia Lãng, vỗ vỗ bàn tay hắn
"Chúng ta sẽ không biến thành cái tình trạng đó, sẽ không bao giờ làm rùa đen rút đầu như tên kia! Anh phải giữ em thật chặt bên người mình. Còn nữa, ba mẹ anh đã biết chuyện của tụi mình rồi."
"Anh nói gì cơ?" Lưu Dã ngạc nhiên mà nhìn Cao Gia Lãng
"Trước khi bắt đầu theo đuổi em, anh đã cùng ba mẹ ngả bài rồi. Anh phải đem tất cả nguy cơ có thể làm em đau khổ xử lý trước. Nếu người nhà chưa đồng ý thì anh cũng chưa dám tỏ tình với em đâu...."
Lưu Dã ôm cổ Cao Gia Lãng, chủ động hôn người ta một cái. Cao Gia Lãng rất vui vẻ mà hưởng thụ phúc lợi hiếm có này. Lưu Dã ghé vào tai Cao Gia Lãng mà nói nhỏ: "Cảm ơn anh."
Cuối cùng thì bình luận nhà chị gái tác giả bị thầy Cao oanh tạc không ngừng, chỉ ra một đống lỗi chính tả, còn mắng Cao Gia Lãng kia không biết chán, mắng đã đời thì tiện tay cho một vé báo cáo truyện luôn.
----continue----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com